Chiến Thần Bất Bại

Chương 635

Bộ Tử Phi không ngờ lại có ngày mình trở thành tù binh của kẻ địch. Ba ngày liền hắn mới dần khôi phục khỏi mịt mờ mông lung, chìm vào sợ hãi.

Đối phương sẽ giết chết mình ư? Hay dày vò mình?

Khi đối mặt với tình cảnh này, hắn mới phát hiện hóa ra mình không dũng cảm như trong tưởng tượng.

"Đại nhân muốn gặp ngươi." Binh lính phụ trách canh gác mở cửa phòng hắn.

Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa phòng chiếu rọi gương mặt hắn. Vài ngày liền không được thấy ánh mặt trời, hắn có phần không thích ứng được. Thế nhưng lúc này sợ hãi lại dần biến mất, hắn bỗng bình tĩnh như sắp được giải thoát.

Rốt cuộc có gì phải suy nghĩ?

Trong lòng hắn bình tĩnh lạ kỳ. Trận này thất bại hắn không có gì không cam lòng, thực lực đối phương mạnh hơn hắn. Bỏ qua thứ quái lạ kia, lấy thực lực cá nhân quyết thắng bại không nói, từ lúc chiến tranh bắt đầu hắn đã mất đi quyền chủ động. Mà sau này càng rơi vào trong bố trí của đối phương, nghệ thuật chỉ huy mà chủ tướng đối phương thể hiện vượt trên hắn không chỉ một bậc.

Hắn thua tâm phục khẩu phục, cũng cực kỳ hiếu kỳ với vị chủ tướng thần bí này. Đặc biệt nghe nói chủ tướng của đối phương là rối hồn, hắn càng thêm hiếu kỳ.

Khi Bộ Tử Phi thấy Binh, quả thật kinh ngạc, rối hồn biết hút thuốc. . . 

Binh lại chẳng mấy để ý, miệng ngậm điếu thuốc, tùy ý nói: "Mời ngồi, mấy ngày nay Bộ tiên sinh ra sao?"

"Cũng không tệ lắm." Bộ Tử Phi bình tĩnh nói: "Tuy cần một thời gian thích ứng."

"Bộ tiên sinh tương lai có tính toán gì?" Binh nhả một ngụm khói, dáng vẻ tùy ý hỏi.

Bộ Tử Phi trong lòng chấn động, hắn biết câu hỏi quyết định cuộc sống mình đã đến. Có thể chết, cũng có thể sống, cho dù mấy ngày qua hắn đã dần dần bình tĩnh lại nhưng trong lòng vẫn mang chút thấp thỏm, hắn cố tự trấn định: "Tướng thua trận không có quyền lựa chọn."

"Xem ra Bộ tiên sinh vẫn không nghĩ kỹ rồi." Binh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng hay ta có hân hạnh mời Bộ tiên sinh nhậm chức tham mưu hay không?"

Bộ Tử Phi trong lòng thở phào một hơi, xem ra mạng của mình giữ được rồi. Thế nhưng sát theo đó, một tâm tình rất phức tạp dâng lên, mình lại đi làm trợ thủ cho một rối hồn, hắn cười khổ.

Trước nay luôn là rối hồn làm trợ thủ cho nhân loại, nhân loại làm trợ thủ cho rối hồn, mình chưa chắc đã là kẻ đầu tiên, thế nhưng lấy thân phận tướng quân cấp bạc đảm nhiệm trợ thủ, cái danh đầu này chắc chắn không chạy thoát.

Đôi mắt sau làn khói thuốc như xuyên thủng tâm tư Bộ Tử Phi, Binh thản nhiên nói: "Trước nay người thắng làm vua, ta đánh bại ngươi, ta mạnh mẽ hơn ngươi, ngươi đi theo ta chẳng lẽ không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa?"

Bộ Tử Phi trong lòng chấn động, suy nghĩ lạit rở nên sáng sủa, đúng vậy, mình thua dưới tay đối phương, vậy những khoe khoang kiêu ngạo kia còn ý nghĩa gì? Vừa nghĩ thông, tròng mắt hắn lại trở nên sáng sủa: "Thuộc hạ đồng ý!"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn chỉ cảm thấy toàn thân ung dung, ngược lại đầy mong chờ đối với tương lai.

Mọi thứ ở nơi này khiến hắn cực kỳ tò mò. Quần thể cứ điểm, cường giả kỳ quái, hơn nữa mọi thứ nơi đây tựa hồ do vị thủ trưởng mới này của mình quyết định, trước nay chưa từng nghe nói có rối hồn nào giữ trọng trách và tự do lớn như vậy.

"Ngươi đã lựa chọn chính xác." Binh nói: "Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là đi chiêu hàng."

"Rõ!" Bộ Tử Phi tuân lệnh, đã tiếp nhận hiện thực, hắn không có nhiều tạp niệm: "Nếu bọn họ không đầu hàng nên xử trí ra sao? Dẫu sao bọn họ còn nhiều người có gia quyến tại Phồn Tinh Châu."

"Không đầu hàng thì giam giữ trước đã, có thể để họ làm chút việc cu li." Binh suy nghĩ một chút rồi nói: "Có gia quyến trước tiên đừng chiêu hàng. Chờ một thời gian ngắn nữa phái người tới Phồn Tinh Châu, đón gia quyến của bọn họ."

Bộ Tử Phi trong lòng do dự một thoáng rồi vẫn nói: "Chúng ta có nên phòng ngự Phồn Tinh Châu tiến công không? Phồn Tinh Châu sẽ không từ bỏ như vậy."

"Không, bọn họ sẽ bỏ qua." Binh thản nhiên nói: "Tin tức ba nhánh binh đoàn của Phồn Tinh Châu bị huy diệt đã loan khắp các châu xung quanh Phồn Tinh Châu. Giờ việc Phồn Tinh Châu phải lo là có bảo vệ được hay không chứ không phải tới làm phiền chúng ta. À không, giờ chúng còn phải lo xem chúng ta có tới tìm chúng gây sự không."

Bộ Tử Phi lạnh cả tim, đối phương đã sớm có dự mưu.

Đối phương có mục tiêu chiến lược sáng tỏ, còn Phồn Tinh Châu không có, thua cũng không có gì oan uổng. Thế nhưng khiến hắn khó lòng tin nổi là trong lúc này, đối phương lại nắm chắc chiến thắng Phồn Tinh Châu cường đại như vậy ư?

Đối thủ như vậy, thật chẳng khác nào quỷ thần!

Chờ đã. . . Vừa rồi đại nhân nói, tới gây sự với Phồn Tinh Châu?

Bộ Tử Phi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ chúng ta còn binh đoàn khác?"

Với hương đoàn Bảo Quang, chỉ có thể phòng thủ, tuyệt đối không thể tấn công. Mà ba cường giả cũng cần cứ điểm giúp đỡ, bằng không chiến lực chỉ có thể phát huy giới hạn.

Binh thản nhiên nhả một ngụm khói, ánh mắt lạnh băng.

"Sắp bắt đầu rồi."

Thế giới la.

Địch Địch Tùng nhìn chiến báo trước mặt, tay nắm tóc, sắc mặt khó tin: "Hắn lại thật sự thắng lợi!"

"Đúng vậy!" Barbara vẻ mặt vinh quang: "Bằng hữu của truyền kỳ ắt cũng là truyền kỳ. Chờ sau khi chết, chúng ta cũng sẽ trở thành truyền kỳ."

Một lúc sau Địch Địch Tùng mới khôi phục tinh thần khỏi cơn khiếp sợ, lúc này hắn đã bội phục chủ tướng Sâm Lâm Kiếm Bảo sát đất.

Rốt cuộc hắn cũng bị Barbara thuyết phục, hai người nghĩ trăm phương ngàn kế kéo theo một nhánh đội ngũ, đều là người lùn xanh đã thức tỉnh. Barbara hưng phấn phái người tới truyền tin cho Sâm Lâm Kiếm Bảo, hồi âm khiến hai người kinh ngạc. Binh từ chối yêu cầu giúp đỡ của bọn họ mà yêu cầu bọn họ dành thời gian huấn luyện, đồng thời đưa cho bọn họ một mệnh lệnh mà bọn họ đều không hiểu nổi.

Tới con đường Quang Hải Phù Kiều, chờ lệnh tại đó.

Khi Địch Địch Tùng nhận được mệnh lệnh này thậm chí còn cho rằng chủ tướng của Sâm Lâm Kiếm Bảo đầu óc hỏng mất rồi. Chẳng lẽ hắn cho rằng dùng một hương đoàn là ngăn cản được một nhánh binh đoàn cấp bạc? Địch Địch Tùng thân tiếp nhận giáo dục quân sự chính quy, hiểu rất rõ chênh lệch giữa hương đoàn và binh đoàn cấp bạc trong thế giới loài người.

Nếu không phải đối phương đưa ra một loạt kiến nghị huấn luyện người lùn xanh, theo Địch Địch Tùng thấy cũng khá đúng trọng tâm, Địch Địch Tùng chắc chắn đã cho rằng đối phương là một kẻ vô học.

Người lùn xanh vóc người thấp bé, lực lượng lại yếu, vận dụng năng lượng cũng không có chỗ nào đặc biệt. Thế nhưng tốc độ bọn họ nhanh chóng kinh người, sau khi huấn luyện tốc độ lại càng mau lẹ. Bọn họ am hiểu phóng ném, nhất là các loại lao, bách phát bách trúng, hơn nữa thế giới lam sản xuất đủ loại lao kỳ kỳ quái quái, uy lực đều khá mạnh mẽ.

Địch Địch Tùng đương nhiên thấy được hình mẫu đối phương đang dùng chính là kỵ binh hạng nhẹ của nhân loại, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận đây quả thật là con đường phát triển tốt nhất của người lùn xanh.

Địch Địch Tùng căn cứ theo kiến nghị của Binh, không ngừng chỉnh lý đội ngũ. Thế giới lam chưa từng có đội ngũ nào huấn luyện như vậy, người lùn xanh chiến thuật mờ nhạt, ngoại trừ biển người ra không có gì đáng kể.

Toàn bộ chiến thuật mới này lập tức khiến đám người lùn xanh thức tỉnh hứng thú, mọi người sĩ khí dâng cao. Có gì khiến người ta hưng phấn hơn sáng tạo ra lịch sử? Đặc biệt là với những người lùn xanh thức tỉnh phản bội này.

Địch Địch Tùng lúc này mới hiểu, Sâm Lâm Kiếm Bảo đã sớm cho rằng nơi đó sẽ chiến thắng, còn nhiệm vụ của bọn họ là thu gặt sau thắng lợi.

"Toàn quân tập hợp, chuẩn bị xuất phát!"

Lần đầu tiên làm chiến tướng, Địch Địch Tùng cũng cực kfy kích động.

Mấy ngày nay, Dương Tử Thanh như nằm mộng, phần chiến báo kia như cơn ác mộng đuổi cũng không đi. Có làm sao hắn cũng không ngờ binh đoàn thứ bảy của Bộ Tử Phi lại chiến bại. Tôn Kiệt thất bại còn có thể nói là khinh địch, thế nhưng tính cách Bộ Tử Phi cực kỳ cẩn thận, song vẫn chiến bại, đây chắc chắn không chỉ là khinh địch.

Đối phương rất mạnh, cường đại vượt quá tưởng tượng của mình.

"Cái gì? Các châu khác đã nhận được tin?" Giọng Dương Tử Thanh run run.

"Vâng!" Thủ hạ nuốt nước miếng: "Do thám của chúng ta nghe ngóng được, có Tần Châu, Thạch Hoa Châu, Lý Châu, Mạnh Châu."

Đầu óc Dương Tử Thanh như trúng một búa tạ, bỗng choáng váng không thôi. Những châu này đều là châu liền với Phồn Tinh Châu. Một lúc sau hắn mới dần hoàn hồn. Những châu này đã phái người tới, chứng tỏ bọn họ đã sớm nhận được tin, mà mình mới thu được chiến báo có ba ngày, trong đầu hắn như có một tia chớp rọi sáng.

Đối phương đã sớm chuẩn bị.

Đối phương đã sớm biết sẽ thắng lợi.

Hai nhánh binh đoàn cấp bạc liên tục bị hủy diệt lập tức kheién Phồn Tinh Châu rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Các châu khác nếu biết tin chắc chắn sẽ bỏ đá xuống giếng.

Đột nhiên, một thuộc hạ vẻ mặt vội vã lao tới.

Trong lòng Dương Tử Thanh bỗng dâng lên một dự cảm không lành, không phải một tin xấu nữa chứ. . . 

"Đại nhân, Quang Hải Phù Kiều bị người lùn xanh tập kích, binh đoàn thứ hai mươi hai bị thương nghiêm trọng!"

Dương Tử Thanh hai mắt tối sầm, suýt nữa ngất thẳng cẳng.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã lấy lại tinh thần, gấp giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại có lam triều?"

Quang Hải Phù Kiều thi thoảng cũng có người lùn xanh xuất hiện, thế nhưng quy mô đều rất nhỏ. Nếu số lượng ít, sức chiến đấu của người lùn xanh cũng rất yếu. Đây cũng là lý do vì sao người phụ trách an toàn cho Quang Hải Phù Kiều là binh đoàn bình thường.

"Khởi bẩm đại nhân, không phải lam triều, số lượng người lùn xanh chỉ có hơn ngàn. Thế nhưng cực kỳ giảo hoạt, bọn chúng đột nhiên lao khỏi biển ánh sáng, phóng lao, binh đoàn hai mươi hai không kịp phòng bị, tổn thất nặng nề. Sau khi đắc thủ, bọn chúng cũng biến mất không còn tăm hơi."

Nhưng đúng lúc này, một thuộc hạ khác lo lắng xông tới: "Đại nhân, không hay rồi! Quang Hải Phù Kiều bị công kích bất minh, có bảy chỗ hư hao."

Trong lúc nhất thời, Dương Tử Thanh lại thấy choáng váng.

Hắn cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, đây là tập kích có âm mưu!

Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là Sâm Lâm Kiếm Bảo, hắn như thấy một tấm lưới, một tấm lưới như ẩn như hiện.

Nếu như… Nếu như mọi chuyện đều là do Sâm Lâm Kiếm Bảo gây ra. . . 

Dương Tử Thanh không rét mà run.

Hắn xốc lại tinh thần, trầm giọng nói: "Ta muốn tới Sâm Lâm Kiếm Bảo một chuyến."

Mọi người kinh hãi tới biến sắc.

"Đại nhân, không thể!"

"Đại nhân, đây là dê vào miệng cọp!"

Dương Tử Thanh tỉnh táo lại, vẻ mặt kiên định: "Ta phải đi!"

Hắn biết Phồn Tinh Châu đã tới bước ngoặt nguy hiểm nhất, nếu các châu khác biết tin Phồn Tinh Châu chiến bại, thứ tiếp theo chờ đợi Phồn Tinh Châu chính là hành động từ các châu khác. Tới lúc đó, sau lưng còn có Sâm Lâm Kiếm Bảo ẩn nấp tập kích, vậy Phồn Tinh Châu sẽ phiền toái lớn.

"Sâm Lâm Kiếm Bảo…"

Dương Tử Thanh lẩm bẩm, ánh mắt mang theo vẻ hiếu kỳ và rung động.
Bình Luận (0)
Comment