Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Chương 687Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Phát ra tiếng kêu thảm thiết, từng người một ngã xuống mặt đất, rất nhanh đã trở thành cái xác khô. Những luồng khí này trở về bên trong cơ thể Phạn Nhất, tu vi Phạn Nhất đột ngột tăng vọt.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
“Nên kết thúc rồi.” Tần Trạm múa lấy thanh đồng kiếm “Đừng xem thường tao!” Phạn Nhất thét lên một tiếng chói tai vừa lao ra rất nhanh.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Thanh kiểm phát ra một nhát ánh sáng cao vút trời, Phạn Nhất gầm lên giận dữ, ra sức chống lại ánh sáng của thanh kiếm, thân thể không ngừng đứt đoạn, hai cánh lại vỡ vụn nhưng cuối cùng mũi kiếm kia gã vẫn cản lại được.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
“Vậy thì thêm một nhát nữa!” Tần Trạm cười lạnh, tay vừa vung ra nhát kiếm tiếp theo. Nhất thứ hai này hạ xuống. Phạn Nhất biến sắc, chạy trốn thục mạng. Thế nhưng, mũi kiếm lại lao vào gã, trực tiếp chém gã thành hai nửa. Một viên đạn dược màu đen theo thi thể bay ra, hướng về phía khoảng không xa xôi chạy trốn.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
“Mẹ! đây là…?”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Thứ này không phải đã được Phạn Nhất luyện hóa rồi sao? “Con trai, đây chính là loại tà dược cao cấp, không biết Phạn Nhất lấy ở gia tộc cổ đại nào mà có được.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
“Còn phải cần phương pháp dẫn dụ sao?” Tần Trạm nhớ lại cảnh Phạn Nhất phát huy hóa ma đan có thể tăng tu vi, còn có thể giết người, chữa thương, lần này có thể phát huy công lực một cách rõ ràng. Hóa ma đan này thực sự rất kinh khủng.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
“Mẹ, có thể đem nó cho con được không?”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
“Vật này tuy không rõ ràng nhưng vào thời khắc mẩu chốt có thể bảo toàn tính mạng, có điều, sẽ làm hại bản thân, con trai à, sau này ngoại trừ không còn cách nào khác thì không được dùng đến.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
“Còn ông muốn như thế nào? Cùng con trai ta giao đấu hay muốn tự chết?” Châu Cẩm nhìn về phía Trịnh gia chủ nói.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Châu Cẩm hừ lạnh: “Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Người muốn giết con ta lại còn nghĩ đem tài sản ra bù đắp cho xong việc?”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
“Giết ta, sẽ đắc tội với Hàn gia!”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Trịnh Mặc ngạo mạn nói: “Trong thế giới ngầm của Bát gia thì Hàn gia đứng thứ ba.”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Châu Cẩm đáp: “Ta không quen biết Hàn gia, giết ông ta cũng không quan tâm ai phản đối.”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Trịnh Mặc vẻ mặt u ám đáp: “Nếu không thể như vậy, tôi chỉ còn cách mời Hàn gia ra mặt chủ trì lẽ phải. Nhưng đến lúc đó, Hàn gia và Tận môn chỉ có thể có mối thù là phải chết.”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Trịnh Mặc khẽ hừ một tiếng, lấy ra một tấm thẻ bài đã bị nát.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Người trung niên kia hỏi: “The bài vỡ vụn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Người trung niên kia hỏi: “Ông không nhắc đến Hàn gia sao?”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
“Thật ngông cuồng!Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Trịnh Mặc lên tiếng: “Bọn họ đều là ngoại giới”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
“Chúng ta hình như đã gặp qua?” Người trung niên kia dò hỏi.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Một câu nói như sét đánh ngang tai, sắc mặt ông ta đột nhiên nhanh chóng biến đổi điên cuồng. Trong lòng người trung niên dậy sóng: “Bà, bà chính là…”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Người trung niên kia thở dài, tâm trạng bình phục lại. Người đàn ông khiếp sợ kia cuối cùng cũng đã không còn. Nhưng người nữ nhân kia, bất đắc dĩ cũng không thể đắc tội.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Trịnh Mặc ngạc nhiên hướng về người trung niên, bất cứ lúc nào trong mắt của ông ta cũng có sự liều lĩnh nhưng đối với người đàn bà này lại xuống giọng.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Người trung niên có chút vẻ tức giận, năm đó địa vị của ông ta thấp kém nhưng người phụ nữ này cũng không phải chiến thần kia.Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!
Trịnh Mặc nhất thời biển sắc: “Ông chủ, đừng mà!”Bạn đang đọc truyện trên Truyện88.net!