Chiến Trường Hậu Cung

Chương 47

Vinh Phi mang theo Lý An Nhã tiến vào đại sảnh, cả hai người bọn họ đều tập trung lên người Lý An Nhiên, trong mắt Lý An Nhã là cừu hận, trong mắt Vinh Phi là hả hê, nhưng trước tiên bọn họ đều rất kiềm chế cung kính hành lễ trước.

Hoàng thượng rất không kiên nhẫn, chưa đợi bọn họ hành lễ xong đã bình thản hỏi:

“Vinh Phi không ở Thúy An Cung dưỡng thai, tại sao lại chạy đến đây làm gì?”

Vinh phi ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, ánh mắt tràn đầy tình cảm, nghẹn ngào nói:

“Bởi vì thần thiếp phát hiện có kẻ dám lừa dối hoàng thượng, thần thiếp sao có thể ngồi yên.”

Lời nàng ta vừa nói, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trong lòng tò mò không thôi. Vinh phi đột nhiên phẫn nộ quay sang hung hăng nhìn Lý An Nhiên.

“Thuần phi, nếu bây giờ ngươi chịu thú tội, bổn cung sẽ cầu xin hoàng thượng khai ân cho ngươi.”

Mọi người vì lời này của Vinh Phi mà đồng loạt giật mình, Lý An Nhiên cũng làm ra vẻ mặt bất ngờ, không hiểu hỏi lại:

“Vinh phi tỷ tỷ nói gì mà ta không hiểu vậy.”

“Hừ! Ngươi còn ra vẻ vô tội, cái thai trong bụng ngươi là giả, ngươi còn dám không nhận?”

Trong lòng chúng phi tần như đốt pháo hoa, trái tim mọi người bất giác đập nhanh, hai mắt sáng rực nhìn Vinh Phi và Lý An Nhiên.

Trong lúc đó, Lý An Nhiên chớp mắt nhìn Vinh Phi, nàng nghiêm mặt hỏi:

“Ý của Vinh Phi là ta giả mang thai?”

“Đúng là như vậy.”

Lý An Nhiên cười cười nói:

“Ta có mang thai hay không, thái y đã chứng minh, ngươi nói ta giả mang thai, thật là hồ ngôn loạn ngữ.”

“Người chẩn ra ngươi mang thai chính là Ngô thái y chứ gì? Hừ! Ông ta chắc chắn đã bị ngươi mua chuộc, làm tay sai cho ngươi, cho nên đã giúp ngươi che dấu.”

“Không thể nào, ngươi nói bậy.”

Người đột nhiên đứng bật dậy lớn tiếng nói chính là Tiêu Diệp, ánh mắt của hắn tràn ngập phẫn nộ nhìn chằm chằm Vinh phi.

“Ngươi không được hãm hại Thuần mẫu phi, phụ hoàng, người nhất định không thể tin lời bà ta.”

“Diệp Nhi, đừng kích động, chuyện liên quan đến long tự, trẫm sao có thể qua loa.”

Hoàng thượng nhìn nhìn Vinh Phi, bình thản ra lệnh.

“Người đâu, truyền Ngô thái y, Thành thái y và Nghiêm thái y đến đây cho trẫm.”

Truyền Ngô thái y đến để đối chất, Thành thái y và Nghiêm thái y là thái y chuyên trách của hoàng thượng, không cần lo sợ bọn họ bị mua chuộc, để bọn họ chứng minh xem Lý An Nhiên có mang thai hay không là an toàn nhất.

Ngũ vương gia nhìn tình hình, đột nhiên cười nói:

“Không ngờ thọ yến hôm nay lại xảy ra chuyện này, Vinh Phi nương nương nói Thuần phi nương nương giả mang thai, chắc là có chứng cứ gì đó phải không?”

Vinh phi nở nụ cười, gật đầu chỉ về phía Lý An Nhã vẫn đang quỳ giữa điện.

“Lý bảo lâm này mọi người còn nhớ không, nàng ta chính là muội muội của Thuần phi.”

Đức phi nhìn Lý An Nhã rồi lại quay sang Lý An Nhiên, cười châm chọc nói:

“Ta nhớ ra rồi, nàng đúng thật là muội muội của Thuần Phi nha, phải nói Thuần phi thật là một tỷ tỷ tốt, sau ba năm ngươi đã là Thuần phi nương nương còn muội muội của ngươi vẫn chỉ là một bảo lâm, ngay cả cơ hội thị tẩm cũng không có, thật khiến cho người ta cảm động.”

Lý An Nhiên không quan tâm Đức phi châm chọc, bình thản nhìn Lý An Nhã, giọng nói đều đều có chút cảm thán hỏi:

“Ngươi có thể chứng minh ta không thể mang thai? Ngươi thật sự có thể vì bản thân mà dồn bà ta vào chỗ chết sao?”

Lời Lý An Nhiên nói, trong đại điện mọi người đều không hiểu “bà ta” là ai, nhưng Lý An Nhã có thể hiểu rõ, “Bà ta” mà Lý An Nhiên nói chính là Thẩm thị.

Mấy người hoàng hậu, quý phi nhìn Lý An Nhiên bình tĩnh như thường, không có chút nào lo sợ luống cuống, trong lòng đột nhiên máy động, tình cảnh như vậy làm bọn họ cảm thấy quen thuộc kỳ lạ, đúng rồi, Lưu tiếp dư năm đó không phải cũng là như vậy sao?!

Lý An Nhã nhìn ánh mắt ẩn ẩn tia khinh thường của Lý An Nhiên, nàng ta phẫn nộ cực kỳ, hai mắt đỏ lên lạnh giọng nói:

“Dù chúng ta có chết cũng phải kéo ngươi chết chung.”

Lý An Nhiên nhướn mày, đột nhiên lộ ra vẻ mặt bi phẫn, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

“Tốt, tốt… Ngươi không cần nói, ta sẽ nói thay ngươi.”

Nói xong Lý An Nhiên hít sâu một hơi rồi bình thản nói:

“Ngươi dám khẳng định cái thai trong bụng của ta là giả nguyên nhân có phải là vì lúc còn ở Thục Châu, ngươi và nhị nương đã sai người hạ Tuyệt Tử Tán vào thức ăn của ta có phải không?”

Lý An Nhã cười lạnh nhìn, lớn tiếng nói:

“Đúng vậy, chúng ta sao có thể để cho ngươi đắc ý nhập cung cơ chứ? Ngươi vốn dĩ đã ăn Tuyệt Tử Tán, không lý nào có thể mang thai.”

Chúng phi tần chấn động trong lòng, Triệu quý phi sắc mặt biến đổi, trong lòng mừng như điên, ngoài mặt lại ra vẻ phẫn nộ lớn tiếng quát.

“Lý An Nhiên, ngươi thật to gan, bản thân đã trúng Tuyệt Tử Tán, dám khi quân phạm thượng, giả mang long thai lừa gạt hoàng thượng.”

Lý An Nhiên bình thản liếc mắt nhìn Triệu quý phi.

“Quý phi nương nương nói sai rồi, thần thiếp cũng không có nói mình đã ăn đồ ăn có Tuyệt Tử Tán.”

“Ngươi đừng ngụy biện, rõ ràng ngươi đã ăn.”

Lý An Nhã lớn tiếng gào lên, Lý An Nhiên ngược lại cười khổ nói:

“Mẫu thân của ta vì sao mà chết, ngươi ta đều biết rõ, ngươi nghĩ ta sẽ ngu ngốc lại ăn độc dược của các ngươi à.”

Lý An Nhiên vừa nói xong, người có mặt trong sảnh đều lập tức bắt được vấn đề, Lý An Nhiên quay đầu nhìn hoàng thượng, bước ra mạnh mẽ quỳ xuống, mím môi kiên quyết nói:

“Chuyện đã đến nước này, thần thiếp không thể tiếp tục che dấu nữa, để chứng minh trong sạch, thần thiếp chỉ có thể kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn sự thật.”

Hoàng thượng nhíu mày nhìn Lý An Nhiên quỳ xuống bên dưới, nắm tay trong tay áo của hắn siết chặt, nhưng ngoài mặt cũng không lộ tia khác thường nào.

“Đứng lên rồi nói, hôm nay trẫm cũng muốn biết rốt cuộc là ai đúng ai sai.”

Lý An Nhiên được Thanh Y vội vàng đỡ dậy, hai mắt nàng đỏ lên quay đầu nhìn Lý An Nhã, có thể nhìn ra tâm tình nàng kích động.

“Mẫu thân của thần thiếp là Quang Nguyệt huyện chủ, là chủ mẫu của Lý gia, năm đó thần thiếp chỉ là một đứa nhỏ chín tuổi, cứ tưởng sẽ mãi mãi được mẫu thân chở che, mãi mãi được sống hạnh phúc cùng với mẫu thân, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thay đổi, vào cái ngày dị tượng Hắc Nhật Thiên Ám hơn chín năm trước, ở hồ nước trong hoa viên, thần thiếp bị Lý An Nhã đẩy ngã xuống hồ, lúc đó thần thiếp vốn không biết bơi, trong phủ lại rối loạn vì dị tượng kia, nếu không phải may mắn được ma ma trong phòng bếp cứu kịp, thần thiếp sớm đã mất mạng, thế nhưng sau chuyện đó thần thiếp lâm bệnh nặng, hôn mê bốn ngày bốn đêm, có lúc gần như đoạn hơi, mẫu thân vì quá lo lắng lại thêm lao lực ngày đêm, đợi khi thần thiếp tỉnh lại mẫu thân cũng liền ngã bệnh, sau đó lại có tin ngoại tổ phụ lâm bệnh qua đời, mẫu thân lại chịu đả kích, bệnh càng thêm nặng, nhưng mấy tháng sau bệnh tình vốn dĩ đã thuyên giảm, thần thiếp còn nhớ rõ lúc đó mẫu thân đã tốt hơn, đã có thể ngày ngày cùng thần thiếp ra ngoài hóng nắng.”

Nói đến đây Lý An Nhiên đột nhiên nghẹn lời, nàng hít sâu một hơi cố gắng kềm chế nước mắt tuôn trào rồi mới nói tiếp.

“Hôm đó sau khi mẫu thân và thần thiếp đi dạo trở về, có người mang chén thuốc tới, mẫu thân vừa uống không bao lâu đột nhiên người thổ huyết, tình trạng nguy kịch, trước lúc ra đi mẫu thân dặn dò thần thiếp nhất định phải cẩn thận vớ nhị nương và Lý An Nhã rồi trút hơn, hai tháng sau nhị nương lại góp ý với phụ thân đưa thần thiếp đi thôn trang để giữ đạo hiếu, vừa đi là sáu năm liền.”

Không khí trong sảnh đột nhiên trầm trọng, mọi người đều im lặng, có mặt trong sảnh ai cũng là người xuất thân vinh hiển, tranh đấu trong gia tộc bọn họ hiểu rất rõ, một đứa nhỏ mẫu thân mất, phụ thân không thương như Lý An Nhiên tình trạng nhất định rất bi thảm.

“Cho đến khi kinh thành truyền ra tin tức muốn tuyển tú, nhị nương liền cho người đến đón thần thiếp về, thần thiếp đương nhiên đoán được mục đích của bọn họ, Hứa thái phi là a di của thần thiếp, nhị nương muốn đưa thần thiếp và Lý An Nhã cùng đi tuyển tú để mong thái phi nương nương có thể giúp cho Lý An Nhã cũng trúng tuyển, vì nghi ngờ mục đích của nhị nương, còn có lời trăng trối của mẫu thân nhắc nhở, từ khi về Lý gia thần thiếp luôn cực kỳ cẩn thận, đến một hôm, Trương ma ma trong phòng bếp âm thầm truyền tin, nhị nương sai Lưu ma ma thân tín của mình hạ Tuyệt Tử Tán vào trong đồ ăn của thần thiếp, Trương ma ma vốn chịu ân của mẫu thân, năm đó cũng chính bà đã cứu thần thiếp thoát chết, Trương ma ma vì thần thiếp đã lén trao đổi đồ ăn, do đó thần thiếp mới tránh thoát được một kiếp.”

Nghe Lý An Nhiên nói xong, Lý An Nhã trợn to mắt kích động hét lên.

“Không thể nào, Trương bà nương kia dám… Không!”

Nhìn thần sắc có chút điên cuồng của Lý An Nhã, Lý An Nhiên nhíu nhíu mày, nhưng nàng cũng không nói gì nữa, Triệu thái hậu đột nhiên thở dài nói:

“Đứa nhỏ đáng thương a.”

“Đúng vậy, hoàng thượng nhất định phải trừng trị những kẻ độc ác kia, trả lại công đạo cho Quang Nguyệt.”

Tô thái hậu làm như thực thương tiếc nhìn Lý An Nhiên. Hoàng thượng gật đầu, đưa mắt nhìn đến Lý An Nhiên, lên tiếng nói:

“Thanh Y, đỡ chủ tử của ngươi ngồi xuống trước đi.”

Thanh Y lập tức đỡ Lý An Nhiên về chỗ ngồi. Vinh Phi sắc mặt khó coi, không kềm được nói:

“Hoàng thượng, đó cũng là lời nói một phía của Thuần phi, cũng không chứng minh được nàng ta thật sự không có trúng Tuyệt Tử Tán.”

Hoàng thượng đưa mắt lạnh nhìn Vinh phi, hắn cố gắng kềm chế bản thân, lạnh nhạt nói:

“Đợi Thành thái y và Nghiêm thái y đến sẽ rõ sự thật.”

Hoàng thượng đã nói vậy, Vinh phi chỉ có thể ngậm miệng, mấy người hoàng hậu trầm mặt, trong lòng bọn họ nghĩ gì không ai biết được. Thế nhưng ai cũng đoán, bọn họ nhất định rất mong cái thai của Lý An Nhiên là giả, Lý An Nhiên là ai? Sủng phi được sủng ái bật nhất hậu cung, bên người có tam hoàng tử, sau lưng có Hứa gia, tuy quan hệ của nàng với Hứa gia mấy năm nay xem ra cũng chẳng thân cận gì nhưng vẫn không thể thay đổi được nàng là cháu gái của Hứa đại học sĩ đương triều, đại thần phụ chính của hoàng thượng, nếu nàng có thể vì chuyện lần này mà ngã ngựa thì không có gì tốt bằng.

(Chương này đăng sớm như vậy là để dành tặng cho bạn Lăng Hiệp, bạn ấy đã luôn dõi theo Chiến Trường Hậu Cung từ lúc chỉ có mười mấy chương, mình thực cảm động, mong bạn sau này vẫn tiếp tục theo dõi mình và Chiến Trường Hậu Cung.)

VntHoaTinhKhoi.
Bình Luận (0)
Comment