Chiến Thất Quốc

Chương 13

Một chiếc thuyền lá nhỏ trôi ngược dòng Hoàng Hà, Hạo Nhiên ôm gối lặng lẽ ngồi giữa thuyền.

Dòng nước Hoàng Hà ngầu đục ngất trời lao vút đi như bùn lầy cuồn cuộn, dõi mắt không thấy tận cùng. Hai bên bờ Hoàng Hà là guồng nước máy do Mặc gia chế tạo, đang chậm rãi đào móc bùn cát bên bờ sông.

Con quái vật bằng gỗ khổng lồ ngâm hơn nửa mình trong nước, dùng sức nước khua động, lấy cánh tay gỗ cứng chắc đào khoét bùn lắng chậm rãi chuyển lên chất cạnh bờ.

“Chúng đang làm gì vậy?” Hạo Nhiên hỏi.

Bạch Khởi đáp: “Mở rộng lòng sông, tránh cho vào hạ Hoàng Hà đổi hướng gây lũ lụt”

Hạo Nhiên gật gật đầu, nói tiếp: “Sau khi về tới Hàm Dương, ngươi hẳn nên biết làm sao rồi chứ”

Bạch Khởi cười nhạo: “Chẳng dư hơi quản bọn chúng, tên chó đẻ Doanh Tắc kia…”

Hạo Nhiên phụt một tiếng bật cười, nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng phải quan tâm tới quân quân thần thần, phụ phụ tử tử chứ…Có võ tướng tiền triều nào vừa mở miệng ra đã chửi vương thượng là đồ chó đẻ không…”

Bạch Khởi lười biếng nói: “Hắn chết khi nào thế? Giờ thiên hạ thuộc về ai rồi?”

Hạo Nhiên đem chuyện Hiếu Văn vương, Trang Tương vương lên kế vị sau khi Tần Chiêu vương chết kể cho Bạch Khởi nghe, lại nói: “Vậy mà đã ở trong mật thất kia những ba năm, lần này trở về, hẳn nhi tử của Dị Nhân lên kế vị rồi”

Thấy Bạch Khởi không hiểu, Hạo Nhiên lại giải thích: “Dị Nhân…Ừm, ta nghĩ hắn sắp chết rồi, nhi tử của hắn là đồ đệ của Tử Tân, sẽ…”

Bạch Khởi nói: “Ta biết ngươi là từ hậu thế tới đây, cứ nói đi, ta cũng là người bán xuất thế mà, tiết lộ chút thiên cơ cho ta cũng đâu sao”

Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, hơi ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết ta từ hậu thế tới?”

Bạch Khởi nói: “Khi bằng hữu ngươi cùng Phục Hi cầm giằng co nhau, cuộc đối đáp của hai người ta đều nghe rõ”

Hạo Nhiên nhíu mày hỏi: “Bọn họ nói gì?”

Hắn tháo Hiên Viên kiếm xuống vỗ vỗ, Tử Tân có vẻ như đang ngủ say, không trả lời.

Bạch Khởi nói: “Ta lại hỏi ngươi, ngươi là từ hậu thế tới, vậy nhà Tần như thế nào rồi?”

Hạo Nhiên cười đáp: “Đã sớm vong rồi”

Bạch Khởi hỏi tiếp: “Sách sử hậu thế có ghi chép về ta không?”

Hạo Nhiên đáp: “Có, ngươi là huyền thoại, có người gọi ngươi là chiến thần, cũng có người gọi ngươi là ‘Nhân đồ’, Vũ An Quân Bạch Khởi, ngươi cũng thuộc vương thất Tần sao?”

Bạch Khởi gục gặt nói: “Doanh Tắc là huynh đệ cùng cha khác mẹ với ta, Đại Tần rốt cuộc có chiếm được thiên hạ không? Doanh gia ngồi giang sơn được bao nhiêu năm?”

Hạo Nhiên tử tế nhớ lại giai đoạn từ sau khi Doanh Chính diệt lục quốc, thống nhất thiên hạ cho đến những năm đầu Hạng Vũ Lưu Bang tranh giành, đáp: “Nếu tính từ khi lục quốc toàn diệt, Vương Tiễn diệt Tề vào năm 221 trước Công Nguyên cho đến trận chiến Cự Lộc năm 207 trước Công Nguyên…Tổng cộng là mười bốn năm”

Bạch Khởi thất thanh nói: “Chỉ chiếm được thiên hạ có mười bốn năm?!”

Hạo Nhiên cười nói: “Đúng”

Bạch Khởi khó có thể tin cúi đầu suy tư, trong lúc nhất thời không đặt thêm câu hỏi nào nữa.

Hạo Nhiên lại hết sức thú vị nói: “Sau khi Tần diệt, Đông Hán có một người tên là Giả Nghị, viết thiên 《Quá Tần luận》, ta không thuộc, đợi Tử Tân tĩnh dưỡng xong ta sẽ xin hắn chép lại một bản cho ngươi xem, ngươi sẽ biết vì sao”

“Giang sơn dễ đổi, cho dù là người nào trị chính cũng không thể thiên thu muôn đời được” Hạo Nhiên an ủi.

Bạch Khởi gật gật đầu, rồi sau đó bảo trì trầm mặc, thuyền con men theo Hoàng Hà quẹo vào nhánh sông, từ tuyến đường Kính thủy đi tới Hàm Dương.

So với ba năm trước khi Hạo Nhiên rời đi, Hàm Dương vậy mà đã phát sinh những biến hóa long trời lở đất, Dị Nhân chấp chính, tiếp thu kiến nghị cải cách của Lã Bất Vi về muối, sắt, lại ra sức phát triển kinh tế, khai thác thương lộ Hàm Dương và Hàm Đan, dãy đông Thái Hành sơn, đồng thời miễn giảm thuế quan. Chỉ ngắn ngủi mấy năm, Tần và các quốc gia Trung Nguyên đã trải rộng mạng lưới kinh mậu, Hàm Dương lúc này đã khác xa ngày xưa, thương nhân lui tới khắp nơi, phố lớn ngõ nhỏ phồn vinh vô cùng, hết thảy đều là cảnh tượng quốc thái dân an.

Bạch Khởi thản nhiên nói: “Đạo trị quốc đúng đắn”

Hạo Nhiên thổn thức nói: “Tuy Lã Bất Vi là một tên gian thương, nhưng thiếu hắn thì không được”

“Ti mặc trở về rồi_____!”

“Báo_____Ti mặc hồi triều!”

Gần tới cung Hàm Dương, từ sớm đã có vệ sĩ cuống quýt chạy đi hồi báo, Hạo Nhiên cũng không khách khí, đỉnh đạc tiến vào cung, nói: “Đại vương đâu?”

Thị vệ hốt hoảng chạy đi thông báo, lần trước Hạo Nhiên không từ mà biệt, ba năm sau lại xuất hiện, đương nhiên đây là một tin tức cực kỳ chấn động, lập tức liền có người vội vã nói: “Báo cho tướng quốc trước đã!”

Bạch Khởi nghe vào trong tai, hỏi: “Tướng quốc là ai?”

Hạo Nhiên mỉm cười đáp: “Chính là tên gian thương đã chỉnh lý quốc gia đến gọn gàng ngăn nắp kia”

Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, biết ngay rằng Lã Bất Vi cố kỵ thân phận mình, chẳng rõ lại lén lút giở thủ đoạn gì, dứt khoát không đợi Dị Nhân cho truyền, liền băng qua Ngọ môn, đi tới Cửu Dương điện.

Dị Nhân đang ngồi sau kim án nghị sự cùng quần thần, Hạo Nhiên thuận tay búng một cái, kim la trước điện kêu “Đương” đinh tai nhức óc.

“Thần trở về rồi, ba năm trước không từ mà biệt, hôm nay đặc biệt tới lĩnh tội với đại vương”

Giọng nói trong trẻo của Hạo Nhiên từ ngoài điện truyền vào.

Nhất thời quần thần triều dã đua nhau chấn động!

Dị Nhân bỏ thẻ tre trên tay xuống, cười nói: “Chung ti mặc lo xong chuyện rồi à?”

Trong lúc nói Hạo Nhiên đã dẫn Bạch Khởi chầm chậm đi vào Cửu Dương điện, chúng thần đều hít vào một hơi.

Hạo Nhiên hòa nhã nói: “Trước kia nói đi liền đi, Hạo Nhiên thật tội đáng muôn chết”

Dị Nhân tử tế quan sát Hạo Nhiên, trái lại không tức giận gì, chỉ cười nói: “Tử Tân đâu?”

Quần thần biết Hạo Nhiên và Dị Nhân có giao hảo tại Hàm Đan, Dị Nhân niệm tình xưa, đương nhiên sẽ không thực sự trị tội Hạo Nhiên, nhưng vị môn khách thuở xưa, thần tử ngày nay này cũng quá lớn lối đi.

Hạo Nhiên nói: “Tử Tân mắc bệnh nhẹ, đã tự đi nghỉ ngơi trước rồi”

Lã Bất Vi cất giọng như chuông đồng, cười nói: “Ngươi đi một lần hết ba năm, không ai mài mực cho đại vương nữa, trở về thì tốt rồi, bằng không sẽ trị tội ngươi thật đấy”

Trên trán Lã Bất Vi sưng vù một cục, giống như bị người ta đánh, Hạo Nhiên nghi hoặc trong lòng, Lã Bất Vi bị ai đánh thế kia? Tần quốc có kẻ nào dám cả gan đánh hắn?

Nghĩ không thông, Hạo Nhiên đành phải nhường Bạch Khởi sau lưng ra, nói: “Thần vì đại vương tìm tới một người đây”

Nét mặt Bạch Khởi hết sức lạnh nhạt, trong hàng ngũ võ tướng, có một vị lão tướng vừa nhìn thấy Bạch Khởi liền hít vào một hơi lãnh khí, nói: “Vũ An Quân?!”

Bạch Khởi gật đầu làm lễ với người lên tiếng kia, nói: “Vương…”

Hạo Nhiên đưa mắt ra hiệu ngăn lời Bạch Khởi lại, cất cao giọng nói: “Vị Bạch tiên sinh này chính là hậu nhân của Vũ An Quân Bạch Khởi, hai năm trước thần tìm được hắn ở Thủ Dương, bèn thỉnh hắn quy quốc, trợ giúp đại vương bình định thiên hạ”

Lão thần tiền triều lớp thì chết, lớp thì từ quan, nhưng Vương Hột lại nhận ra người này, năm đó Vũ An Quân chôn giết bốn mươi vạn Triệu binh khiến thiên địa biến sắc, sau khi hồi quốc lại ngang nhiên chống đối Tần Chiêu vương ngay trên triều đình rồi giận dữ phất tay áo bỏ đi, tính nết người này cực kỳ cổ quái, thị huyết hiếu chiến, ấn tượng mà Vương Hột dành cho hắn rất sâu sắc, làm sao nhận không ra Bạch Khởi được?

Nhưng từ biệt gần ba mươi năm mà sao Bạch Khởi vẫn còn giữ nguyên dung mạo thời tuổi trẻ như thế?!

Vương Hột còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Dị Nhân đã cười nói: “Nếu đã là hậu nhân của Vũ An Quân, vậy hoàn lại đất phong, đợi sau này Cô thăng quan là được”

Hạo Nhiên gật gật đầu, nói: “Vậy thì tốt quá” Đoạn không thèm để ý tới ánh mắt kinh hãi của quần thần nữa, tiến lên lấy khay mực, đứng trước kim án đảm nhiệm chức mài mực cho Dị Nhân.

Ti mặc này được ân sủng đến tột đỉnh, khiến chúng thần Tần quốc chấn động không thôi, chẳng những các thần tử nghĩ mãi không ra, mà ngay cả Hạo Nhiên cũng cảm thấy kỳ quái.

Sao Dị Nhân hoàn toàn không có chút kinh ngạc nào đối với sự trở về của mình hết vậy? Cứ y như đã sớm biết từ trước.

Hạo Nhiên vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc khẩu chiến với quần thần, nhưng sự hậu đãi của Dị Nhân đã dằn xuống ánh mắt nghi hoặc của văn võ toàn triều, cũng chẳng hề hỏi ba năm trước Hạo Nhiên đã đi đâu.

Vào đêm, trăng lên giữa trời.

Hạo Nhiên đặt Hiên Viên kiếm lên tháp, chợt nghe trong hành lang có tiếng bước chân truyền tới, bèn đẩy cửa ra ngoài, suýt nữa đã va vào ngực Doanh Chính.

Hạo Nhiên gặp lại Doanh Chính, ít nhiều vẫn có chút cảm giác thân thiết, nói: “Chính nhi, ngươi đã cao lớn không ít rồi”

Doanh Chính không vui nói: “Ngươi còn biết trở về sao? Sư phụ ta đâu?!”

Hạo Nhiên cười nói: “Sinh bệnh rồi, đang tĩnh dưỡng, không tiếp khách được”

Doanh Chính đẩy cửa nói: “Ta xem thử” Chợt bị cánh tay khoác trên khung cửa của Hạo Nhiên cản lại.

Doanh Chính nổi giận nói: “Chung ti mặc, ta là Trữ quân! Ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi!”

Hạo Nhiên thờ ơ nói: “Chính nhi, đừng càn quấy, cho dù ngươi là vương, nhưng trước mặt ta, ngươi bất quá chỉ là tiểu đồ đệ của Tử Tân mà thôi”

Mặt Doanh Chính trướng đến đỏ bừng, như đang phẫn nộ, nhưng vô luận thế nào cũng không dám đẩy Hạo Nhiên ra để vào phòng liếc nhìn Tử Tân.

Hạo Nhiên nương ánh trăng tử tế ngắm nhìn Doanh Chính, chỉ thấy cách biệt ba năm mà Doanh Chính đã cao hơn không ít rồi, gần như sắp ngang hàng mình, không còn là tên tiểu thiếu niên mười mấy tuổi kia nữa.

Nét ngây thơ nơi mi mục Doanh Chính cũng đã mất đi, thay vào đó là một cổ lệ khí nói không thành lời, nhưng lệ khí nọ chỉ thoáng lướt qua, trong nháy mắt đã khôi phục lại thần sắc ổn trọng của một nam nhân nhơ nhỡ.

“Thỉnh Thái phó hảo hảo tĩnh dưỡng” Doanh Chính và Hạo Nhiên liếc mắt nhìn nhau, lơ đãng nói.

Hạo Nhiên cười nói: “Qua thêm mấy năm nữa, nói không chừng ngươi sẽ cao hơn ta đấy”

Doanh Chính không đáp, lùi lại một bước, chỉnh sửa bào phục thái tử, đang định quay lưng bỏ đi thì Hạo Nhiên lại hỏi: “Trong khoảng thời gian ta đi, ai đã thu dọn phòng ta thế?”

Doanh Chính gượng gạo đáp: “Cơ Đan”

Hạo Nhiên cười gật gật đầu, nói: “Sáng sớm ngày mai hai ngươi hãy tới nghe giảng”

Doanh Chính nói: “Ngày mai mẫu hậu muốn gặp ngươi, để xế chiều đi”

Hạo Nhiên mỉm cười đáp: “Ra dáng Trữ quân lắm, giờ đổi sang gọi phụ vương mẫu hậu rồi?”

Mặt Doanh Chính ửng đỏ, phỉ nhổ một tiếng, lại hơi mất tự nhiên nhìn Hạo Nhiên, thật lâu sau nói: “Tại sao ngươi…bộ dáng ngươi vẫn y hệt lúc rời cung vào ba năm trước vậy?”

Hạo Nhiên hiểu ý cười nói: “Ta là thần tiên, thần tiên vĩnh viễn sẽ không già”

Doanh Chính lại nói: “Sư phụ cũng là thần tiên ư?”

Hạo Nhiên gật gật đầu nói: “Ngươi về đi, chiều mai dẫn Cơ Đan tới đây học, ta có vài chuyện muốn phân trần với ngươi”

Doanh Chính đang định quay đi thì Hạo Nhiên lại phân phó: “Trong điện kế bên có một người ở, ngươi cần phải gọi hắn là Bạch tiên sinh, rất dễ lung lạc, ngày sau ngươi muốn diệt lục quốc, thống nhât thiên hạ thì tuyệt đối không thể thiếu người này, có thể trở thành trợ lực cực lớn cho ngươi đấy”

Doanh Chính hơi thả chậm cước bộ, nói: “Không cần, ta có Vương Tiễn, Mông Điềm rồi”

Hạo Nhiên nói: “Hắn chỉ cần chỉa một đầu ngón tay ra là đã có thể chọc chết Vương Tiễn, ngươi tin không?”

Doanh Chính thấp giọng mắng câu gì đó, không ngừng bước, bỏ đi xa, lúc này Hạo Nhiên mới cười trở về phòng.

Hạo Nhiên thở dài, ngồi xuống bên giường, tháo đai lưng, cởi ngoại bào.

Tử Tân toàn thân xích lõa nằm trên giường, khẽ cử động, mở mắt ra.

“Ngươi không nên nói với nó chuyện trường sinh” Tử Tân khôi phục hình người, vẫn vô cùng mỏi mệt, hơi quay đầu qua ngắm nhìn ái nhân của mình.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vẩy lên thân thể trần trụi của Hạo Nhiên.

Làn da trắng nõn, hoàn toàn không có lấy một vệt sẹo, cái cổ, bả vai sạch gọn, cùng với tiểu phúc hơi có chút bắp thịt hoàn mỹ vô cùng.

Thân thể của người tu tiên còn có một cổ linh khí, Hạo Nhiên quan tâm hỏi: “Tốt hơn chút nào chưa?”

Tử Tân thở ra một hơi nóng hổi, nói: “Tốt hơn nhiều rồi, trước đó ngay cả nói chuyện cũng nói không nổi”

Hạo Nhiên cúi người lên giường, ôm lấy Tử Tân.

Hạo Nhiên thấp giọng cười nói: “Sớm muộn gì nó cũng muốn đi tìm bí quyết tu tiên kia thôi, ngươi giấu đâu được…”

Tử Tân trở mình ôm lấy Hạo Nhiên, trán đầy mồ hôi, đôi môi dày nóng bỏng hôn hôn lên mặt y.

Hạo Nhiên hơi không vui, cau mày nói: “Aiz, hôn quân, ta đang chữa thương cho ngươi, ngươi nghĩ ngợi lung tung cái gì”

Tử Tân bật cười, nói: “Đây chẳng phải là dương dương song tu sao?”

Hạo Nhiên đang dẫn lực vận hỗn nguyên chân khí, vừa nghe lời này suýt nữa cười bật ngửa, giận mắng: “Nghiêm túc chút”

Tử Tân ngượng ngùng nằm ngửa trên tháp, dưới háng đã vểnh thật cao, Hạo Nhiên vừa tức giận, vừa buồn cười, tách hai cánh tay Tử Tân ra, cúi lên mình hắn.

Mười ngón tay đan xen, nắm chặt lấy nhau, mi tâm, ngực, đan điền dưới tiểu phúc dán sát. Chân khí toàn thân Hạo Nhiên lưu chuyển, trên cơ thể xích lỏa tỏa bạch quang nhàn nhạt, khí hỗn nguyên cuồn cuộn không ngừng truyền vào cơ thể Tử Tân.

Một lát sau, Tử Tân vểnh môi hôn hôn lên miệng Hạo Nhiên.

“Gian thần, ngươi tâm thuật bất chính, coi chừng tẩu hỏa nhập ma…” Tử Tân thấp giọng trêu chọc.

“…”

Hạo Nhiên đỏ bừng cả mặt, nhưng chẳng ừ hử gì.

“Ngươi…”

Tử Tân bật cười trở mình, nói: “Cô có khí lực rồi”

Hạo Nhiên nói: “Không được, lúc này thể lực ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục” Y gắng sức muốn đẩy Tử Tân ra, nhưng lại bị ôm cứng ngắt, nơi hậu đình bị phân thân của Tử Tân đặt vào.

Hạo Nhiên chấn động không thôi, nói: “Hiện tại…”

Vật kia của Tử Tân cương cứng đã lâu, thể dịch rỉ ra trước đỉnh đã trơn dính cả căn, lúc này hơi thử thử bên ngoài rồi tiến quân thần tốc húc vào.

Bất ngờ bị căng mở khiến Hạo Nhiên đau đớn, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy bị ngạnh vật nóng rực kia đâm một mạch vào cơ thể, hàm hồ rên một tiếng.

“Hôn quân, giờ này mà ngươi…A!” Hạo Nhiên cắn răng, còn chưa nói xong thì Tử Tân đã đâm vào một cái như muốn thị uy.

Tử Tân ôm Hạo Nhiên từ phía sau, nói: “Không sao đâu…” Kế tiếp bắt đầu chậm rãi trừu sáp, Hạo Nhiên hết cách, một lát sau, khóe mắt ươn ướt, thấp giọng thở dốc, cũng bắt đầu rên rỉ lên.

Hôm sau:

Hạo Nhiên đau đầu muốn nứt, từ trên tháp bò dậy mấy lần, chỉ cảm thấy hậu đình trướng đau, nhìn lại trên tháp thì Tử Tân toàn thân xích lỏa ôm ấp cả đêm qua đã trở về hình dạng kiếm lần nữa.

Hiên Viên kiếm kim sắc lẳng lặng nằm trên tháp.

Hạo Nhiên mắng: “Đã bảo không được phí sức quá mức mà…”

Hiên Viên kiếm cười đáp: “Có sao đâu, thể lực và chân khí vốn không…”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười, nói: “Thôi thôi thôi, ngươi nghỉ ngơi đi” Bèn nhặt y phục lên mặc vào.

Hiên Viên kiếm hỏi: “Đi đâu?”

Hạo Nhiên đáp: “Đi gặp lão bà của Dị Nhân, giữa trưa sẽ về”

Hạo Nhiên mặc y phục xong, men theo trường lang vội vã rời đi.

Tới chính điện Chu Cơ ở, hẳn Dị Nhân đã thượng tảo triều rồi, trong điện vắng ngắt, có một nữ tử đứng ở hành lang, toàn thân trường bào phượng hà, đang ngẩng đầu dùng ngón tay thon thả vói vào chiếc ***g treo dưới mái hiên, trêu đùa chú chim nhỏ.

Lúc này Hạo Nhiên mới nhớ ra mình cũng nên theo vào tảo triều, nhưng vương hậu tuyên kiến, coi như đi công vụ đi. Bèn không quản nữa.

Y nhìn một hồi, nữ tử kia quay người qua, chính là Chu Cơ.

Chu Cơ nói: “Lui xuống hết đi”

Thị tỳ bốn phía đều lui xuống.

Chu Cơ mới nói có bốn từ mà Hạo Nhiên đã cảm thấy giọng điệu sao quen thuộc quá, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai. Đành cúi người nói: “Hạo Nhiên trở về rồi”

Chu Cơ lợt lạt nói: “Coi như ngươi về rồi, ta đây chờ hết mấy ngày rồi đấy”

“…”

Hạo Nhiên nháy mắt ngũ lôi oanh đỉnh, trước mắt tối đen, nhất thời mất phương hướng.

Chu Cơ cười giương bộ phượng phục kia ra, hỏi: “Thế nào? Được không?”

Hạo Nhiên nói không ra nửa chữ, tự tìm cây cột ôm lấy để chống đỡ thể trọng, thở hồng hộc, nói: “Ta…ngươi…ngươi…”

Chu Cơ nhíu mày nói: “Aiz, làm gì kỳ cục vậy a”

“…”

Hạo Nhiên nói: “Chu Cơ…Tức phụ nhà Dị Nhân đâu? Ngươi mang nàng ta đi đâu rồi?!”

Chu Cơ đáp: “Không phải ta đây sao? Ti mặc ngươi nói gì vậy, thật buồn cười a” Xong lấy tay áo che miệng cười ha ha mấy tiếng.

Hạo Nhiên hít sâu một hơi, tức giận mắng: “Đây không phải giỡn chơi, ngươi đưa người ta đi đâu rồi? Nàng ấy là lão mẹ của Tần Thủy Hoàng đấy!”

Chu Cơ bĩu môi nói: “Chết rồi chăng? Ai biết, ngươi nghĩ xem ta nhập xác vào, nữ nhân xui xẻo kia chẳng phải nên chết từ sớm rồi à? Nghe nói nhân mạng vốn…Từ lâu đã tìm ra tên nàng ta, bảo là trúng tiễn gì đó, Đông Hoàng chuông ngài dám cứu người ta sống lại, bề trên không trị tội ngài sao?”

“Mà thật không đúng lúc nha, lão nương đây tới, đưa hồn phách nàng ta đi…” Chu Cơ cười ha hả.

Hạo Nhiên dở khóc dở cười: “Đủ phiền toái lắm rồi, ngươi còn lội xuống bãi nước đục này làm gì?”

Chu Cơ ngẫm nghĩ, nói: “Tìm Hỉ Mị nè, giúp hai ngươi nè. Tên Tần vương kia bề ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng thực chất chẳng ra gì, ta chỉ tùy tiện thủ thỉ bên gối mấy câu thôi mà đã ngã ngay, ngươi coi vầy không phải đang giúp ngươi và Tử Tân sao? Tử Tân đỡ hơn chút nào chưa?”

Hạo Nhiên gần như phát điên lên, cả nửa ngày sau mới bình phục tâm tình, nói: “Ngươi tới đây vào mấy hôm trước à? Ngươi không sợ lòi đuôi sao?!”

Chu Cơ che miệng cười nói: “Chừng vài ngày rồi, lòi đuôi hay không cũng chẳng rõ, lúc tới đây ta tung tăng nửa ngày, thấy trong cung có một tên nam nhân đang nằm trên người vương hậu này hành hạ không ngừng, trông bộ dáng không giống Tần vương…”

Hạo Nhiên đưa tay vỗ trán, kêu rên: “Đó là Lã Bất Vi…”

Chu Cơ gật gật đầu, cười nói: “Ta bèn nhào lên người nàng, đuổi hồn phách của nàng đi”

Khóe miệng Hạo Nhiên giật giật: “Mới hành phòng được phân nửa…đã đổi người, chắc tự cổ chí kim chỉ có mỗi mình Bất Vi huynh đài gặp phải…”

Chu Cơ yêu kiều cười nói: “Đâu có, cô nãi nãi thuận chân đạp một cú cho hắn lăn vô xó”

“…”

Hạo Nhiên khóc không ra nước mắt, gật đầu nói: “Tô Đát Kỷ, ngươi giỏi!”
Bình Luận (0)
Comment