Chiến Thất Quốc

Chương 5

Chuyện thích khách giằng co tới quá nửa đêm, mãi đến khi bình minh sắp ló dạng, Lã Bất Vi mới sai người đem thi thể ngoài cửa đi tìm đất chôn, rồi mang nước tới cọ cọ rửa rửa sạch sẽ. Đến tận giờ này chủ nhà Dị Nhân mới trở về, hành động đầu tiên chính là đóng cửa, triệu Lã Bất Vi nghị sự, nhưng kỳ lạ ở chỗ lại không truyền Hạo Nhiên tới hỏi thăm.

Triệu Chính kiễng mũi chân, duỗi dài cổ nghe lén bên ngoài cửa.

Đêm qua tuy đột ngột xảy ra chuyện, nhưng chỉ hoảng thôi chứ không gặp nguy hiểm, chưa đến nửa ngày Triệu Chính đã an tâm trở lại.

Sắc mặt Dị Nhân tái nhợt, có lẽ cả đêm không được ngon giấc, hơi mỏi mệt, mơ mơ màng màng ngồi sau án.

Lã Bất Vi trầm giọng nói: “Đêm qua thích khách tới, may mà người hầu phát giác kịp thời”

Trong lúc nói, Lã Bất Vi không hề đề cập tới chuyện Hạo Nhiên cứu Triệu Chính, nói tiếp: “Dị Nhân, qua vài ngày nữa là tới đợt vây săn, Phạm Thư đã phái người tiếp ứng ở vùng dã ngoại Hàm Đan rồi”

Dị Nhân nói: “An bài cho Hạo Nhiên và Tử Tân thế nào?”

Lã Bất Vi hơi chần chừ, bèn nói: “Không đi cùng chúng ta, ta đã thông báo cho hai người họ rồi, để họ rời đi trước một bước, hội hợp cùng chúng ta bên bờ Thấm Thủy hà, sau khi vượt qua biên phòng săn bắn của Triệu quốc, cứ chạy trốn ngay trong đêm là được, Tần quốc liên tục đưa tới mấy phong thư, hối ngươi sớm trở về, chuyện này không thể trì hoãn nữa”

Dị Nhân tử tế suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Bất Vi huynh, chi bằng ngươi phái người hộ tống hai người bọn họ cho chu toàn”

Lã Bất Vi trầm ngâm chốc lát, đáp: “Đương nhiên rồi, Tử Tân là sư phụ của Chính nhi, Bất Vi nhất quyết không làm ra hành động vô tình vô nghĩa đâu”

Lát sau Lã Bất Vi và Triệu Cơ rời khỏi phòng, để Dị Nhân lại một mình nghỉ ngơi, trước đó Triệu Cơ quan sát thần sắc của Lã Bất Vi, trong lòng đã sớm biết rõ, dừng bước ngoài trường lang, cao giọng nói: “Bất Vi, ngươi muốn vứt bỏ hai người họ lại Hàm Đan đúng không?”

Lã Bất Vi đáp: “Nếu không làm thế thì sao có thể giữ chân Lý Mục?”

Triệu Cơ nhíu mày nhìn vào hai mắt Lã Bất Vi, nói: “Ngươi không sợ lương tâm hổ thẹn sao?”

Qua nửa ngày sau, Lã Bất Vi không nhịn được nói: “Giờ đâu phải lúc giảng tình giảng nghĩa, Triệu Cơ, ngươi quên rồi sao, đêm qua bị Chung Hạo Nhiên bắt gặp…”

Đối mắt nhìn nhau hồi lâu, Triệu Cơ thở dài, không lên tiếng nữa, Lã Bất Vi phất tay áo rời đi.

Qua thêm một hồi nữa, sau khi Triệu Cơ cũng đi rồi, lúc này Triệu Chính núp sau cột mới đi ra.

Cơ Đan chờ ở ngoại viện, quay đầu lại hiếu kỳ hỏi: “Làm sao vậy?”

Triệu Chính lộ vẻ ưu sầu, nhìn Cơ Đan một cái, nói: “Lúc vây săn ngươi đi không?”

Cơ Đan gật gật đầu, Triệu Chính khoác vai Cơ Đan, thấp giọng nói: “Kể từ hôm nay trở đi, ngươi hãy ở lại nhà ta, không cho đi đâu hết, hiểu chưa?”

Cơ Đan vẫn chưa minh bạch, nghi hoặc nói: “Vậy cha ta…”

Triệu Chính hơi không vui, lặp lại lần nữa: “Hiểu chưa?”

Cơ Đan đành phải đồng ý, đang muốn hỏi lại nguyên do thì Triệu Chính đã phân phó: “Ngươi về nhà thu dọn đồ đạc đi, hôm nay lập tức chuyển sang đây” Tiếp theo không đếm xỉa tới Cơ Đan nữa, tự mình đi vào nội viện của Hạo Nhiên và Tử Tân.

Ngày xuân ấm áp, Hạo Nhiên ngồi ngoài mái hiên, duỗi lưng một cái, thấy Triệu Chính tới, bèn cười phân phó: “Đi ‘tự treo nhánh đông nam’ đi”

Triệu Chính lộ vẻ chần chừ, liếc nhìn Tử Tân.

Tử Tân nhắm mắt, nằm nghiêng trước hiên, gối đầu lên đùi Hạo Nhiên, lười biếng nói: “Đi tự treo…”

Triệu Chính oán hận liếc Hạo Nhiên một cái, bỏ đi tìm sợi dây thừng to mắc trên cây, tiếp tục chổng ngược luyện công.

“Ngươi đoán người tới bắt ngươi đêm qua là do ai phái tới?” Hạo Nhiên thờ ơ hỏi.

Triệu Chính lạnh lùng nói: “Không biết”

Hạo Nhiên thuận tay lấy một cây tăm tre đầu cùn ngoáy lỗ tai cho Tử Tân đang gối trên đùi, Tử Tân thoải mái rên hừ hừ, Hạo Nhiên lại cười nói: “Gần đây cha ngươi đã nhận Hoa Dương phu nhân làm mẹ à?”

Triệu Chính biến sắc, nói: “Sao ngươi biết?”

Không đợi Triệu Chính lên tiếng, Hạo Nhiên lại nói tiếp: “Đêm qua hắn từ chỗ Hoa Dương phu nhân trở về?”

Triệu Chính kinh hãi nói: “Ngươi cũng nghe thấy sao?”

Hạo Nhiên mỉm cười: “Đoán thôi, ta đâu có thích nghe lén giống như ngươi”

Tử Tân chế giễu: “Sư nương ngươi rất thích xen vào việc của người khác”

Hạo Nhiên đưa tay nhéo trái tai Tử Tân, Tử Tân không nhịn được cười nói: “Tử Sở Tử Sở, cha ngươi mặc Sở phục vào nhìn cũng có khác…”

Lời chưa dứt thì Hạo Nhiên đã nói tránh đi: “Đừng có dạy hư tiểu hài”

Một tay của Hạo Nhiên không ngừng xoay nhẹ que tăm ngoáy tai, Tử Tân thoải mái đến đổi cả giọng, nói: “Xem ra…đêm qua nhất định là có chút liên hệ đến Hoa Dương phu nhân rồi, bằng không thì đâu có lựa ngay lúc cha ngươi nhập cung để mà động thủ, có lẽ…không, không phải muốn bắt ngươi, chẳng qua đêm hôm trên giường…tìm không thấy…”

“Hôn quân, sao có thể nói vậy với đồ nhi của mình?” Hạo Nhiên hơi không vui, ngừng tay, Tử Tân cười xin khoan dung: “Không nói nữa là được chứ gì”

Hạo Nhiên lại nói: “Biết đâu chừng là do trùng hợp”

Cho dù là Hạo Nhiên Tử Tân, lúc này đối với thân phận thích khách cũng không cách nào lý giải nổi, nhưng có thể khẳng định được vài điểm thế này.

Triệu Cơ vừa nhìn thấy Dị Nhân rời đi, nửa đêm bèn mò tới chỗ của Lã Bất Vi, ngược lại khiến cho thích khách tìm tới ám sát Triệu Cơ vồ hụt, bên tháp chỉ còn mỗi Triệu Chính đang ngủ say sưa, vì thế mới xảy ra chuyện như đêm qua.

Dù Hạo Nhiên cố giữ thể diện cho Triệu Chính, nói lãng đi câu chuyện của Tử Tân, nhưng suy cho cùng, Triệu Cơ và Lã Bất Vi tư thông đã lâu thì sao nhi tử lại hoàn toàn không biết?

Cha nó khúm núm nịnh bợ, phụ họa hùa theo Hoa Dương phu nhân đang tạm trú ở Triệu quốc, mẹ nó lại gian *** với người khác, đối với chuyện này Triệu Chính vẫn luôn coi đó là nỗi khuất nhục to lớn, lúc này gương mặt không khỏi trướng lên như gan heo, dứt khoát không luyện công nữa, bèn rút dây thừng xuống.

Nước mắt lăn qua lăn lại trong hốc mắt Triệu Chính, nỗi xấu hổ và giận dữ đã đạt tới đỉnh điểm, gần như muốn lao về phía trước quyền đấm cước đá Hạo Nhiên một trận.

Nào ngờ Hạo Nhiên giống như cảm giác được cơn thịnh nộ trong lòng nó, thản nhiên cười nói: “Chuyện phụ mẫu ngươi làm, đều là vì ngươi, cho nên sau này ngươi phải ghi nhớ kỹ”

Dị Nhân có biến thành trai lơ của thái hậu hay không còn chưa khẳng định được, Hạo Nhiên không dám phỏng đoán vô ích, nhưng về phần Triệu Cơ và Lã Bất Vi, truy cứu đến cùng, đơn giản chỉ vì muốn mượn lực Lã Bất Vi, sớm ngày rời khỏi Triệu quốc, mang theo nhi tử về Tần, người thì tha hương, thân thì làm chất tử, gia thần chẳng quá mười, kim ngân chẳng hơn trăm, ngoại trừ những thứ này thì còn dựa vào đâu được nữa?

Triệu Chính hoàn toàn không ngờ Hạo Nhiên chỉ nhẹ nhàng nói một câu như vậy mà cả bụng nộ hỏa của mình lập tức tan thành mây khói.

“Hiểu chưa? Chính nhi?” Hạo Nhiên cười giương mắt nhìn về phía Triệu Chính.

Triệu Chính gật gật đầu, Hạo Nhiên lại nói: “Sau này ngươi sẽ phải thành vương, chung quy cần gánh vác nhiều hơn người khác một chút”

Tử Tân trở mình qua, Hạo Nhiên rút tăm tre ra, cười nói: “Sao hôm nay không thấy Cơ Đan?”

Tử Tân bất mãn nói: “Bên này”

Hạo Nhiên cười: “Không”

Tử Tân giận mắng: “Ai đời ngoáy lỗ tai mà chỉ ngoáy có một bên? Mau đổi bên, bằng không trị ngươi tội khi quân”

Hạo Nhiên buồn cười, đáp: “Điểm tâm thần ăn chưa no, giờ tay không đủ sức, kính xin đại vương chịu đựng đi thôi…”

Triệu Chính nhịn không được mỉa mai: “Thần? Đại vương? Đại vương của ai? Vua của ai?”

Hạo Nhiên chưa kịp đáp trả thì Tử Tân đã lấy một miếng vàng lá ra, giơ tay ném sang Triệu Chính, phân phó: “Đồ nhi, đi mua vài miếng bánh mì vụn gì đó lại đây, cho tên gian thần này lấp bụng”

Triệu Chính đành phải giơ tay bắt lấy miếng vàng lá nhẹ nhàng bay tới kia, quay người rời đi.

Hạo Nhiên cười nói sau lưng nó: “Hắn là vua của một mình ta, thiên hạ này, chỉ cần một mình ta phụng hắn làm vua là đủ rồi”

Triệu Chính lắc đầu thầm mắng hai tên này đúng điên, mỗi ngày tự chơi tự vui cũng trôi qua thật thoải mái.

Lát sau Triệu Chính vẫn chưa về, Cơ Đan đã thu dọn đệm chăn tới, trong tay cầm một miếng thịt khô.

Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu, cười nói: “Quà bái sư?”

Hiện giờ Cơ Đan đối với vị sư phụ bất hiện sơn, bất lộ thủy này sùng bái vô cùng, cung kính nói: “Vâng, lẽ ra đồ nhi nên sớm tặng mới đúng”

Hạo Nhiên nói: “Triệu Chính kêu ngươi dọn tới nhà nó à?”

Cơ Đan gật đầu, chợt Tử Tân nghi hoặc nói: “Còn nói gì nữa?”

Cơ Đan đáp: “Hắn bảo ta…Lúc đi săn không được rời hắn nửa bước, kể từ hôm nay trở đi dọn tới nơi này…”

Hạo Nhiên ngừng tay, trao đổi ánh mắt với Tử Tân, nội tâm hiểu rõ nhau. Hạo Nhiên cười nói: “Trong góc tường có lò than, mang thịt đi hầm đi, chờ Triệu Chính về đánh một bữa ra trò”

Lại qua một hồi, Triệu Chính mua bánh mì trở về, thu lấy tiền lẻ Tử Tân thưởng, chẳng khác nào khoản tiền từ trên trời rơi xuống, nở gan nở ruột.

Bốn sư đồ vây quanh lò than ăn bánh mì thịt khô, cũng vui vẻ hòa thuận vô cùng.

Triệu Chính cảm thụ được một sự ấm áp chưa từng có trước đây, hơi luyến tiếc hai vị sư phụ mới bái được vài ngày này, mấy lần muốn nói toạc cuộc đối thoại của Lã Bất Vi ra, nhưng lời đã tới bên môi lại không thốt được thành câu.

Vài ngày nữa chính là khánh điển săn bắn, gió xuân lùa cỏ cây, vạn vật phục sinh, Triệu Tương vương mở tiệc chiêu đãi các đại thần, các quốc sứ tiết ở ngoại thành Hàm Đan tiến hành vây săn.

Hoạt động giải trí của vương tôn quý tộc thời Chiến quốc chỉ có một, cuộc vây săn hằng năm chính là hoạt động náo nhiệt nhất của xã hội thượng tầng; chư tướng, thần ban ngày tranh nhau truy đuổi hươu, dê, thỏ, đêm đến mỗi người sẽ lấy vật săn của mình so sánh lẫn nhau, đưa tới trước tửu yến, mời bằng hữu chia nhau ăn.

Trong trường săn đặc biệt chừa ra một khu doanh trướng, mỗi khi tới hoàng hôn, Triệu Tương vương sẽ khai yến, chúng tân khách nâng ly, trong lúc nhất thời hương vị phiêu tán, dầu mỡ khắp nơi.

Dị Nhân làm Tần sứ tiết, chỉ mang theo vợ con và Lã Bất Vi, mấy ngày trước con gái Lã Bất Vi đã rời Hàm Đan, tới Hàm Dương, ngoại trừ bốn người này, thì môn khách chỉ còn lại Hạo Nhiên và Tử Tân.

Hạo Nhiên vốn không có hứng thú đối với săn bắn lắm, ban ngày ngủ no nê, mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen mới ngáp dài, tự đi tìm một chỗ trong yến tiệc ngồi.

Hiên Viên kiếm trên lưng hỏi: “Đó chính là Hoa Dương phu nhân à?”

Hạo Nhiên nói: “Chắc vậy, người bên cạnh là Triệu Tương vương…” Hắn nhìn về phía mâm cỗ trước vương trướng, thấy một vị nữ tử trung niên rất có uy nghiêm đang nói câu gì đó, Triệu Tương vương liền chắp tay xoay người rời tiệc.

Hiên Viên kiếm nói: “Nếu Lã Bất Vi, Dị Nhân thật sự giống như Cô đoán, tự trốn về Tần quốc, vứt ta và ngươi ở lại đây ngáng chân Lý Mục, vậy phải làm sao…”

Hạo Nhiên chưa kịp trả lời thì đã có người bưng đồng tước qua kính rượu, không phải Lý Mục thì còn ai?

Thầm buồn cười vì vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, Hạo Nhiên đứng dậy nghênh đón, Lý Mục đi tới trước mặt, hỏi: “Hiên Viên huynh không có đây à?”

Hạo Nhiên nghiêm túc nói: “Tử Tân lạc đường rồi”

Lý Mục chợt nghe Hiên Viên kiếm khụ một tiếng, tiếp theo thấy nét mặt Hạo Nhiên cổ quái vô cùng.

Lý Mục lại nói: “Vừa rồi là giọng Tử Tân sao?”

Hạo Nhiên vội nghiêm mặt nói: “Nghe nhầm, Lý tướng quân, không đánh không quen biết, kính ngươi một chung”

Sau khi hiểu ý nghĩa câu “Không đánh không quen biết” kia, Lý Mục cảm thấy hết sức thú vị, hai người cụng ly nhau, Lý Mục mời tọa, nhìn về phía đống lửa, cười nói: “Lã Bất Vi mới bảo ngươi đang ở đây, ta bèn tới tìm ngươi hàn huyên, gần đây săn bắn thế nào?”

Hạo Nhiên cười đáp: “Không có đi, cả ngày ở trong trướng…Tâm tư mê mẩn bồi hồi”

Lý Mục mỉm cười nói: “Tâm tư mê mẩn bồi hồi…Cũng đúng, mùa xuân rất dễ buồn ngủ”

Hạo Nhiên biết Lã Bất Vi chỉ mình tới đây, thực ra là muốn mượn cớ quấn chân Lý Mục, để tiện đào thoát, không khỏi sinh lòng bỡn cợt: “Lý tướng quân không đi tuần tra vài vòng sao, các huynh đệ thủ hạ đều đã an bài thỏa đáng chưa? Dù uống rượu cũng phải phụng bồi đám vương công đại thần mới phải, ngồi ở đây thực sự rất lãng phí thời gian”

Lý Mục giả bộ giận nói: “Tuần ban ta bố trí, ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay vào, Hạo Nhiên cũng quá xem thường ta rồi”

Lúc này trong lòng Hạo Nhiên nổi lên niềm vui khi thấy kẻ khác gặp họa, lát nữa nếu không phải Lã Bất Vi mất mặt vì chạy không thoát, thì cũng là Lý Mục mất mặt vì để người ta chạy mất thôi, tóm lại sẽ có một phía mất mặt, cứ chờ xem kịch vui là được, cho nên cũng không khẩn trương lắm, cụng ly với nhau.

Rượu vừa xuống bụng, Lý Mục bắt đầu nói nhiều lên, miệng toàn tụng mấy chuyện như điều động nhân sự trong quân, các thế lực chính trị Triệu quốc đấu đá lẫn nhau.

Không lâu sau, Lý Mục chợt cười nói: “Hạo Nhiên nghe không hiểu hả, tại ta cứ nói dông nói dài chán ngắt”

Hạo Nhiên vội cười nói: “Không sao, có thể để Lý tướng quân giải bày suy nghĩ trong lòng cũng tốt”

Lý Mục tự giễu cười cười, nói: “Tháng tư lại phải thay quân, đóng ở biên cương giao chiến cùng Hung Nô, ngày sau cơ hội gặp lại cũng hiếm, lúc này hoài cảm quá, chê cười rồi”

Hạo Nhiên biết Lý Mục ở trong triều nhất định là có chỗ bất đắc dĩ, Triệu Tương vương nhát gan sợ sệt, lại bị đám thần tử tâng bốc lên hàng thành công vĩ đại, nhiều lần điều động Lý Mục, tuyên bố thăng chức rồi giáng chức, thực sự là do sợ chiến công, binh quyền của hắn, cho nên thay đổi biện pháp hãm chân hắn. Bèn than thầm trong lòng, nếu Triệu Tương vương chịu trọng dụng người này, thì tương lai có bị Tần quốc tiêu diệt hay không rất khó nói trước.

Nhưng lịch sử chính là như vậy, người giỏi dẫn binh luôn luôn có một dòng huyết khí bất khuất, vốn chẳng khi nào được chết già so với đám văn thần giỏi dàn xếp láu cá trên triều đình.

Chợt Hạo Nhiên nói: “Lần này tới biên cương, hẳn muốn dẫn theo vợ con đi cùng, vẫn chưa được chào hỏi tẩu tử, không biết Lý tướng quân…”

Lý Mục cười nói: “Mục chưa thành hôn”

Hạo Nhiên kinh ngạc: “Vẫn chưa thành hôn?”

Lý Mục cười đáp: “Hằng năm tới lui biên cương và Hàm Đan, làm gì có thời gian và tinh lực, cho dù tùy tiện cưới cô nương nhà ai đó, thì cũng không thể nhẫn tâm liên lụy nàng lênh đênh tái ngoại được”

Hạo Nhiên nhịn không được trêu ghẹo: “Giờ thì chưa, nhưng qua vài năm nữa giao chiến với Hung Nô cũng đừng ngại xử ngay tại chỗ, bắt cóc nữ nhi của tù trưởng nào đó mang về, nở mày nở mặt thành thân là được”

Vốn chỉ là vui đùa, nhưng đột nhiên Lý Mục im lặng, chỉ còn lại đám tướng sĩ gảy đàn trúc hát vang ở đằng xa, tiếng ca từ bên kia đống lửa truyền lại.

Hạo Nhiên thầm giật thót, biết nhất định là mình lỡ lời rồi, nhưng Lý Mục im lặng một hồi, rồi cười trừ, nói: “Tới, ta dẫn ngươi đi gặp một người” Rồi tự đứng dậy rời đi.

Hạo Nhiên đành phải không xa không gần theo sau hắn, lúc này Hiên Viên kiếm sau lưng lên tiếng, nói bên tai Hạo Nhiên: “Ngươi đã khơi gợi lên chuyện thương tâm của hắn rồi”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười nói: “Sao ta biết còn có chuyện kỳ quặc này chứ…Hắn muốn dẫn chúng ta đi gặp ai?”

Hiên Viên kiếm cười nói: “Gặp tình nhân của hắn”

Hạo Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì Lý Mục đã vén tấm rèm viền vàng lên, đi vào một căn đại trướng.

Trong trướng đèn đuốc sáng rực, vài vị mỹ nữ súm xít bên Triệu Tương vương, không ngừng kính rượu dâng thức ăn, Triệu Tương vương đắc ý dạt dào, mặt mày hớn hở ăn đến quên trời quên đất.

Lý Mục vào trướng không cần thông báo, dường như có địa vị quân đội cực cao, lúc này Triệu Tương vương hơi bất mãn, nói: “Lý tướng quân có chuyện gì nữa?”

Lý Mục khụ một tiếng, Triệu Tương vương uể oải hết cách, đành phải gạt thị tỳ ra, tiện tay chỉnh sửa y quan, Lý Mục mới nói: “Thần tới tiến cử cho đại vương một vị hiệp sĩ”

Triệu Tương vương bị quấy nhiễu nhã hứng, nhạt nhẽo nói: “Người nào?”

Lý Mục nhường Hạo Nhiên sau lưng ra, Hạo Nhiên lễ phép gật đầu, chắp tay nói: “Kiến quá đại vương”

Triệu Tương vương gật gật đầu, nói: “Ngươi tên…” Hắn và Hạo Nhiên liếc mắt nhìn nhau, nháy mắt sợ đến hồn phi phách tán, một cước đá bay mộc án, không ngừng trốn ra sau, hoảng hốt nói: “Có…thích khách, có thích khách!”

Lý Mục hoàn toàn không ngờ ngày đó trên tế đàn vội vội vàng vàng mà Triệu Tương vương lại khắc sâu ấn tượng đối với Hạo Nhiên như vậy, chỉ nghĩ rằng Triệu vương hồi cung bệnh nặng một trận, sau khi bình phục đã quên mất chuyện trước đó, vội lớn tiếng nói: “Đại vương! Không sao! Có Mục ở đây, người này chính là…”

Thị vệ ngoài trướng bị tiếng hét của Triệu Tương vương kinh động, vội chạy vào trướng, đợi Triệu Tương vương hơi bình tĩnh lại, mới vẫy lui thị vệ, nói: “Lý khanh, ngươi có biết bao che thích khách chính là đại tội khi quân hay không?”

Lý Mục quỳ một gối xuống, ôm quyền nói: “Đại vương hãy nghe Mục một lời”

Hai mắt của Triệu Tương vương cảnh giác trừng Hạo Nhiên, chẳng ử hử gì, Lý Mục lại nói: “Chung tiên sinh học thông cổ kim, mang trong lòng vương đạo trị quốc, Mục xin tiến cử cho đại vương người này, nếu đại vương có thể dung nạp, đoán chừng ngày nào đó hắn sẽ trở thành cánh tay phải của đại vương, đại vương xin hãy tin vào mắt nhìn người của Mục, Chung tiên sinh chính là hiền thần trị quốc”

Hạo Nhiên nghe được lời này, quả thật vừa buồn cười vừa cảm động, cảm động là vì Lý Mục dám bất chấp tội danh khi quân, tiến cử mình cho Triệu vương, buồn cười là vì…Rốt cuộc hắn nhìn ra mình là hiền thần ở chỗ nào chứ?

Gặp gỡ mới có vài lần ít ỏi mà Lý Mục đã có đẳng cấp nhìn người bậc này rồi sao?

Triệu Tương vương có vẻ phát bực, quan sát tới lui Hạo Nhiên chốc lát, nói: “Hiền thần? Ta thấy đâu giống”

Hạo Nhiên đang xấu hổ thì Hiên Viên kiếm sau lưng cũng đè thấp thanh âm phụ họa theo: “Ta cũng thấy không giống…”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười, mắng: “Câm miệng…”

Vốn muốn kêu tên Hiên Viên kiếm sợ thiên hạ bất loạn này câm miệng, ai ngờ giọng nói hơi lớn, lọt vào tai Triệu Tương vương liền lộ rõ ý vô lễ.

Lý Mục và Triệu Tương vương đồng thời biến sắc, người trước hãy còn quỳ trên mặt đất, người mình tiến cử cư nhiên dám chống đối đại vương, vẻ mặt không khỏi hết xanh rồi trắng, Hạo Nhiên vội giải thích: “Ta không có nói ngươi…Không phải kêu đại vương câm miệng, đại vương cứ nói tiếp đi…”

Càng tô càng đen, Hạo Nhiên không đếm xỉa tới nữa, cười nói: “Là vầy…Thần…Thảo dân thực sự không muốn làm thần tử gì hết, cáo lui đây, quấy rầy thanh tĩnh của đại vương, xin thứ lỗi cho, cô phụ một phen hảo tâm của Lý tướng quân rồi, ngày sau…”

Hạo Nhiên dứt khoát gật gật đầu với Lý Mục, sửa đổi xưng hô, thành khẩn nói: “Tâm ý của Lý Mục đại ca, Hạo Nhiên chắc chắn khắc ghi vào lòng”

Nói xong câu cuối cùng, định đi thì thình lình Triệu Tương vương lại quát: “Ai cho phép ngươi đi?! Gan to bằng trời!”

Hạo Nhiên vừa nghe vậy, đành phải nhìn sang Triệu Tương vương lần nữa, cười nói: “Đại vương muốn thế nào? Sai Lý Mục tướng quân bắt ta à?”

Nháy mắt đó Triệu Tương vương không tự chủ được ngồi thẳng người lên, giống như bị một cổ khí thế vô hình uy hiếp, không dám đối đáp cùng Hạo Nhiên, chỉ quay đầu run rẩy nói: “Lý khanh, đây là gia thần của ngươi à?!”

Hạo Nhiên thấy tối nay đã gây quá nhiều phiền phức cho Lý Mục rồi, không thể liên lụy hắn thêm nữa, bèn lên tiếng: “Không phải, ta chỉ mới quen biết Lý Mục đại ca thôi. Chủ tử của ta chính là Lã Bất Vi”

Triệu Tương vương cười lạnh nói: “Lã Bất Vi? Chính là tên bán dạo kia? Lý khanh hãy truyền hắn tới đây! Dưỡng ra một tên điêu nô như vậy, dĩ hạ phạm…”

Lời chưa dứt đã nghe ngoài trướng tiếng người huyên náo không thôi, ngựa liên tục hí vang, lại có thị vệ vội vã xông vào vương trướng, kinh hoảng báo:

“Bẩm báo đại vương, bẩm báo Lý tướng quân, chất tử Tần quốc Dị Nhân, thương nhân Lã Bất Vi đã bắn chết thủ quân bãi săn, mang theo vợ con đào thoát trong đêm rồi!”

Hạo Nhiên cười nghiêng ngả, tiếp lời: “Lã Bất Vi thần cơ diệu toán, biết ngươi muốn tìm hắn gây sự…nên chuồn trước một bước rồi”
Bình Luận (0)
Comment