Chương 5204
Kiếm ý đáng sợ quét sạch mọi thứ, ngay cả ánh mặt trời cũng có thể bị chém đứt.
Đòn tấn công này của ông ta đáng sợ hơn đòn tấn công của Thiên Kiếm Thánh Quân trước đó nhiều, vì không thể đỡ được kiếm ý này.
Cùng lúc đó Thiên Kiếm Thánh Quân cũng ra tay.
Một thanh kiếm lớn màu cổ đồng xuyên qua vũ trụ, vô tình đánh về phía Tiêu Chính Văn từ một hướng khác.
Cụ tổ Diệm Thiên há miệng phun ra một ngọn lửa bổn mạng, ngọn lửa màu xanh lam bổ sung cho hai kiếm khí, tạo ra hai bức tường lửa.
Ba người hợp sức tạo ra một đòn tấn công đủ để hủy diệt mọi thứ, dù là một hành tinh nhỏ cũng có thể bị hủy diệt trong tích tắc.
Tiêu Chính Văn lại không có ý né tránh đòn tấn công này.
Có thể nói bất kỳ ai khi đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này cũng chỉ nhắm mắt đợi chết.
Đám người Tử Hoàn lần lượt ném ra cuốn sách cổ đại trong tay, vô số uy lực chặn lại tất cả đường chạy của Tiêu Chính Văn.
Bảy người hợp sức đánh ra một đòn tấn công, mục đích chỉ là muốn giết chết Tiêu Chính Văn chỉ trong một đòn.
Họ nghĩ dù Tiêu Chính Văn đã lĩnh hội đạo chiến thần nhưng dù sao anh mới vừa lĩnh hội, vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới của chiến thần Xi Vưu.
Hơn nữa cường độ của cơ thể cũng không thể so được với Xi Vưu, bây giờ chính là lúc Tiêu Chính Văn yếu nhất, phải nhân lúc này hành động.
Bỏ lỡ thời cơ tốt nhất này, dù muốn giết Tiêu Chính Văn nữa cũng khó như lên trời.
Dù sao năm đó Hoàng đế cũng tốn sức ba bò chín trâu, cộng thêm sự giúp đỡ của Huyền Nữ Cửu Thiên và Phong Hậu, cùng với kiếm Trảm Thiên Phục Ma do sắt mẹ tạo ra mới có thể giết được Xi Vưu.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, xung quanh Tiêu Chính Văn bỗng xuất hiện một màn sáng màu vàng khác hẳn với lúc trước, khi màn sáng này xuất hiện như thể cách cả nhiều thời đại, lại như thể mở ra một cảnh cổng đi đến một không gian khác.
Dù thế, da của Tiêu Chính Văn cũng bắt đầu nứt ra, dù sao sức lực này quả thật quá mạnh, đối mặt với đòn tấn công đáng sợ này, nếu đổi thành người khác thì có lẽ cơ thể đã tan biến!
Thấy Tiêu Chính Văn chỉ có thể miễn cường chống đỡ, ánh mắt Thiên Kiếm Thánh Quân lóe lên hai luồng sáng, nghiến răng nói: “Tiêu Chính Văn, cậu không nên lĩnh hội Ma đạo trước mặt bọn tôi, tiếc là cậu không có cơ hội trưởng thành rồi”.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã lâm vào đường cùng, nhưng càng ở trong tình cảnh như vậy, anh lại có thể trải qua cảm giác chiến đấu cuồng nhiệt.
Mỗi khi gặp nguy hiểm, ý chí chiến đấu của Tiêu Chính Văn càng nâng cao.
Từ khi Tiêu Chính Văn có được Thiên Sơn Thư Lục, tất cả đối thủ anh phải đối mặt đều quá tầm thường, có thể nói, những đối thủ đó hoàn toàn không phải đối thủ của Tiêu Chính Văn.
Cho đến lúc này, anh mới cảm nhận lại được cảm giác chiến trường đẫm máu này.
Hơn nữa trong nguy hiểm thường có cơ hội, cục diện nguy hiểm này khiến Tiêu Chính Văn nhìn thấy một cơ hội.
“Giết!”
Tiêu Chính Văn gầm lớn, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ phóng ra.