Chiến Thần Bất Bại

Chương 491

Đường Thiên biết tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy, hai ngày này không thích hợp làm chuyện trộm gà cắp chó. Đinh Đang cũng nhanh chóng truyền tin khiến gã càng thêm quyết tâm.

Lục Phân Nhãn quả nhiên tại thành Hàn Cổ.

Mà một số thông tin liên quan tới Lục Phân Nhãn cũng nổi lên mặt nước. Có người nói Lục Phân Nhãn ẩn chứa một bảo tàng khổng lồ, bên trong có vô số bí bảo, quan trọng nhất là trong đó có hồn điển.

Nếu nói cái gì thu hút Thánh giả nhất, vậy hồn điển chắc chắn là một trong số đó. Cái gọi là hồn điển là cảm ngộ của Thánh giả, trong đó bao hàm lĩnh ngộ và lý giải bổn nguyên nhất đối với pháp tắc của Thánh giả. Không phải mọi Thánh giả đều có tư cách sáng tác hồn điển, chỉ Thánh giả hoàng kim mới có tư cách này, điều này đại biểu hồn vực của họ đã tương đối hoàn chỉnh, chạm tới bổn nguyên.

Hồn điển cực kỳ hữu ích với Thánh giả.

Sau khi phong thánh, mỗi bước tiến đều cực kỳ gian nan, loại gian nan này không phải võ giả dưới Thánh giả có thể hiểu được. Mỗi Thánh giả đều là kẻ giết từ vô số người ra, thiên phú nghị lực và khí vận, thiếu một thứ đều không được. Bọn họ thật sự là rồng trong loài người, là thiên tài trong thiên tài. Cạnh tranh giữa những cường giả đỉnh cấp này cũng cực kỳ tàn khốc.

Hồn vực muốn tiến bộ dù chỉ một chút thôi cũng cực kỳ khó khăn. Một hệ thống hồn vực hoàn chỉnh sẽ gợi ý rất nhiều cho các Thánh giả, tương đương với mở một cánh cửa ra cho họ. Cũng có rất nhiều người có thể trực tiếp học tập và noi theo con đường trong hồn điển, vì con đường đó đã chứng minh là khả thi.

Chuyện liên quan tới Lục Phân Nhãn không được lưu truyền trong giới võ giả bình thường, chỉ được đồn đại trong giới Thánh giả. Ngay vài Thánh giả của chòm Đại Hùng cũng biết chuyện này. Đinh Đang quang minh chính đại lấy danh nghĩa đại biểu chòm Đại Hùng tới thành Hàn Cổ, đại biểu của các thế lực lớn, Thánh giả đều tới thành Hàn Cổ.

Số lượng người ngoại lai tại thành Hàn Cổ tăng vọt, thủ vệ thành Hàn Cổ đều như gặp phải đại địch, không ai biết liệu có ai trên đường là một thủ lĩnh thế lực nào hay một Thánh giả có thể tiện tay tiêu diệt họ không. Ngày thường vốn không thấy một ai, nhưng hôm nay lại có thể chứng kiến nhiều Thánh giả như vậy. Tỏng lòng bọn họ, thánh giả như những áng mây trên trời, hôm nay đột nhiên mây đen kéo tới phủ kín bầu trời khiến ai nấy đều căng thẳng.

Điểm duy nhất khiến bọn họ cảm thấy an ủi là phòng ngự của thành Hàn Cổ.

Thương Dương Vũ như đã sớm dự liệu được tình huống này, thành Hàn Cổ được dựng tại nơi khí lạnh nồng nặc nhất, lại sử dụng ưu thế thiên nhiên đem khí lạnh dưới nền đất dẫn vào, dần dà tườngt hành lạnh lẽo kinh người, khả năng phòng ngự cũng cực kỳ xuất sắc. Lần bão hàn triều này đại đa số hư hại đều là tường trong thành, bức tường lớn ngoài thành không chút hao tổn.

Ngoài ra, thành Hàn Cổ còn bố trí mười hai bí bảo, trong đó có cả một Thánh Bảo! Thánh Bảo chòm Lục Phân Nghi, Thiên Hành Lục Phân Nghi ngay trong thành. Võ tràng Thương Dương khống chế chòm Lục Phân Nghi đã nhiều năm nhưng chưa từng để lộ chuyện Thánh Bảo trong tay mình. Điều này cũng khiến cho phòng ngự của thành Hàn Cổ đạt tới một độ cao khiến nhiều người giận sôi. Thánh giả cực kỳ mẫn cảm với năng lượng, thành Hàn Cổ trong mắt bọn họ khác hẳn thành Hàn Cổ trong mắt các võ giả bình thường, năng lượng đậm đặc tới mức lòng người kiêng kỵ.

"Tòa thành này không phải xây trong ngày một ngày hai được, Thương Dương Vũ đã suy nghĩ chuẩn bị lâu rồi đây!" Ông lão vừa nói chuyện râu tóc bạc trắng, thần thái uy nghiêm, thân mang áo bào trưởng lão của võ hội Quang Minh, khí chất ung dung. Thân phận lão tôn quý không gì sánh nổi, hắn là trl Quang Minh Vinh Ba, trong võ hội Quang Minh, trưởng lão Quang Minh chức cao quyền trọng, lần này lão tự mình tới đây đủ thấy coi trọng việc này ra sao.

Bên cạnh lão, Diệp Triều Ca như không nghe thấy, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào năng lượng bốc lên trên thành Hàn Cổ, ánh mắt lấp lóe chiến ý.

Một Thánh giả của võ hội Quang Minh khác cũng gật đầu: "Như vậy sợ rằng dã tâm của Thương Dương Vũ không nhỏ. Dưới trướng có ba đệ tử Thánh giả, Lục Phân Nhãn lại là một lợi thế giao dịch tốt, chắc chắn có thể đổi lấy sự trợ giúp rất lớn, đủ để hắn lập nên sự nghiệp."

Vinh Ba đột nhiên hỏi: "Điều tra được lai lịch của Thương Dương Vũ chưa?"

"Vẫn chưa ạ." Thủ hạ giọng điệu xấu hổ: "Thuộc hạ đã điều tra tất cả những tin tức về chòm Lục Phân Nghi trước đây, không có dấu hiệu gì về sự tồn tại của Thương Dương Vũ. Hơn nữa bọn thuộc hạ không tra được Thương Dương Vũ có bất cứ bằng hữu nào, ba đệ tử của hắn đều là cô nhị, là hắn nhặt được sau khi khai mở võ tràng Thương Dương."

Vinh Ba ồ một tiếng: "Vậy hành tung mấy năm nay của hắn ra sao?"

"Chưa bao giờ rời khỏi chòm Lục Phân Nghi." Thủ hạ càng xấu hổ, năng lực tình báo của võ hội Quang Minh vốn luốn xuất sắc, không ngờ lần này lại không điều tra được gì.

"Xem ra là người không đơn giản." Vinh Ba cảm khái nói.

Diệp Triều Ca đột nhiên hỏi: "Trưởng lão, Lục Phân Nghi thật sự ẩn chứa bảo tàng à?"

Vinh Ba nghe vậy bất giác cười nói: "Triêu Ca cũng động tâm à? Lời đồn này rất có thể là thật, chúng ta đã thử tra xét, hai mươi năm trước Lục Phân Nghi đột nhiên biến mất, rơi vào tay một người thần bí. Lúc đó chúng ta vẫn theo dõi hắn vì hắn có liên quan tới vài bảo tàng. Hắn cướp được Lục Phân Nghi lập tức biến mất. Chúng ta rất tò mò, vì sao lại là Lục Phân NGƯƠIhãn? Sau các trưởng alõ nghiên cứu phát hiện, Lục Phân Nhãn rất có thể ẩn chứa một công năng rất đặc biệt."

"Công năng gì vậy?" Diệp Triều Ca bật thốt lên.

"Lục Phân Nhãn có thể tập trung phương vị." Vinh Ba nghiêm túc nói: "Chòm sao Thiên Lô luôn luôn di chuyển, ngay cửa sao cũng biến đổi, nhiều bảo tàng vì vậy mà bị phong kín không ai tìm ra, vì những ghi chép năm xưa đã bị chếch đi theo thời gian. Mà Lục Phân Nghi có thể tập trung phương vị, cho dù thời gian thay đổi nó cũng có thể ghi chép chuẩn xác vị trí năm xưa đang ở đâu."

Diệp Triều Ca rung động: "Còn có diệu dụng này?"

"Đúng vậy!" Vinh Ba cười nói: "Nếu không phải người này lưu lại đầu mối chúng ta cũng không cảm thấy hứng thú với Lục Phân Nhãn, tuyệt đối không ngờ rằng Lục Phân Nhãn bình thường đó lại có chỗ thần kỳ như vậy. Điều này cũng bình thường, rất nhiều bí bảo thiên lệch, cấp bậc không cao song lại có điệu dụng không ai biết. Có điều lực lượng của thời gian luôn rất cường đại, muốn bộc lộ ra phương vị mà nó từng ghi chép nhất định phải thăng cấp Lục Phân Nhãn lên thành bí bảo hoàng kim, phương vị khắc trong Lục Phân Nhãn mới lại lộ ra."

"Hóa ra là vậy." Diệp Triều Ca bừng tỉnh, chợt không hiểu: "Vậy vì sao Thương Dương Vũ lại công khai nó?"

"Công khai? Vạn bất đắc dĩ mà thôi." Vinh Ba bật cười: "Chuyện năm đó không mấy người biết, thế nhưng chắc chắn Hắc Hồn biết. Hắc Hồn có lẽ muốn ăn một mình, Thương Dương Vũ suy nghĩ kỹ lại, há có thể để lợi cho Hắc Hồn? Bèn đưa ra rao bán công khai, vừa kiếm được chỗ tốt vừa đổi được tài nguyên, Thương Dương Vũ tính toán thật giỏi."

Diệp Triêu Ca gật đầu một cái, không lên tiếng.

"Triêu Ca đừng lo." Vinh Ba ấm giọng nói: "An trưởng lão coi trọng Tỉnh Hào, đem tiền cược đặt lên người Tỉnh Hào, nhưng trong mắt ta ngươi mạnh hơn Tỉnh Hào nhiều. Hai nhà chúng ta thân nhau đã nhiều đời, ngươi không khác gì con cháu ta. Ngươi chỉ cần tập trung tu luyện, những chuyện khác ta sẽ quản lý giúp ngươi."

"Vâng!" Diệp Triều Ca cúi người hành lễ.

Vinh Ba mỉm cười hiếm thấy, vẫy tay nói: "Đi thôi, đây cũng là thịnh hội Thánh giả hiếm thấy, mở mang kiến thức, không uống chuyến đi."

Đã biết Lục Phân Nhãn tại thành Hàn Cổ, Đường Thiên cũng không sốt ruột, gã lục lọi xem nên sóng vai chiến đấu cùng Tiểu Nhị ra sao. Trong thời gian ngắn tương lai, điều này cực kỳ quan trọng, thể chất không năng lượng thiếu khả năng bay lượn trên không, đây là nhược điểm trí mạng.

Đường Thiên một mình trong gian phòng tu luyện.

Làm sao để nhanh chóng nắm giữ phương pháp phi hành, đây là việc gấp của gã. Cũng may giờ gã tốt xấu gì cũng là chủ nhân một chòm sao, thủ hạ nhần tài cũng có vài người, rất nhanh chóng tìm được phương pháp tu luyện thức hồn, đưa ra cho Đường Thiên tham khảo.

Thế nhưng Đường Thiên nhanh chóng phát hiện Tiểu Nhị rõ ràng khác hẳn các thức hồn trong tư liệu.

Năng lượng vờn quanh người lúc mạnh lúc yếu, Đường Thiên cảm giác mình như lơ lửng trong nước, gã quả thật đang lơ lửng. Phi hành của hồn vực có cảm giác khác hẳn khinh công, dùng hồn vực phi hành là trực tiếp dùng năng lượng thúc đẩy. Chỉ quan sát đơn thuần, Tiểu Nhị tự khống chế năng lượng là một cảnh tượng tinh diệu tuyệt luân, khiến người ta tán thưởng không thôi.

Chỉ tới khi nhân hồn hợp nhất, vậy sai lầm chồng chất, quả thật không đành lòng chứng kiến.

Đột nhiên năng lượng vờn quanh người đột nhiên gia tăng kịch liệt, Đường Thiên bỗng có dự cảm không tốt, vội vàng nói: "Dừng dừng dừng... "

Thân thể gã bị đẩy bật lên cao, từ nửa trượng lên tới một trượng rồi hai trượng, ba trượng...

Sắc mặt Đường Thiên trắng bệch, năng lượng xung quanh đột nhiên hỗn loạn, mất đi khống chế, không tốt!

Chỉ thấy Đường Thiên trên không trung đột nhiên gia tốc lên trên, vẽ thành một đường vòng cung ưu mỹ, hóa thành lao đầu xuống dưới, tiếp tục gia tốc, cắm thẳng đầu xuống đất.

Ầm!

Tiếng va chạm kinh người vang lên, lực va mạnh mẽ khiến hai mắt hắn đầy sao, đầu óc trống rỗng.

Đường Thiên co quắp trên mặt đất, tứ chi co giật, không đợi gã xốc lại tinh thần, năng lượn vờn quanh thân thể đã lại nâng gã bồng bềnh trở lại.

Không không!

Đường Thiên tuyệt vọng nhắm mắt lại, thân thể lại rơi thẳng xuống.

Ầm!

Gã dùng một tư thế ngã hoàn mỹ đập lên sàn nhà, lực lượng mạnh tới mức sàn nhà cứng rắn bị đập lõm thành một hình người.

Ầm ầm!

Ầm ầm Ầm!

Tiếng va chạm dày đặc không ngừng vang lên, va vào trần nhà, va vào sàn nhà, va vào chướng ngại vật, Đường Thiên bỗng cảm thấy mình như quả bóng đập đi đập lại.

Tiểu Nhị chắc rất thích chơi bóng... Chắc hay chơi với Mầm Mầm… quả nhiên phải thật cẩn thận khi chọn bạn cho trẻ con chơi...

Nếu không phải mình là thể chất không năng lượng, có lẽ hôm nay đã hóa thành đống thịt nát, bê bết khắp phòng tu luyện. Tuy không hóa thành thịt nát nhưng nhìn phòng tu luyện lở loét, thủng lỗ chỗ, nông sâu bất đồng, to nhỏ không đều, Đường Thiên lệ rơi đầy mặt.

Thiên Huệ, nàng có biết thiếu niên như thần nỗ lực biết bao không?

Tư liệu đều là lừa người.

Cái già mà thức hồn cùng bản thân tâm ý tương thông?

Cái gì mà thức hồn và bản thân sẽ nhân hồn hợp nhất?

Còn nói thức hồn không thể rời khỏi bản thân?

Đường Thiên bay va loạn xa giữa không trung bằng đủ các tư thế, hưởng thụ cảm xúc gia tốc va đập liên hồi, hưởng thụ lực va chạm chấn động, gã đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Có một loại thức hồn, gọi là thức hồn khác người...

Bình Luận (0)
Comment