Ngày 23 tháng 6 năm 1991 [Sinh nhật Dudley]
Một thanh niên trẻ tuổi rất tuấn tú đến nhận lời mời làm giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám – có Merlin biết, ta thực sự nghi ngờ chuyện Voldemort quyền rủa vị trí này là thật – cách nói chuyện nhã nhặn, kiến thức uyên thâm, vô cùng phù hợp với những tưởng tượng của ta về một giáo sư phù hợp [thậm chí còn nhiều hơn]. Anh ta nói mình mới từ Đông Á trở về, có vẻ như là thật. Hy vọng lời nguyền chết dẫm kia không ứng nghiệm với anh ta, từ sau khi Voldemort không được nhận vào vị trí này, không một ai có thể làm được đến quá một năm.
P/s: Anh ta khiến ta nhớ đến Tom khi còn trẻ. Có điều hiển nhiên anh ta không phải thằng bé đó, Tom hơn anh ta cả nửa thế kỷ. Trên người anh ta không hề có dấu vết của thần chú Trẻ mãi không già bị Bộ Pháp Thuật cấm.
Ngày 1 tháng 9 năm 1991 [Ngày đầu tiên Harry đến Hogwarts]
Hôm nay ta lần đầu tiên thấy Harry ở Hogwarts. Thằng bé thật gầy, nhưng tinh thần không tệ. Có điều, từ Lễ Phân loại có thể thấy, dường như nó đang để ý Tom [lại một Tom nữa!], mà không hề quan tâm đến thằng bé nhà Arthur. Mấy ngày trước ta mới được biết, Mar nói anh ta nhận nuôi một thằng bé mồ côi Muggle. Chuyện này cũng đáng tin như chuyện anh ta du ngoạn Đông Á, nhưng không biết vì sao ta lại cảm thấy nó không đúng. Có lẽ ta phải nghiên cứu một chút về pháp thuật phân thân? Ôi, không, không nên vì hình dáng bề ngoài mà sinh ra thành kiến với người khác – Tom còn giống Voldemort hơn cả Mar [được rồi, chuyện này không cách nào làm rõ được, nên đổi lại xưng hô thì hơn].
Ngày 17 tháng 9 năm 1991 [Harry làm Peter hiện hình trong lớp Biến hình]
Lúc Minerva mang Peter đang bị trói đến trước mặt ta, ta thực sự không thể tin vào mắt mình. Theo Minerva nói, bọn trẻ đang thực hành Bùa Đổi màu, có lẽ là do học sinh nào đó niệm sai thần chú [Thần chú Hiện hình và Bùa Đổi màu đúng là có cách đọc tương đối giống nhau]. Huân chương Merlin đệ nhất đẳng thì ra đã trao nhầm người, là Peter lừa gạt tất cả mọi người mà đạt được! Trong hai người Sirius và Peter, có một người để lộ Bùa chú Trung thành, nhưng người tưởng đã chết thì vẫn còn sống, mà người còn sống thì đang phải chịu tội trong Azkaban!
Peter đưa ra mọi bằng chứng để chứng minh y trong sạch, nhưng không thể thay đổi được sự thật – y mới chính là kẻ phản bội! Ta nói Severus mang Chân dược đến, tuy Peter không ngừng giãy dụa, làm vỡ chai thuốc, nhưng trước đó đã có một ít dính vào miệng y. Y nói ra tất cả, bao gồm cả chuyện y bán đứng chỗ ẩn thân của James và Lily với Voldemort thế nào, đổ tội cho Sirius ra sao, còn cả chuyện y hóa thú trốn trong nhà Arthur bao nhiêu năm nay.
Severus tức giận đến tay run lên. Ta lập tức gửi thư cho Bộ Pháp Thuật bởi vì Sirius vẫn đang bị giam giữ tại Azkaban, sau đó bảo Minerva dẫn Harry và Ron tới đây. Phản ứng của Harry giống y như Severus – muốn phóng một thần chú ác độc lên Peter. Phải mau giúp Sirius được thả ra, đây coi như là sự bù đắp cho Harry. Ron thì vô cùng hoảng sợ, phản ứng này cũng là bình thường, ta chỉ sợ Arthur không thể không vì chuyện này mà phải chịu phạt.
Ngày 29 tháng 6 năm 1992 [Ba đứa trẻ rơi xuống bẫy sập con chó ba đầu canh giữ]
Harry vẫn nhiệt tình như lúc mới đến trường được hai tuần lễ. Thằng bé và Hermione trở nên thân thiết, chuyện này ta không hề thấy ngạc nhiên. Còn Tom… Mấy chàng trai trẻ tuổi cãi nhau cũng là chuyện bình thường. Bẫy sập được bố trí rất hoàn hảo, Mar nhiệt tình cung cấp cho ta một con rồng Nanh độc Na Uy đã được anh ta thuần hóa khiến các giáo sư khác đều nhìn anh ta với ánh mắt khác xưa. Mà Harry biểu hiện vô cùng tốt, xem ra một năm này ở Hogwarts thằng bé học được không ít. Ta đã xem nhẹ ý chí của nó rồi, Tấm Gương Ảo Ảnh không ảnh hưởng lớn đến nó như ta vẫn nghĩ. Ta rất vui mừng, nhất là sau khi biết Voldemort trở lại trong lễ Phục Sinh.
Có điều cũng phải nói, sao mặt của hai thằng bé đều đỏ ửng lên thế?
Ngày 31 tháng 7 năm 1992 [Sinh nhật Harry]
Harry bị Tử Thần Thực Tử tập kích! Sau khi Severus nói cho ta biết Voldemort trở về được ba, bốn tháng! Lúc báo động được thiết lập vang lên, ta, Severus, và Minerva lập tức tới đó. Vườn hoa trong căn nhà số 4 đường Privet Drive dập nát hết cả, mấy người Muggle có vẻ như đã bị hành hạ, may mà Harry chỉ bị xây sát chút da – thằng bé bình tĩnh ngoài dự đoán của ta, không hề có vẻ gì là hoảng sợ cả. Fudge lần nào cũng đến chậm, ta nghĩ lúc này là thời điểm thích hợp nhất để ông ta nhận thức được tình hình, Voldemort thật sự đã trở lại. Mar đi Pháp nghỉ hè cũng vội vã tới, nhìn con cú trắng tuyết trong tay anh ta, có vẻ như quan hệ của Harry và Tom không tệ.
Sau khi xử lý xong việc Harry vi phạm Đạo luật sử dụng pháp thuật ngoài trường học khi chưa thành niên và trị thương xong, ta mới có thời gian suy xét nguyên nhân của chuyện này. Tại sao Bùa chú Huyết thống của Lily lại mất đi hiệu lực? Rõ ràng Harry đang ở trong nhà, cũng chưa trưởng thành. Mà ta hoàn toàn không biết nó mất đi hiệu lực từ bao giờ! Thậm chí sau khi Voldemort trở về, chính ta còn gia tăng pháp thuật cảnh báo cho nơi này nữa. Rất có khả năng một thời gian dài trước đó Harry đã để lộ suy nghĩ của nó cho người muốn hại nó. Nếu không phải Harry chống cự được đến lúc chúng ta tới thì…
Ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm xúc này giống hệt như một giây trước khi ta bừng tỉnh từ cơn ác mộng tận mắt nhìn thấy Ariana ngã xuống vậy, nhưng Ariana đã không thể sống lại nữa.
Ngày 1 tháng 8 năm 1992 [Lần họp thứ hai của Tử Thần Thực Tử]
Severus nói Voldemort vô cùng tức giận vì chuyện Harry bị tập kích, thậm chí còn xử phạt Crabbe cùng Goyle. Theo ta được biết, từ sau khi hắn trở về, đây là lần đầu tiên cảm xúc của hắn bị dao động lớn nhất. Mà theo lời Severus, Voldemort còn chọn địa điểm gặp mặt là một nơi nào đó rất có tính lịch sử, hình như là một địa danh ở Tô Cách Lan. Chuyện này thật kỳ quái. Hơn nữa, không hề có bất cứ tin tức nào về người có dáng hình thấp bé mặc áo choàng kín xuất hiện trong buổi gặp mặt đầu tiên vào Lễ Phục sinh của Tử Thần Thực Tử. Chẳng lẽ Severus không còn được Voldemort tín nhiệm nữa?
Dường như Voldemort đã thay đổi, ít nhất thì trước kia hắn không trầm tĩnh như bây giờ – ta không biết đây có phải là chuyện tốt hay không.
Ngày 30 tháng 10 năm 1993 [Lucius Malfoy dẫn con trai đến Hogsmeade chờ giáo sư Rold]
Hành động của Tử Thần Thực Tử ngày càng lộ liễu, nhưng trừ những nhân viên mới được bổ nhiệm vào Bộ Pháp Thuật, không một ai nằm trong suy đoán của ta cả. Malfoy đột nhiên đến Hogsmeade, Severus nói gã đang rất sốt ruột. Ta cũng phải thừa nhận, ta đã nhìn nhầm rồi, Mar có khả năng rất cao chính là Voldemort. Không khiêm tốn mà nói một câu, ta cảm thấy không phải khả năng phán đoán của ta đã giảm, mà tại vì hắn che giấu quá tốt – hắn thực sự chưa từng thể hiện ra là có ác ý với Harry! Thực tế là trước kia, chỉ vì một lời tiên tri về người có khả năng đánh bại mình mà hắn đã đi giết Harry ngay khi thằng bé còn nằm trong tã lót. Hiện giờ ta không sao đoán được rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Còn nữa, dường như Harry rất yêu quý hắn, dù là Mar hay Tom. Ta không nói với một ai khác ngoài Severus về suy đoán của mình, quyết định sẽ tùy cơ ứng biến.
Ngày 12 tháng 3 năm 1994 [Một ngày thứ bảy của tháng ba vào năm cấp ba của Harry]
Ta đoán không sai, sau khi Sirius biết chuyện liền lập tức chạy đi cảnh báo Harry. Nhưng có vẻ như không có tác dụng, Harry vẫn ở bên cả ngày Tom như trước. Ta không biết nguyên nhân, nhưng ta nghĩ có thể đoán trước được kết quả này – từ biểu hiện của Harry là có thể đoán được. Ta nhớ vào Lễ Phục sinh mấy năm trước, Harry có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó trong hành lang mà ta không rõ. Ta không nhìn thấu được thằng nhỏ [chuyện cứ tưởng không thể này lại xảy ra], định dùng Triết Tâm Trí Thuật, nhưng chỉ mới làm được một nửa đã phải ngừng lại – bởi vì Harry theo bản năng phản ứng. Ta nghĩ ta sẽ nhớ mãi không quên câu nói hôm đó, sau khi ta nhắc nhở hai đứa nhỏ đi ăn cơm – “Vậy thầy thì sao ạ, thưa Giáo sư?”
Một người biết nghĩ đến cảm nhận của người khác sẽ không làm chuyện xấu. Có lẽ ta đã quá ngớ ngẩn khi nghĩ Voldemort sẽ làm Harry thay đổi, đây thật là suy nghĩ mà một người lãnh đạo không nên có. Nhưng dường như ta đã nhìn thấy được ánh bình minh le lói, nếu mười mấy năm hòa bình với Tử Thần Thực Tử này không phải là ta nằm mơ. Đương nhiên, tất cả chuyện này đều dựa trên sự an toàn của Harry.
Ngày 20 tháng 8 năm 1994 [Trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới, Wales vs Bungari]
Cúp Quidditch Thế giới, mọi chuyện đều rõ ràng. Rất có khả năng Harry đã biết tất cả, hơn nữa còn biết từ rất sớm, chỉ có chúng ta là không biết gì thôi. Chuyện gì đã xảy ra mà ta không hề biết, chỉ có Harry và Voldemort mới biết? Ta tin tưởng Harry, nhưng rất khó tin tưởng Voldemort.
Ngày 24 tháng 6 năm 1995 [Cuộc thi Tam Pháp Thuật, bài thi cuối cùng: Mê lộ]
Ta tuần tra bên ngoài mê lộ. Fleur bị Tấm lưới Sa tăng cuốn lấy, Victor đi vào ngõ cụt. Trong mê lộ chỉ có một mình Harry là tự do đi lại, điều này giúp ta dễ dàng xác định được vị trí của thằng nhỏ. Ta nhớ Harry không có học lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, nhưng cách thằng nhỏ xử lý con Quái Tôm Đuôi Nổ lại vô cùng chuẩn xác – con vật này chỉ có một nhược điểm duy nhất ở phần dưới miệng hút, còn lại chỗ nào trên người nó cũng đều là lớp vỏ cứng chắc. Bùa chú Phản trọng lực cũng không ảnh hưởng đến nó – ngày trước, khi thi đấu Quidditch, thằng nhỏ đã từng sử dụng Bùa chú Trọng lực [tuy rằng nhìn vẻ mặt của thằng nhỏ khi đó thì hẳn là Voldemort làm]. Về thần chú Đóng băng… Còn gì để nói nữa sao?
Ta cứ tưởng rằng Harry sẽ cứ thế mà thuận lợi đi đến mảnh đất giữa mê lộ, giống như lúc thằng nhỏ ở dưới Hồ Đen trong bài thi thứ hai vậy. Thế nhưng lại xảy ra một chuyện mà ta không ngờ tới. Một Ông Kẹ đơn giản lại làm sắc mặt thằng nhỏ trở nên trắng bệch. Nếu thằng nhỏ nhìn thấy xác Voldemort mà lại có vẻ mặt sợ hãi đến vậy thì tức là nó còn biết chuyện gì đấy, một chuyện chưa bùng phát.
Ta hy vọng lựa chọn của thằng nhỏ là chính xác, nói đúng hơn là, ta hy vọng thằng nhỏ sẽ không phải hối hận như ta.
Ngày 11 tháng 5 năm 1996 [Barty Crouch con lên chức Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật sau khi Fudge mất quyền lực]
Từ tháng tư, Fudge thường xuyên tới tìm ta, đến tận bây giờ vẫn vậy. Hôm nay đề tài là ông ta bị mất quyền lực như thế nào, nhưng ta lấy làm tiếc mà nói với ông ta rằng, trừ ông ta ra, tất cả mọi người đều biết ông ta không nắm thực quyền từ lâu rồi. Những chuyện xấu mà Mundungus làm thực sự không ai sánh bằng, nhưng ta nghĩ mọi người đều cần một lý do để phát tiết sự nghi ngờ và phẫn nộ trong lòng. Thực không may, đến tháng mười, cái cớ này trở nên không thể bỏ qua – Voldemort và Harry mất tích cùng nhau.
Tạm thời chưa hề có tin tức gì là hai người đó đã chết. Thành viên Hội Phượng Hoàng tuyệt đối không ếm Lời Nguyền Chết Chóc, mà có vẻ như Tử Thần Thực Tử bên kia cũng như vậy? Ta mơ hồ có cảm giác, trước khi mất tích, Voldemort chắc chắn đã sắp xếp hết mọi chuyện, đấy là nói hắn không cố ý biến mất.
Ngày 7 tháng 7 năm 1996 [Ký kết Hiệp định hai bên]
Nhìn cảnh Harry và Voldemort tranh cãi trong Rừng Cấm, ta có chút giật mình, lại có chút gì đó như đã đoán trước được. Harry đột nhiên trưởng thành, đối mặt với Voldemort không hề sợ hãi. Dĩ nhiên là ta biết Voldemort sẽ không đời nào đưa ra điều kiện không có lợi cho bên mình. Nhưng hắn đã đạt được mục tiêu ‘Vì lợi ích lớn lao hơn’. Sắc mặt Voldemort dường như không được tốt, nhưng phản ứng vẫn rất linh hoạt. Hắn nói cái tên ‘Voldemort’ từ giờ sẽ không còn nữa, Tử Thần Thực Tử giải tán. Ta phải nói ta thực sự rất ngưỡng mộ Harry, ngưỡng mộ sự dũng cảm đối mặt với quá khứ tàn khốc cùng sự kiên định không để bị cám dỗ của thằng bé, bởi vì cả hai bọn ta đều không làm được. Đối mặt với tình huống tương tự nhau, nhưng thằng bé làm tốt hơn ta rất nhiều.
Ngày 24 tháng 12 năm 1996 [Trước Giáng Sinh]
Chiếc Nhẫn Phục Sinh! Ta cứ tưởng rằng cả đời này không được nhìn thấy nó! Cuối cùng ta cũng hiểu rõ những vấn đề mà trước nay ta vẫn nghi hoặc, về Sirius, về vợ chồng Potter, về chính Harry. Severus nói là một người không để lại tên tặng quà Giáng sinh cho anh ta, cũng chính người đó đã gửi thư nhắc nhở anh ta vào Lễ Phục sinh nhiều năm trước. Nhưng ta biết, đây là bảo vật của Voldemort, trước kia khi còn học ở Hogwarts, hắn đã chiếm được nó từ chỗ cậu của mình. Hiển nhiên là Voldemort không thể nào đưa nó cho một gián điệp cho nên chỉ còn một người có thể đụng được đến vật này – Harry. Phản ứng của Voldemort sau đó đã chứng minh chuyện này – ta thấy sắc mặt hắn chuyển đen.
Severus có chút kích động, ta đoán nhất định là anh ta đã gặp lại Lily. Nếu đã vậy, một ngày nghỉ là rất cần thiết.
Thì ra Harry biết những chuyện này sớm hơn ta đoán. Ta nghĩ ta nên về hưu rồi… Nhưng ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn biết toàn bộ sự thật.
**
“Albus! Albus!” Một tiếng gọi chợt vang lên cắt ngang suy nghĩ của Dumbledore. Cụ đặt bút lông chim xuống, đứng dậy từ cái bàn xếp đầy dụng cụ bằng bạc với những cái chân khẳng khiu, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, những chiếc bình thủy tinh xếp trên chiếc giá ở góc tường phản chiếu ánh sáng lấp lánh, trên đó còn có một chậu đá khắc những hình thù kỳ dị.
Người đang đứng ở đồng cỏ bên ngoài vẫy vẫy tay với cụ. Thời gian đã làm biến đổi dung nhan người nọ, mái tóc vàng óng ngày xưa đã chuyển sang trắng nhợt, nhưng đôi mắt màu lam vẫn sáng như ngày nào. Người kia thấy Dumbledore nhìn ra, giọng nói càng thêm hứng khởi: “Ông xem, tôi vừa mua được mấy con cừu này, là cừu con nhé!” Người kia nhấn mạnh.
“Gellert, ông định nuôi chúng thật đấy à?” Dumbledore buồn cười hỏi. Cụ đã nhìn thấy mấy con cừu bé xíu trắng bông đằng sau Grindelwald, nhưng cụ chưa từng Grindelwald có hứng thú với động vật bao giờ.
“Đúng vậy!” Grindelwald gật đầu, không hề cảm thấy có chút xấu hổ vì nuôi cừu theo kiểu Muggle. “Aberforth bảo tôi mang thứ gì quý giá nhất đến để đổi… Nhưng trừ ông ra, tôi chẳng có gì đáng giá cả. Cũng không giống như Voldemort, có thể lấy Chiếc Nhẫn Phục Sinh của hắn ra khoe.” Grindelwald bĩu môi, rồi lại vui vẻ nói tiếp: “Có điều tôi nghĩ hẳn là Aberforth lấy rượu mật ong tuyệt vời của ông ta đổi lấy ông sẽ không có lời. Vẫn là sữa dê của tôi ngon nhất, đúng không?” Lúc nói những lời này, vẻ mặt người kia mang theo nét trẻ con, giống hệt như lần đầu tiên hai người gặp nhau vào rất nhiều năm về trước.
Dumbledore giật mình, sau đó mỉm cười. “Lúc vắt sữa dê không được dùng pháp thuật.” Cụ nghiêm nghị nói.
“Hình như tôi sai lầm rồi… Albus, ông vì muốn bóc lột tôi nên mới đến đây đúng không?” Grindelwald bày ra vẻ mặt đau khổ.
“Nhiều năm như vậy, không phải ông cũng đã đến rồi sao?” Dumbledore trả lời, rồi biến mất khỏi cửa sổ.
Grindelwald nhìn chằm chằm cửa nhà, thấy người kia xắn tay áo đi ra ngoài, liền nở nụ cười thật tươi. Tuy rằng Dumbledore nói thế nhưng thực ra đều là hai người làm cùng nhau. Lần sau nên nuôi thứ gì tiếp đây?
*
Cùng lúc đó, Hogsmeade, quán rượu Ba Đầu Heo.
Ông chủ Aberforth Dumbledore nhìn chằm chằm bao đồ vừa được gửi tới – một đám ốc sên ướt nhẹp – khóe mắt co giật. Lần trước là giác hút màu trắng của Quái Tôm Đuôi Nổ, lần trước nữa thì là một đống ấu trùng bọ dừa bầy nhầy… Lần nào cũng là thứ đồ kỳ quái. Đáng lý ra Grindelwald phải không có khó khăn gì trả tiền rượu cho ông mới phải chứ? Cứ kinh doanh kiểu này, quán rượu vốn ế ẩm của ông chắc phá sản mất? Đây sao có thể là việc mà một Chúa Tể Hắc Ám làm? Không đúng, nếu hắn đã ở cùng anh trai của ông thì ông chẳng thể mong đợi gì vào tiền rượu của mình cả!
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích về Chân Dược và việc cụ Dumbledore dùng Triết Tâm Trí Thuật giải thích [có người cho rằng hiệu trưởng sẽ không dùng, cho nên ta sẽ giải thích suy nghĩ của mình ở đây]:
1, Cụ Dumbledore trong nguyên tác đúng là đã sử dụng Chân Dược, tập 4 nguyên tác Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa, Chương 35: Chân Dược.
Trích dẫn nguyên tác:Cụ Dumbledore cúi xuống nhìn hình dạng ngay đơ của Moody và cho một bàn tay vào túi áo hắn. Cụ rút ra cái be rượu thuốc và một chùm chìa khóa. Rồi cụ quay lại nói với thầy Snape và giáo sư McGonagall:
“Severus, làm ơn đem đến cho tôi một liều Chân dược mạnh nhất mà anh có, rồi đi xuống nhà bếp đem lên đây một con gia tinh tên là Winky. Minerva, cô làm ơn đi xuống nhà ông Hagrid, ở đó cô sẽ thấy một con chó đen khổng lồ đang ngồi trong mảnh vườn bí rợ. Cô hãy dẫn con chó đến văn phòng tôi, nói với nó là tôi sẽ gặp nó trong chốc lát nữa, rồi cô vui lòng trở lại đây.”
—
Chúng ta có thể thấy được, sau khi đánh ngất Barty Crouch con giả trang thành Moody, Hiệu trưởng đã sai Snape đi lấy Chân dược. Những người mặt ở đây gồm Hiệu trưởng, Harry, Snape, McGonagall, còn cả Barty Crouch con đã bị đánh ngất, không có nhân viên Bộ Pháp Thuật. Cho nên ta cảm thấy, tình tiết ta xây dựng là hợp lý – sau khi cụ Dumbledore phát hiện Moody là giả, cụ đã sử dụng Chân dược; Vậy vì sao khi phát hiện ra Peter ngỡ đã chết mà vẫn còn sống cụ lại không dùng? Phải biết rằng việc làm của Peter so với Barty Crouch con còn lớn hơn, lâu hơn!
2, Về Triết Tâm Trí Thuật. Chuyện này ở trong nguyên tác không có nói rõ ràng, đây chỉ là suy đoán cá nhân của ta. Lý do là, trong nguyên tác mỗi lần Harry ở cùng với cụ Dumbledore thì thằng nhỏ luôn có cảm giác mình bị nhìn thấy. Ví dụ như:
Dumbledore nhìn Harry thăm dò. Cái nhìn chăm chú của đôi mắt xanh sáng lấp lánh làm cho Harry có cảm giác như mình đang bị chiếu X quang. – Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật], chương 9: Thông điệp trên tường.
Trong lúc hoảng hốt về chuyện con Fawkes bốc cháy, Harry quên béng chuyện của mình. Nhưng khi cụ Dumbledore ngồi xuống cái ghế cao sau bàn làm việc và nhìn chằm chằm Harry bằng đôi mắt xanh, sáng quắc và soi mói, thì nó sực nhớ ra ngay vì sao nó bị đưa tới đây. – Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật, Chương 12, Món thuốc Đa dịch.
“Voldemort hả?” Cụ Dumbledore ngước lên khỏi cái chậu Tưởng Ký nhìn Harry. Đó là một cái nhìn cực kỳ sắc sảo mà cụ Dumbledore đã có lần từng nhìn nó, và cái nhìn đó khiến cho Harry có cảm giác như thể cụ Dumbledore đang nhìn xuyên thấy con người nó, bằng một cái cách mà ngay cả con mắt phép của thầy Moody cũng không thể làm được. Cụ Dumbledore nói: “Một lần nữa, Harry à, thầy chỉ có thể trả lời con bằng sự nghi ngờ của thầy mà thôi.” – Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa, chương 30: Cái Tưởng Ký.
Harry ngồi đó, sôi sục. Mọi việc sẽ thế nào nếu nó từ chối thay đổi chủ đề, nếu nó vẫn khăng khăng đòi nói về trường hợp của Malfoy? Giống như là đọc được suy nghĩ của Harry, cụ Dumbledore lắc đầu. – Harry Potter và Hoàng Tử Lai, chương 17: Ký ức mờ mịt.
—
Ta đã tìm toàn bộ truyện, nhưng cá nhân ta cảm thấy đoạn trích từ tập 4: Chiếc Cốc Lửa kia chứng minh vô cùng rõ ràng. Chúng ta đều biết, mãi đến khi cả bảy tập truyện kết thúc, Harry vẫn chưa học thành công Bế Quan Bí Thuật. Mặt khác, khi đối mặt với Snape, Harry cũng vài lần có cảm giác thế này.
3, Về bè cánh của Voldemort khi hắn còn học ở trường, rốt cuộc ta cũng tìm được một vài cái tên:
“Ôi trời, đã đến giờ rồi hả?” Slughorn nói, “Các con nên đi thôi, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối cả đấy. Lestrange, ta muốn con nộp cho ta bài luận vào ngày mai nếu không thì bị cấm túc đấy. Cả Avery cũng thế.” – Harry Potter và Hoàng Tử Lai, chương 17: Ký ức mờ mịt.
Đây là trong ký ức của Slughorn, thời gian là năm học thứ sáu của Voldemort. Cho nên Lestrange và Avery chắc chắn là có, tuy nhiên cấp học của hai người này không rõ. Trong truyện của mình, ở phần 5, ta đã đổi Rosier thành Avery, bản đã đăng trên mạng không thay đổi. (Đây là lý do trong bản edit của ta vẫn có Rosier, lý do rất đơn giản, ta edit từ bản trên mạng:P)
Cuối cùng, hy vọng mọi người không cảm thấy ta nói quá nhiều – ta theo dõi tiểu thuyết Harry Potter suốt mười mấy năm, nên ta tham lam hy vọng tính cách mỗi nhân vật trong tác phẩm của mình đều có thể giống với nguyên tác. Nguyên tác đã bị ta làm loạn cho nên chỉ dùng kinh nghiệm mười mấy năm đọc truyện để khắc phục.
P/s: Hỏi vui thôi, mọi người thích câu nói nào nhất của cụ Dumbledore? Cụ có rất nhiều câu nói hay nhé, triết lý sống cả đấy.
Riêng mình, mình thích nhất câu “Thầy không lo, Harry à, vì thầy đi cùng con.”
Mỗi lần đọc câu này ta thấy xúc động gì đâu.