Chiến Tranh Hoa Hồng

Chương 13

"Ừm, cậu rât thẳng thắn, chỉ sống vì bản thân mình. Bây giờ, có rất nhiều người vì vật chất vì hiện thực mà chịu đựng kết hôn, còn cậu chỉ vì tình yêu, tớ còn có thể nói gì được?"

Trì Tiểu Ảnh lại nói: "Tớ cũng từng thầm mến một người, sự dịu dàng càng kéo dài, thì cay đắng càng dài hơi, nhìn anh ấy và bạn gái ở trước mặt anh anh em em, tớ lại thấy chua xót thay cho mình, vui vẻ thay cho anh ấy. Tình yêu không sai, nhưng yêu trên sự đau khổ của người khác, cho dù tớ chiếm được tất cả, có thể duy trì được đến khi nào? Tớ lựa chọn chúc phúc, đem tình yêu biến thành tình bạn, tớ không hề mất đi anh ấy, ngược lại có thêm được rất nhiều điều."

"Cậu... thầm mến ai?" Trái tim Yên Nam Nam đập thình thịch một tiếng chạy vọt đến tận cổ họng.

"Bách Viễn." Trì Tiểu Ảnh trả lời.

Yên Nam Nam khẽ rít một hơi lạnh: "Tớ một chút cũng nhìn không ra."

"Cậu nhìn không ra, Bách Viễn cũng không biết, chỉ là thầm mến. Mười chín tuổi, cái gì cũng không hiểu, đối với người đầu tiên xuất hiện trước mặt mình, một nam sinh vừa quan tâm chăm sóc mình lại nhất kiến chung tình, không nói rõ được vì sao lại thích, còn chưa kịp bày tỏ, thì bên cạnh anh ấy đã có cậu."

Trì Tiểu Ảnh nhớ lại quãng thời gian đi học, vẻ mặt tản ra một tia lưu luyến.

Không cần Trì Tiểu Ảnh động thủ, Yên Nam Nam đã cảm thấy một tiếng tát thẳng lên mặt mình vang vọng nơi lỗ tai, nóng rẫy đến đau đớn.

"Sau đó, có lần khi tụ họp, cậu và Bách Viễn đều uống say. Bách Viễn kéo tay tớ nói cho tớ biết, thật ra bức thư kia là viết cho tớ, nhưng lại trao nhầm vào tay cậu. Tớ không hỏi đến cùng, xem như chuyện gì cũng chưa nghe thấy, bởi vì tớ trông thấy Bách Viễn và cậu ở cùng nhau rất vui vẻ."

"Đủ rồi." Đột nhiên Yên Nam Nam cắt đứt lời của Trì Tiểu Ảnh. Không cần phải nói thêm nữa, những cái bạt tai như mưa rơi xuống, cô đã vô cùng xấu hổ.

Nếu khi ấy Trì Tiểu Ảnh ra tay, cô và Bách Viễn không thể nào kết hôn.

Trì Tiểu Ảnh là muốn hiện thân giảng giải đạo lý, để cô kiểm điểm lại mình sao?



Sai rồi, khi đó Trì Tiểu Ảnh chỉ là một đứa quê mùa bước đến cổng trường, cái gì cũng không biết. Nhưng cô thì không giống, tuyệt đối không làm chuyện ngốc như vậy.

Bách Viễn khi đó sao có thể sánh với Tuyên Tiêu bây giờ?

"Bây giờ Bách Viễn là người tự do, còn chưa kết hôn, cậu vẫn còn kịp." Cô mỉa mai nói.

Trì Tiểu Ảnh mỉm cười một tiếng: "Anh ấy có tự do hay không, không liên quan đến tớ. Tớ nhớ Trương Tiểu Nhàn từng nói, chúng ta vẫn luôn oán trách duyên phận không phải là đến quá sớm thì cũng là đến quá muộn, thực ra sai rồi, chỉ là nếu cho cậu trở lại thời khắc đó, vừa vặn gặp được người kia, chưa hẳn cậu sẽ thích người đó, bỏ lỡ là đánh mất, không cần lặp lại lần nữa."

"Vậy cậu... sẽ rời bỏ Tuyên Tiêu ư?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Yên Nam Nam liền hối hận muốn vả vào miệng mình, nghe thế nào lại giống như cầu xin cô ấy bố thí như vậy.

Trì Tiểu Ảnh đứng lên. "Đây là chuyện giữa tớ và Tuyên Tiêu, không cần nói với cậu."

Yên Nam Nam bị sặc đến mặt đỏ tía tai, cô cố gắng cứu vãn trợn mắt nhìn Trì Tiểu Ảnh.

"Thật ra thì, cậu không yêu Tuyên Tiêu, chỉ ham muốn tất cả mọi thứ anh ấy đem đến thôi phải không?"

Trì Tiểu Ảnh khoác xong áo.

"Tại sao bọn tớ lại kết hôn?"

Cô đón lấy ánh mắt xấu hổ của Yên Nam Nam.

"Hả?" Trong nhất thời Yên Nam Nam không trả lời được.



"Là vì muốn cùng người kia bạc đầu giai lão, nuôi dạy con cái? Hay là trò chơi mập mờ, ngoại tình thì ly hôn? Nếu không thể hạnh phúc đến già, việc gì phải kết hôn? Làm một người tự do, không phải chuyện gì cũng dễ dàng hơn sao? Em gái, tính tiền."

Cô gái trẻ trong tiệm bánh mỳ cầm hóa đơn chạy đến.

"Tính chung hay sao ạ?" Cô gái quét mắt qua ly nước trái cây của Yên Nam Nam.

"Em nghĩ sai rồi, chị không quen cô ấy." Trì Tiểu Ảnh đưa tiền cho cô gái, xách túi lên, cũng không quay đầu lại bước ra ngoài.

Yên Nam Nam ngồi ngây ngẩn, Trì Tiểu Ảnh nói không quen cô, cô không nghe nhầm chứ?

Nếu như Tuyên Tiêu là chiến lợi phẩm, cô và Trì Tiểu Ảnh là đối thủ, vậy thì hiệp đầu tiên, cô thua.

Thật không ngờ, Trì Tiểu Ảnh nho nhã yếu đuối lại sắc bén như vậy, cô đã khinh địch.

Cũng không biết từ khi nào trời lại bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa mịn như hạt bụi trên khuôn mặt Trì Tiểu Ảnh trong nháy mắt lại hóa thành giọt lệ.

Cô đi đến cửa tàu điện ngầm, một chiếc tàu đúng lúc tiến vào trạm, cô bước nhanh lên toa xe, đứng cạnh cửa, khép lại, cô trông thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên kính thủy tinh, hốc hác nhợt nhạt.

Cô dừng mắt nhìn bản thân mình, chưa khi nào cô nghiêm túc ngắm nhìn bản thân mình cả. Trên gương mặt này, bây giờ là dỗi hờn nên kích động?

Hay lạnh lùng dứt khoát cắt đứt quan hệ?

Xe ngừng, lại đi được một trạm. Trì Tiểu Ảnh xác định mình là người thứ hai, cô tìm một góc ít người qua lại ngồi xuống, lấy di động ra gửi cho Tuyên Tiêu một tin ngắn: "Tuyên Tiêu, chúng ta ly hôn thôi!"

Bình Luận (0)
Comment