Chiến Thất Quốc

Chương 18

Bạch Khởi hớp một miếng rượu, ăn một đĩa lỗ tai heo muối, tự mình vui thú.

Hạo Nhiên liếc Bạch Khởi một cái, ngồi xuống, tự châm rượu cho mình, duỗi đũa ra gắp, Bạch Khởi chợt phun ra một câu: “Mâm đó, mâm đó, mâm đó nữa…đều là của khách nhân mang tới đấy”

“…”

Hạo Nhiên buồn bực uống rượu.

Bạch Khởi nói: “Rượu cũng…”

Hạo Nhiên quăng đũa: “Có thôi ngay không!”

Bạch Khởi cao giọng cười to, nói: “Sao ngươi dễ dụ quá vậy?!”

Hạo Nhiên mới hiểu ra, mớ rượu thịt này là do chính Bạch Khởi mua về, mình bị lừa rồi, trong lòng mới tốt lên chút ít, nói: “Sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?”

Bạch Khởi gắp thức ăn cho Hạo Nhiên, vui vẻ nói: “Trước đây trong nhà bản quân đại thê đấu với tiểu thiếp, nháo đến gà bay chó sủa, đương nhiên hiểu rõ chút tâm tư nhi nữ này của ngươi, hôm nay chớp mắt đã qua mấy chục năm, hồng nhan năm đó đều hóa thành tro tàn, giờ nhìn lại, thế nhưng cảm thấy hết sức thú vị”

Hạo Nhiên bình tĩnh lại, chợt nghĩ vậy cũng phải, trên cõi đời này ai cũng sợ thê thiếp đấu đá, chỉ có bản thân mình là trước giờ không cần lo âu, dù cái tên Long Dương quân đỏm dáng kia có dùng thủ đoạn nào đi nữa, qua tiếp vài chục năm tới, vẻ ngoài cũng chẳng còn. Mặc kệ Long Dương quân là có lòng chiêu dụ Tử Tân, hay mê muội bộ dáng anh vĩ của hắn, nhưng người có tư cách phụng bồi Tử Tân, trong thiên địa này chỉ có duy nhất một mình mình, bèn chẳng nói thêm gì nữa.

Hạo Nhiên ngẫm nghĩ một hồi, cười nói: “Ngươi nói phải, vốn đâu phải chuyện to tát gì, ta trở về tiền thính ngồi một chút đây”

Bạch Khởi lại nói: “Thức ăn mà vị cô nương kia tự tay nấu, mùi vị cũng không tệ…”

Hạo Nhiên vội vã đứng dậy, chỉnh sửa y quan, nói: “Long Dương quân là hùng đấy, cảm ơn” Đoạn đi về phía tiền thính.

Một khắc đó, Bạch Khởi giống như gặp phải sấm giữa trời quang, chết trân ở trước án, run giọng nói: “Hùng…hùng?!”

“Đang nói gì thế?” Hạo Nhiên không mời mà đến, ngồi vào giữa Long Dương quân và Tử Tân, không khách khí đẩy gương mặt hoa đào kề sát trước mặt Tử Tân của Long Dương quân ra.

Gương mặt nóng hổi của Long Dương quân dán lên bàn tay Hạo Nhiên, tức khắc trướng đến đỏ bừng.

Hạo Nhiên cười nói: “Đại vương uống ít rượu chút, ăn nhiều thức ăn vào, coi chừng tăng mỡ máu” Nói xong lấy bầu rượu qua châm cho Tử Tân.

Long Dương quân đang ân cần mời rượu, hoàn toàn không ngờ thoắt cái lại ăn trúng một con ba ba lớn như vậy, vẻ tức giận giữa mi mục vừa hiện lập tức biến mất, lại nở nụ cười nói: “Đang cùng Hiên Viên đại ca bàn chuyện ngày mai lúc ba quân xuất chinh, lẻn bám đuôi giết chết Chu thiên tử”

Hạo Nhiên nhướng mày nói: “Hở? Quân thượng cũng đi à?” Nói xong gắp thức ăn đút vào miệng Tử Tân, Tử Tân hài lòng chép chép, uống đến đỏ bừng hai mắt, nói: “Ăn ngon”

Long Dương quân tức không chỗ xả, cau mày nói: “Chuyện này do bản quân an bài, đương nhiên bản quân cũng phải đi”

Hạo Nhiên cười nói: “Đến lúc đó Quân thượng nhớ kỹ phải tự chăm sóc tốt chính mình, chớ có trở thành gánh nặng”

Long Dương quân xoay chuyển nhãn châu, liền nghĩ ra một kế, nói: “Không bằng bản quân và Thái phó đánh cược, thế nào? Ngày mai trước khi đại quân hợp tung tới Hàm Cốc quan, ai giết được Chu thiên tử trước, thì người đó phải đáp ứng đối phương một chuyện”

Ước hẹn này thật đúng ý Hạo Nhiên, chỉ nghe Hạo Nhiên vui vẻ nói: “Đúng dịp lắm, phần thưởng thì sao?”

Long Dương quân cười dài nói: “Nếu bản quân đã lập ván cược, thì phần thưởng đương nhiên do Thái phó định đoạt” Nói xong ánh mắt ửng ba thu kia chiếu về phía Tử Tân, ra vẻ đã dự tính hết mọi chuyện, chỉ đợi Hạo Nhiên nói câu “Ai thua thì không được gặp Tử Tân nữa” thôi.

Nhưng người Hạo Nhiên tòng sư chính là vị đệ nhất đại phúc hắc tiên nhân thiên cổ, sao có thể trúng quỷ kế này được?

Chỉ thấy Hạo Nhiên làm bộ trầm ngâm nửa ngày, do dự bất định, cuối cùng mới đau khổ hạ quyết tâm nói:

“Được, cược luôn! Ai thua sẽ bò hai vòng trên mặt đất, bắt chước chó sủa mười tiếng”

“…”

Lần này đến lượt Long Dương quân gặp phải sấm giữa trời quang, chỉ cảm thấy trước đó quá khinh địch rồi.

“Chó, chó sủa??!!” Long Dương quân há hốc đôi môi anh đào, hoàn toàn không dám tin lời Hạo Nhiên, đang muốn tìm lời để chặn Hạo Nhiên thì lại nghe Tử Tân cười to nói: “Có ý tứ! Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên!”

Sắc mặt Long Dương quân nháy mắt hết xanh tới trắng.

Hạo Nhiên lại nói: “Ngươi khoan hẳn nói, lỡ ta thua thì sao? Tới lúc đó ta vứt mặt mũi ở chỗ nào hả cái tên này?

Tử Tân say đến mụ mị đầu óc, vỗ bàn nói: “Lỡ thua thật, vậy Cô thay ngươi bò hai vòng, sủa ba tiếng là được chứ gì, ngươi bảo Cô làm gì, Cô sẽ làm cái đó, được không?”

Hạo Nhiên cười đến đau cả bụng, giơ tay nói: “Tới đây tới đây, Quân thượng, quyết định như vậy nhé, vỗ tay thề nào”

Ý niệm duy nhất trong đầu Long Dương quân lúc này chính là lệ nóng tràn ồ ạt trong cuồng phong, nhấc y khâm chạy ào ào đến bên Hoàng Hà thả mình nhảy xuống.

Hạo Nhiên luôn miệng thúc giục: “Quân thượng không dám cược hả?”

Tử Tân khoát tay nói: “Quân thượng hào khí ngất trời, còn hơn cả đấng tu mi, chớ có khinh thường hắn!”

Hai người kẻ xướng người họa, tư duy của Long Dương quân đã rơi vào trạng thái trống rỗng, giơ tay lên, cùng Hạo Nhiên vỗ nhau ba cái.

Hiệp thứ nhất, Hạo Nhiên toàn thắng.

Đêm xuống, sau khi Long Dương quân đi, Hạo Nhiên đối với Tử Tân vừa hôn vừa ôm, lấy lý do ngày mai cần theo quân xuất chinh mà hầu hạ hắn thay đồ tắm rửa, xoa bóp lưng thư giãn xương cốt, làm đủ mọi việc, hơn nữa còn tự nấu canh giải rượu đút cho, hai người khoan y giải đái ôm nhau, kiều diễm còn hơn cả đêm tân hôn, an tâm ngủ.

Hôm sau trời còn chưa tỏ, Long Dương quân đã lấy danh nghĩa giám quân của Ngụy vương theo sau đại đội Tín Lăng quân, sứ giả lục quốc rời Đại Lương, một đường hướng về phía tây.

Hạo Nhiên, Tử Tân và Bạch Khởi ngồi trên cùng một chiếc xe, ai nấy đều tự cải trang thành thân thị của Long Dương quân, trà trộn vào giữa đoàn thị vệ, tảng sáng mới khởi hành rời thành.

Tử Tân tửu lượng lớn, say rượu mới tỉnh, thân hình anh vũ kia cho dù đặt trong thời đại Chiến quốc cũng muốn cao hơn so với đại đa số người, rất có tư thế hạc giữa bầy gà, lúc này một cánh tay ôm lấy Hạo Nhiên, hai người dựa vào phía trước chiến xa, yên lặng nhìn binh lính như thủy triều xung quanh tràn vào bình nguyên.

Đi được nửa đường, lại lần lượt có đại quân các nước giơ cao tướng kỳ tiến đến hội hợp, dù cái tiếng liên quân lục quốc năm mươi vạn là giả, nhưng nhìn vào thế trận này, ít nhất cũng có chừng ba chục vạn. Mà quân Tần tuy dũng, nhưng dưới chính sách trọng thương quy điền của Lã Bất Vi ở trong nước, cũng chỉ khó khăn chiêu mộ được mười vạn binh thôi.

Hạo Nhiên nói: “Coi điệu bộ này, Yến, Tề còn chưa tới, đến lúc đó không chừng sẽ lên tới năm mươi vạn thật đấy”

“Phá liên quân ngũ quốc, cần mười vạn binh là đủ rồi” Bạch Khởi lười biếng nói: “Binh quý tinh chứ không quý đa, liên quân năm mươi vạn, nhưng ba quân nhiều kẻ già yếu, dùng để dọa người thì được, chứ giao chiến thì trăm triệu không thể”

Tử Tân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: “Ngươi tối đa có thể dẫn bao nhiêu vạn binh?”

Bạch Khởi hơi trầm ngâm, liền đáp: “Luận về dẫn binh số, ta không bằng Ngụy Vô Kỵ, tính đâu ra đấy, thì cỡ hai mươi vạn binh là cùng”

Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Lời này nghĩa là sao?”

Tử Tân giải thích: “Mỗi một viên tướng lĩnh tài năng, đều có số lượng dẫn binh cụ thể, thông thường tướng càng tài, thì dẫn được binh càng nhiều, nếu Bạch Khởi lão đệ có khả năng dẫn hai mươi vạn binh, thì có thể xưng là người đầu tiên trong thiên cổ đấy”

Bạch Khởi hỏi: “Còn ngươi thì sao?”

Tử Tân mỉm cười nói: “Trước kia khi Nam chinh từng dẫn tối đa mười vạn người, vẫn còn dư sức, nhiều hơn nữa thì chưa từng thử qua. Theo Cô quan sát, thời này có thể đối kháng với Bạch lão đệ, chỉ có mình Lý Mục”

Hạo Nhiên gật gật đầu, biết tráng đinh thời Ân Thương vốn khan hiếm, Tử Tân dốc lực toàn quốc chinh phục lưu vực Trường Giang, gom được mười vạn người đã là cực hạn rồi.

Hạo Nhiên tự giễu: “Đổi lại là ta, phỏng chừng trăm tên lính cũng chỉ huy không nổi”

Tử Tân thản nhiên nói: “Tiên đạo khắp trời đều tuân theo lệnh ngươi, làm lính phàm nhân thực sự là hủy hết danh tiếng ngươi rồi”

Hạo Nhiên bật cười, chợt nhớ ra, hỏi: “Long Dương quân đâu?”

Tử Tân và Bạch Khởi không hẹn mà cùng “phì” cười một tiếng.

Lúc này chỉ thấy vạn luồng ánh bình minh chiếu lên phương trận binh sĩ đông nghìn nghịt, thiết thương như rừng, đồng khôi tựa biển; đại tướng lục quốc ai nấy đều điểm đủ binh viên, cả năm mươi vạn người tụ tập dưới bình nguyên Hào sơn, dõi mắt trông không thấy đầu cùng.

Khắp nơi chi chít người với người. Chỉ sợ nhiều người như vậy mà cùng tràn lên thì sẽ có thể san bằng ngọn núi Hào thành bình địa, khi lục quốc phá Hàm Cốc, rốt cuộc là đã đẩy lùi địch như thế nào?

Lại nghĩ tới Tín Lăng quân cư nhiên có thể chỉ huy gần năm mươi vạn đại quân thuận buồm xuôi gió như thế, Hạo Nhiên không khỏi thấp thỏm trong lòng.

Chợt nghe Tử Tân trêu ghẹo: “Nhiều người như vậy vây quanh, Chu thiên tử lại ở cùng quân trướng với Tín Lăng quân, chỉ sợ lần này ngươi phải sủa tiếng chó rồi”

Hạo Nhiên phì cười, nói: “Có sủa tiếng chó cũng là ngươi sủa, thua thì thua. Ai kêu hôm qua ngươi mê rượu uống tới say mèm, ăn nói bừa bãi chi”

Tử Tân chế nhạo: “Cô còn tưởng ngươi trước giờ không biết ghen cơ đấy. Sủa vài tiếng chó mà được xem cái bộ dáng ghen tuông của ngươi, cũng đáng giá lắm”

Lời này vừa thốt, Hạo Nhiên liền biết đêm qua Tử Tân tuy say, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, lập tức dở khóc dở cười nói: “Thì ra ngươi biết hết cả, ngươi cố ý?”

Đột nhiên Tử Tân nói: “Hạo Nhiên, ngươi cảm thấy cùng Cô ở chung một chỗ, tình đã phai nhạt rồi?”

Hạo Nhiên nói: “Không có chuyện đó, nói cái gì thế”

Mặt Tử Tân ửng đỏ, né tránh ánh mắt của Hạo Nhiên, hơi xoay người đi, nhìn sang chỗ khác nói: “Đêm qua ngươi…vẫn luôn ôm Cô, trong lòng Cô rất cao hứng”

Nháy mắt đó, trong lòng Hạo Nhiên dâng lên tư vị nói không thành lời, vừa tức giận, vừa buồn cười, hiểu ra Tử Tân đang tính toán chi li.

Từ khi rời khỏi thời đại ô nhiễm hạt nhân ở ba ngàn năm sau, cùng Tử Tân về đến thời kỳ Chiến quốc, Hạo Nhiên chỉ lo tìm kiếm thần khí, lại có cảm giác gánh nặng đường xa, cho nên phản đối, lơ là tình cảm của Tử Tân không ít. Từng nghĩ rằng hai người đều là linh vật thiên địa, tâm ý tương thông, lão phu lão thê cả rồi nên chẳng sao hết, bèn cố tình không dính sát vào nhau nữa. Giao lưu phần lớn đều là đấu khẩu, lấy chuyện khi dễ Tử Tân làm niềm vui, hôm nay ngẫm lại, quả đúng là bất công với Tử Tân quá.

Khó trách Long Dương quân không có bị quét ra khỏi cửa, hóa ra nguyên nhân là do mình.

Hạo Nhiên đang định nói thêm gì đó, nhưng Tử Tân đã vuốt vuốt mũi, chỉ ra đằng xa, nói: “Xem, Chu thiên tử kìa”

Bạch Khởi ngồi thẳng người lên nhìn, chỉ thấy binh sĩ không ngừng lui ra sau, nhường ra một con đường, hai bên giơ cao chiếc thuẫn của mình, con đường kéo dài tới dưới chân núi Hào.

Dưới chân núi dựng lên một cái đài gỗ, bên trên có một chấm đen đang đứng.

“Chu Noãn vương?” Hạo Nhiên hiếu kỳ nói.

Còn chưa nhận được đáp án, thì một chiếc chiến xa cự đại do tám con ngựa kéo khác đã từ hậu trận đại quân chậm rãi phi tới.

Tử Tân phỏng đoán: “Trên chiếc xe kia mới là Chu Noãn vương, còn người trên đài thệ sư hẳn là Tín Lăng quân. Nếu Cô đoán không sai, Chu thiên tử hẳn là đọc chiếu thư, thông báo cho toàn quân trước, khi phi lên đài gỗ mới uống tráng hành tửu sau”

Tử Tân đã đoán đúng, người đứng ở trên cao chiến xa chính là Chu thiên tử vô quyền vô thế, trở thành con rối của Tín Lăng quân.

“…Tần hầu tàn nhẫn bạo ngược, bất tôn thiên tử…”

Bạch Khởi mỉa mai: “Văn chương màu mè”

Hạo Nhiên chế nhạo: “Tàn nhẫn bạo ngược còn không phải tại ngươi hại, đánh một trận chôn giết bốn mươi vạn người, nói thế cũng đâu có sai”

Ngôn từ thệ sư của Chu Noãn vương Hạo Nhiên đã nghe không biết bao nhiêu lần, đương nhiên sẽ chẳng để ở trong lòng, chỉ ngắn ngủi mấy giây, chiến xa đã đi qua gần nửa quân trận, chậm rãi tiếp cận phía ba người Hạo Nhiên.

Long Dương quân đã sớm an bài thủ hạ thỏa đáng, trà trộn vào trong binh sĩ giơ thuẫn ở hai bên lộ, người nào cũng giấu cường nỏ trong tay, nỏ tiễn đã tẩm kịch độc, chỉ đợi truyền lệnh một tiếng, chúng binh sĩ sẽ cùng bắn độc tiễn, bắn cho Chu thiên tử ngơ ngác qua đường thành tổ ong vò vẽ.

Nhưng hắn đã được chú định là phải sủa tiếng chó rồi.

Chuyện này vạn vạn không thể quy tội cho Tín Lăng quân được, không chỉ có Tín Lăng quân, cho dù là mãnh tướng hiền thần lục quốc cũng chưa bao giờ nghĩ tới trong thiên địa cư nhiên lại có người hung hãn như vậy.

Sử sách ghi lại tình hình ngày đó rằng: Chu thiên tử chỉnh binh lục quốc, sĩ khí như hồng, tuyên thệ dẹp Tần; nhưng trời giáng dị triệu, kim quang từ phía bắc nổi lên, hung thần hàng thế, sắc bén không thể đỡ!

Vạn quân đều không phân biệt được hình dáng của y, bạch y hung thần trảm thiên tử, phá chiến xa, rồi sau đó biến mất vô tung.

Đây là cuộc ám sát đạt cảnh giới tối cao, có thể sánh với Niếp Chính Chuyên Chư Yêu Ly, lúc tứ đại thích khách khoe kỹ năng của mình thì còn có dấu tích để mà lần theo, nhưng đạo kim quang kia phá không mà tới, âm chấn trăm dặm, lại không ai nói rõ đó là vật gì.

Chỉ đành quy kết thành hai từ_____trời tru!

Hạo Nhiên chân giẫm Hiên Viên kiếm, kim quang ngất trời, trong khoảnh khắc tới gần trước mặt, y chạm vào cổ tay Bạch Khởi, phi tốc lướt qua, hộ vệ của Chu Noãn vương hãy còn chưa biết chuyện gì xảy ra, lợi kiếm trong tay Bạch Khởi như tuyết, nháy mắt đã chém thiên tử thành hai nửa!

Mãi đến khi kim quang biến mất nơi chân trời, người trên chiến xa mới tách ra làm hai, máu tươi cuồng phun!

Tức khắc đại quân tề thanh hét vang, kịp phản ứng đầu tiên hết chính là đệ tử Mặc gia bên Hàn quân, tiễn lâu di động san sát ở chung quanh không đợi phân phó, cùng xoay chuyển pháo khẩu, bắn ra lưới nỏ tiễn vào vị trí Hạo Nhiên biến mất!

“Hắn còn chưa sủa tiếng chó!”

“Chớ quay về…” Hiên Viên kiếm tức giận mắng: “Phía sau có truy binh!”

“Cái gì? Không phải chứ?” Hạo Nhiên kéo Bạch Khởi trở tay khua một cái, đưa hắn lên thân kiếm, lao vút xuống mặt đất. Chân trời phía sau đen kịt một mảnh, gần ngàn con diều hâu máy chao lượn đuổi tới.

Bạch Khởi nói: “Ném ta xuống nước đi!”

Hạo Nhiên nói: “Không được! Ngươi không thể xuống đất! Bằng không ngươi chạy không nhanh, sẽ bị bắt về đó!”

Trên thân Hiên Viên kiếm phải chở hai người, nên tốc độ bị chậm, mắt thấy nỏ tiễn trong miệng diều hâu máy như mưa, cư nhiên đuổi tận không tha, bèn nói: “Người nào phản ứng mau lẹ quá vậy?!”

Hạo Nhiên nghiêng đầu né tránh một mũi lợi tiễn, ba ngươi lướt qua đỉnh núi Hào, tiến vào sơn cốc, nhưng đám diều hâu máy kia càng lúc càng đông, cư nhiên triển khai đội hình cánh hông, bọc đánh hai bên trên không trung, mắt thấy sắp hình thành đội hình vây kín, Hạo Nhiên liền nóng lòng quát: “Bay nhanh chút nữa đi!”

Hiên Viên kiếm quyết định thật nhanh: “Cắt đuôi không được! Xuống đất! Nghênh địch!”

Gần ngàn cỗ diều hâu máy phát ra tiếng kêu chói tai, trong mỏ chim phun ra vô số hỏa diễm đen nhánh, hỏa diễm quấn lấy nhau, đan xen ngang dọc trên không trung, hình thành nên một tấm lưới khổng lồ. Hạo Nhiên đầu tiên là sững sờ, nói: “Thứ gì thế kia?! Còn hô ứng lẫn nhau nữa?!”

Hiên Viên kiếm bổ nhào xuống, thần tốc rơi xuống đất, vô số diều hâu máy đồng thời phát ra tiếng vang chấn thiên, giải thể!

Trên trời nổi lơ lửng ngàn ngàn vạn vạn mảnh gỗ và bánh xe sắt, kế tiếp cùng bay về một điểm, tiếng keng keng liên tục vang lên, vây quanh một quả cầu lửa đen nhánh không ngừng xoay tròn.

Cuối cùng gỗ, sắt, đá khảm chặt vào nhau, một người khổng lồ máy đỉnh thiên lập địa ầm ầm hạ xuống đất.

Trời đất rung chuyển dữ dội.

Người khổng lồ máy mở to đôi mắt, trong mắt hắc hỏa nhảy nhót, một quyền đánh mạnh xuống chỗ Hạo Nhiên vừa mới tiếp đất.
Bình Luận (0)
Comment