“Harry, chúng ta phải đi thôi.” Hermione nhỏ giọng thúc giục. Đã lấy được thanh gươm Gryffindor, hai người cũng không nên ở lại nơi này lâu quá, nhất là khi nơi này còn là một làng đầy rẫy phù thủy và pháp sư.
Harry không nỡ rời đi, nhưng nó cũng hiểu, cứ ở đây chờ cũng chẳng thể nào biết chủ nhân của con hươu bạc kia là ai được. Vì thế, hai người rời khỏi phế tích căn nhà, đi tìm nhà của bà Bathilda Bagshot. Việc này trên thực tế vô cùng dễ dàng, bởi vì nhà bà ấy chỉ cách nhà nó có một đoạn ngắn. Hơn nữa bà Bagshot lại còn đang đứng trước cửa, giống như vừa tiễn người nào đó rời đi.
“Ồ, các cháu đến rồi.” Bà Bagshot đã rất nhiều tuổi, giọng nói có chút run run, “Người mà người kia nhắc đến là các cháu, đúng không? Vào nhà, vào nhà ngồi chơi đi.”
Bà nói như vậy tức là Rold vừa rời đi. Harry và Hermione liếc mắt nhìn nhau, theo bà vào nhà. Bà Bagshot rất nhiệt tình, nhưng trí nhớ đã có dấu hiệu không rõ ràng. Harry hỏi bà có biết ai ở gần đây có Thần Hộ Mệnh hình con hươu đực không, bà ấy chỉ nhớ có mỗi ba James của nó. Sau đó nó hỏi chuyện của thầy Dumbledore, bà liền đưa cho bọn nó quyển sách Chuyện Đời Và Chuyện Xạo Của Albus Dumbledore của Rita Skeeter.
Harry dĩ nhiên là không vừa lòng với kết quả này, nhưng đương nhiên nó cũng biết, dù có hỏi thêm cũng sẽ chẳng thu được tin tức nào hay ho nữa, vì thế đứng dậy chào bà. Nó và Hermione rời nhà bà Bagshot, đi tới đài tưởng niệm đã hẹn với Rold lúc trước. Nhưng đến khi tới nơi thì bọn nó chợt bắt gặp một người mặc áo choàng đen đang đứng bên trong khu nghĩa trang. Chính xác là hắn đứng ngay ở nơi mà Harry vừa khóc ở đó. Hắn đang cúi đầu nhìn ngôi mộ, không hề nhúc nhích, giống như ngôi mộ kia đã hoàn toàn thu hút hết sự chú ý của hắn.
“Cậu là Harry Potter!” Người kia như nhận ra bọn nó đã nhìn hắn, ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu đen sâu không thấy đáy.
Trái tim Harry đột nhiên ‘thịch’ một cái, hình như nó đã từng nhìn thấy ánh mắt như vậy… Nhưng nó hồi phục tinh thần lại rất nhanh, không nhìn sang Hermione, bước lên phía trước. “Không phải anh đã biết rồi sao?” Thật rõ ràng, người được khắp mọi nơi đều bàn tán như nó, người đồng hành cùng cả tháng trời nay liệu có thể nào không nhận ra hai người bọn nó chính là đối tượng truy nã hàng đầu, Harry Potter và Hermione Granger được chứ? [Ron thuần huyết, hơn nữa gia đình Weasley đã nói với bên ngoài là cậu ấy đang ở nhà vì bị bệnh đậu mùa cho nên Ron không bị truy nã như hai đứa nó.]
Người đàn ông kia lại nói một câu. “Cậu là Cậu Bé Vàng!” Mà ta là Chúa Tể Hắc Ám.
Harry cảm thấy nó vô cùng không muốn nhìn ánh mắt kia của hắn. Phải nói thế nào nhỉ? Giống như hắn vừa hạ quyết tâm đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, mà quyết định này lại là việc nó không hề muốn. “Đó đều là người ta đồn thổi, anh để ý sao?”
“Không!” Người đàn ông tóc đen đi tới chỗ bọn nó, nụ cười trên mặt rất kỳ quái. Em biết rõ ta biết em là ai, nhưng có những chuyện ta biết em lại không biết. Sự tình này có tiến triển hơn năm nhất kia, nhưng em vẫn không hề hay biết.
Ba người bọn nó chuyển đến một nơi khác. Lần này là giữa một rừng cây, bên cạnh một cái hồ đã bị đóng băng. Việc cấp bách lúc này không phải là dựng lều trại, mà là giải quyết cái mặt dây chuyền. Harry nhìn Hermione, cô bé nhìn nó khẽ gật đầu. Vì thế nó quay sang Rold, “Nếu anh đã biết, chúng tôi cũng sẽ không giấu giếm nữa. Việc chúng tôi đang làm rất nguy hiểm, tốt nhất anh nên tránh chúng tôi càng xa càng tốt.”
Tầm mắt Rold dừng ở đâu đó phía sau Harry một lúc, lâu đến khiến Harry hoài nghi có phải anh ta đã đoán ra được mục đích của chúng nó rồi không. Cuối cùng anh ta mở miệng, chỉ hỏi một câu: “Không phải chúng ta đồng hành sao?”
Harry kinh ngạc, sau đó lộ ra nụ cười chân thật nhất trong mấy ngày nay. Nó nhìn quanh đánh giá, cuối cùng chọn được một tảng đá, đặt cái mặt dây chuyền lên trên đó. Hermione lấy thanh gươm Gryffindor từ trong túi xách hột cườm ra, nhìn mặt dây chuyền đang vô cùng kích động, có chút căng thẳng hỏi: “Harry, giờ phải làm thế nào?” Trường Sinh Linh Giá thực chất là một mảnh hồn được ký thác vào một đồ vật nào đó, nhưng bọn nó còn không mở được cái mặt dây chuyền này ra thì làm sao phá hủy được nó?
“Dùng Xà Ngữ.” Harry nói chắc chắn. “Tôi sẽ dùng Xà Ngữ làm nó mở ra…” Nó bước tới vài bước, đặt thanh gươm Gryffindor vào tay Rold, “Anh đâm thủng nó.”
Voldemort vốn sắp được tận mắt nhìn thấy Trường Sinh Linh Giá của mình bị tiêu diệt như thế nào, không ngờ được cuối cùng chính hắn lại là diễn viên. Hắn dở khóc dở cười, tự mình hủy Trường Sinh Linh Giá của chính mình? “Cậu chắc chứ?” Hắn hơi giơ thanh gươm trong tay lên, “Thứ này hẳn là rất quý giá? Cậu dám tùy tiện đưa cho người khác vậy sao?” Tuy rằng thanh gươm là do chính hắn cắm vào trong phế tích của nhà Potter, nhưng Gryffindor thật quá dễ tin người!
“Không phải chúng ta đồng hành sao?” Harry nhắc lại y nguyên câu hỏi lúc nãy của hắn, đến cả giọng điệu cũng giống như đúc. Hermione tuy rằng đang rất căng thẳng, nhưng cũng gật gật đầu.
Voldemort nhận ra mình không thể thay đổi được quyết định của hai người kia. Hắn đi tới chỗ tảng đá, chậm rãi rút thanh gươm ra. Harry nhìn theo động tác của hắn, thầm nghĩ quả nhiên mình không nhìn lầm người.
“Sẵn sàng chưa?” Nó hỏi, Rold gật đầu với nó. “
Mở ra!” Tiếng rin rít vang lên.
Cái mặt dây chuyền lập tức mở banh ra, theo đó là một luồng khói đen từ bên trong bay ra. Luồng khói chậm rãi bay lên cao, sau đó dần tụ thành hình người giữa không trung. Người kia cầm đũa phép, nói bằng giọng của Harry: “Trước giờ ta vẫn luôn gạt ngươi. Lẽ nào ngươi tin là thật sao? Chuyện này căn bản không thể xảy ra được… Ngươi đang lừa gạt người khác hay là lừa gạt chính mình đây? Bây giờ, tất cả đều kết thúc rồi… Chúng ta chấm dứt mọi chuyện ở đây thôi… Avada Kedavra!”
Nụ cười trên mặt người kia vô cùng lạnh lẽo, vô cùng tàn nhẫn. Harry không thể tin được mình không mang mắt kính, còn có thể có vẻ mặt này. Nó nhìn sang Rold, thấy anh ta không hề nhúc nhích, chỉ sững người trân trối nhìn luồng khói kia. Mặt anh ta tái nhợt, nhưng Harry đột nhiên không dám chắc đây có phải vẻ tái nhợt thường thấy trên mặt anh ta hay không. “Đâm nó đi!” Harry giục. Hermione đang sợ hãi đến ngây người, nghe Harry hét liền hoàn hồn, cũng lên tiếng phụ họa.
Luồng khói lại đột ngột biến đổi. Lần này là hai người. Harry bàng hoàng khi nhận ra một trong hai người đó chính là mình. Riddle-Harry và Riddle-Ginny trần truồng quấn lấy nhau. Bọn họ ôm nhau, hôn môi, vuốt ve thân thể người kia.
“Ngươi tưởng ngươi là ai?” Riddle-Ginny the thé cất giọng, “Harry là của ta, ngươi nhìn đi.” Tay cô ả khoác lên vai Harry rồi dần trượt dọc xuống.
Riddle-Harry phát ra tiếng rên rỉ khiến người ta nghe mà thấy xấu hổ. “Quả nhiên phụ nữ mềm mại vẫn thích hơn.” Hắn vừa thở dốc vừa nói, một tay xoa nắn bầu ngực của Riddle-Ginny, “Ginny, thoải mái không?” Trong lúc hỏi, tay còn lại của hắn đã trượt sâu xuống bên dưới. Riddle-Ginny vặn vẹo thân thể, dán sát lên người hắn, không ngừng phát ra những tiếng kêu dâm đãng.
Thấy hành động không biết chừng mực kia, Hermione kêu lên một tiếng, vội đưa tay lên che mặt. Đừng nói là cô bé, ngay đến chính Harry cũng không dám nhìn. “Đó là giả đấy, đừng bị nó lừa! Rold, mau đâm nó đi!” Nó liên tục hét lớn.
Nó vừa dứt lời, lập tức nghe thấy ‘phụp’ một tiếng. Cái mặt dây chuyền vỡ làm đôi, Riddle–Harry và Riddle–Ginny rú dài, vặn vẹo thân thể rồi dần tan biến trong không khí. Cuối cùng thì Rold cũng đâm xuống mặt dây chuyền. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đâm xuống, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Harry và Hermione bị phản ứng này của hắn dọa sợ. Không nói đến vẻ mặt vô cảm, ảo giác do mặt dây chuyền tạo ra là thế nào? Riddle–Harry định giết ai đó, người đó rốt cuộc là ai? Rồi sau đó Riddle–Harry nói hắn thích phụ nữ hơn, hắn ta còn cố ý nhấn mạnh là phụ nữ? Nếu người trước rất có thể là Voldemort, thì người sau là không thể nào. Hơn nữa dù Rold có tài giỏi đến đâu, có thể biết được Harry từng hẹn hò với Ginny thì cũng không thể biết được hình dáng Ginny thế nào.
“Tôi nghĩ tôi cần phải nghỉ ngơi một lát.” Rold không cảm xúc nói, vứt thanh gươm xuống mặt đất, rồi xoay người rời đi.
Harry và Hermione quay đầu nhìn nhau, sau đó Hermione nhặt thanh gươm lên. “Mình cảm thấy có lẽ là mảnh linh hồn kia đã ở trong cái mặt dây chuyền quá lâu cho nên bị loạn rồi.” Cô nàng nói không một chút chắc chắn.
Harry không lên tiếng đáp. Nó nhìn chằm chằm bóng dáng Voldemort biến mất trong rừng cây, không chút nghĩ ngợi đi theo. “Mình đi xem anh ấy thế nào. Mình có cảm giác Rold không được ổn cho lắm.” Nó không cho rằng mặt Rold không chút biểu cảm nghĩa là anh ta không sao cả. Nói thật, vừa rồi, trong một khoảnh khắc, chính nó chợt cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hermione thở dài, cũng để mặc nó đuổi theo Rold, tự mình dựng lều. Vốn là một đề nghị hay, cuối cùng lại biến thành thế này.
Rold không đi xa. Anh ta đứng bên kia của hồ nước, nhìn đăm đăm mặt nước đã đóng băng. Lúc bước theo Rold, Harry đã cố gắng nhẹ chân hết sức, nhưng vẫn không tránh khỏi giẫm lên nhánh cây khô, làm phát ra tiếng động. Người phía trước chắc chắn là nghe thấy tiếng động đó, nhưng không hề quay đầu.
Harry dừng lại cách hắn vài bước chân. Từ chỗ của nó có thể nhìn thấy nửa mặt người phía trước, màu trắng xóa của lớp tuyết dưới mặt đất hắt lên, vẻ mặt người kia có vẻ lạnh lùng mà cương quyết. Vài phút trôi qua, cả hai người đều không hề lên tiếng, xung quanh cũng vô cùng yên lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng động của đám tuyết rớt từ trên cành cây xuống và tiếng làn gió lạnh buốt thổi qua rừng cây.
“Ừm…” Harry không nhịn được mà lên tiếng, “Tôi xin lỗi, là tôi quá nóng vội. Tôi không hề biết thứ gì bên trong mặt dây chuyền…”
Voldemort chậm rãi quay đầu nhìn nó. Cậu bé đầu óc rối bù, có thể thấy rõ được nét lo lắng bên trong con ngươi màu ngọc bích. “Không liên quan đến cậu.” Voldemort nhẹ giọng nói. Hắn đã thấy dòng chữ trên ngôi mộ của vợ chồng Potter, ‘Kẻ thù cuối cùng bị tiêu diệt là cái chết’. Mà hắn thì đã vượt qua cái chết, hắn vốn tưởng rằng không gì có thể tác động được đến hắn, nhưng hóa ra trong trái tim hắn vẫn còn một điểm tối.
Hai người đứng bên bờ sông một lúc lâu nữa, mãi đến khi có tuyết rơi. “Về thôi, đừng để đêm Giáng Sinh trôi qua như vậy. Chắc là Hermione đang sốt ruột chờ chúng ta đấy.” Voldemort chủ động đề nghị. Nhưng chân Harry giống như mọc rễ, không hề nhúc nhích, chỉ đứng đó không chớp mắt nhìn hắn. Voldemort thầm thở dài, xoay người. Lúc hắn lướt qua chỗ Harry, chợt một bàn tay vươn ra kéo hắn lại.
“Lạnh.” Harry bình luận. Nó không nói đến nhiệt độ trên người Voldemort, mà nói đến cảm giác khi hai người nó tiếp xúc với nhau. “Sao lại thế này?” Nó đưa mắt nhìn thẳng đôi con ngươi màu đen tuyền của người đối diện, “Anh đang nghĩ gì thế?”
Từ lâu Harry đã có cảm giác Rold xuất hiện trùng hợp nơi nó và Hermione vừa Độn thổ đến là do chính anh ta bày ra. Manh mối thầy Dumbledore thực sự ít đến đáng thương, nhưng tất cả đều được Rold giúp bọn nó dễ dàng giải đáp được; Bọn nó muốn có đồ ăn đều phải lén lút đi vào trong làng, không nói đến chuyện phải mặc Áo Khoác Tàng Hình, còn phải không ngừng cảnh giác đề phòng đám Tử Thần Thực Tử và lũ Giám ngục, Rold vừa đến, vấn đề này liền không còn nữa; Còn cả Trường Sinh Linh Giá, tuy rằng từ đầu đến cuối Rold chưa từng đề cập tới từ này một lần nào, nhưng khi đối mặt với một Trường Sinh Linh Giá lại không một chút kinh ngạc hay sợ hãi.
Ảo giác kia lại càng khó hiểu hơn. Rold sợ nó đối nghịch với anh ta, sợ nó ở cùng Ginny sao? Hermione nói là do mảnh hồn bên trong Trường Sinh Linh Giá bị loạn, nhưng nếu… đó là thật thì sao? Bằng chứng rõ ràng nhất chính là lúc này, mối liên kết kỳ lạ giữa hai người bọn nó trở lên lạnh lẽo. Hơn nữa vừa rồi, nhìn Rold đứng đó, nó rất muốn đi tới ôm lấy hắn, chuyện này rốt cuộc là vì sao?
“Ta suy nghĩ gì có liên quan tới cậu sao?” Voldemort muốn rút tay ra, nhưng lại bị Harry nắm chặt hơn. “Buông ra!” Hắn trầm giọng nói. Sao lần nào Kẻ Được Chọn cũng đều lỗ mãng như vậy?
Harry cắn chặt môi, đôi mắt màu xanh lục càng thêm sáng ngời dưới trời tuyết trắng xóa. Chính nó cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, có lẽ là nhất thời mê muội – không, không phải là nhất thời, mà trước đó đã có. Trước kia nó luôn né tránh cảm giác kỳ quái này không phải là vì sợ hãi tình huống này sẽ xảy ra hay sao? Phải chăng đây chính là kết quả của sức hút cơ thể và cảm nhận của nó? Mong muốn được đến gần người này…
Voldemort nhìn từ bàn tay đang bị Harry nắm chặt đến khuôn mặt kiên định của nó. Thôi, hắn cóc thèm quan tâm đến hậu quả thế nào! Nghĩ như vậy hắn xoay người, bước thêm một bước, ôm cậu bé vào trong lòng, rồi cúi đầu hôn…
[nơi này tóm gọn ở 2712 chữ]
Em là của ta, em chỉ có thể là của một mình ta!
Tình cảm sâu đậm đã thành chiếm hữu.