Chương 947: Tiêu Thanh Vân
Câu nói này khiến sáu quốc lão đều im lặng, sắc mặt trở nên khá nghiêm nghị.
Sau đó Đại quốc lão cau mày nói: “Cháu của Tiêu Long? Huyết mạch của nhà họ Tiêu ư?”
Thiên Tử gật đầu đáp: “Phải”.
Sắc mặt Đại quốc lão sa sầm như đang suy nghĩ gì đó, thái độ và nét mặt khác hoàn toàn trước.
Sau đó cụ ấy thở dài như đã nghĩ thông suốt điều gì, nói: “Nhà họ Tiêu đã cống hiến quá nhiều cho Hoa Quốc rồi, chính vì sự cống hiến này khiến nhiều người rất dè dặt và sợ nhà họ Tiêu. Cũng chính vì điều này nên nhà họ Tiêu cứ như lời nguyền buộc chặt với Hoa Quốc. Họ có thể là tướng nhưng tuyệt đối không thể làm Thiên Tử!”
“Thiên Tử, cậu đừng quên trận loạn lạc hắc ám ở thời đại Tam Đại Thiên Tử cũng chính là vì nhà họ Tiêu”.
“Thiên tài quái vật đỉnh cao đó của nhà họ Tiêu chấp nhận lễ rửa tội Quốc Vận vì chống lại mười ba cường giả quay về từ bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ, cuối cùng lại thất bại, cảnh giới không ổn định, huyết mạch bạo phát, tẩu hỏa nhập ma, tàn sát hết bảy thành phố, gây ra sự kiện bi thảm nhất trong lịch sử Hoa Quốc”.
Nhắc đến chuyện này, Thiên Tử không nói gì, ánh mắt hiện lên vẻ suy tư.
Năm quốc lão khác cũng khẽ thở dài.
Lúc xảy ra trận loạn lạc hắc ám đó, bọn họ vẫn còn trẻ nhưng lại biết rất rõ chuyện này.
Bởi vì trận đó quá thảm khốc!
Người dân của bảy thành phố không một ai sống sót.
Đều bị tàn sát hết.
Đó là sự kiện loạn lạc thảm khốc nhất không được công bố ra ngoài trong lịch sử Hoa Quốc.
Hoa Quốc với đại quân hai trăm nghìn người và các cường giả đủ cấp bậc, người trước hy sinh người sau tiến bước muốn ngăn chặn cơn bão tối tăm đó, nhưng đại quân hai trăm nghìn người và hàng nghìn cường giả chỉ lần lượt hy sinh, không còn ai sống sót.
Đến nay đại quân hai trăm nghìn người vẫn còn bị chôn vùi ở bảy thành phố đó trở thành lịch sử vĩnh cửu, trở thành một phần quá khứ tăm tối không thể nói.
Đại quân hai trăm nghìn người và hàng nghìn cường giả không bao giờ được ghi chép vào sách sử Hoa Quốc.
Bởi vì đó là sơ suất trong việc đưa ra quyết sách của những người ở trên.
Năm đó vì mười ba cường giả trở về từ bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ xâm lược Hoa Quốc. Chỉ trong vòng một ngày đã chiếm hết hai mươi bốn thành phố, đánh đến Thiên Tử Các ở Long Kinh.
Mà lúc đó cường giả nước ngoài trở về từ bốn chiến trường lớn ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc chỉ có ba người, không thể chống cự lại được sự tấn công của mười ba cường giả của các cường quốc khi chúng liên minh lại với nhau nên mới liên tục thất bại.
Thậm chí ba cường giả của Hoa Quốc liều mình mới có thể giết được bốn cường giả ngoài lãnh thổ trong số đó.
Trong tình thế hết sức nguy cấp như thế, năm đó nhà họ Tiêu bàn bạc với các nhân viên nòng cốt của Hoa Quốc và Tam Đại Thiên Tử tổ chức lễ rửa tội Quốc Vận trước thời hạn.
Vị thiên tài quái vật đỉnh cao nhà họ Tiêu đó một mình gánh vác lễ rửa tội cho vận mệnh quốc gia mới có thể tiếp nhận đại quân hai trăm nghìn người. Nhờ vào thực lực tăng lên, đột phá cảnh giới cao hơn để ngăn mười ba cường giả về từ chiến trường ngoài vùng lãnh thổ lại.
Sau đó vị thiên tài quái vật của nhà họ Tiêu quả thật chịu được lễ rửa tội Quốc Vận, cảnh giới đột phá cực nhanh bước vào tầng cao nhất của cảnh giới Thiên Vương.
Một mình vị thiên tài quái vật nhà họ Tiêu đó giết hết chín cường giả ngoài vùng lãnh thổ còn lại.
Nhưng bỗng xảy ra những chuyện không ngờ đến.
Vị thiên tài quái vật nhà họ Tiêu đó huyết mạch bùng nổ, cuối cùng lễ rửa tội Quốc Vận thất bại dẫn đến tẩu hỏa nhập ma trở thành một con quỷ giết người không chớp mắt.
Đi đến đâu cũng là xác chết.
Tam Đại Thiên Tử, nhà họ Tiêu và các lãnh đạo cấp cao quyết định phái đại quân hai trăm nghìn người và hàng nghìn cường giả đi ngăn thiên tài quái vật của nhà họ Tiêu lại.
Nhưng đại quân hai trăm nghìn người này một đi không trở lại.
Bảy thành phố toàn là thi thể, be bét máu, máu chảy thành sông.
Thi thể của hai trăm nghìn người này trải khắp bảy thành phố.
Máu chảy đến tận bảy ngày.
Cuối cùng thiên tài quái vật nhà họ Tiêu đó sức cùng lực kiệt mà chết.
Trận chiến đó vô cùng thê thảm và thảm khốc.
Nghe những người trải qua thời kỳ đó nói, vị thiên tài quái vật đỉnh cao nhà họ Tiêu đó không phải do họ giết mà người đó tự sát.
Khoảnh khắc cuối cùng, người đó khó khăn lắm mới lấy lại được chút lý trí, quỳ trước Thiên Tử Các ở Long Kinh tự sát.
Mãi đến mười năm sau, những người trải qua thời kỳ đó vẫn không dám hé răng nửa lời về sự tàn khốc của trận chiến tranh đó.
Vì đây là thời điểm tăm tối nhất trong lịch sử Hoa Quốc.
Trong lòng mọi người đều biết vị thiên tài quái vật nhà họ Tiêu đó vì Hoa Quốc mới chấp nhận lễ rửa tội Quốc Vận được tổ chức trước thời hạn, để giết các cường giả quay về từ chiến trường lớn ngoài lãnh thổ.
Nhưng đây cũng là nguyên nhân gây ra sự kiện thảm khốc sau đó.
Thế nên không ai dám nói gì nhiều.
Tam Đại Thiên Tử cũng ra lệnh cho sự kiện này vào phần lịch sử bí mật của Hoa Quốc.
Hễ là người tham gia vào trận chiến năm đó đều bị hạ lệnh không thể để lộ ra ngoài nửa điều, nếu không sẽ bị tru di cửu tộc.
Cũng từ lúc đó, nội bộ Hoa Quốc đánh giá lại nhà họ Tiêu lần nữa.
Không thể kiểm soát huyết mạch của nhà họ Tiêu.
Một khi mất khống chế thì cứ như ma quỷ, hai mắt đỏ ngầu, cả người toát ra hơi thở chết chóc, trong đầu chỉ có hai từ tàn sát.
Cũng từ lúc đó người nhà họ Tiêu chỉ được làm tướng không thể làm Thiên Tử, càng không được bước nửa bước vào các chức cao hơn.
Thậm chí còn ra lệnh cấm không cho nhà họ Tiêu tham gia lễ rửa tội Quốc Vận!
Còn vị thiên tài quái vật nhà họ Tiêu đó cứ như biến mất khỏi phần lịch sử đó vậy, không ai hỏi đến cũng không ai nhắc đến.
Cứ như chưa từng tồn tại người như thế.
Thậm chí trong gia phả của nhà họ Tiêu cũng không có tên người đó.
Còn về cái tên của người đó thì chỉ có một vài người biết nhưng đều chôn sâu vào ký ức, không muốn nhắc đến.
Lúc này.
Đại quốc lão hít sâu nói: “Tiêu Thanh Vân… đã hơn sáu mươi năm không ai nhắc đến cái tên này rồi”.
“Thanh Vân một đường đi lên, càn quét cả hàng nghìn dặm. Năm đó ông ấy từng là thần tượng mà bọn tôi ngưỡng mộ. Thanh niên nhanh nhẹn, dung mạo thanh thoát, tâm tư dịu dàng như ngọc”.
Ở thời đại đó, người như Tiêu Thanh Vân là đối tượng mà tất cả những người trong võ tông và miếu đường đều phải ngưỡng mộ và sùng bái.
Hệt như những ngôi sao lớn bây giờ vậy.
Ba chữ Tiêu Thanh Vân này đại diện cho sự dịu dàng, tích cực, đơn thuần, hiền lành và tương lai…
Đáng tiếc…
Bây giờ nhớ lại, Đại quốc lão vẫn còn nhớ năm đó cụ ấy mới mười mấy tuổi đi theo bố chỉ huy trận chiến ở vùng rìa của trận chiến tranh hắc ám.
Mãi cho đến khi cuộc loạn lạc kết thúc, cụ ấy mới đi theo đại quân xuất hiện ở khu vực nòng cốt nhất.
Hôm đó cụ ấy nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc nhất trong cuộc đời của mình.
Chín cường giả quay về từ chiến trường ngoài lãnh thổ đều bị giết chết.
Trên mặt đất toàn xác chết nhất là trên núi có gần mười nghìn thi thể chất thành đống. Bộ đồ màu trắng thanh thoát của Tiêu Thanh Vân đã nhuốm đầy màu đỏ của máu, tóc cũng là màu máu, máu tí tách nhỏ xuống liên tục.
Còn Tiêu Thanh Vân, hai tay cầm Long Kiếm dính đầy máu cúi đầu xuống để mặc gió lạnh thổi tung mái tóc nhuốm đầy máu của mình.
Lúc đó Tiêu Thanh Vân đã không còn khả năng sống nữa.
Cũng từ ngày đó Long Kiếm bị phong ấn trong địa cung.
Tốn mười năm liên tục tiếp nhận lễ rửa tội Quốc Vận mới rửa hết máu và linh hồn chết oan trên Long Kiếm.
Im lặng một hồi, Đại quốc lão nói: “Trước tiên không nói đến chuyện này nữa, nếu tôi đã xuất quan rồi thì dĩ nhiên không để cho đám cường giả ngoài lãnh thổ đó xâm phạm vào Hoa Quốc”.
Lúc này ở chỗ Tiêu Chính Văn.
Dĩ nhiên anh không biết vì mình mà rất nhiều chuyện bí mật bị lôi ra.
Lúc này anh đã đến phòng họp ở văn phòng Quốc hội của Mễ Quốc với Long Nhất và Long Ngao.
Đẩy cửa ra thì thấy các tướng quân và những nhân vật cấp cao của mười một nước đã đến đông đủ trong phòng họp.
Lúc này mọi người đều nhìn sang Tiêu Chính Văn đang bước vào với những ánh mắt kỳ quái.
Tiêu Chính Văn bước vào mới nhận ra không có vị trí đại diện cho Hoa Quốc trong phòng họp.
Bầu không khí trong phòng họp bỗng chốc trầm lắng xuống.