Chiến Tranh Hoa Hồng

Chương 7

Trì Tiểu Ảnh trở lại văn phòng, hôm nay là thứ sáu, không có ai có tâm tư làm việc, mọi người đều ngồi nói chuyện phiếm chờ tan tầm.

Cảm giác đau nhức trên người càng lúc càng khó chịu, cô đứng ngồi không yên hơn một tiếng, thu dọn đồ vào trong túi, đi trước.

Chỗ này tên là spa "Thanh Tịnh", nằm trên con đường đối diện với công viên.

Vừa mới đi vào, Trì Tiểu Ảnh thực sự thấy giật mình, các phòng sáng sủa, trang trí nhã nhặn, mùi hương liệu rất dễ chịu khiến người ta cảm thấy tâm tình trở nên tĩnh lặng.

Cô nhân viên phục vụ mang nét cười như gió xuân tháng ba, nhẹ nhàng hỏi Trì Tiểu Ảnh có nhu cầu gì, sau đó dẫn cô đi vào trong.

Bên trong cùng ánh sáng ngoài sảnh trước, có cảm giác như đi vào cõi thần tiên. Ngọn đèn lờ mờ, nhưng không bị lấn át, chân dẫm trên mặt thảm bằng xốp không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Bức tranh khéo léo tinh tế, chiếc đèn tường mang phong cách cổ kính, phảng phất như đi vào đường hầm thời gian, thoáng một cái đã bước vào nơi cổ xưa.

Trong phòng mát xa có nhiệt độ rất cao, mùi hương liệu và ngọn đèn vừa vặn.

Nhân viên phục vụ cởi quần áo giúp Trì Tiểu Ảnh, chỉ còn nội y, nằm ở trên giường. Một cô gái đeo kính râm được người khác đưa vào, cô ấy đi đến, lễ phép chào Trì Tiểu Ảnh.

Xác định Trì Tiểu Ảnh không có yêu cầu gì khác nữa, những người khác đi ra ngoài, chỉ để lại thợ mát xa cùng Trì Tiểu Ảnh ở trong phòng.

"Có phải bình thường chị hay nằm nhoài trên bàn làm việc không, cơ thể rất không linh hoạt."

Vừa chạm đến vài cái, thợ mát xa đã biết về thói quen không tốt cho cơ thể Trì Tiểu Ảnh, động tác lúc nặng lúc nhẹ tùy chỗ.

Trì Tiểu Ảnh sợ ngứa, lại không quen bị người lạ sờ tới sờ lui trên thân thể, toàn thân căng cứng.



Thợ mát xa đã gặp rất nhiều người có tâm lý như vậy, thỉnh thoàng có nói vài câu làm cho cô từ từ thả lỏng.

Chỉ trong chốc lát, cô nhận ra đúng thật là mát xa rất thư giãn, nhưng mà cũng có lúc đau một chút, nhưng đau đến mức chịu đựng được.

"Chị à, nếu như không nhịn được có thể kêu lên, đừng đè nén." Thợ mát xa cười nói.

Trì Tiểu Ảnh cắn đôi môi, khuôn mặt đỏ lên.

Lúc này, trong phòng cách vách đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp, cũng là khách nữ. Có thể là thợ mát xa làm rất tốt, khiến cho cô ấy hoàn toàn thả lỏng không để ý đến xung quanh nên kêu lên. Thanh âm kia thật sự rất giống rên rỉ, mà phòng mát xa, tuy nói là một phòng nhưng mỗi phòng chỉ cách nhau hai lớp ván gỗ, nên mấy gian khác cũng vẫn nghe được rõ ràng.

Có vẻ như vì bất ngờ có tiếng kêu của phụ nữ, một phòng khác có một người đàn ông cũng phát ra tiếng "ưm hừm" trong cổ họng, mặc dù không vang dội, nhưng tiếng kêu như thế, giống như là đang ra sức cùng người phụ nữ cách vách kia.

Thợ mát xa cười khanh khách, phòng của Trì Tiểu Ảnh vừa vặn bị kẹp ở giữa hai người, cảm giác như nhìn thấy ngay trước mắt, rất khó chịu.

Thật khó khăn chờ đến khi liệu trình mát xa chấm dứt, cũng không nghỉ ngơi, Trì Tiểu Ảnh nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lao ra cửa.

Trên hành lang, có một người đàn ông mặc áo sơmi màu xám đang đứng đó, trên mặt là nụ cười ôn hòa, dáng người cao gầy, có dáng vẻ chững chạc đứng đắn của một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.

"Cô..." Anh nhìn thấy Trì Tiểu Ảnh, sững sờ.

"Không phải tôi." Trì Tiểu Ảnh cho là anh nghĩ cô là người phụ nữ kêu rên vừa rồi, vội vàng phủ nhận, không khỏi nói thêm một câu: "Kỳ thật cũng không yên tĩnh lắm, đây là nơi công cộng, chú ý hình tượng một chút."

Người đàn ông nở nụ cười, còn chưa kịp trả lời, cánh cửa phòng cách vách mở ra, một người đàn ông to béo vỗ bụng đi đến, trông thấy Trì Tiểu Ảnh, hai mắt sáng rực như sói đói.

"Con mẹ nó, ngày hôm nay mới gọi là thoải mái, thật sự vẫn còn hứng thú, khiến cho ông đây thiếu chút nữa thì phun ra."



Người đàn ông to béo cao giọng, nhìn chằm chằm Trì Tiểu Ảnh.

Trì Tiểu Ảnh nghe vậy, loáng một cái đã đỏ mặt, xấu hổ rời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn người đàn ông trước đó nữa. Tim cô đập loạn xạ, đứng ngây ra đó, nhất thời không biết phải làm sao.

"Tiên sinh nói gì vậy, chúng tôi vừa tới mà." Người đàn ông mỉm cười hỏi, đi tới trước mặt Trì Tiểu Ảnh, khiến cho người khác cảm giác là họ cùng nhau tới thật.

Người đàn ông to béo bỗng lúng túng, ngó ngó một phòng mát xa đóng chặt cửa khác.

"Tôi....Tôi nằm mơ." Ánh mắt anh ta di chuyển sang Trì Tiểu Ảnh, trong lòng không khỏi than thở, sao lại không phải cô ta? Sau đó thở dài tiếc nuối đi ra phía ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại.

Trì Tiểu Ảnh không dám đi ra ngay, sợ người đàn ông to béo đó lại liên tưởng lung tung, đành phải đứng cùng người đàn ông kia một lúc.

Cho tới khi người đàn ông to béo kia đi khuất, cô vội vội vàng vàng liếc nhìn người đàn ông trước mặt, cơ bản cũng là chạy trối chết...

"Chị ơi, thẻ của chị..." Nhân viên phục vụ từ trong phòng mát xa đuổi theo ra.

Trì Tiểu Ảnh đã sớm không thấy bóng dáng.

"Đưa tôi!" Người đàn ông nở nụ cười ôn hòa. "Chúng tôi quen nhau."

"Làm phiền bác sĩ Tần rồi."

Cô nhân viên phục vụ cung kính đưa chiếc thẻ bằng hai tay, người đàn ông nhận lấy, xem tên trên tấm thẻ, nhíu mày, tại sao lại là Ninh Bối Bối, không phải tên cô ấy là Trì Tiểu Ảnh sao?

~ Hết chương 7 ~

Bình Luận (0)
Comment