Chiến Tranh Hoa Hồng

Chương 20

"Em tức tối cái gì, em thấy chưa, loại người như vậy chẳng qua chỉ chơi đùa với em một chút, không có khả năng lấy em..."

Dương Quang không sợ chết nói còn chưa xong.

Ninh Y ngước mặt lên trời thờ dài, khóc không ra nước mắt.

Cách một tấm kính, người xem trò vui vừa trông thấy Tuyên Tiêu đi vào, cuống quýt vùi đầu vào màn hình máy tính, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tuyên Tiêu bình tĩnh đi vào phòng làm việc của mình, tay gõ nhẹ mặt bàn, tâm trí không yên, không muốn làm gì cả.

Hôm nay là thứ hai, không phải ngày thứ sáu đen tối mà!

Đột nhiên nghĩ đến điện thoại còn chưa sạc pin, vội vàng mở hộp, lấy di động ra, cắm cáp vào, nối với nguồn, nhấn nút khởi động, tiếng nhạc êm tai vang lên, trên màn hình xuất hiện một con bướm bay lượn.

Máy vừa khởi động được một lúc, trên màn hình nhấp nháy gửi tin đến, chừng hơn hai mươi tin, hơn phân nửa là tin rác, có vài tin do khách hàng gửi đến, không hề có Ninh Y. Tuyên Tiêu vừa xem vừa xóa, anh ngạc nhiên phát hiện có một tin là do vợ anh gửi đến, phải, phải rồi, hôm trước, cô có hỏi anh rằng có nhận được tin nhắn của cô hay không.

Tuyên Tiêu mở tin ra, ngây người như phỗng.

"Tuyên Tiêu, chúng ta ly hôn đi."



Thời gian là sáng sớm thứ bảy, khi đó anh vẫn còn trong phòng làm việc, vừa đập vỡ điện thoại.

Cô muốn ly hôn? Cô muốn ly hôn? Cô muốn ly hôn?...

Đầu Tuyên Tiêu ong ong trống rỗng, chỉ đờ đẫn lập đi lập lại câu hỏi này.

Anh xem lại một lần nữa, nghĩ rằng có thể do hoa mắt không. Không, vô cùng chân thực, Trì Tiểu Ảnh nói cô muốn ly hôn, rất ngắn gọn, chỉ vài chữ, tính toán đúng thời gian, không phải vì bộ quần áo kia.

Vậy thì vì chuyện gì?

Tuyên Tiêu gõ đầu, cảm thấy linh hồn như lìa khỏi cơ thể, người biến thành một cái xác.

Đây không phải là kết quả mà anh mong muốn, chẳng lẽ biểu hiện của anh vượt quá giới hạn, ép uổng cô? Không thể nào, anh còn chưa chính thức bắt đầu mà? Tuyệt đối không phải là do có sự xuất hiện của kẻ thứ ba, anh đối với Trì Tiểu Ảnh rất kiên định.

Nếu như bọn họ phải ly hôn, Tuyên Tiêu nghĩ, vậy cũng chỉ có thể tự bản thân mình nói trước mới hợp với lẽ thường, cô muốn gì, anh đều có thể cho cô, mà cô đối với anh thì thế nào, từ đầu đến cuối đều lạnh lùng như vậy, căn bản không thể so sánh với những phụ nữ nhiệt tình nóng bỏng bên ngoài được. Nhưng trước nay anh chưa từng có qua ý định ly hôn. Người chồng như anh vậy còn không xứng đáng ư?

Mấy ngày qua, là anh cố ý để cho cô cảm giác được bên cạnh anh có người phụ nữ khác qua lại, nhưng chẳng qua muốn xem phản ứng của cô một chút, rốt cuộc có bao nhiêu quan tâm đến anh. Anh chưa từng lộ liễu thể hiện, cô lại muốn tự mình rời khỏi. Vậy màn trình diễn kia để cho ai xem?

Trong lòng Tuyên Tiêu xẹt qua một hồi đau nhói, tại sao cô có thể tùy tiện buông tay như vậy? Ngay cả tranh giành anh một chút cũng không chịu, có phải cô đã sớm mong chờ ngày này hay không?



Bỏ nhà đi là vì thế ư? Hy vọng là vậy, nếu không thì anh sẽ xé cô ra mất.

Nếu cô có gì đó ngờ vực, có thể trực tiếp hỏi anh mà?

Không được, anh tuyệt đối không đồng ý ly hôn. Bất kể là do anh, hay là do cô.

Cũng có giận dỗi, cũng không hề có sự tự nguyện, cũng có thật nhiều tình cảm mơ hồ nói không rõ. Nếu nói rằng đó là thói quen, tạm thời anh không có ý định ly hôn, như vậy vợ của anh càng không có cái quyền rời khỏi anh.

Tuyên tiêu quả quyết xóa tin nhắn đi, nếu điện thoại đã hỏng, như vậy anh xem như chưa từng đọc tin nhắn này.

Nhưng mà trái tim rốt cuộc cũng không thể giữ được sự bình tĩnh, không thể không thừa nhận, anh có một chút thương tích.

Người phụ nữ khác đều muốn tranh giành chiếm lấy cảm tình của anh, nhưng cô lại không ngừng đẩy anh ra xa, đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào, đều sẽ bị đả kích thật lớn.

Tuyên Tiêu nhìn chằm chằm di động, tâm tình tồi tệ đến cực điểm.

Có người gõ cửa, tổ trưởng tổ khảo sát giá cả đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc Tuyên, người của công ty xây dựng Thủy Kiến đã đợi trong phòng họp."

"Tôi sẽ xuống ngay." Tuyên Tiêu nhớ đến hôm nay có cuộc hẹn với công ty Thủy Kiến thảo luận về việc đấu thầu xây cầu bắc qua Trường Giang. Trong lòng rối rắm từng đợt tê dại, anh đứng dậy, ổn định đầu óc thật lâu, mới đi xuống lầu.

Bình Luận (0)
Comment