Chiến Thất Quốc

Chương 55

Khắp thiên địa đều là nước trắng xóa, phân không rõ đâu là ngày đâu là đêm.

Hồng vũ rơi mịt mù đất trời, trong phế tích công nghiệp hoang tàn, điện lưu chạy tán loạn.

Bầu trời trên vùng rừng rậm mở một cái lỗ khổng lồ, thời gian gào thét há to cái miệng của mình, phun ra bốn nhân loại.

Hạo Nhiên ôm Cơ Đan té xuống đất đầu tiên nhất.

“Sư phụ!” Cơ Đan nôn nóng gọi.

“Ai yo…” Hạo Nhiên té muốn nát xương, nào ngờ còn bị một nam nhân từ đâu rớt bịch xuống tông ngã lăn cù.

“Tử Tân?!” Hạo Nhiên vẫn chưa quay đầu lại, kinh hãi đến trợn tròn mắt.

Nhưng Hiên Viên kiếm vẫn nằm trong lòng mình đây mà, người đằng sau là ai?

“Chung…Chung…thái phó?”

Từ Phúc giãy dụa đứng dậy, thình lình lại bị một cái mông mềm mại đè bẹp xuống đất.

Long Dương quân như ngọn liễu truớc gió yếu đuối bò dậy: “Té chết nô gia rồi ~ ~”

“…”

Bốn người tay chân quấn cục té thành một đống.

Hai sư đồ Hạo Nhiên ngơ ngác tại chỗ.

Hạo Nhiên: “Từ Phúc…sư đệ? Long Dương quân?!”

Từ Phúc đang ôm Long Dương quân, lúc này hai người liếc mắt nhìn nhau, cuống quýt đẩy nhau ra.

Miệng Long Dương quân há thành hình chữ O, giọng nói thình lình tăng cao tám độ, kinh hãi la: “Chung Hạo Nhiên! Thái tử Đan_____! Đồ đệ ta đâu! Đây là nơi nào?!”

“Đồ đệ ngươi chết rồi, Long Dương quân, ngươi là Nữ Oa thạch…Đừng qua đây!”

“Chết rồi_____! Không thể nào! Ta đã đích thân giao cho Cơ Đan mà!”

“Con gái con đứa níu níu kéo kéo còn ra thể thống gì!”

“Đừng đụng vào sư phụ ta, là lỗi của ta_____!”

“…”

Long Dương quân xông lên muốn tóm Hạo Nhiên, bốn người bên nào cũng cho rằng mình đúng, cảnh tượng hết sức hỗn loạn, Cơ Đan và Từ Phúc ba chân bốn cẳng vất vả tách Long Dương quân và Hạo Nhiên ra, Long Dương quân ngồi trên một tảng đá bật khóc hụ hụ.

“Tên ngốc Từ Phúc sao lại…khỏi rồi?!” Hạo Nhiên mù tịt: “Sư đệ, ngươi qua bồi Long Dương quân đi”

Từ Phúc không tin tưởng mà nhìn Hạo Nhiên: “Cô nương kia rất chua ngoa, không có hứng thú”

Hạo Nhiên tức giận mắng: “Đâu có bảo ngươi dùng thân thể bồi!”

Cơ Đan giải thích: “Lúc người đi gặp Doanh Chính, sư tổ gia gia đã sửa lành Không Động ấn”

Hạo Nhiên hỏi: “Dán miếng ngọc vỡ vào rồi à?”

Cơ Đan: “Không có, chẳng biết dùng phương pháp gì…Nhân hoàng cũng giúp một tay”

Hạo Nhiên gật gật đầu, đoán chừng thánh nhân có thần thông của thánh nhân, bèn không hỏi nhiều nữa, y và Cơ Đan sóng vai ngồi trên sườn núi, dõi mắt trông về phía thành thị tĩnh mịch dưới chân.

“Sao lại thành thế này?” Hạo Nhiên cau mày nói: “E là chúng ta xuyên nhầm thời gian rồi?”

Cơ Đan khó có thể tin mà nhìn đại địa hoang vu, trong tầm mắt đều là một mảng tối đen, nhìn hồi lâu, Cơ Đan mới hỏi: “Đây là nước nào, sư phụ?”

Hạo Nhiên đáp: “Đây cũng là thế giới của ngươi, đại địa Thần Châu bốn ngàn năm sau thời kỳ Chiến quốc”

Cơ Đan hít vào một hơi lãnh khí, Hạo Nhiên lại nói: “Đi thôi, phỏng chừng chúng ta đã không tìm đúng điểm thời gian, có lẽ chênh lệch khoảng trăm năm, xuống dưới xem xét trước rồi tính sau”

“Nơi này gọi là Thái Bình sơn” Hạo Nhiên nhảy xuống núi đá gập ghềnh, hô vọng lên cao: “Sư đệ, Long Dương quân, xuống đây”

Long Dương quân nhăn nhó cau có, không tình nguyện đi xuống.

Hạo Nhiên dẫn dắt ba người, hợp thành tiểu đội thám hiểm gian nan tiến bước trên đồng hoang, chuẩn bị ứng phó với mười vạn câu hỏi tại sao của đám người cổ đại này, nhưng trong lòng Cơ Đan lại nghĩ tới một chuyện khác.

“Sư phụ, tại sao sư phụ Tử Tân lại không khôi phục chân thân?”

Hạo Nhiên ôm Hiên Viên kiếm trong ngực, nghe Cơ Đan hỏi vậy thì run lên cực khẽ.

“Không biết” Hạo Nhiên đáp: “Chẳng biết linh hồn hắn đi đâu rồi, ngươi xem”

Hạo Nhiên hơi rút Hiên Viên kiếm ra, thân kiếm vẫn bóng sáng như cũ, nhưng thiếu mất chút linh khí.

Thần sắc Cơ Đan ảm đạm, biết giờ phút này trong lòng Hạo Nhiên còn khó chịu hơn, bèn nói lảng đi: “Sư phụ từ nhỏ lớn lên ở chỗ này à?”

Hạo Nhiên gật gật đầu, đáp: “Một trong những khu tị nạn của bảy đời di dân Thần Châu, cảng Cực Nam, nếu hết thảy thuận lợi, sư phụ sẽ bắt đầu một thời đại mới, ngươi cứ ở lại đây, cuộc sống rất tốt…”

Trên cao ốc, ánh đèn màu đỏ tía chớp tắt chớp tắt.

“Đó là tiên thuật gì?”

“Nó gọi là đèn neon”

Hạo Nhiên nắm tay Cơ Đan bước nông bước sâu đi xung quanh thành thị, ***g phòng hộ đã được giải trừ.

Từ Phúc và Long Dương quân theo phía sau, quan sát tứ phía bằng ánh mắt bỡ ngỡ và tràn đầy thương xót. Từ Phúc vừa cảnh giác đi, vừa lải nhải không ngừng.

“Thời đại mạt pháp, đây chính là thời đại mạt pháp…” Từ Phúc thổn thức: “Quần ma loạn vũ, đại kiếp Thần Châu…”

Long Dương quân không kiên nhẫn nói: “Được rồi”

Từ Phúc nói tiếp: “Ngươi thân là con gái con đứa mà đầu tóc bờm xờm, mặt mày lem luốc, còn ra thể thống gì?”

Long Dương quân thét chói tai: “Bản quân cũng là một đại nam nhân đấy nhé!”

Hạo Nhiên bị ồn đến đau cả đầu, quát: “Đừng cãi nữa, lát nữa là phải chết rồi, còn cãi cọ cái gì!”

Bên đường dựng một cây cọc thép, để đỡ một thiết bị máy móc bên trên.

“Hoan nghênh đến Hương Cảng…” Tiếng sóng điện kêu sàn sạt, tiếng người hợp thành từ máy móc vang lên bên cạnh, dọa ba người sợ hết hồn.

Hạo Nhiên dừng bước, nhíu mày nhìn về phía thiết bị cách đó không xa, đáp: “Di dân số 733640 trở về”

Thiết bị máy đáp: “Tra không ra người này”

Cỗ máy kêu tít tít mấy tiếng, kế tiếp im bặt, Từ Phúc giơ chân tiêu sái đá cho nó một cước, lửa xẹt ầm ầm, nổ tung.

“Đừng lộn xộn” Hạo Nhiên quát.

“Mọi người đi đâu cả rồi?”

“Có ai không?”

Hạo Nhiên đi vào giữa thành thị tĩnh mịch, ngẩng đầu nhìn lên cao.

“Đừng hỏi gì cả, không giải thích rõ được” Hạo Nhiên nói.

TV trên building chọc trời phủ đầy hoa tuyết, đột nhiên hình ảnh đan dệt biến ảo, một cụm mây hình nấm bùng lên, đạn pháo từ nòng xe tăng kéo theo đuôi lửa trắng bay ra.

Những cuộc tàn sát và chinh chiến trên lịch sử đại để giống nhau, đều được tạo thành máu tươi và bạo lực.

“Đó là chiến tranh?” Long Dương quân vừa nhìn liền nhận ra ngay cảnh tượng trong TV.

Hạo Nhiên gật đầu nói: “Phải, sao hôm nay lại truyền bá cái này? Nhân loại đều chết hết rồi sao?”

Trên màn hình TV xuất hiện một đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Hạo Nhiên, Hạo Nhiên không tự chủ được lùi nửa bước, ánh sáng trắng tắt phụt, TV tối sầm, tắt ngóm.

“Ra bờ biển xem xem” Hạo Nhiên nói: “Đảo của Đông Hoàng đại nhân nằm trên biển”

Cảng Victoria.

“Nếu nhân loại đã tuyệt chủng, vậy sư phụ còn muốn phát động cái trận đồ bỏ kia không?” Cơ Đan nhịn không được hỏi.

Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Đương nhiên muốn rồi, chẳng phải ngươi còn sống đấy sao?”

Cơ Đan: “Vậy chúng ta lại trở về đi? Cứ mặc xác nơi này, không quản nữa?”

Hạo Nhiên thổn thức: “Trốn tránh không được liền bỏ đi à? Sao có thể không làm gì mà trở về được?”

“Cho dù mọi người đều chết sạch cả” Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: “Không, cho dù vạn vật chết hết, chỉ còn độc một Thần Châu vắng tanh, sạch sẽ, cũng chưa hẳn là chuyện không tốt”

Cơ Đan ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Không hiểu, nếu con người và động vật đều chết sạch cả, thì còn ở lại thế giới để làm gì?”

Hạo Nhiên mỉm cười không đáp, dừng lại bên bờ biển, phát hiện trên đường bờ biển trải dài trăm dặm đặc nghẹt người đứng.

“Bọn họ đều đang ở đây…” Long Dương quân nhẹ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì thế này?”

Dõi mắt trông ra xa, bên bờ biển có khoảng trăm ngàn người đang đứng, khắp nơi đều là đầu người nhấp nhô, Cơ Đan nói: “Họ định làm gì?”

Quần thể nhân loại dường như đã sụp đổ tinh thần, ánh mắt người nào cũng dại ra, tuyệt vọng, họ đi ra biển.

Thoáng chốc khắp biển đầy những xác trôi, bầy thủy điểu biến dị chao lượn trên không kêu gào những âm thanh bi thảm.

“Lần này thực sự là sắp tuyệt chủng rồi” Long Dương quân lẩm bẩm: “Hạo Nhiên? Sư đệ ngươi đang làm gì vậy?”

Từ Phúc đang xông vào trong đám người, hoảng hốt lôi kéo mấy người định nhảy xuống biển, hét: “Sao lại tự sát! Mau quay lại! Nghe kẻ hèn này một lời, mọi người hãy quay lại đi!”

“Lôi tên ngốc đó về” Hạo Nhiên phân phó.

Long Dương quân dùng ánh mắt khâm phục nhìn Từ Phúc một hồi, sau đó tiến lên bắt người.

Cơ Đan dựng tóc gáy, nói: “Sư phụ, nơi này thật quá đáng sợ, ta cứ cảm thấy…có thứ gì đó đang nhìn chúng ta”

Hạo Nhiên đáp: “Đi thôi, ra biển, trên đảo sẽ có đáp án”

“Ngươi làm gì vậy!” Từ Phúc sống chết giãy dụa, nhưng bị Long Dương quân túm chặt.

Hạo Nhiên buồn cười nhìn hai người này một hồi, hắng giọng nói: “Nữ Oa thạch, Không Động ấn, hai ngươi đều có liên quan đến đá, nên thù hằn nhau sao?”

Từ Phúc lạnh lùng hừ một tiếng, Cơ Đan đã đẩy chiếc thuyền con bỏ xó bên biển qua, Hạo Nhiên nhảy lên thuyền, Từ Phúc tức giận nói: “Tại sao thấy lê dân bách tính dấn thân vào cảnh dầu sôi lửa bỏng mà lại ngoảnh mặt làm ngơ?!”

“Lên đi” Hạo Nhiên thờ ơ nói: “Cứu từng người, ngươi cứu được chắc?”

Chiếc thuyền con lắc lư ra biển, lướt qua giữa sóng lớn nổi đầy tử thi, chèo về phía hòn đảo nhỏ tối đen tít ngoài biển xa.

“Hạo Nhiên, chúng ta phải mau lên” Long Dương quân không khỏi lo lắng nói.

Hạo Nhiên điều chỉnh hướng buồm, cười nói: “Có lẽ sinh mệnh chúng ta sắp sửa kết thúc rồi, ngươi không hồi tưởng lại cuộc đời một chút sao, Long Dương quân?”

Trong lúc nhất thời bốn người trên thuyền đều lặng thinh.

“Cũng chẳng biết ai đã tạo ra đám thần khí chúng ta” Hạo Nhiên chợt nói: “Có lẽ ý nghĩa duy nhất tồn tại trên cõi đời chính là chờ cái ngày này tới”

Hạo Nhiên không khỏi chìm vào suy tư, rốt cuộc mình có nên tồn tại hay không?

Không tính cảnh mộng của Thái Thượng Lão Quân, y đã xuyên thời không tổng cộng bốn lần, mỗi lần trải qua dòng chảy hỗn loạn, Hạo Nhiên đều nảy sinh một ý nghĩ hết sức hiếu kỳ: trên đường về nhà, nếu mình lùi ra sau một chút, thì có thể nhìn thấy gì nhỉ?

Vì sao lần nào cũng vừa vặn rơi ngay thời đại cần đến, chẳng lẽ nơi này là điểm cuối của trục thời gian?

Suy nghĩ của Hạo Nhiên trải rộng miên man, lại nghĩ đến chuyện Xi Vưu đã dụ hoặc Tử Tân trong lịch sử, nói cách khác, nếu lưu lại thời Chiến quốc, không bao giờ trở về nữa, thì bọn họ sẽ như thế nào?

Thần khí bất lão bất tử, có lẽ sẽ phát triển theo thế giới, sống cho tới thời đại này, rồi lại quay về tìm thần khí lần nữa?

Tiếp tục quay về cổ đại, sau đó lại sống tiếp?

Này có nên gọi là luân hồi không?

Tích tắc, ý chí Hạo Nhiên nảy sinh một lần dao động duy nhất, y thoáng nhìn Cơ Đan, lẩm bẩm: “Ngươi cũng nghĩ thế à, đồ đệ?”

Cơ Đan mờ mịt chẳng biết đáp sao, Hạo Nhiên nói tiếp: “Ngươi nghĩ ta có nên mang Tử Tân về không? Sống cuộc đời của chúng ta, chẳng màng chuyện của thế gian này nữa”

Cơ Đan ấp úng nói: “Trở về thì hết thảy lại diễn ra y như cũ, rất mệt mỏi”

Hạo Nhiên lại trầm mặc, bàn tay cầm kiếm của y không khỏi đau đớn từng cơn.

“Tử Tân, chúng ta sắp tới rồi” Hạo Nhiên thấp giọng nói, khoảnh khắc đó, Hạo Nhiên vô cùng nhung nhớ hắn, nhớ đến đau đớn trong lòng.

Y gần như xúc động muốn nhảy xuống biển, ôm Hiên Viên kiếm lặng lẽ phiêu lưu đến một quốc gia không người, trải qua năm tháng vĩnh viễn chẳng có điểm dừng.

Chứng kiến lịch sử trải dài trên quỹ tích tương đồng hết lần này tới lần khác…cũng rất vô vị.

Tiếng khóc thút thít của Long Dương quân làm Hạo Nhiên bừng tỉnh.

“Rốt cuộc ta sống để làm gì?” Long Dương quân khóc thảm thiết: “Một đời công danh vinh hoa đều thả trôi theo dòng nước, ngay cả đứa đồ đệ cũng bảo vệ không được, đồ nhi mệnh khổ của ta…”

Còn Từ Phúc thì nhìn mặt biển đến ngẩn người, sau đó nói: “Dựa vào cái gì phải tới nơi này? Dựa vào cái gì?”

Hạo Nhiên bị hỏi mà thầm rùng mình, trong mắt Từ Phúc bừng bừng lửa giận: “Bên bờ biển bách tính đầy ra đó không cứu, ngươi tới chỗ này làm gì?”

Tâm tư Hạo Nhiên hết sức nặng nề, hệt như có một tảng đá lớn đè lên ngực: “Đừng nói nữa!”

“Đây là chứng trách của thần khí chúng ta…” Hạo Nhiên nhất thời nghẹn lời, Từ Phúc lại tức giận nói: “Nếu ngươi đã biết trong quá khứ loài người sẽ làm như vậy, dẫn đến kết cục như ngày hôm nay, vậy sao khi đó ngươi không ngăn cản?!”

Trong hư không dường như có một sợi gông xiềng đè mọi người không thở nổi. Đột nhiên Hạo Nhiên minh bạch ra gì đó, lập tức khép hai mắt lại, đẩy một tay ra trước.

Chuông ngân “Đương” một tiếng, yêu ma ẩn trong không khí tức khắc hiện hình, gần trăm huyết nha kêu la inh ỏi, vỗ cánh bay tứ tán.

Hạo Nhiên thở phào một hơi: “Hóa ra thực sự có người đang cản trở chúng ta”

Hai con bướm một lớn một nhỏ đập cánh bay qua nơi cao hơn trăm mét, nhẹ nhàng đậu xuống bên rìa một tảng đá.

Bướm nhỏ khép cánh lại, giơ cái chân tí tẹo lên chọt vào bụng con bướm to kia.

Giọng Thông Thiên ẩn chứa tiếu ý, nói: “Đồ đệ, bụng ngươi béo quá rồi, phải giảm cân đi”

“…”

Văn Trọng cũng khép cánh lại, tức giận nói: “Đừng có nói tào lao, kia chính là Đông Hoàng?”

Cái râu bướm trên đầu Thông Thiên quơ quơ, muốn vuốt mặt Văn Trọng, Văn Trọng nghiêng cánh qua vỗ vỗ Thông Thiên, ra hiệu hắn yên lặng, đừng quậy nữa, xong nói tiếp: “Lúc trước suýt quên, sao Địa hồn của Binh chủ lại tới nơi này?”

Thông Thiên đáp: “Nơi này là điểm tận cùng của lịch sử, Đông Hoàng hao phí linh lực phong ấn hướng chảy thời gian, sau này chẳng còn gì nữa”

“Càng đến gần tế đàn, thời gian càng chậm…Không thể tiếp tục qua đó nữa” Thông Thiên nhẹ giọng nói: “Chờ đám người Hạo Nhiên tới đã”

Văn Trọng lại hỏi: “Tử Tân đâu?”

Thông Thiên thần thần bí bí “Suỵt” một tiếng, đáp: “Cơ Hiên Viên đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, cứ chờ hắn là được”

“Tới rồi, im lặng”

Con đường tinh tú từ dưới chân trải dài ra, trong không gian thần lực tĩnh mịch, rìu Bàn Cổ, bình Luyện yêu, Hạo Thiên tháp vẫn nằm ở vị trí cũ tỏa sáng.

“Đông Hoàng đại nhân”

Trên tế đàn trung ương lơ lửng một cụm sáng xám xịt, loáng thoáng có thể thấy được một con điểu nhi xám rực lửa đang quay cuồng.

“Đông Hoàng đại nhân?” Hạo Nhiên cau mày gọi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ta…ngươi…”

Giọng nói già nua vang lên, Hạo Nhiên vội che chở Cơ Đan ra phía sau mình.

“Nguyên khí của ta sắp tan sạch rồi…Linh áp Thủy thần quá mạnh…Hạo Nhiên…mau…”

Đông Hoàng khàn giọng chậm rãi nói.

Hạo Nhiên kinh hãi: “Thao túng nhân loại nhảy xuống biển là Bàn Cổ? Ông ta tới nơi này bằng cách nào?”

Đông Hoàng khàn khàn nói: “Ánh mắt sáng thế có thể nhìn xa vạn năm…Ông ta tồn tại khắp mọi nơi…Hạo Nhiên, mau…”

Hạo Nhiên không dám trì hoãn, vội lấy ba món cầm đỉnh gương ra, thần khí chầm chậm bay về phía cột đá thấp, lơ lửng giữa không trung.

“Chúng ta…” Hạo Nhiên ngẫm nghĩ, rồi nói: “Đến đây là kết thúc rồi”

Hạo Nhiên sờ sờ mũi: “Có di ngôn gì không? Hai vị, có gì muốn nhắn nhủ thì hãy nói với Cơ Đan, nó có thể sống tiếp”

Từ Phúc cười lạnh một tiếng, trên người tỏa thanh quang, hồi phục thân ấn, bay lên cột đá.

Long Dương quân than thở: “Đến nước này rồi, cũng chẳng có gì để nói, trái lại ngươi…”

Nữ Oa thạch bay lên, quay về vị trí của mình, Hạo Nhiên cởi Hiên Viên kiếm trên lưng xuống, nâng bằng hai tay, y đi tới trước một cột đá trống, lẳng lặng ngắm nhìn phù văn trên kiếm.

Con bướm do Văn Trọng hóa thân thành đập cánh, áp sát mặt đất bay qua, sau đó nhẹ nhàng bám vào cột đá đằng sau Hạo Nhiên.

“A…” Cơ Đan cau mày nhìn con bướm kia.

Hạo Nhiên lưu luyến mơn trớn thân kiếm Hiên Viên, đặt nó lên cột đá.

“Tử Tân, hẹn gặp lại” Hạo Nhiên thấp giọng nói.

“Cơ Đan, bảo trọng” Nói xong lời sau cuối, Hạo Nhiên buông tay, khép hai mắt lại, giang rộng tứ chi, Đông Hoàng chuông tỏa bạch quang ôn nhuận bay tà tà về phía vị trí trống cuối cùng.

“Sư phụ, có con bướm…” Cơ Đan vội nói: “Chờ đã!”

Thập đại thần khí thái cổ rốt cuộc cũng tề tựu đủ, chúng phát ra sự cộng hưởng rung chuyển thiên địa!

Âm thanh đó tựa như tiếng gầm của cự thú, không gian thần lực sâu trong hòn đảo nhỏ bị nghiền thành phế tích, vòi rồng cuồn cuộn nổi lên, thổi quét gần mười dặm biển.

Hai con bướm rung cánh trong cuồng phong, khôi phục nhân thân, Thông Thiên trở tay ném ra một cụm sáng, bao bọc Cơ Đan trong vòng bảo hộ, nhẹ nhàng bay lên cao.

Ánh sáng mặt trời hắt xuống.

“Động thủ_____!” Thông Thiên giáo chủ ra lệnh, đồng thời tóm lấy chuông ngọc.

“Linh Bảo Thiên Tôn_____Lại là ngươi_____!” Giọng điệu khàn khàn nọ phẫn nộ quát.

Văn Trọng nắm chặt Hiên Viên kiếm, Thông Thiên đưa tay lấy Đông Hoàng chuông, thập thần khí tức khắc thiếu mất hai món, trận pháp kêu ầm ầm, năng lượng đột nhiên nén đến cực điểm, đồng loạt ập tới con điểu nhi ở giữa!

Nước biển dâng cao tận trời, điểu nhi giang hai cánh kêu một tiếng bén nhọn, muốn thoát ra khỏi quầng sáng, nhưng tám món thần khí cùng tỏa điện mang tán loạn, nối tiếp vào nhau, lực lượng đổ sụp khiến thạch đàn vỡ nát, làm xuất hiện huyền môn thái cổ được thần lực Đông Hoàng trấn áp, cuốn tất cả mọi người vào trong.

Lỗ đen hóa thành một cái miệng khổng lồ sâu không thấy đáy, nuốt chửng đại dương.

Nước biển vô biên vô tận điên cuồng ập tới, hóa thành mưa giông sấm rền trút ầm ầm xuống.

Bạo lôi giáng xuống đầu, trên chiến trường Trác Lộc trống vắng, xác chất như núi, máu chảy thành biển.

Thông Thiên và Văn Trọng bay vùn vụt trong dòng thời gian dài đằng đẵng:

“Ngươi nói xem Bàn Cổ sẽ chọn thời điểm nào lặp lại…”

“Sao ta biết chứ! Địa hồn đi đâu rồi? Sao mới chớp mắt đã không thấy nữa?”

“Tìm được rồi!”

Hắc hỏa dẫn theo tám quầng sáng bay tới, đó chính là tám món thần khí thái cổ, địa hồn Xi Vưu lao tới một điểm tỏa hào quang vạn trượng.

“Mau, đồ đệ!”

Hoàng Đế đem hai đoạn kiếm gãy ném vào trong huyền môn, quay lưng bỏ đi.

Một luồng lửa đen từ huyền môn chưa khép chặt vọt ra, nhào về phía thi thể Xi Vưu, đôi mắt tối sầm của Xi Vưu tích tắc sáng rực lại.

Hoàng Đế một tay che ngực, một tay lau vết máu trên khóe miệng, mỏi mệt đi trên bình nguyên.

Xi Vưu ngẩng đầu thét dài, phục sinh, cầm lấy rìu Bàn Cổ nhảy lên chém mạnh vào Hoàng Đế đang đưa lưng về phía mình!

“Thời gian vừa khớp_____!” Thông Thiên bật cười lao ra khỏi huyền môn.

“Sư phụ, ta…mắc kẹt rồi”

Huyền môn chậm rãi khép lại, sau khi Thông Thiên chui ra, Văn Trọng cao lớn vạm cỡ chui chậm hơn nửa bước, tức khắc nửa thân thể bị mắc kẹt trong đường hầm thời gian, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Hiên Viên thị hoàn toàn không ngờ Xi Vưu đã chết lại phục sinh, xoay người lại dùng tay không chống đỡ, chiếc rìu của Xi Vưu đã vung tới trước mặt, chém sâu vào xương quai xanh của hắn.

Hiên Viên thị đau đớn gầm thét: “Khốn nạn!”

“Ngươi đúng là phải giảm cân đi!” Thông Thiên dở khóc dở cười, nắm tay Văn Trọng ra sức kéo, Văn Trọng nói: “Mau đem kiếm đưa cho ông ta…”

“Không được! Huyên môn toàn dựa vào sức Hiên Viên kiếm để chống đỡ…” Thông Thiên liều mạng kéo, cắn răng nói: “Một khi lấy đi mất ngươi sẽ bị cắt ra làm hai…”

Hoàng Đế tung cước đá, nhưng Xi Vưu bất chấp hết thảy dùng rìu Bàn Cổ bổ thẳng xuống, Không Động ấn trước ngực xoay qua, ngọc quang lưu chuyển dựng nên tấm chắn, nháy mắt chặn đứng chiêu thức hung hãn của Hoàng Đế.

Xi Vưu rống: “Mau mau chịu chết_____!”

Hoàng Đế còn chưa hiểu đã phát sinh chuyện gì, thì rìu Bàn Cổ đã vung tới trước mặt, chém vào ***g ngực!

Thân thể đồ sộ như núi của Hoàng Đế chầm chậm ngã xuống, gây ra một tiếng rầm đinh tai nhức óc.

Rốt cuộc Văn Trọng cũng văng ra, Thông Thiên vội đón lấy Hiên Viên kiếm, giơ tay ném, hô: “Cơ Hiên Viên_____! Đón lấy!”

Nhưng chỉ trì hoãn có mấy giây ngắn ngủi như thế mà Hoàng Đế đã sức cùng lực kiệt, trận khổ chiến lúc trước đã hao sạch khí lực của Nhân hoàng, Xi Vưu vung rìu chém liên tiếp lên người Hoàng Đế, khôi giáp của kim giáp cự nhân bị chém vỡ, máu tuôn như suối, phún đầy mặt đất.

Đông Hoàng chuông và Hiên Viên kiếm vẽ một vòng hào quang giữa không trung, rơi keng xuống cạnh tay kim giáp cự nhân.

“Muộn rồi, tính sao đây?” Thông Thiên sợ hãi nói.

Văn Trọng thở dốc hồi lâu, chẳng có chủ kiến gì.

Thông Thiên giữ chặt Văn Trọng, nói: “Không thể tiến lên! Đừng hy sinh vô ích!”

Đoạn Thông Thiên vẽ một phù văn trước người, sư đồ hai người ẩn vào trong hư không.

Xi Vưu quay đầu thú của mình qua quét mắt khắp nơi, xác nhận không có ai mới tế khởi Hạo Thiên tháp.

“Binh chủ có tám món thần khí trong tay…Chúng ta tuyệt không phải đối thủ của hắn…Cơ Hiên Viên đã bảo, hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay…” Thông Thiên lẩm bẩm.

Hạo Nhiên tháp không ngừng phóng lớn, ầm một tiếng đè Hoàng Đế dưới tháp, Hoàng Đế không ngừng vùng vẫy, nhưng lại bị cự lực đè nghiến xuống đất.

“Cô…”

“Đi đoạt lại Hiên Viên kiếm, còn có thể chiến đấu…”

“Không, hãy nghe theo Cơ Hiên Viên” Thông Thiên trầm giọng nói: “Lúc trước hắn có bảo là hết thảy đều đã an bài tốt cả rồi, không được nhúng tay vào”

Tầng mây trên bầu trời cuộn thành lốc xoáy gầm thét, mở ra một cái động đen nhánh.

Một luồng sét bổ thẳng xuống!

“Hạo Nhiên của quá khứ sắp tới rồi ư?” Thông Thiên cau mày nói, lại dời ánh mắt sang Đông Hoàng chuông.

Sẽ xuất hiện hai Hạo Nhiên sao?

Xi Vưu xoay mạnh người lại, nhìn chằm chằm lên bầu trời, nhưng sau khi bụi mù tan hết, lại chẳng có gì cả.

Bạo vũ trút rào rạt, trong bùn lầy, Đông Hoàng chuông chầm chậm hóa thành hình người.

Hạo Nhiên đau đầu muốn nứt, gắng gượng ngồi dậy, trông thấy một cánh tay to của Hoàng Đế.

“Xảy ra chuyện gì…” Hạo Nhiên đứng thẳng người dậy, Hạo Thiên tháp chắn mất tầm nhìn của y.

“Hoàng Đế bại rồi?” Hạo Nhiên sợ hãi trông về phía Xi Vưu, Xi Vưu làm như không thấy y, trong mắt bắn ra hắc vụ, dồn sức thúc Hạo Nhiên tháp, muốn đè Hoàng Đế xuống.

“Giờ là thời điểm nào?” Hạo Nhiên nói: “Sao không khớp với lịch sử mà ta biết?!”

Hạo Nhiên nhìn tứ phía cầu trợ, trông thấy Hiên Viên kiếm bên chân, vội nhặt nó lên.

“Hoàng Đế!” Hạo Nhiên hét: “Đây là…”

Xi Vưu phát hiện ra Hạo Nhiên, tiếc rằng Hạo Thiên tháp trong tay đang điên cuồng hút lấy trọc khí của mình, không cách nào đưa tay ra đoạt Đông Hoàng chuông được.

Hoàng Đế nói: “Cô…” Kế tiếp chầm chậm khép hai mắt lại.

“Hoàng Đế_____!” Hạo Nhiên điên cuồng gọi, kéo lê Hiên Viên kiếm chạy tới, đặt kim kiếm vào trong tay Hoàng Đế.

“Mau tỉnh lại a!” Hạo Nhiên nôn nóng nói.

Một luồng điện lưu tản ra, quấn chằng chịt trên thân kiếm, kế tiếp ẩn vào trong tay Cơ Hiên Viên.

“Cô…” Nháy mắt Hoàng Đế khôi phục thần trí, mở to hai mắt, rống giận: “Hạo Nhiên_____!”

Hạo Nhiên sững sờ tại chỗ, bàn tay to kia lật lại, đè xuống đất.

“Đây! Kiếm ở…” Hạo Nhiên kéo ngón tay Hoàng Đế qua.

Xi Vưu chỉ cảm thấy sức kháng cự dưới tháp không ngừng tăng vọt, hắn quát: “Ngươi không phải Cơ Hiên Viên! Ngươi là ai_____!”

Hiên Viên kiếm vô thanh vô tức biến mất, Hoàng Đế trở tay bắt lấy Hạo Nhiên, nói: “Là ta, Hạo Nhiên”

Sóng âm của Đông Hoàng chuông tức khắc bùng nổ, quăng Xi Vưu ra xa, thần khí văng lả tả, giọng của Hiên Viên Tử Tân vang vọng khắp chiến trường.

“Cô yêu ngươi, Hạo Nhiên”
Bình Luận (0)
Comment