Chương 4925
Nghe Hồng Ấn nói như vậy, Dạ Ma Thiên siết chặt tay thành nắm đấm.
Kết quả như vậy là điều mà ông ta không thể ngờ tới được!
“Người mà ông nói khi trước chính là cậu ta sao?”, Dạ Ma Thiên lạnh lùng chất vấn.
“Không sai! Chính là người này!”, Hồng Ấn trầm giọng đáp lời.
“Quả nhiên khiến cho tôi hết sức bất ngờ, dùng trận pháp cơ bản nhất để trói buộc học trò yêu quý của tôi, còn muốn ép tôi đích thân ra tay gi3t ch3t đệ tử! Thủ đoạn cao tay, mưu mô ghê thật!”, Dạ Ma Thiên nổi điên, lạnh lùng lên tiếng.
Cùng lúc đó, cả người Ngạo Dương bị khóa chặt, trong không trung như có một lực hút cực lớn khiến hắn dính chặt vào trên đó.
Tiêu Chính Văn vung tay lên, một luồng sáng màu vàng bỗng biến mất trước mặt mọi người.
Luồng sáng đó biến mất, thật ra lúc này Ngạo Dương đã bị đóng băng vĩnh viễn ở đây rồi, dù có giết Ngạo Dương, thi thể hắn cũng không thể được đưa xuống, trừ khi đánh cho hắn thành sương máu.
Lúc này Ngạo Dương vẫn không biết số mệnh của mình đã kết thúc ngay từ khi Tiêu Chính Văn quyết định ra tay.
Dù có qua thêm ngàn năm, mấy chục ngàn năm nữa, hắn cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.
“Lẽ nào trận pháp mà cụ tổ truyền lại không có tác dụng thật sao? Sự thật đã bày ra trước mắt rồi”, Tiêu Chính Văn chỉ vào Ngạo Dương, quay sang nhìn người nước Tề.
Tất cả mọi người đều sửng sốt khi nghe Tiêu Chính Văn nói thế, lúc này ai nấy cũng đều cảm thấy hoảng hốt không thôi.
Ai cũng biết Tiêu Chính Văn đến từ thế tục, không có truyền thừa lớn mạnh, càng không có chỗ chống lưng mạnh.
Trong mắt mọi người ở ngoài lãnh thổ, người thế tục không đáng được nhắc đến, thậm chí thế tục đã không có truyền thừa toàn vẹn, nhưng bây giờ biểu hiện của Tiêu Chính Văn khiến họ cảm thấy trước đây mình đã sai lầm lớn rồi.
Không chỉ là người nước Tề bị Tiêu Chính Văn làm cho kinh ngạc mà ngay cả Điền Văn cũng sững sờ.
Nếu vừa rồi Ngạo Dương chỉ đánh rơi tôn nghiêm của hắn thì bây giờ Tiêu Chính Văn đã khiến hắn tuyệt vọng hoàn toàn rồi.
Với một võ giả, sau khi đánh mất lòng tin, cho dù xuất thân từ gia tộc nào cuối cùng cũng không làm được gì.
Điền Văn cúi đầu xuống không nói một lời đứng lên, lúc này gương mặt hắn không còn vẻ kiêu ngạo lúc trước, càng không còn khí thế ngạo mạn, mà thay vào đó là vẻ suy sụp.
Nhân lúc mọi người đều tập trung sự chú ý vào Tiêu Chính Văn, Điền Văn lặng lẽ rời đi.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đã khiến thể diện của hắn mất sạch, ở lại nước Tề chỉ khiến hắn nhớ lại nỗi nhục nhã của mình.
Cuối cùng hắn vẫn lặng thầm đi khỏi đó, mãi mãi rời khỏi nước Tề, hắn muốn đến một thế giới không có ai biết đến hắn.
“Haizz! Thế gian này từ giờ về sau không còn cậu chủ Văn nữa”, khoảnh khắc Điền Văn đi khỏi nước Tề, cuối cùng quay đầu nhìn sông núi.