Chiến Thất Quốc

Chương 53

Đó là một thần điện rộng lớn, xung quanh thần điện dựng hai mươi tám tấm bia đá sừng sững.

Tượng thần Hiên Viên chân chính tỏa sáng kim quang, không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành hình dáng cao bằng phàm nhân.

Người nam tử mặc chiến giáp cao chín xích đó chậm rãi bước về phía Hạo Nhiên.

“Bàn Cổ khai thiên lập địa, sau đó cướp đoạt ‘Thiên đạo’ vốn thuộc về ngươi”

Hạo Nhiên còn chưa tỉnh khỏi nỗi chấn động, giờ lại sa vào cơn run rẩy khiếp sợ.

“Thiên đạo là cái gì?” Hạo Nhiên nhịn không được hỏi.

Hoàng Đế thờ ơ đáp: “Cái gọi là thiên đạo vốn không đồng nhất, mỗi thánh nhân có cách giải thích khác nhau, sau khi chứng được đại đạo, thượng tiên sẽ thành thánh, có người dùng sức mạnh minh chứng đạo, có người dùng lòng nhân ái chứng đạo, cũng có người dùng tình chứng đạo…”

Suy nghĩ của Hạo Nhiên bị dẫn dắt đi, y nhịn không được hỏi: “Dùng tình cũng có thể chứng được đạo?”

Hoàng Đế không đáp, nhưng Thông Thiên lại tiếp lời: “Chuyện tình cảm, vốn dễ nhập ma, nhưng tình vốn là khởi nguồn của thiên địa nguyên thủy, nên cũng có thể gọi là đại đạo”

Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Sư phụ là dùng tình để minh chứng cho đạo à?”

Thông Thiên nghiêm mặt nói: “Đương nhiên không phải, sư phụ vẫn chưa có bản lĩnh lớn vậy đâu” Đoạn lại bỡn cợt nhìn sang Hoàng Đế.

Hiên Viên thị như hồi tưởng lại ký ức, trầm mặc chẳng nói gì, lát sau thở dài: “Nữ Oa nương nương chính là dùng tình chứng đại đạo, thôi, không nhắc tới nữa”

Hạo Nhiên không cảm thấy hứng thú lắm đối với mấy chuyện xưa của thánh nhân, y hỏi ngược lại: “Vậy sư phụ dùng cái gì để chứng đạo?”

Thông Thiên đáp: “Dùng tâm chứng đạo, đại đạo trong lòng ta, tùy ý mà tiến…”

Hoàng Đế hơi tức giận nói: “Linh Bảo Thiên Tôn, ngươi đã bị gạt tên rồi”

Thông Thiên chẳng bận lòng, mỉm cười: “Nhưng sư phụ cũng có chuyện không hiểu rõ, ngươi nói xem cái tên đại sư huynh kia của ta, suốt ngày ngủ gà ngủ gật, thế mà lại hi lý hồ đồ thành thánh, ngươi nghĩ hắn đã chứng được đạo gì?”

Hạo Nhiên nhịn không được bật cười, Hoàng Đế trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Lão Tử là người cách đại đạo gần nhất, thôi, không nhắc tới nữa, trở về chính sự”

“Năm xưa ta và Xi Vưu đều phụng mệnh Thủy thần chi phối nhân gian thăng trầm, từ khi thời kỳ hồng hoang kết thúc, phàm nhân bắt đầu sinh sôi lượng lớn tại Thần Châu, ta cũng là một thành viên trong số họ. Thủy thần lệnh nhị tộc yêu ma tránh vào Sơn hải giới, để cho nhân tộc làm chủ…”

“Vì sao?” Hạo Nhiên chợt hỏi.

“Không biết” Hoàng Đế đáp.

“Nơi nào sẽ có cái gì, hoàn toàn phụ thuộc vào sự yêu thích của lão già ấy” Thông Thiên lười biếng nói: “Chắc thấy trong yêu tộc có vài chuyện không ưng mắt, hoặc giả muốn chia rẽ người nào đó…”

Hoàng Đế lại trầm mặc.

“Ý nghĩ bộc phát từ tâm, vốn không có nguyên do” Hiên Viên thị chậm rãi nói: “Ta và Xi Vưu mạnh ai nấy dẫn người tham gia trận đại chiến ma nhị tộc, là chiến dịch kéo theo cả vận mệnh Thần Châu”

“Vì sao?” Hạo Nhiên chợt hiểu ra một số việc.

Thông Thiên khẽ “Suỵt” một tiếng, rồi khó có thể phát giác mà lắc lắc đầu.

Hoàng Đế ngẩng đầu lên nhìn Hạo Nhiên, hỏi: “Nữ Oa nói với ngươi chuyện gì?”

Hạo Nhiên đem vô số đoạn ký ức xâu chuỗi cho liền mạch lại, sau đó cười nói: “Xi Vưu đã được chú định là phải thua trận”

Hoàng Đế thờ ơ nói: “Hết thảy đều đã được định sẵn, điều này được định sẵn, đều kia cũng đã được định sẵn”

“Nhân tộc thắng, ma tộc rút lui, thế sự thay đổi, Chần Châu trải qua vạn năm…Mãi cho đến thời hậu thế của các ngươi, ngay thời khắc được gọi là thời đại mạt pháp, Thủy thần mới bắt đầu cảm thấy hơi bất an”

Hạo Nhiên nói: “Cho nên ông ta muốn cứu vãn?”

Hoàng Đế đáp: “Không, ông ta muốn lặp lại”

“…”

Hạo Nhiên cảnh giác hỏi: “Có ý gì?”

Thông Thiên chen miệng vào: “Xi Vưu chính là phụng lệnh ông ta, phải tới hậu thế hủy hết mọi thứ đi, để bắt đầu lại lần nữa. Còn Cơ Hiên Viên thì có biện pháp khác, đó là tiêu diệt cột mốc lịch sử, để những biến cố đã phát sinh có thể sửa đổi…”

Hạo Nhiên thất thanh nói: “Lịch sử có thể sửa đổi sao? Hay nói cách khác, là có thể tránh khỏi những chuyện đã được chú định phải phát sinh?”

Thông Thiên chợt hỏi: “Đồ nhi, ngươi cảm thấy hai biện pháp này, ai đúng ai sai?”

Hạo Nhiên đáp: “Đương nhiên là phải bù qua sớt lại mới tốt, nhưng…lịch sử làm sao sửa được? Đông Hoàng đại nhân đã từng bảo với ta…”

Thông Thiên cười nói: “Lịch sử không thể sửa, là bởi vì thiên đạo đã bị đoạt mất, ý chí của Bàn Cổ đang ảnh hưởng đến hướng phát triển của mọi việc”

Hoàng Đế vuốt cằm nói: “Phải, hết thảy những việc mà Đông Hoàng, trẫm và Linh Bảo Thiên Tôn phải làm hiện giờ chính là hủy diệt cột mốc lịch sử đó đi, không cho ông ta tiếp tục thao túng nhân quả nữa, phải để đạo vô vi chân chính quay về”

Thông Thiên và Hiên Viên thị cùng nhìn sang Hạo Nhiên, Hạo Nhiên nói: “Nói thật…ta cảm thấy cách của Xi Vưu cũng…không nhất định là sai, chẳng qua ta rất khó tiếp nhận nó, hơn nữa có rất nhiều việc, vẫn nên thuận theo tự nhiên mới tốt. Đạo vô vi chân chính, chẳng phải…cái gì cũng không quản, cái gì cũng không làm hay sao?”

Hoàng Đế giải thích: “Thiên đạo chân chính vẫn có vật chủ trung gian, nhưng nó cũng bỏ mặc cho vạn vật thế gian phát triển, không can thiệp vào. Nếu trận đại chiến thần ma năm đó không có sự ảnh hưởng của Thủy thần, giờ chỉ sợ tất thảy đều đổi khác hết”

Hạo Nhiên gật gật đầu, hỏi: “Vật chủ trung gian là ai, chính là mấy món thần khí kia?”

Thông Thiên thờ ơ nói: “Vật chủ trung gian chính là ngươi, đồ đệ, ngươi mới là thiên đạo”

Đồng tử Hạo Nhiên đột nhiên co rút, lại nghe Thông Thiên nghiêm túc nói:

“Khi thập thần khí tề tựu, uy lực của Đông Hoàng chuông triển khai đến đỉnh điểm, sẽ có thể khiến thiên địa khôi phục lại trạng thái hồng hoang, hồn Bàn Cổ không nơi ẩn náu, phải hóa thành thực thể, như thế Côn Bằng mới có thể mượn uy của thần khí toàn lực chiến đấu với ông ta”

Hoàng Đế cầm Hiên Viêm kiếm thổn thức: “Hiện có thể đi đến bước này cũng chẳng dễ dàng gì, dù thân là thánh nhân, cũng có chỗ kiêng kỵ, bởi rằng hết thảy đang trong kế hoạch, cần phải tránh né không thể làm gì, chỉ có thể nhìn trộm dưới con mắt Thủy thần. Hiện ngươi đã rõ vì sao năm xưa không nói nguyên do cho ngươi chưa”

Hạo Nhiên nghi hoặc: “Vậy giờ nói ra, chẳng phải Bàn Cổ cũng biết luôn rồi sao?”

“Nơi này là Thiên hà xã tắc đồ, là kết giới sư huynh dùng pháp lực chống đỡ” Thông Thiên đứng dậy nói: “Cái cột mốc lịch sử đó không nghe chúng ta nói gì đâu. Văn Trọng cũng nên quay về rồi, sau khi giải quyết xong chuyện nơi này, ngươi hãy trở về đi, hết thảy hy vọng đều ký thác lên người ngươi và Côn Bằng đấy, đồ đệ”

Hạo Nhiên khép hai mắt lại, thở dài, gật gật đầu.

Một luồng sáng lóe lên, trong không gian thiên hà xã tắc đồ tức khắc có thêm vài người. Văn Trọng ôm thi thể Cơ Đan, bên cạnh còn có một tiểu nữ hài, chính là Hỉ Mị.

Văn Trọng cau mày nói: “Còn chưa đi à?”

Hạo Nhiên tiến lên đoạt thi thể Cơ Đan qua, cẩn thận đặt hắn xuống đất, rồi lại nhìn người bên cạnh Văn Trọng một cái, hỏi: “Bạch Khởi đâu?”

Văn Trọng đáp: “Huỳnh hoặc tinh chính là do sư bá…”

Thông Thiên ho một tiếng, Văn Trọng liền nói lảng đi: “Tìm không thấy hắn, ngươi hãy giúp Hỉ Mị làm một chuyện trước, cứu sống huynh trưởng kết nghĩa của ngươi”

Hạo Nhiên lại hỏi: “Lý Mục cũng không chết à?”

Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, dù sao Cơ Đan cũng đã chết rồi, bèn không gấp nữa, hỏi: “Phải…cứu thế nào?”

Hồ Hỉ Mị mặt mày đưa đám nói: “Điều này là nghịch thiên đó…sẽ bị sét đánh…”

Thông Thiên cười nói: “Ngươi cứ cứu đi. Lôi thần ở ngay đây, ai dám đánh ngươi?”

Lúc này Hỉ Mị mới không tình nguyện nhận mệnh, cúi đầu lục soạn túi thuốc, cùng Hạo Nhiên kề sát vào nhau, nói: “Hạo Nhiên, giờ ngươi về rồi, còn có thể gặp lại nhau nữa không?”

Hạo Nhiên vừa nghĩ đến việc phải ly biệt cùng nhóm người Thông Thiên Văn Trọng, trong lòng lại khổ sở từng cơn.

Hạo Nhiên thấp giọng tự giễu: “Ta vốn đâu phải người của thời đại này, tới đây chỉ tổ quậy nát bét sự việc thôi. Phải đi là điều tất nhiên”

Hỉ Mị cũng không ngẩng đầu, nói: “Ngươi cần phải mạnh mẽ lên, yêu tộc chúng ta cũng không muốn phải giống như trước đây nữa”

Hạo Nhiên nghĩ đến ba tỷ muội có số mệnh trái khoáy này, lại thở dài, nói: “Ừm”

Hỉ Mị cười nói: “Đưa tay đây”

Hạo Nhiên vén tay áo, Hỉ Mị cầm đao rạch nhẹ lên tay Hạo Nhiên, lấy một cái lọ sạch ra hứng, Hạo Nhiên thổn thức: “Vậy làm phiền ngươi rồi, Lý Mục đâu?”

Hỉ Mị nói: “Thái sư đưa hắn tới Bồng Lai rồi, phàm nhân thọ không lâu, cùng lắm là kéo dài tính mạng thêm vài thập niên nữa thôi…Kỳ thực có cứu hay không cũng vậy…”

Hạo Nhiên lẩm bẩm: “Người nam nhân đó cực nhọc suốt mấy năm qua, cũng nên để hắn hưởng một cuộc sống yên bình chút, không chết trên sa trường, có thể được chết già là một chuyện tốt”

Hỉ Mị cười, rồi lại dịu dàng nói: “Chưa biết chừng những người như họ trái lại thích được chết trên chiến trường ấy chứ”

Hạo Nhiên váng đầu hoa mắt, cười nói: “Nếu vậy thì ta nhiều chuyện rồi…Mà này Hỉ Mị, ngươi cứu một người cần bao nhiêu máu lận? Sao cái lọ này mãi không đầy thế?”

“Đây là bình lưu ly thái sư mượn của Từ Hàng chân nhân, là pháp bảo tiên gia đó, sao hứng mãi không đầy thế nhỉ…”

“Hỉ Mị_____!”

Hồ Hỉ Mị vội bịt miệng bình bỏ chạy.

“Hạo Nhiên!” Hỉ Mị nói: “Sau này còn dịp gặp lại nữa không a!”

Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, đoạn cởi một tấm yêu bài gỗ xuống, đưa cho Hỉ Mị, nói: “Trả cái này cho Lý Mục”

“Còn nữa, ngươi giúp ta tìm Bạch Khởi” Hạo Nhiên nói: “Tìm được rồi…thì…”

Chợt Hạo Nhiên cũng chẳng biết sau khi tìm thấy rồi thì phải làm gì.

Hạo Nhiên nói: “Nói với hắn rằng…ta cảm tạ hắn. Tiên đan ngươi luyện có thể cho hắn một viên được không?”

Hỉ Mị nói: “Hắn là Huỳnh hoặc tinh đấy, vốn là Hồng…là cái gì đó chuyển thế để chuộc tội, tinh tú thì cần ăn tiên đan làm chi?”

Hạo Nhiên nghĩ cũng thấy đúng, nhưng không để ý tới từ “Chuộc tội”, y nói: “Vậy ngươi thay ta nói với hắn một câu…ừm, rằng cảm ơn hắn đã…ở bên cạnh ta, nhất mực bầu bạn cùng ta trong những lúc vắng Tử Tân”

Chợt Hạo Nhiên cảm thấy xúc động khó nén: “Thôi ta và ngươi đi tìm hắn, giáp mặt nói luôn, ngươi có thấy Bạch Khởi ở đâu không?”

“Hạo Nhiên!” Thông Thiên giáo chủ không vui gọi.

Hạo Nhiên đành thở dài: “Thôi, ngươi cứ bảo là ta cảm ơn hắn, hắn sẽ hiểu”

Hỉ Mị mỉm cười gật gật đầu, xoay người rời đi.

Thông Thiên hắng giọng nói: “Vốn định để ngươi nói lời từ biệt, cho ngươi giải tỏa tâm sự, thế nhưng ngươi cứ ủy mị lải nhải mãi, sợ trì hoãn tiếp thì ngươi cũng khỏi cần trở về nữa”

Hạo Nhiên nói: “Lần này tới, người ta buông bỏ không được nhất chính là Bạch Khởi, quãng thời gian đó…Thôi bỏ đi, không nhắc tới cũng được”

Hoàng Đế hỏi: “Đây chính là đồ đệ ngươi à?” Đoạn tiến lên thăm dò cổ Cơ Đan.

Trên cánh tay Cơ Đan đã nổi một lớp thi ban màu nâu xám, Hạo Nhiên nói: “Sư phụ, phải làm sao mới cứu được nó?”

Thông Thiên cười nói: “Sư phụ chỉ biết giết người, không biết cứu người, chuyện này vẫn nên giao phó cho Cơ Hiên Viên đi”

Hạo Nhiên quăng ánh mắt cầu trợ qua Hoàng Đế, trong mắt Hoàng Đế thoáng chứa tiếu ý, nói: “Tính tình bướng bỉnh, cho dù muốn cứu đồ đệ mình, cũng không chịu mở miệng cầu Cô?”

Giọng điệu đó cực giống Tử Tân, khiến Hạo Nhiên nhất thời ngây ngẩn tại chỗ, thốt không ra nửa lời. Cuối cùng mới quỳ xuống trước Hoàng Đế, cung kính dập đầu.

“Giỡn chơi cho vui vậy thôi” Hoàng Đế vội cười tiến lên đỡ Hạo Nhiên dậy, bàn tay đeo bao hộ oản ấm áp mà an toàn, Hạo Nhiên hỏi: “Nó cũng họ Cơ, phải hậu nhân của ngài không?”

Hoàng Đế gật gật đầu: “Mang Nữ Oa thạch và Phục Hi cầm lại đây”

Hạo Nhiên theo lời mà làm, Hoàng Đế giơ tay trái lên, ấn xuống không trung hai cái, cầm và thạch chia ra hai hướng đông tây, chậm rãi xoay tròn.

“Trận này gọi là Thiên nữ Bạch Ngọc luân” Ngón tay Hoàng Đế vẽ ra vô số phù văn trong hư không, mỗi nét hạ xuống đều phát quang, rồi nhẹ nhàng bay tới quanh người Cơ Đan, lấp đầy pháp trận kia.

“Năm xưa Bạch Ngọc chết, Phục Hi và Nữ Oa thương xót ái nữ, nên đã thiết lập đại trận nghịch thiên này, để phục hồi linh hồn nàng, Nữ Oa còn chia nguyên thần ra rót vào người Thiên nữ…”

Hạo Nhiên hỏi: “Sao ngài biết?”

Hoàng Đế yên lặng chốc lát, rồi chậm rãi nói: “Bạch Ngọc chính là phi tử của Cô, trong trận chiến Viêm Hoàng, nàng đã xin Nữ Oa kiếm Cửu nghi thiên tôn, Hạn Bạt đã đích thân giao cho ta”

Hạo Nhiên gật gật đầu, đột nhiên Thông Thiên xen miệng vào: “Trận chiến năm xưa, Tam Thanh chúng ta chẳng biết được bao nhiêu, đã từng gặp mặt nữ hài đó, cũng cảm thấy nàng ấy rất không tệ, sau đó thế nào?”

Hoàng Đế không ngừng tay, đáp: “Sau nàng đưa tộc tới Sơn hải giới, chưa được bao lâu, thì Sơn hải giới bởi vì thể chất của nàng mà trở nên khô hạn hơn ngàn năm, Nữ Oa vạn bất đắc dĩ đành phải thu nguyên thần về, từ đó chẳng còn Thiên nữ nữa, chỉ còn duy nhất Nữ Oa”

“Cũng có nghĩa là, tính tình và ký ức của nàng đều chuyển giao cho Nữ Oa” Thông Thiên biết Hạo Nhiên không hiểu, bèn giải thích cho y nghe.

Hạo Nhiên gật gật đầu: “Nguyên thần phân tách thực sự là chuyện ly kỳ”

Ánh mắt Hoàng Đế thoáng ảm đạm, lẩm bẩm: “Thuật này không thể dùng nhiều, nếu không vì tình thì rất khó nắm chắc, Linh Bảo Thiên Tôn có từng thi triển thuật này chưa?”

Thông Thiên lười biếng nói: “Cái chuyện phân tách lụn vụn này, bản giáo chủ xưa nay chẳng hiếm lạ gì. Ôm tình trái cho đầy người cũng phiền…Cơ Hiên Viên, ngươi cũng nói thử xem, ngươi đem nguyên thần phân tách thành kiếm linh Hiên Viên kiếm, để nó chơi đồ đệ quan môn của ta…”

“Sư phụ!” Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

“…Giờ cũng nên nói cho rõ đi, làm chuyện gì cũng cần phải chịu trách nhiệm, ngươi tính cưới Đông Hoàng chuông làm tức phụ phải không?”

“…”

Hoàng Đế ngừng tay, dở khóc dở cười nói: “Hiên Viên kiếm là do hắc khí thời hồng hoang hóa thành, chứ ta làm gì có bản lãnh đó? Bất quá là rót chút linh lực của ta vào, để nó không đến nỗi mù tịt vương đạo trong thời loạn thế, gây nên quá nhiều tội nghiệt thôi. Bản chất thế nào thì vẫn như thế ấy, chẳng can hệ gì tới ta cả”

Hạo Nhiên lo lắng nói: “Vậy Tử Tân còn có thể…”

Hoàng Đế biết y muốn hỏi gì, bèn thuận miệng đáp: “Vậy thì phải trông vào Đông Hoàng rồi”

“Ngài…ngài…ngài…ngài cứ tiếp tục đi, đừng có biến Cơ Đan thành cương thi” Hạo Nhiên vội nói.

Hoàng Đế lại giải thích: “Linh lực trên người ngươi và Hiên Viên kiếm quá lớn, nếu bộc phát toàn bộ, thì ngay cả thánh nhân cũng vô phương chế trụ, tâm trí thần khí vẫn chưa trưởng thành, có uy lực lớn như thế là việc hết sức nguy hiểm, chuyện này thật ra có chút bất đắc dĩ…Trẫm không hề có ý niệm gì khác…”

Thông Thiên lại mỉa mai: “Coi ngươi gấp thiếu điều muốn nhảy dựng kìa, các đồ đệ ta cho dù có không trưởng thành đi nữa, cũng chả đến mức phải ôm đùi ngươi, cầu xin làm vợ lẽ đâu…”

Văn Trọng bị gạt sang một bên giật giật khóe miệng, Hạo Nhiên vội phụ họa: “Đúng thế…”

Nhân hoàng bị Linh Bảo Thiên Tôn chọc muốn sụp đổ tinh thần, vội phất tay quát: “Xoay chuyển đất trời!”

Lúc này tất cả phù văn đều tỏa kim quang, quay vùn vụt quanh Cơ Đan, tiếng vù vù kêu vang không dứt, từng chữ từng chữ vàng ẩn vào thân thể Cơ Đan.

Dưới quầng hào quang bao phủ, sắc mặt Cơ Đan dần khôi phục sức sống.

Phục Hi cầm và Nữ Oa thạch rơi xuống đất.

“Sư phụ?”

“Cơ Đan!” Hạo Nhiên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, y chạy vào trong trận ôm lấy Cơ Đan.

Thông Thiên bảo: “Có gì để sau nói tiếp, giờ ngươi cần phải mang Cơ Đan về hậu thế ngay, Thiên nữ Bạch Ngọc luân vừa mở, Bàn Cổ nhất định sẽ phát giác, không thể ở lại lâu nữa”

Hạo Nhiên gật gật đầu, nói: “Nơi này còn có thể chống chọi bao lâu nữa? Nhân gian đã khôi phục nguyên dạng rồi sao?”

Hoàng Đế khép hai mắt, rồi lại mở ra, chậm rãi đáp: “Thời gian nơi này trôi qua nhanh hơn so với Đâu Suất cung, trên nhân gian đã là hai mươi năm rồi, hết thảy đều như cũ, ngươi cứ yên tâm”

Hạo Nhiên nhớ tới chuyện cuối cùng, nói: “Ta còn muốn hạ thế một lần, chỉ chốc lát thôi, được không?”

Thông Thiên ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Cũng được, ngươi muốn đi đâu? Mấy tháng ở nhân gian, trong Sơn hà xã tắc đồ bất quá chỉ là cái chớp mắt mà thôi. Nhưng nếu ngươi muốn đi tìm Bạch Khởi…nói thật cho ngươi biết, đồ đệ…”

“Ta muốn đi thăm Doanh Chính” Hạo Nhiên nói: “Rất nhanh sẽ trở về”

Thông Thiên gật gật đầu: “Tiểu Cơ Đan đi không?”

Cơ Đan cực chậm rãi lắc lắc đầu, Thông Thiên giáo chủ phất bào tụ, đưa Hạo Nhiên tới hạ thế.

Quyển 5 – NỮ OA THẠCH – Hoàn

Quyển cuối: CÙNG TRỜI CUỐI ĐẤT
Bình Luận (0)
Comment