Chiến Và Hòa

Chương 146

Ta da!!! Ta đã trở lại rồi đây. Mọi người nhớ ta không nà?

Phủ Malfoy nằm giữa rừng rậm phía tây quận Wiltshire nước Anh. Voldemort không chỉ một lần đi tới nơi kia, cho nên vô cùng quen đường. Thế nhưng hắn còn chưa đáp xuống đất, đã lập tức nhận ra sự khác thường. Hệ thống phòng hộ bao quanh phủ Malfoy đã bị thay đổi hoàn toàn, đầm lầy bên ngoài đã được bổ sung thêm đám cây cối, khỉ, ếch… Đây chưa phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ, bùa chú cho phép những người mang Dấu Hiệu Hắc Ám có thể được thông qua mà Độn Thổ trực tiếp vào bên trong phủ đã không còn, bùa chú tương tự ếm lên hàng rào cây vây quanh cũng không còn hiệu lực. Nếu Tử Thần Thực Tử nào muốn đi vào, chắc chắn sẽ phải vượt qua ít nhất ba vòng chướng ngại vật pháp thuật.

Voldemort đáp xuống, nhìn con đường phía sau cổng sắt màu đen, rồi đến cửa sổ hình thoi hắt ra ánh đèn từ trong nhà, khóe miệng lạnh lẽo nhếch lên. Chuyện này hắn đã đoán được từ trước, nhưng thật không ngờ, Malfoy còn sợ chết hơn hắn tưởng rất nhiều. Voldemort quay đầu, nhìn sang khu vườn được tỉa tót vô cùng cẩn thận, bên trong có mấy con chim Khổng Tước trắng ngạo mạn tản bộ, độ cong khóe miệng hắn chuyển thành nụ cười trào phúng, sau đó hắn lại bay lên không trung. Lớp phòng hộ pháp thuật chung quanh trang viên không đặt báo động âm thanh, chính vì vậy hắn đột phá rất dễ dàng.

Bây giờ, so với việc đi chất vấn hay trừng phạt Malfoy, đi lấy quyển nhật ký đương nhiên là quan trọng hơn. Voldemort rất thành thạo tự ếm một thần chú Ảo Ảnh cùng thần chú Phi Hành, lại dựa theo cảm giác bản năng của chủ hồn với Trường Sinh Linh Giá [trong quá trình cơ thể hắn đang trở lại dạng thực thể, hắn đã lấy lại được mặt dây chuyền, sau đó hắn phát hiện, mối liên kết của mình với những Trường Sinh Linh Giá khác cũng khôi phục một ít], cho nên chẳng mấy chốc, hắn đã tìm được quyển nhật ký.

Đứng trong hầm, Voldemort nhìn lớp phòng hộ bằng tủ sắt đen trước mặt, cảm thấy gân xanh trên trán giật giật. Dùng phương pháp của Muggle sao? Nếu nói là để bảo vệ món đồ đó, phương pháp này giống như sợ món đồ đó đột nhiên xông ra giết chết mình thì đúng hơn! Nếu như Malfoy dồn tâm sức muốn bảo vệ quyển nhật ký của hắn bằng một nửa việc muốn ngăn cản Tử Thần Thực Tử tiến vào trang viên, thì cũng không cần làm thế này!

Voldemort hít sâu hai hơi mới kiềm chế được kích động muốn biến nơi này thành tro. Hắn vươn tay, nhưng lại không chạm vào ổ khóa, mà xuyên thẳng qua lớp sắt. Đến lúc rút ra, trong tay hắn đã cầm quyển nhật ký có chút cũ kỹ hơn mấy năm trước.

Trong hầm không có gió, nhưng những trang giấy của quyển nhật ký kia lại đang bay lên, giống như đang biểu lộ sự sung sướng khi gặp lại chủ hồn. Voldemort nhìn quyển nhật ký, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh một căn phòng lớn, bìa quyển nhật ký bị một cái răng nanh gớm ghiếc cắm vào, máu đen chảy tràn.

Không, không phải suy nghĩ của hắn, mà là suy nghĩ của một linh hồn khác trong hắn. Từ lúc thân thể hắn trở lại dạng thực thể, Voldemort vẫn luôn tiếp thu suy nghĩ của mảnh hồn đó. Kẻ Được Chọn vô cùng muốn tiêu diệt cả bảy Trường Sinh Linh Giá của hắn, hơn nữa còn ảo tưởng rằng [Voldemort khẳng định hắn cảm nhận được như vậy] nó có thể thành công, chỉ dựa vào mình nó! Xem ra Kẻ Được Chọn vì để tiêu diệt hắn đã được lựa chọn là kẻ chắc chắn sẽ chết; Bởi vậy, nó muốn biến hy sinh tất yếu của mình thành duy nhất, tránh cho bi kịch của những kẻ khác lại phát sinh…

Tốt lắm! Lại là một kẻ không biết tự lượng sức. Voldemort khinh miệt nghĩ, sau đó không chút do dự liệt Kẻ Được Chọn vào cùng hàng ngũ với Regulus. Có điều, so với Regulus, Kẻ Được Chọn hiển nhiên là biết nhiều chuyện hơn [Voldemort thực không cam lòng thừa nhận, trên thực tế còn có rất nhiều chuyện mà trước đó hắn không biết], cho nên mục tiêu của thằng nhãi càng lớn hơn, cũng càng rõ ràng hơn – cứu những kẻ vốn phải chết, dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy hòa bình.

Thằng nhãi có thể thành công sao? Voldemort cười lạnh. Hắn nhét quyển nhất ký vào trong túi áo dưới lớp áo choàng, rồi lại giống như không khí xuyên qua tầng hầm ra ngoài. Giờ hắn không định để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà nếu như nhìn thấy Lucius Malfoy, Voldemort khẳng định lửa giận của hắn sẽ bùng nổ.

Chính vì nguyên nhân đó, Voldemort cứ thế lặng yên không một tiếng động rời khỏi phủ Malfoy. Điểm đến tiếp theo là ngôi nhà nằm giữa hai sườn núi ở làng Hangleton Nhỏ, nơi đó cũng hiếm khi có Muggle qua lại. Ngôi nhà của dòng họ Gaunt giờ vốn không còn ai ở đó, hắn chỉ cần đến đấy, thu hồi Chiếc Nhẫn Phục Sinh, rồi sau đó đi thẳng vào rừng rậm, sẽ không một kẻ nào phát hiện ra… Chợt, một giọng đàn bà the thé từ xa truyền đến, giống như đang cầm thứ gì đó trêu chọc một thằng nhóc, rồi giọng đàn ông ồm ồm, còn giọng nói của một bé trai đứt quãng: “Cho… cho con… Của con…”

Cái gì thế? Voldemort vì suy nghĩ bị cắt ngang mà có chút tức giận. Lúc này hắn đang lướt trên một con sông đổ ra cửa biển, xa xa là núi rừng trùng điệp. Sau đó hắn lập tức hiểu ra, vẫn là cảnh tượng bên phía Kẻ Được Chọn.

Nghe giọng nói non nớt kia… chẳng lẽ nó đã nói được? Hình như hơi sớm? Voldemort không chắc chắn nghĩ, đây không phải lĩnh vực mà hắn am hiểu. Sau đó hắn chợt nhớ ra, Kẻ Được Chọn trở về quá khứ cùng hắn, chỉ cần thân thể của thằng nhãi bình thường, chắn chắn sẽ khôn hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, tuyệt đối sẽ không nói ngọng như vậy. Hơn nữa, giọng điệu này… cũng không giống Kẻ Được Chọn? À, đúng rồi, hình như gia đình dì dượng của Kẻ Được Chọn còn có một đứa trẻ khác…

Voldemort không vì chuyện này mà dừng lại, vẫn tiếp tục lên đường. Kẻ Được Chọn là chướng ngại cuối cùng hắn đối phó, bây giờ hắn hơi đâu mà quản thằng nhãi sống thế nào. Hắn định tập trung tinh thần quẳng cái suy nghĩ vốn không phải của hắn ra khỏi đầu, nhưng mảnh hồn không phải của hắn không ngừng phát triển mạnh hơn trước, truyền cho hắn những hình ảnh cùng âm thanh ở bên kia. Lúc mới đầu hắn chỉ tiếp thu suy nghĩ, về sau bắt đầu còn có cả âm thanh. Mà có vẻ như, cùng với sự lớn lên của Kẻ Được Chọn, các hình ảnh cũng ngày càng rõ nét. Voldemort thực hoài nghi, có lẽ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ có thể nhìn thấy hết mọi việc xảy ra bên phía Kẻ Được Chọn, chi phối được suy nghĩ, tình cảm của thằng nhãi – hắn thật chưa từng gặp kẻ nào không phòng hộ đến mức độ này!

“Thôi nào, Dudley, đừng ăn nhanh như vậy.” Giọng nữ the thé lại vang lên. Voldemort chợt thấy mình đang nằm ở một nơi nào đó, nhìn ra cửa phòng, mà giọng nói kia hình như vọng từ phòng bên cạnh sang. “Ăn món này đi, má đã xé nó nhỏ tý rồi này… Hả? Con muốn ăn sô cô la sao, Dudley?”

“Ăn… Không ăn!” Giọng nói non nớt vang lên. Tuy rằng giọng nói non nớt nhưng có vẻ như tính cách thằng nhóc kia không non nớt chút nào, bởi vì ngay sau đó liền truyền đến tiếng đĩa rơi xuống đất.

“Không hổ là Dudley của ba má! Ba biết con muốn chọn món ăn ngon nhất, đúng không nào?” Giọng đàn ông ồm ồm vang lên kế tiếp, nghe có vẻ như rất tự hào.

Thằng nhóc kia khóc lóc gào lên: “Thịt… Ngọt… Sô cô la…”

“Gọi má đi, má sẽ cho con. Nào, Dudley?” Người phụ nữ dường như không chút để ý đến việc thằng nhóc vừa ném vỡ đia, vẫn dùng giọng dụ dỗ nói với nó. Nhưng thằng nhóc kia vẫn không thèm để ý đến bà, tiếng gào khóc càng lúc càng lớn, kèm theo cả tiếng va đập gì đó.

“May mà má đã dùng vải thật dày bọc giường cho con trai của má.” Giọng nữ tiếp tục vang lên. Sau đó tiếng khóc ngừng, rất hiển nhiên, thằng nhóc đã có được thứ nó muốn.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở dài. Tựa hồ đối phương đã thu hồi ánh mắt đang nhìn ra cửa lại, Voldemort cũng nhân cơ hội nhìn thấy rõ ràng nơi này – chung quanh là hai giá gỗ nhỏ, phía trên bày đủ loại đồ chơi cho trẻ con. Chàng lính tý hon, súng đồ chơi, con vịt màu vàng, mô hình tàu hỏa… [đừng hỏi vì sao Voldemort lại biết, hắn đang ở trong suy nghĩ Harry nha], rồi một thùng lớn bột dẻo nặn đủ màu, một bộ ghép hình bằng gỗ phủ đầy bụi. Cửa sổ không mở, không khí vô cùng ngột ngạt.

Sau đó một đôi tay xuất hiện trước tầm mắt. Thật sự rất nhỏ, hơn nữa còn giống như hắn từng nhìn thấy trước kia, cầm lấy tấm rào chắn – chiếc giường này đơn sơ so với chiếc giường trước kia, thậm chí chiếc giường bằng gỗ vẫn còn nguyên gờ ráp. Tầm mắt cao hơn một chút, hiển nhiên là Kẻ Được Chọn vừa đứng lên. Bàn tay vươn tới chỗ cái bàn, phía trên có một ly, nước chỉ có một nửa [miệng ly bị vỡ mất một miếng], còn có một cái đĩa nhỏ đựng mấy mẩu bánh mì vụn [vừa nhìn là biết đồ ăn thừa]. Nhất định phải nói nữa là, trên mặt bàn cũng dính đầy bụi.

Nếu trước kia Voldemort không biết hoàn cảnh sống của Harry thì chỉ riêng cảnh này thôi cũng đủ giúp hắn hiểu bảy, tám phần. Dường như Kẻ Được Chọn phải ở trong nhà kho, Voldemort thầm đánh giá. Mà nghe giọng điệu của dì nó, căn phòng bên cạnh có lẽ là một cung điện.

Nhưng mà, Kẻ Được Chọn lại suy nghĩ thế này: có nước sạch, không tệ; bánh mì cũng coi như còn mới, không tệ; ít nhất dì Petunia và dượng Vernon không cho nó ăn đồ bị hỏng, cũng ít nhất để lại cho nó một cái chăn. Nó vẫn cảm thấy bất công, nhưng cũng đã có thể hiểu được vì sao dì dượng nó lại làm như vậy. Nuôi một thằng cháu trai giống như một quả bom nổ chậm như nó, nó còn có thể trông đợi dì dượng đối xử với nó tốt thế nào được? Sau đó nó ăn hết bánh, uống nước, rồi lại nằm xuống tiếp tục ngủ.

Kết nối bị cắt đứt.

Trước kia Voldemort vẫn luôn cười nhạo cái gọi là tình thương của Kẻ Được Chọn [“Thật không hổ là Kẻ Được Chọn!”]; Nhưng lúc này, hắn chỉ hơi nhếch miệng, nhưng không cười nổi. Đổi lại là hắn, chỉ sợ ngoài ban cho gia đình kia Avada Kedavra, hắn không nghĩ được đến chuyện gì khác. Ba má đều mất, lại luôn bị một Pháp Sư Hắc ám cực kỳ hung ác đuổi giết; Pháp sư Hắc ám kia chưa chết, chỉ tạm thời biến mất; Dưới tình huống như vậy, đồng ý nuôi dưỡng đứa trẻ kia – đứa con của cô em gái bà vẫn luôn ghen tỵ sẽ khó khăn đến mức nào.

Voldemort có chút giật mình. Hắn đang đồng tình với Kẻ Được Chọn sao? Hừ, tuyệt đối không có chuyện đáng khinh đó! Hắn di chuyển nhanh hơn, thân thể dường như tạo thành một bóng mờ. Thay vì để ý đến suy nghĩ của Kẻ Được Chọn, hắn nên suy xét giải quyết kết nối tư tưởng hai chiều – trước mắt là một chiều – như thế nào! Hắn không muốn tiếp thu những hình ảnh về cuộc sống sinh hoạt ở thế giới Muggle trong mấy tháng tới, thậm chí là vài năm tới đâu. Có điều, hắn cảm thấy là không chút hy vọng rồi!
Bình Luận (0)
Comment