Chiến Thất Quốc

Chương 30

Giọng nói của Xi Vưu khàn khàn như tiếng kim thiết ma sát vào nhau, chói tai vô cùng, vang vọng giữa thiên địa.

“Linh Bảo Thiên Tôn…Sau trận chiến Trác Lộc, ngươi che chở cho nhị tộc yêu ma của ta, đủ thấy thịnh đức…”

“Mắc mớ gì ngươi, ai rảnh cùng ngươi ôn chuyện chứ” Thông Thiên nhắm hai mắt, chẳng chút biểu cảm nói.

Kế tiếp hướng kiếm chỉ lên trời!

Xi Vưu ngửa mặt lên trời gào thét, gió mây vần vũ, biển cả biến sắc.

Một luồng sét từ đầu ngón tay Thông Thiên xuyên thẳng tới chân trời, tức khắc mây đen tầng tầng điên cuồng ập tới, quấn quanh luồng điện quang kia xoay tròn thần tốc!

Thông Thiên lẩm bẩm: “Khí thiên địa binh sát, lấy danh nghĩa ngô, truyền lệnh hội tụ”

Mỗi ngóc ngách của Thần Châu đại lục đều đồng thời nghe thấy lời chú văn của nam tử xa lạ này.

Tất cả nhân loại không rõ nội tình rối rít ngước nhìn lên trời, các đại thần Tần quốc đang tranh chấp không dứt ngừng tiếng nói, quay đầu hoảng sợ trông ra ngoài điện.

Doanh Chính từ trong cung Hàm Dương vội vã chạy ra, đứng trên bậc thang không ngừng thở dốc.

Khoảnh khắc đó, toàn bộ binh khí kim thiết ở đại lục Thần Châu đồng thời kêu vù vù!

Bội kiếm thiên tử bên hông Doanh Chính rung ù ù, kế tiếp rời bao, hóa thành một luồng kim quang sáng rực bay thẳng về phương đông!

Cùng lúc đó, mấy vạn thanh trường kiếm ở Tần quốc đều tự rời khỏi chủ nhân của chúng mà bay lên trời, dưới sự dẫn dắt của thiên tử kiếm, chúng lao thẳng ra vùng biển Đông hải!

Tề, Sở, Yến, Hàn, Triệu, Ngụy, Tần_____bảy thanh thiên tử kiếm rời vỏ, dắt theo dòng lũ hàng tỷ binh khí như mây mù che khuất thiên không, ánh dương chiết xạ tới lui trên lưỡi kiếm rét lạnh, hình thành nên một chiếc cầu vồng lộng lẫy, đạo hồ quang đó lướt qua, lao về miền cực đông, trên bầu trời, một vòng xoáy khổng lồ đang gầm thét!

Bảy thanh kim kiếm xoay tròn thần tốc, ngàn triệu thanh phàm binh đồng thanh kêu gào, tức khắc biển sóng cuộn trào, trời long đất lở!

Thông thiên giáo chủ giang hai cánh tay ra, nhẹ nhàng xoay người ở giữa không trung, y tụ phấp phới bay theo gió.

Thông Thiên giáo chủ mở hai mắt, ngay sau đó, ngón tay dẫn dắt vô số phi kiếm nơi chân trời chỉ về phía Xi Vưu, vung mạnh một cái.

Không Động ấn nháy mắt tỏa bừng ngọc quang chói mắt, lớp phòng hộ thu xuống mức nhỏ nhất, bao phủ Trâu Diễn.

Kế tiếp phi kiếm vô cùng vô tận trên bầu trời lao thẳng xuống, tiếng rống của Xi Vưu rung chuyển đất trời, nước biển lõm ầm xuống, bị khí thế hết sức cường hãn kia đè thành một cái hố sâu khổng lồ cả ngàn dặm vuông!

“A a a a a_____” Tiếng gầm rúng động của Xi Vưu khiến mặt nước sôi trào, kế tiếp bùng nổ!

Đôi đồng tử thâm thúy của Thông Thiên tựa biển thẳm bao la, nguy nga đứng giữa bầu trời, bàn tay đè vào hư không cũng không ngừng run rẩy, trên hải vực chớp giật chốn chốn, kim lôi bị giục đến mức cực hạn từ thuở khai thiên lập địa tới nay!

“Dừng tay lại!” Chân trời truyền tới một tiếng rống giận: “Huyền môn sắp bị xé rách rồi_____!”

Một roi quất ngang tới, cuốn lấy eo Hạo Nhiên, kéo y vào hư không.

Thông Thiên giáo chủ ngó lơ, nheo hai mắt, kiếm vũ không ngừng nghỉ kia cuốn thành một con thiết long lao vùn vụt, đâm thẳng đầu xuống hố!

“Ta bảo ngươi dừng tay_____! Huyền môn mà sụp đổ, nhân gian sẽ bị cuốn đi hết!” Giọng nói kia nôn nóng quát: “Quay về! Đây không phải chuyện ngươi nên xen vào_____!”

Thông Thiên hất tay, vô số trường kiếm còn sót lại treo trên trời cao vù vù tản ra, rơi ào ào xuống biển, theo bốn phương tám hướng của mặt biển mà cuốn vào trong cái hang khổng lồ đen kịt nọ!

Vũ Dư thiên Thượng Thanh cảnh Kim Ngao đảo Bích Du cung.

Hạo Nhiên khẽ rên một tiếng tỉnh dậy, che vết thương trên ***g ngực, chỗ đó đã ngừng chảy máu, được quấn một lớp băng vải, còn thắt thành hình nơ bướm.

Hạo Nhiên quay đầu quan sát chung quanh, chỉ cảm thấy cảnh tượng rất là quen thuộc.

Hạo Nhiên lảo đảo đứng dậy, loáng thoáng nhớ lại chuyện trước đó, đầu đau muốn nứt, hỏi: “Có ai không? Đây là động phủ của vị tiên gia đạo trưởng nào vậy?”

Hạo Nhiên đi ra ngoài viện, thấy một người ngồi bên bàn đá, đang viết viết vẽ vẽ lên một tờ giấy.

“Oa a a a!” Hạo Nhiên bị dọa ngã uỵch ra sau.

“Này này, đồ đệ…Không cần kinh ngạc vậy a” Trong mắt Thông Thiên chứa tiếu ý, trông sang Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên thở dốc mấy tiếng, nói: “Người…Người không phải thành thánh rồi sao? Sư phụ?”

Thông Thiên cười nói: “Thánh nhân cũng phải sống chứ, ngươi nghĩ thành thánh rồi là chết à?”

Hạo Nhiên: “Người…Người từ trong tay Xi Vưu…cứu ta ra? Sư phụ?” Hạo Nhiên bỗng gặp được sư tôn, trong lòng lập tức dâng trào vô số lời muốn trút, nhưng nhất thời chưa biết phải bắt đầu từ đâu, thì cái mũi đã lên men trước.

Hạo Nhiên cố gắng nén nước mắt, bò dậy nói: “Đây đây đây…Đây là cái gì? Sư phụ người đang xem gì vậy? Đồ phổ hay Thiên thư?”

“Ừm” Thông Thiên vân đạm phong khinh thoáng nhìn sang tờ giấy trên bàn, đáp: “Là trò điền chữ sư huynh ngươi làm cho sư phụ chơi đấy”

“…”

“Ngươi xem, đồ đệ, trên này có rất nhiều ô, thơ ca nhạc nghệ đan xe ngang dọc, sáu bảy ô làm thành một câu…Mỗi câu có một chữ đầu, điền mấy chữ còn lại vào, lúc mới bắt đầu cực khó, càng về sau càng dễ, lần trước là thi kinh, lần này chẳng biết là cái đồ bỏ lễ ký gì…”

“Được rồi được rồi” Hạo Nhiên vội ngăn tràng thao thao bất tuyệt của Thông Thiên lại.

Thông Thiên ngồi thẳng người, vỗ vỗ đùi nói: “Tới đây, ngồi lên, sư phụ ôm ngươi?”

Hạo Nhiên đứng đó, đi qua cũng không được, mà đứng im cũng không xong, bèn ngượng ngùng nói: “Không ngồi đâu, sư phụ người vẫn y như xưa”

Thông Thiên phất vạt đạo bào đứng dậy, cười dài nói: “Đồ đệ, vi sư không phải vẫn như xưa, vi sư thăng cấp rồi! Đang định mời ngươi tới ăn mừng một bữa đây, giờ đạo hiệu là Thượng Hoàng Thái Thượng Vô Thượng Đại Đạo Linh Bảo Thiên Tôn, còn sư huynh ngươi gọi là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn…”

Hạo Nhiên lấy tay đỡ trán, chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Thông Thiên tiến lên ôm Hạo Nhiên vào lòng: “Cực khổ rồi, đồ đệ”

Hạo Nhiên gục lên bờ vai trần của Thông Thiên, cơn mỏi mệt trỗi dậy, niềm vui trùng phùng hóa thành đau xót, khiến nước mắt tuôn ra, y khẽ nức nở chốc lát, mê luyến mà cọ cọ lên làn da kiền tịnh của Thông Thiên.

Bờ vai ấm áp của Thông Thiên có một mùi hương nam tử rất dễ chịu.

“Đừng có trét nước mũi lên mình sư phụ”

Hạo Nhiên phì một tiếng bật cười.

Thông Thiên lại ngạc nhiên nói: “Sao ngươi cương lên rồi, đồ đệ!”

Hạo Nhiên đỏ mặt tía tai, vội không ngừng né tránh, hỏi: “Sư huynh đâu?”

Thông Thiên đáp: “Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn…đi làm nhiệm vụ rồi, lát nữa sẽ gặp, chúng ta chờ y về ăn trưa nhé?”

“…”

Lát sau Thông Thiên giáo chủ phân phó đồng nhi Kim Ngao đảo bày rượu thịt trong hoa viên, Hạo Nhiên biết thánh nhân thượng tiên không cần ăn uống, cả bàn tiệc đương nhiên là bày cho hắn ăn, bèn không khách khí ngồi xuống.

Thông Thiên châm rượu cho đồ đệ, thuận tay búng một cái, tiên pháp đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, cảnh sắc trong vườn phút chốc biến đổi, hoa đào nở khắp nơi.

Hạo Nhiên nói: “Hoa đào rực rỡ, nhưng nhìn hoài rất chán, sư phụ, những năm qua người sống thế nào?”

Thông Thiên thờ ơ gắp thức ăn cho Hạo Nhiên, giơ tay lên, trong vườn lại biến đổi, lá phong vàng óng cả vùng, còn có cò trắng uyên ương vui vẻ bơi lội, Hạo Nhiên cười nói: “Rất đẹp mắt”

Thông Thiên: “Chẳng thế nào cả, mỗi ngày đều ngồi trong nhà, chán ngấy, chờ Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần…”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười: “Nhất thiết phải gọi sư huynh như vậy sao?”

Thông Thiên nghiêm mặt nói: “Lần trước y bảo, cái đạo chức tiên ban này so với thánh nhân thô lỗ như ta quan trọng hơn nhiều lắm…Vì thế, kể từ hôm đó vi sư liền cung kính xưng đạo hiệu y…”

Hạo Nhiên trợn tròn mắt: “Lần nào hai người nói chuyện cũng xưng Cửu Thiên Lôi Thần Phổ Pháp gì đó…gì đó gì đó sao?”

Thông Thiên ranh mãnh cười nói: “Đương nhiên”

Hạo Nhiên rốt cuộc cũng hiểu, liên tưởng tới sắc mặt tái mét của Văn Trọng, nhất định là bị Thông Thiên chế giễu đến nổi lửa, không khỏi ôm bụng cười to.

Thông Thiên lại lải nha lải nhải: “Mới chớp mắt đã mấy trăm năm…”

Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Có từng cãi nhau không?”

Thông Thiên cười nói: “Đương nhiên có, sáu lần cãi vặt, một trăm mười hai lần cãi to…”

Hạo Nhiên hồ nghi hỏi: “Sao cãi to còn nhiều hơn cãi vặt nữa?”

Thông Thiên mọc dấu chấm hỏi đầy đầu, ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: “Vi sư cũng rất khó hiểu”

Hạo Nhiên vội an ủi: “Ta và Tử Tân cũng hay cãi…Sau cùng đều là Tử Tân nhường ta”

Thông Thiên hài lòng gật gật đầu, nói: “Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn cũng nhường ta”

Trên trán Hạo Nhiên nổi ba lằn hắc tuyến, nói: “Xem tính tình còn tưởng rằng người nhường y…”

Thông Thiên vỗ đùi, cười nói: “Đồ đệ, vậy là ngươi không biết rồi, không những ngươi không biết, ta cũng chả biết…”

“Được rồi được rồi, nói trọng điểm!”

Thông Thiên ra chiều nghiêm túc, nói: “Lần nào cãi to xong, sư phụ đều đêm đêm cô đơn chiếc bóng, lẻ loi hiu quạnh mà ngủ, nhưng tảng sáng hôm sau tỉnh dậy, lại thấy Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn nọ ngủ ở bên cạnh…Ngươi nói coi chuyện này có kỳ quái hay không?”

“…”

Văn Trọng trở về, vẫy lui hắc kỳ lân, đi vào trong viện, lạnh lùng nói: “Bớt lải nhải mấy câu được không, muốn điên tới nơi rồi này”

Hạo Nhiên vội đứng lên kiến lễ, Văn Trọng nói: “Cứ ngồi đi, ăn tự nhiên” Kế tiếp cởi nút tay áo và cổ áo, nhập tiệc.

“Cửu Thiên Ứng Nguyên…”

Văn Trọng kêu khổ không thôi, đặt đôi đũa xuống, nói: “Hạo Nhiên, lát nữa ta theo ngươi hạ thế…”

Thông Thiên cười nói: “Sao lại hạ thế?! Thiên đình này thiếu đi ngươi thì đâu ổn, cường hào ác bá trên thế gian mà mất nghiệp báo thì lấy ai quản?”

Hạo Nhiên nhìn nhìn Văn Trọng, rồi nhìn sang Thông Thiên, chỉ cảm thấy vị Thái sư kiên cường này bị giáo chủ lắm lời thu phục trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, thực sự buồn cười vô cùng. Kính Văn Trọng một chung rượu, Văn Trọng bèn nói: “Ngươi…Linh Bảo…Ờ, sư phụ, lúc trước ngươi không nên tìm Xi Vưu gây chuyện, hắn chỉ là thiên hồn, không thể tác oai tác quái được”

Thông Thiên chẳng bình luận gì, Hạo Nhiên nhíu mày hỏi: “Thiên hồn là sao?”

Thông Thiên đáp: “Năm đó sau khi bại trận tại cuộc chiến Trác Lộc, Xi Vưu đã bị Hiên Viên kiếm chém thành thiên, địa song hồn; thiên hồn chủ thiện, địa hồn chủ ác, khi song hồn quy nhất mới được chính thể Binh chủ, trận chiến lúc trước sư phụ biết hắn chưa hấp thu địa hồn, nên mới yên tâm đánh một trận, nếu song hồn thiên địa của Xi Vưu hợp nhất…”

Hạo Nhiên tới Kim Ngao đảo, tâm tình đã thả lỏng hơn không ít, lúc này khi nghe Thông Thiên nhắc lại, lần nữa ý thức được nỗi sợ hãi, lông tơ dựng đứng cả lên, trầm giọng hỏi: “Sẽ như thế nào?”

Văn Trọng và Thông Thiên nhìn nhau một cái, giống như đang trao đổi ý kiến.

Thông Thiên: “Chuông nhi, có chuyện ngươi hiểu sai rồi”

“Xi Vưu chính là chiến thần thượng cổ chứ không phải tà thần, Hiên Viên Thị vì muốn lập thành chính phái, nên mới mắng hắn là tà; nhưng chuẩn thánh thượng tiên đều có hai mặt thiện ác, đương nhiên như vi sư…trảm tam thi thành thánh, chính là vứt bỏ trần căn, chém đứt chấp niệm”

Hạo Nhiên hoàn toàn nghe không hiểu, giáo chủ mỉm cười nói: “Chính Đông Hoàng cũng chẳng phải thứ…”

“Sư phụ!” Văn Trọng cao giọng nói.

Hạo Nhiên càng nghi hoặc hơn, Thông Thiên lại nói: “Thôi, kiếp nạn thành thánh của Xi Vưu ứng lên người ngươi, cũng là cơ duyên”

Hạo Nhiên: “Hắn hắn hắn…Hắn còn có thể thành thánh? Nghĩa là sao? Kiếp nạn thành thánh?”

Thông Thiên cười nhìn sang Hạo Nhiên, vui vẻ nói: “Năm đó khi ngươi xuyên huyền môn thái cổ mà qua, chẳng phải rơi đúng ngay chiến trường Trác Lộc sao?”

Hạo Nhiên tức khắc tỉnh ngộ, Thông Thiên lại nói: “Nếu Xi Vưu không vì bảo vệ tính mạng ngươi, trận chiến đó ai thắng ai bại cũng rất khó lường”

Hạo Nhiên: “Nhưng…lịch sử không phải như vậy sao? Xi Vưu bại, Hoàng Đế thắng…”

Hạo Nhiên càng ngày càng thấy hồ đồ.

Thông Thiên: “Đây chính là kiếp nạn của Xi Vưu, cũng là “nguyên nhân” vài vị thượng tiên thành thánh trong mấy ngàn năm nay, nếu truy cứu nguồn gốc, thì đều do ngươi mà ra, cho nên, đồ đệ, sau Trác Lộc, nhân quả của vạn sự vạn vật đều đã được định rồi, đó là trận chiến cuối cùng”

Hạo Nhiên: “Không hiểu, sư phụ, nói rõ hơn chút đi?”

Văn Trọng nói tiếp: “Xi Vưu vì ngươi mà bại, đó là sự khởi đầu của kiếp số; hôm nay Xi Vưu phục sinh, kiếp số này liền ứng trong tay ngươi, kiếp này phải do ngươi thành toàn”

Hạo Nhiên hỏi: “Làm sao để thành toàn? Sư phụ?”

Thông Thiên dở khóc dở cười nói: “Đồ đệ”

“???” Hạo Nhiên mụ mị cả đầu.

Thông Thiên nói: “Nếu vi sư biết làm cách nào để thành toàn, thì còn ngồi ở chỗ này sao? Đã sớm mở lớp huấn luyện thành thánh, thu môn đồ rộng rãi rồi…Đợi đến khi ngàn vạn yêu nhân bạt đất thăng thiên, sẽ suất lĩnh mọi người đâm Lão Quân, chém Thiên Tôn, đập bẹp Đông Hoàng…”

“Câm miệng_____!” Hạo Nhiên và Văn Trọng đồng thời mắng.

Thông Thiên bỗng như phát hiện ra gì đó, bèn trêu ghẹo: “Đồ đệ, tên này là ai?”

Thông Thiên giơ tay chỉ vào một điểm trong không trung, bầu không khí nơi đó như sóng nước gợn lăn tăn, hóa thành một chiếc gương nước, trong gương chiếu ra cảnh tượng nhân gian.

Gió cát thổi qua, xuất hiện một thành lâu, trên tấm bảng đề “Hàm Cốc quan”.

Hạo Nhiên đỡ trán nói: “Đó là Bạch Khởi, hắn đang làm gì thế?”

Bạch Khởi bận thanh bào, chân tay lóng ngóng trèo lên chỗ cao Hàm Cốc quan, chạy một mạch tìm tới con trâu bằng đồng đặt trên thành lâu kia.

“Tọa kỵ của sư huynh?” Thông Thiên nghi hoặc nói.

Bạch Khởi nhìn trái nhìn phải, dùng sức vỗ con trâu đồng kia, trâu đồng sừng sững bất động, Văn Trọng và Thông Thiên đều bật cười.

Hạo Nhiên dở khóc dở cười nói: “Ta từng nghe hắn bảo rằng…cưỡi con trâu này có thể lên được tam thiên…”

Bạch Khởi cưỡi lên lưng trâu, không ngừng lắc lư về phía trước, đồng thời há miệng la to, trông khẩu hình thì rõ ràng là đang hét “Giá!”

Thông Thiên và Văn Trọng cười nghiêng cười ngã.

Hạo Nhiên bó tay nói: “Tên ngốc này, hẳn là Đát Kỷ nói cho hắn biết, ta bị mang lên đây rồi, nên hắn mới nghĩ cách đi tìm ta”

Thông Thiên ái muội cười nói: “Chiêu được tiểu tử ngốc này từ lúc nào thế?”

Hạo Nhiên ngẫm nghĩ, không đáp, nhưng Thông Thiên lại thổn thức: “Ven đường nọ có hai người đứng, một là ánh trăng sáng trên thiên thai, một là nốt ruồi son trong ***g ngực…”

“Câm miệng…” Vẻ mặt của Hạo Nhiên và Văn Trọng giống như đưa đám.

Hạo Nhiên: “Sao ngay cả lời này người cũng biết…”

Thông Thiên nghiêm mặt nói: “Vi sư trên biết ba nghìn năm thoi đưa, dưới biết ba nghìn năm tuế nguyệt…”

Văn Trọng nói: “Tiễn y xuống thôi, cho dù là thần khí thiên địa, khi hạ thế vẫn còn chuyện phải làm, không thể chờ ở đây lâu được”

Thông Thiên gật gật đầu, cười nói: “Đồ đệ, rảnh rỗi tới thăm sư phụ nhé”

Hạo Nhiên: “Làm sao lên được…Sư phụ người còn chưa nói làm sao…Chờ một chút a a a!!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau lưng truyền tới một luồng lực hút cực đại, kéo y rơi vào tầng tầng mây giăng, rớt xuống phàm trần.

Thông Thiên quan sát Bạch Khởi chốc lát, nói: “Tiểu tử này cũng không tệ nhỉ? Dầu gì cũng là một cáiHuỳnh hoặc tinh*, rất xứng với lớn bé nhà chúng ta…” [*sao Hỏa]

Văn Trọng lạnh lùng nói: “Lại nghĩ ra chủ ý gì?”

Thông Thiên biến sắc, vội ra vẻ nghiêm trọng nói: “Aiz_____không dám, phá quan phối chỉ sợ bị sét đánh chết”
Bình Luận (0)
Comment