Chương 963: Cách đánh táo bạo
“Nếu có thể thành công chiếm được biên giới đế quốc Tam Địch thì chúng ta không chỉ có được tuyến phòng thủ kiên cố mà cũng có lương thực và mọi thứ. Chúng ta có thể ở đây đợi quân chi viện tấn công đến, sau đó hợp lại với quân chi viện, một trước một sau, trong ngoài hợp nhất tấn công liên quân này”.
Hoa Hồng Đỏ phân tích kế hoạch của mình đã thuyết phục được những người trong bộ chỉ huy.
Mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ cô ấy.
Có thể nói quyết sách lúc này của Hoa Hồng Đỏ chính là quyết sách của Tiêu Chính Văn.
“Cô nói đúng, chó cùng rứt giậu mới có thể liên tục xảy ra những chuyện nguy hiểm! Tôi ủng hộ cách làm của cô!”
“Đúng thế, thà buông tay chịu trói còn hơn phải ngồi đợi chết”.
“Tiến lên! Dù là trận chiến tử cũng không sao, đồng bào chắc chắn sẽ báo thù cho chúng ta, chúng ta quyết hy sinh vì Tổ Quốc”.
Vừa nghĩ đến tấn công thẳng vào tuyến phòng thủ của đế quốc Tam Địch, họ rất phấn khởi, thậm chí còn sục sôi ý chí chiến đấu.
Lúc này trong lều trại đại quân ba trăm nghìn người của đế quốc Tam Địch, thống soái quân liên quân – Arnold đang nhàn nhã ngồi trong nhà ăn nghe binh sĩ của mình báo cáo.
“Báo cáo thống soái, quân Bắc Lương đã không có phản ứng gì nữa, bất kể là quân Bắc Lương ở trong tuyến phòng thủ Bắc Lương hay là quân Bắc Lương ở trong vòng vây đều đã không có bất kỳ phản ứng nào nữa”.
Binh sĩ báo cáo.
Phụ tá bên cạnh vui mừng nói: “Xem ra chúng không muốn phản kháng nữa rồi, có lẽ đã chấp nhận sự thật tàn khốc này”.
Mấy ngày nay, quân Bắc Lương trong tuyến phòng ngự đã xuất trận mấy lần muốn cứu quân đội của Hoa Hồng Đỏ về, nhưng đều bị người của họ đánh lui về.
Hơn nữa còn có không ít quân đội bị phân ra bao vây tiêu diệt.
Hiện giờ quân Bắc Lương trong tuyến phòng thủ đã không có bất kỳ hành động nào nữa, phụ tá nghĩ họ đã không có động tĩnh thì có nghĩa là họ đã bỏ quân đội bị bao vây này rồi.
Nếu trại tiên phong của quân Bắc Lương này bị họ giết chết trước thì đều là tin tức cực kỳ vui với Mễ Quốc và các nước liên quân khác.
Nghĩ đến đây, phụ tá lại vô cùng ngưỡng mộ Arnold.
Vị thống soái này không hổ là tướng quân nhiều năm chinh chiến trên chiến trường, có thể nghĩ ra được cách tuyệt vời như thế.
Gạt tướng lĩnh của đối phương ra rồi bao vây ở chiến trường mà không ra tay chém giết, cố ý cắt đứt đường liên lạc của họ với bên ngoài để người của quân Bắc Lương liên tục đến chi viện, liên tục bị tổn thất, nâng cao giá trị lợi dụng của tướng lĩnh bên đối phương đến tột cùng, cuối cùng giành chiến thắng trận chiến mà không tổn thất gì về binh sĩ.
“Bây giờ vẫn chưa thể đắc ý”.
Sau khi được khen ngợi, Arnold cũng khẽ cười.
“Chỉ tiếc là vua Bắc Lương không ở trên chiến trường. Nếu có thể giết hắn, có thể lấy đầu hắn làm vật kỷ niệm thì mới gọi là thành công mỹ mãn”.
Arnold thầm cảm thấy tiếc nuối.
Người hắn muốn giết nhất là Tiêu Chính Văn, vì giết được Tiêu Chính Văn thì hắn có thể vang danh.
Trong mắt nhiều người, Tiêu Chính Văn là thần, là thần trong quân đội, là quân thần trong mọi thống soái.
Nếu hắn có thể giết Tiêu Chính Văn thì hắn chính là người giết thần trong truyền thuyết, là người đáng sợ hơn cả quân thần.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, không cam lòng uống một hớp rượu.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã đến phòng thủ biên giới của quân Bắc Lương.
Ngay lúc các binh sĩ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt họ, tất cả quân nhân trong quân Bắc Lương đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Họ biết chủ soái của mình về rồi, họ biết thống soái ~ người đàn ông được gọi là thần của quân đội hàng chục nghìn người đã về!
“Tôi đã biết tình hình của Hoa Hồng Đỏ, bây giờ chuẩn bị lực lượng sau giờ trưa ngày mai, một trăm nghìn người quân Bắc Lương xuất phát từ khu vực chính giữa
tiến thẳng đến Hoàng Long, phá vỡ trận địa của đối phương”.
Tiêu Chính Văn đã nghĩ ra sẵn chiến lược tấn công trên đường đến đây rồi.
“Ngày mai tấn công có muộn quá không?”
Bây giờ Long Nhị rất lo lắng cho an toàn của Hoa Hồng Đỏ.
Vì Hoa Hồng Đỏ đã mất liên lạc với họ bốn ngày rồi, hiện giờ bên ngoài lạnh giá, tuyết rơi ngày càng lớn, hơn nữa khi mấy người Hoa Hồng Đỏ xuất phát không
mang theo nhiều lương thực.
Giờ còn đang bị bao vây, mấy ngày nay còn có thế chống đỡ được không?
Trong tình trạng lạnh giá và thiếu lương thực, còn có thế tiếp tục chiến đấu với quân địch không?
Long Nhị không dám nghĩ tiếp nữa.