Chiến Thần Bất Bại

Chương 511

Ánh mắt Tiểu Nhị bừng sáng, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo toát lên vẻ chăm chú.

Bí bảo cấp đồng bình thường dùng không quá ba bí bảo, thế nhưng Tiểu Nhị trước giờ tự phụ, không vừa mắt những thứ bình thường.

Y luyện chế đầu tiên là chuôi dù, y chọn dùng một bí bảo chòm sao Hạt Hổ, bí bảo cấp đồng, Hạt Hổ Ám Côn. Ưu Nhã Lãnh Diễm nhanh chóng bao quanh cây côn đồng, như bao phủ lớp cát băng màu trắng, không ngừng đánh bóng cây côn đòng.

Tiểu Nhị tập trung tinh thần, chuyên chú khống chế Ưu Nhã Lãnh Diễm. Bí bảo đồng thau võ hồn không mạnh, tạp chất cũng nhiều nhất, cần kiên nhẫn tinh luyện mới có thể gia tăng phẩm chất của nó.

Ưu Nhã Lãnh Diễm vừa tỏa ra hàn ý khiến xung quanh phủ đầy băng sương.

Tiểu Nhị như chẳng hề phát hiện, thời gian trôi qua, y nhét vài viên đá ngôi sao vài miệng. Trong long y thầm kinh hãi, độ khó khi luyện chê shồn bảo còn hơn cả tưởng tượng của y, giờ y mới hiểu vì sao hồn bảo đắt đỏ như vậy. Nếu bàn về độ tinh khiết, năng lượng trong cơ thể y đương nhiên không sánh nổi các Thánh giả khác, nhưng nếu luận số lượng, các Thánh giả khác có thúc ngựa cũng không đuổi kịp y.

Nhưng cho dù năng lượng đồi dào như y cũng cảm giác không theo kịp, những Thánh giả khác ra sao có thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa Ưu Nhã Lãnh Diễm chẳng qua chỉ là hồn thuật luyện chế cấp nhập môn, tốn có mười điểm hồn trị. Sau này dùng hồn thuật luyện chế tốn nhiều hồn trị hơn, tiêu hao năng lượng cũng càng kinh khủng, hơn nữa mức tiêu hao này thường trong thời gian dài.

Mầm Mầm thấy vậy vội vàng lôi đá ngôi sao ra chất trước mặt Tiểu Nhị, chỉ chớp mắt trước mặt Tiểu Nhị đã là cả núi đá ngôi sao.

Xếp đá xong, nó tò mò đứng bên bảo vệ.

Trong Ưu Nhã Lãnh Diễm, cây côn đồng nhanh chóng hóa mịn. Tiểu Nhị lại bổ sung đá ngôi sao hai lần, không ngừng loại trừ tạp chất khỏi cây côn đồng, côn đồng trở nên bóng loáng, lóng lánh mê người, cảm giác như thủy tinh.

Khi Tiểu Nhị tán đi Ưu Nhã Lãnh Diễm, một cây côn đồng nho nhỏ mà tay y miễn cưỡng nắm được rơi xuống. Cây côn nhỏ bé hơi to hơn chiếc đũa,t ay Tiểu Nhị quá nhỏ, y cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Giữa thân côn trong suốt như thủy tinh, vằn đen tạo thành hình một con hổ xanh lạnh lẽo chiếm giữ thân côn. Hai điểm đỏ yêu dị như hai con mắt máu lạnh lùng.

Tiểu Nhị khá thỏa mãn. Ưu Nhã Lãnh Diễm quả không hổ là lựa chọn không tệ trong số hồn thuật nhập môn, ít ra vẻ ngoài rất tốt. Chỉ cây côn đồng này cũng đã có thể so với tác phẩm nghệ thuật.

Nếu hồn thuật lợi hại hơn một chút, chất lượng có thể nâng cao. Mà cũng đủ ồi, Ưu Nhã Lãnh Diễm chỉ có mười điểm hồn trị, có thể làm tới mức này đã là tương đối khá.

Tiểu Nhị có tới 80 điểm hồn trị. Thuấn Di chiếm 10 điểm, Ưu Nhã Lãnh Diễm chiếm 10 điểm, còn tới 60 điểm trống. Hồn thuật Đại Hùng Tinh Thần Tán cần y tự lĩnh ngộ, thế nên cần lưu lại hồn lực. Tiểu Nhị cảm thấy tiềm lực của Đại Hùng Tinh Thần Tán rất lớn, y định lưu lại 30 điểm hồn trị.

Vậy nghĩa là y còn 30 điểm hồn trị bỏ trống.

Người khác vì hồn trị không đủ, không thể tu luyện hồn thuật mới, mà y lại có một đống hồn trị dư ra nhưng không có hồn thuật nào để tu luyện.

Rốt cuộc nên làm gì?

Tiểu Nhị thầm hạ quyết tâm, đợi chuyện này kết thúc, y phải tập trung luyện hồn bảo, kiếm một khoản lớn. Kế hoạch tương lai nếu rơi vào tay gã ngốc kia, khéo sẽ bị kéo vào vực sâu càng ngu ngốc.

Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!

Cục diện bị động như vậy không thể tiếp tục kéo dài.

Nhất định không thể từ bỏ dã tâm vươn mình làm chủ!

Tiểu Nhị âm thầm nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình. Y buông nắm đấm, đây mới chỉ là bắt đầu. Y lấy ra mười hai mũi tên, đây là bí bảo đồng của chòm Thiên Tiễn, Tứ Quý Sáo Tiễn. Xuân hạ thu đông, mỗi hệ có ba mũi tên.

Mười hai mũi tên đồng bị y ném vào trong Ưu Nhã Lãnh Diễm.

Ưu Nhã Lãnh Diễm giá lạnh quấn quanh mũi tên, mũi tên sắc bén bị mài thành tròn trịa ôn hòa, như giọt nước mưa, thân mũi tên càng thêm mịn màng long lanh. Xuân tiễn xanh nhạt ướt át như phỉ thúy, Hạ tiễn lại đỏ rực nóng bỏng như thủy tinh đỏ, Thu tiễn lại là màu vàng thành thục, đông tiễn long lanh như cột băng.

Tiểu Nhị lấy từng mũi tên ra kiểm tra, thấy không có chút tì vết nào mới mỉm cười thỏa mãn.

Yêu cầu của y vốn khá cao.

Xương dù đã hoàn thành.

Tiếp đó là mặt dù, mặt dù Tiểu Nhị chọn bí bảo chòm Thiên Nga, Hồ Ảnh Phi Phong. Ưu Nhã Lãnh Diễm luyện chế bí bảo chòm Thiên Nga có thể nói là làm ít hưởng nhiều, Tiểu Nhị cảm giác rõ ràng năng lượng tiêu hao ít hơn nhiều.

Mặt dù khiến Tiểu Nhị tương đối hài lòng, trắng như tuyết, bên dưới núi tuyết có hình chiếu phản xạ, mơ hồ thấy được sóng nước dao động.

Hoàn thành ba phần nguyên liệu, Tiểu Nhị không tiếp tục chế tạo ngay mà khoanh chân nhập định. Luyện chế nguyên liệu độ khó không cao, chỉ tốn thời gian mà thôi, y cần suy nghĩ cẩn thận, tuy trước nay y tự tin tuyệt đối vào bản thân nhưng không hề bất cẩn.

Mầm Mầm sắc mặt hâm mộ nhìn Tiểu Nhị, Tiểu Nhị thật lợi hại, ngay đả tọa cũng có thể lơ lửng giữa không trung.

Tiểu Nhị đang luyện chế hồn bảo, Đường Thiên và Bih cũng sắp xếp chuẩn bị chiến đấu.

Binh không dùng đồng thau số 09 mà dùng một loại kim loại mà Sylar đề cử, một sản phẩm nghiên cứu mới, tinh đồng.

Lần này Binh mang hộp tinh đồng lớn, lớn cỡ hộp bánh, bên ngoài bóng loáng, không có vẻ thâm trầm như đồng thau bình thường mà sáng sủa hơn không ít. Thế nhưng nhìn từ vẻ ngoài vẫn không mấy bắt mắt.

Thế nhưng Đường Thiên nhìn một hòm mảnh vỡ hồn bảo trước mặt, đột nhiên ý thức được một vấn đề quan trọng, y lắp bắp: "Này, ta làm sao lấy được dấu ấn đây?"

Binh sửng sốt một chút, vuốt cằm, không dám chắc nói: "Đây đúng là vấn đề, chẳng lẽ là ăn? Hay là ngươi thử xem? Ta nghĩ mùi vị hồn bảo chắc cũng rất khá, không khéo còn ngon là khác."

Đường Thiên sắc mặt tái nhợt: "Ăn… Này, chú gài, ngươi có lầm không?"

"Nếu ngươi nghĩ ra cách khác, ta cũng không ngại." Binh nhún vai, sắc mặt bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ ngươi định để kế hoạch của chúng ta chết non?"

"Các ngươi cần dấu ấn trong hồn bảo ư?" Thương Dương Vũ đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy." Binh gật đầu: "Ngươi có cách nào không?"

"Có lẽ ta có thể thử." Thương Dương Vũ giải thích: "Sau khi hồn hóa, tuy ta không thể làm gì thực thể nhưng khả năng khống chế những thứ có năng lượng lại tăng cường rất nhiều."

Thương Dương Vũ giơ tay về phía một mảnh vỡ hồn bảo trong số đó, mảnh vỡ hồn bảo bay về phía hắn, hắn quay sang hỏi Binh: "Vỏ ngoài có dùng không?"

"Không." Binh lắc đầu.

Thương Dương Vũ gật đầu, không nói gì, một làn sương nhanh chóng quấn lấy hồn bảo, nhanh chóng rót vào trong đó, con mắt hắn đột nhiên sáng lên, sương mù bao quanh, một chùm sáng ảm đạm bay khỏi.

Binh phấn chấn hẳn lên, chỉ vào Đường Thiên nói: "Đánh dấu ấn vào thân thể hắn."

Viu, chùm sáng bay và thân thể Đường Thiên.

Con mắt Đường Thiên trợn tròn, không đợi hắn phản ứng lại, vài luồng ánh sáng bay khỏi thân thể Đường Thiên, một dấu ấn gió xoáy xuất hiện trên thân thể gã.

"Đem nó phong ấn vào hộp tinh đồng." Binh vội vàng nói.

Đường Thiên hơi suy nghĩ, chỉ cảm thấy một dòng chảy nhỏ dọc theo đầu ngón tay gã truyền vào hộp tinh đồng. Mặt hộp hiện lên dấu ấn gió xoáy.

Binh thổi sáo hưng phấn: "Thành công rồi."

Thương Dương Vũ nhẹ nhàng bước tới, ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì?"

"Binh hộp nguyên ấn." Binh đương đương tự đắc chỉ vào Đường Thiên: "Gã này là thể chất không năng lượng, thân thể hắn bài xích năng lượng mãnh liệt. Những dấu ấn này bị bài trừ năng lượng sẽ trở thành bản nguyên ấn, đem bản nguyên ấn phong ấn vào trong hộp đồng sẽ trở thành binh hộp nguyên ấn!"

"Thú vị, thể chất không năng lượng. . ." Thương Dương Vũ suy tư: "Cũng đúng, nếu nói hồn hóa chính là hoàn toàn năng lượng hóa, vậy nhất định sẽ có thể chất không năng lượng. Bản nguyên ấn, cái tên này tahạt hay. Lĩnh ngộ pháp tắc như vậy tuy gian nan một chút nhưng lại trực tiếp hơn, không có năng lượng che phủ, càng dễ tiếp cận bản chất pháp tắc."

Thương Dương Vũ lẩm bẩm.

"Ai mà biết." Binh nhún vai: "Chúng ta cần căng tốc, không có nhiều thời gian đâu.

Đường Thiên lại lấy ra một cái hộp đồng, hắn muốn phong ấn cả dấu đao vào,t hế nhưng dòng chảy này vừa tiếp xúc với hộp đồng đã nghe tiếng xẹt nhẹ như xé giấy, hộp đồng bị xoắn tan nát.

Tất cả mọi người giật mình.

Dòng chảy nhỏ lập tức được thu về cơ thể Đường Thiên, lại hóa thành một dấu ấn hình thanh đao.

Đường Thiên không tin, lấy thêm một hộp đồng, kết quả giống hệt, hộp đồng bị ánh đao sắc bén cắn nát.

"Xem ra dấu đao này rất bất phàm." Binh kinh ngạc: "Cái gã nhà ngươi thật may mắn."

Binh còn muốn thử lại bị Binh ngăn cản: "Xử lsy những mảnh vỡ tàn hồn này xong đã!"

Tiểu Nhị nhìn thành phẩm trước mặt, khuôn mặt nhỏ bé hiện lên vẻ kiêu ngạo.

Chuôi dù tinh xảo yêu dị, bích hổ màu đen bám lên chuôi dù, hai con mắt máu ngay chỗ tay cầm. Mười hai xương dù ẩn chứa biến hóa bốn mùa. Mặt dù như vẽ, sóng nước lãng đãng, mặt nước phản chiếu núi tuyết, khiến mọi người tán thưởng, ngay bầu trời sao trên đỉnh núi tuyết cũng ánh lên trên mặt hồ.

Tiểu Nhị đem ảo diệu của tinh thần dung nhập vào hồn bảo này, nhìn hồn bảo này chắc chắn không ai ngờ tới Đại Hùng Tinh Thần Tán. Thế nhưngười Tiểu Nhị lại có thể dùng nó sử dụng các biến hóa của Đại Hùng Tinh Thần Tán.

Tiểu Nhị cực kỳ tự tin vào hồn bảo đầu tiên của mình, tự nhủ: "Đặt tên cho ngươi là gì đây?"

Mầm Mầm nghe câu này lập tức nhảy tới, khoa tay múa chân, ê a liên tục.

Tiểu Nhị hiểu ý Mầm Mầm, lắc đầu: "Không được."

Dù Mầm Mầm? Kiệt tác như vậy sao có tên quê mùa thế được?

Mầm Mầm tức giận xị mặt xuống, nhảy quanh Tiểu Nhị, y y a a liên hồi.

Tiểu Nhị không nói gì, y nghe ra Mầm Mầm đang tức giận.

Tiểu Nhị, ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi thì sao? Thậm chí không nỡ bỏ cái tên, chúng ta còn có thể chơi chung không? Chúng ta không phải huynh đệ tốt sao? Tình cảm chúng ta không bằng một cái tên à? Ta đem cả thức ăn của mình cho ngươi, ngươi lại như vậy, thật hiếu nghĩa khí, hồn tướng sao lại như vậy. . .

Tiểu Nhị nhớ lại núi đá ngôi sao vừa rồi, đây rõ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà. . .

"Được rồi, thì gọi là dù Mầm Mầm!"

Tiểu Nhị yếu ớt nói, giọng nói trẻ nít đầy bất đắc dĩ. Vì sao xung quanh tên ngốc này ngay hồn tướng cũng ngu ngốc như vậy.

Mầm Mầm mặt mày hớn hớn, nhảy tới bên người cõng Tiểu Nhị lên lưng, sau đó bay khắp Võ Hồn Điện, miệng y y a a hoan hô liên hồi.

Thấy Mầm Mầm hài lòng, tâm tình Tiểu Nhị cũng thoải mái hơn không ít.

Được rồi, tuy không xứng với kiệt tác của mình nhưng cũng đành cho qua, coi như do nó tài trợ đi.

Tốt xấu gì cũng bỏ một đống đá ngôi sao ra. . .

Chỉ đành nghĩ vậy.

Bình Luận (0)
Comment