*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chú ý: Chữ in nghiêng = Xà Ngữ
Sự kiện này phải nói là diễn quá dễ dàng, trong một thoáng Voldemort có cảm giác trong này nhất định là có cạm bẫy. “
Selpur?” Hắn thận trọng hỏi, “
Chủ nhân trước của ngươi… họ Slytherin?”
Người thanh niên vẫn giữ tư thế quỳ rạp xuống mặt đất. “
Đúng vậy. Ngài ấy nói, nếu như có cơ may, bề tôi sẽ gặp được hậu duệ của Ngài; Nhưng khả năng cao hơn là, bề tôi sẽ phải ngủ vùi trong căn hầm này cho đến khi chết.” Y nhấn rõ từng chữ, giọng điệu bình thản, giống như phía trước là hai người, à không, hai con rắn giống y.
Voldemort không nói gì, Nagini chỉ trợn tròn mắt nhìn kẻ kia qua bờ vai của hắn. Trong lòng nó chỉ có Voldemort, bất cứ người hay vật nào tiếp cận Voldemort, nó đều quy về một nguyên nhân duy nhất – tranh thủ tình cảm. Nó bất mãn vươn đầu, rít lên. Nhưng nó không làm bất cứ hành động có tính chất công kích nào, ngay cả ngôn ngữ cũng không.
Không đợi Voldemort lên tiếng, thanh niên rắn đã chủ động giải thích. “
Bề tôi không thể tự đi ra ngoài, cho nên đành phải giữ nàng ấy lại. Về chuyện này, xin được lượng thứ, Chủ nhân.”
Voldemort gật đầu. Về cơ bản hắn đã hiểu được ngọn ngành câu chuyện: Nagini đi lạc vào căn hầm [khả năng cao là bị vật gì hoặc mùi gì dụ dỗ], sau đó chạm vào thứ gì đó, khiến con rắn ngủ vùi mấy ngàn năm thức tỉnh. Con rắn trong Phòng Chứa Bí Mật là rắn cái, mà con rắn này rõ ràng là con đực – không cần nhìn dáng vẻ, chỉ cần nhìn màu sắc mái tóc đã cho thấy điều ấy. Còn về hình dạng người… Tầm mắt Voldemort dừng lại trên những dòng chữ khắc trên bức tường đá.
Giống như đọc được suy nghĩ trong đầu Voldemort, Selpur cung kính nói tiếp: “
Trên đó đều là những độc dược do vị Chủ nhân kia nghiên cứu, từ phương thuốc dự phòng cái chết do ánh mắt của Tử Xà tới rắn hóa người. Chủ nhân trước kia của bề tôi vô cùng hứng thú với những thứ này, có điều Ngài ấy đều chưa thể điều chế thành công.” Y hơi dừng lại một chút, “
Nhưng chuyện này không chút ảnh hưởng đến Chủ ngân, xin Ngài yên tâm.”
Chuyện này là đương nhiên. Rắn chỉ chịu nghe lời Xà Khẩu. Mà Basilisk và Selpur lại khá đặc biệt, chúng còn bị hạn chế chính là chỉ nghe lời người thừa kế của Slytherin. Mà là Chủ nhân của rắn, Xà Khẩu có thể nói là tuyệt đối an toàn với chúng. Voldemort hạ mắt, lần này hắn nhìn thấy rõ ràng cánh tay vẫn phủ đầy vảy của Selpur, dưới chân cũng tương tự. “
Đứng lên đi.” Hắn ra lệnh.
Sau đó, con rắn ngàn năm này đã kể cho Voldemort nghe rất nhiều chuyện. Salazar Slytherin thời trẻ đã từng du hành khắp thế giới, ông ta ấp nó ở Hy Lạp, sau đó mang theo nó đến Ai Cập. Những bí mật cùng pháp thuật cổ xưa trong các Kim Tự Tháp đã được Slytherin say mê dành rất nhiều thời gian nghiên cứu, cho nên mới có thể tìm ra được căn hầm của nữ hoàng Nitocris này. Những thi thể bên trong đã hóa thành trọ bụi, chỉ còn lại những linh hồn mang theo oán hận vẫn còn vất vưởng. Slytherin đã dùng chúng để tạo ra lớp phòng hộ – dùng những linh hồn đầy oán giận chế tạo ra Lửa Quỷ thuần một màu xanh lục xinh đẹp, nhưng đồng thời nó cũng đại diện cho cái chết. Ông ta cũng dựa vào những tài liệu tìm được trong lăng mộ Pharaoh để nghiên cứu phương pháp an toàn thuần dưỡng Tử Xà. Có điều, trước khi hoàn thiện phương thức điều chế độc dược, Slytherin không biết vì nguyên nhân gì chỉ để lại hai câu nói rồi vội vã rời khỏi Ai Cập.
Voldemort quyết định ở lại Ai Cập thêm ít thời gian nữa. Không chỉ để nghiên cứu nền kinh tế của Muggle, mà còn cả hai phương thức điều chế độc dược chưa hoàn thiện mà tổ tiên hắn để lại. Slytherin nghiên cứu hai loại độc dược này đơn giản chỉ do hứng thú, nhưng Voldemort lại là có mục đích. Nếu một con rắn có thể biến thành người, lại có thể kiểm soát được khả năng sát thương của nó chắc chắn sẽ là một thuộc hạ, quản gia, người bạn rất mực trung thành. A, quản gia gì chứ, quan trọng nhất là… tuyệt đối đáng tin! Trung thành thực thi mệnh lệnh, bảo vệ nghiêm ngặt bí mật của Chủ nhân.
Không thể không nói, sau khi trải qua một lần thất bại, Voldemort đặc biệt coi trọng sự trung thành. Đương nhiên, có đầu óc thì càng tốt hơn nữa. Mà con rắn này có thể làm việc tốt hơn cả tá Tử Thần Thực Tử. Hơn nữa, hắn còn có Basilisk, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nó chết dưới thanh gươm Gryffindor của Kẻ Được Chọn lần nữa.
Thời gian dần trôi, Nagini cuối cùng cũng thích ứng được với sự tồn tại của Selpur. Bởi vì Voldemort ban quần áo cho y, cho nên nhìn y không hề giống một loài động vật. Có Merlin biết, lúc con rắn cái nhìn thấy con rắn biến thành nửa người nửa rắn nó đã hoảng sợ như thế nào! Càng không cần nói đến việc bị bắt giữ hơn nửa tháng.
Việc nghiên cứu độc dược có thể xem như thuận lợi. Việc này không thể một sớm một chiều mà có thể thành công được, đặc biệt loại độc dược này lại vô cùng phức tạp. Có điều, vảy trên người Selpur càng ngày càng ít đã cho thấy dù việc điều chế có mất ba, bốn năm cũng hoàn toàn xứng đáng – không phải nói quá, từng ấy thời gian đã là phải làm việc với hiệu suất cực cao rồi.
Trong thời gian này, Voldemort không ngừng thu nhận tin tức từ khắp nơi. Không dùng cú mèo, không dùng những loài chim nào khác, mà hoàn toàn thông qua Dấu Hiệu Hắc Ám. Đây là cách thức truyền tin vô cùng tốt. Hắn đã sữa lại dấu hiệu, đảm bảo chỉ có những Tử Thần Thực Tử hắn tín nhiệm mới có thể thông qua dấu hiệu này mà báo cáo cho hắn hoặc nhận được lời triệu hồi của hắn.
Dĩ nhiên cần phải đề cập đến, danh sách Tử Thần Thực Tử hắn tín nhiệm trước mắt chỉ có bốn người: Barty Crouch con đã thoát xác từ nhà tù Azkaban, hai vợ chồng Lestrange hiện đang ở Bắc Mĩ, Rabastan Lestrange ở Australia. Ba người sau không sao hiểu được yêu cầu thu thập tin tức về thế giới Muggle Voldemort yêu cầu, nhưng bọn chúng vẫn thận trọng trà trộn vào thế giới Muggle, thực hiện đúng yêu cầu của hắn.
Voldemort đang dần hình thành một kế hoạch vĩ đại. Hắn cần phải biết tất cả, cho nên đã ra lệnh cho bọn họ đến những địa điểm hắn không muốn tự đi, để hắn có thể hoàn toàn tập trung vào công việc của một người lãnh đạo nên làm. Hắn thích cách gọi Chúa Tể Hắc Ám, cũng chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ.
Đã nói đến đây thì không thể không đề cập đến Kẻ Được Chọn. Linh hồn kia không lúc nào không gây ảnh hưởng tới hắn. Lúc mới đầu, Voldemort vô cùng sửng sốt, về sau thì cảm thấy khó chịu, đến bây giờ đã hoàn toàn vô cảm. Dùng bùa chú hai hướng là do hắn lựa chọn, hậu quả này cũng là do hắn tự gánh lấy. Voldemort tự thôi miên chính mình, coi như mình đang xem bộ phim truyền hình dài tập nhàm chán về sinh hoạt hàng ngày của Harry Potter cùng cuộc sống của đám Muggle quanh cậu bé mỗi khi nghỉ ngơi giữa những lần điều chế độc dược hay mỗi đêm trước lúc đi ngủ – được rồi, thật ra dù hắn có nhàm chán cũng không có chuyện đi nghiên cứu mấy chuyện nhảm nhí đó!
Có điều, dù thế nào, hiện tại Voldemort có thể chắc chắn mà nói rằng, trừ bỏ bản thân Kẻ Được Chọn, hắn là người duy nhất biết rõ thời thơ ấu của cậu bé – bởi vì hắn tiếp thu từ tâm lý đến suy nghĩ của Kẻ Được Chọn, không sót một chút nào, thậm chí có những điều mà ngay cả bản thân cậu bé cũng chưa để ý đến.
Cậu bé đã lên tiểu học, cùng với thằng anh họ Dudley và đám bạn xấu của thằng nhãi [Voldemort thanh minh, ‘bạn xấu’ là do chính Harry gọi]. Làm một đứa trẻ mồ côi, còn bị gia đình mình sống cùng đối xử bất công, cậu bé không những phải chịu sự bắt nạt của thằng anh họ mà còn phải đối mặt với những trò đùa ác ý của đám trẻ Muggle. Tất cả đều là những trò cũ rích, như đẩy lén sau lưng, ném sách giáo khoa vào thùng rác, viết chữ ‘quái vật’ lên cánh cửa tủ đựng đồ, vân vân. Mà không phải chỉ một lần.
Voldemort nghĩ, nếu đổi lại là hắn, tuyệt đối không có chuyện hắn mặc kệ đám trẻ kia như vậy, hắn chắc chắn sẽ khiến bọn chúng phải trả bằng cái giá cực lớn. Nhưng, Kẻ Được Chọn lại một lần thể hiện sự kiên nhẫn của mình trong chuyện này. Mà không thể nghi ngờ, hành động này hoàn toàn không xứng đáng với tính cách của sư tử Gryffindor. Có điều, đây có thể coi là một cách giải quyết rất hay, bởi vì đám nhãi kia vì không tìm được cảm giác khoái trá từ Harry, cho nên dần mất hứng thú với trò chơi nhàm chán này.
Voldemort không biết, vì đối tượng là Muggle cho nên Kẻ Được Chọn mới dễ dàng tha thứ như thế, hay là vì tuổi tâm lý của cậu bé đã không còn so đo những việc thế này nữa. Đương nhiên, từ tâm lý Harry có thể dễ dàng biết được kết quả, nhưng Voldemort không tin. Muốn đối xử bình đẳng, nói thì rất đơn giản, nhưng làm lại rất khó khăn. Ví dụ tốt nhất chính là Dumbledore, tính cả chuyện về người ba vô trách nhiệm của lão. Dù sao hắn dự định sẽ tự đi tìm kiếm đáp án của vấn đề này, kế hoạch thì đợi đến khi Kẻ Được Chọn nhập học Hogwarts là có thể chính thức bắt đầu.
Sau khi hoàn tất việc nghiên cứu độc dược chuyên dụng đối phó với Tử Xà, Voldemort tiếp tục đi về phía đông. Đây là một trong những kế hoạch của hắn, Slytherin đã học được Xà Ngữ chính tại vùng Viễn Đông. Cho nên, hắn đương nhiên cũng sẽ du hành ở đó một thời gian, từ tìm kiếm những tài liệu cổ xưa của Vương triều Chola (1), những kho tàng được khắc trên đá trong chùa Brihadishwara (2), xem điệu nhảy rắn (3) của đám tu sĩ Bà La Môn (4).
Sau đó hắn đi về hướng bắc, vượt qua dãy núi Himalaya, bắt được đám thú ẩn hình trên một cao nguyên hoang vắng ở ngoại thành, tiện đường thăm hỏi các vị Lạt Ma ở Tây Tạng. Xa hơn nữa là phía động lạnh giá, trừ bỏ đám quái vật đầu to lông lá bù xù, thì hắn không thu được gì nữa. Sau đó, hắn bay qua Thái Bình Dương rộng lớn, dự định đi đến di tích cổ đại của người Maya (5), giải đoán lời tiên tri của bọn họ, nhưng lại phát hiện ra một mỏ đá quý khổng lồ, đá quý xanh lục lẫn xanh lam đều có cả. Cuối cùng, ở trong rừng rậm nhiệt đới, hắn không chút hứng thú với với những truyền thuyết về những thế lực siêu nhiên bên ngoài tạo ra Trái đất, thuần phục một con rồng nanh độc Peru (6) trưởng thành mới là mục tiêu của hắn.
Đá quý là phát hiện bất ngờ, còn lại tất cả đều nằm trong kế hoạch của Voldemort. Hắn dự định sẽ trở về Hogwarts, không phải là tạm thời, mà sẽ là một khoảng thời gian rất dài – bởi vì hắn không biết hắn có thể tìm hiểu được bí mật của Hogwarts chỉ trong một thời gian ngắn hay không, cho nên hắn cần một thân phận hợp pháp, mà không gì thích hợp hơn thân phận giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Hắn đã nghĩ ra kế hoạch vô cùng hoàn hảo, từ việc làm cách nào để có thể để lại một ấn tượng tốt với lão Dumbledore. Tuy rằng vị trí này đã bị hắn ếm bùa, sẽ không một kẻ nào có thể giữ vị trí này quá một năm, nhưng dĩ nhiên là bùa chú kia không có tác dụng đối với hắn.
Ngoài ra, còn một vấn đề nữa, cũng là vấn đề cuối cùng, chính là Kẻ Được Chọn. Hắn chưa từng một lần thành công khi đối mặt với cậu bé! Chuyện này quả thực là chuyện vô cùng nhục nhã!
Voldemort nghĩ, Kẻ Được Chọn quả nhiên không hổ là Kẻ Được Chọn, luôn là mối họa lớn của hắn. Ít nhất, Kẻ Được Chọn đã vô cùng thành công tạo cho hắn một nỗi ám ảnh – đó chính là sự nghi ngờ với Avada Kedavra của chính mình. Avada của hắn đã thất bại ít nhất bốn lần, hắn còn có thể tin tưởng được sao?
Trước khi trở lại quần đảo Anh, Voldemort đến đảo Ái Nhĩ Lan trước. Hắn ở lại đó một thời gian, cảm thấy rất hứng thú với nghĩa trang cự thạch Carrowmore (7). Nó tượng trưng mong ước theo đuổi sự bất tử của người xưa, không thể không nói, mong ước này hoàn toàn giống với suy nghĩ của Voldemort. Nhưng từ sau khi Trường Sinh Linh Giá bị thất bại, hắn đã không còn tin tưởng vào một phương pháp bất tử nào khác nữa, đặc biệt là những truyền thuyết mơ hồ, chưa được kiểm chứng. Đã chủ quan với tính mạng của mình hai lần, hắn tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba.
Sau chín năm, Voldemort một lần nữa gặp lại đối thủ một mất một còn của mình, Harry Potter. Hắn đứng ở phía ngoài căn nhà số 4 đường Privet Drive, vừa lòng khi nhìn thấy lớp phòng hộ pháp thuật bên ngoài đã biến mất – là kẻ thù, hắn càng thấy rõ điều này, bởi vì pháp thuật phòng hộ Lily Potter để lại chỉ có tác dụng với những người có ý đồ xấu với Harry, mà không có phản ứng gì với thành viên Hội Phượng Hoàng hay Muggle. Nếu đối phương đã không biết, hắn cần gì phải thừa hơi nhắc nhở Hội Phượng Hoàng chứ?
Lúc đó Harry đang rầu rĩ vì sắp đến sinh nhật của Dudley, chỉ muốn tránh rắc rối xảy ra trong chuyến đi chơi sở thú. Dĩ nhiên là cuối cùng cậu bé không thành công. Có điều, cậu bé không hề hay biết, ngay lúc cậu bé đang nghĩ đến việc thả con rắn kia ra, Voldemort đang ở ngay bên ngoài cửa sổ phòng cậu. Cho nên, nếu cậu có thể thành công cạy được miệng con rắn kia, cậu sẽ biết được, từ hai năm trước, cậu đã rơi vào cạm bẫy mà hắn đã cẩn thận bố trí.
Bọn họ sẽ lại gặp nhau ở Hogwarts, ngày đó nhất định sẽ đến!
Tác giả chú thích:
Những sinh vật pháp thuật được đề cập đến trong chương này đều trong: Sinh Vật Huyền Bí Và Nơi Tìm Ra Chúng của JKR.
Vương triều Chola, quốc gia Ấn Độ cổ từ 300 TCN – 1279, theo chế độ Quân chủ chuyên chế, ngôn ngữ Tamil, chủ yếu theo Ấn Độ giáo. Rajaraja Chola I tại vị từ năm 985 – 1014 sau công nguyên, là một vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất, ông cũng chính là người cho khởi công xây dựng chùa Brihadishwara [ngôi chùa đã được bầu làm Di sản văn hóa thế giới vào năm 1987].
Điểu nhảy rắn là một trong những nét văn hóa đặc trưng của Ấn Độ giáo.
Sắp được gặp giáo sư Roald và Tom rồi ~ thật vui ~
Editor chú thích:
(1) Vương triều Chola: là một triều đại của người Tamil và là một trong số các triều đại cai trị lâu dài nhất tại Nam Ấn Độ. Trung tâm của vương triều Chola là vùng thung lũng màu mỡ của sông Kaveri. Dưới thời trị vì của Rajaraja Chola I và con trai là Rajendra Chola I, vương triều đã trở thành một thế lực quân sự, kinh tế và văn hóa tại Nam Á và Đông Nam Á. Vương triều Chola đã để lại một di sản lâu dài. Sự bảo trợ của họ với văn hóa Tamil và lòng nhiệt thành của họ trong việc xây cất các ngôi đền đã tạo điều kiện cho sự ra đời của một số tác phảm văn học và kiến trúc Tamil vĩ đại. (Wiki)
Bonus: Cờ của Vương triều Chola
(2) Chùa Brihadishwara: còn gọi là Periya Koyil hay đền lớn là một trong những ngôi chùa lớn nhất của Ấn Độ nằm ở Thanjavur tại bang Tamil Nadu. Ngôi chùa Rajarajeswaram được dành riêng cho Chúa Shiva và việc xây dựng ngôi chùa đã được diễn ra trong triều đại Chola cùng với chùa Airavatesvara. Chùa Brihadishwara và Chùa Airavatesvara là Di sản Thế giới hai trong Tamil Nadu Ấn Độ. (tigerrair.com)
(3) Điệu nhảy rắn = Điệu Tandava: điệu nhảy vũ trụ, điệu múa chiến thắng, chân phải dẫm lên người lùn Asura, cổ quàng 1 con rắn, trên đầu có một vòng lửa đang tỏa sáng với ý nghĩa: rắn là tri thức nội tại, người lùn là thói xấu, ngọn lửa là ánh sáng xua đi vô minh. Tandava là một điệu nhảy tâm linh đã có cách đây 7.000 năm, do Shiva sáng lập. Khiêu vũ được thực hiện bằng cách nhảy thật mạnh từ chân này sang chân kia, đầu gối của chân giở lên đúng chéo một trong ba điểm chọn lựa là: rốn, tim hoặc cổ. Nhảy 2 lần mỗi ngày vào lúc chấm dứt ngồi thiền hay tập asanas trong vòng 5 phút. Tandava tượng trưng cho sự chiến đấu giữa các lực, Sự Sống và Cái Chết. Theo đó, các cánh tay dang ra cầm các biểu tượng truyền thống liên hệ đến mỗi bên: trong tay mặt (tượng trưng cho sức sống của trí cẩn mật và nhạy bén) một con dao, thanh kiếm, hoặc giáo chĩa ba. Và trong tay trái (tượng trưng cho nỗi kinh sợ cái chết) một con rắn, đầu lâu hay ngọn lửa. Tandava phát triển tâm và trí của người chiến binh tâm linh chân chính, có quyết tâm cứng rắn chống lại và chiến thắng tất cả các hình thức sợ sệt, ngay cả với cái chết. (Champa and me)
(4) Bà La Môn: là một danh từ chỉ một đẳng cấp một hạng người tại Ấn Độ. Thuộc về đẳng cấp Bà-la-môn là các tu sĩ, triết học, học giả và các vị lĩnh đạo tôn giáo. Dân chúng Ấn Độ rất tôn trọng đẳng cấp này. (Wiki)
Thần Vishnu
(5) Người Maya: nền văn minh Maya là nền văn minh cổ đặc sắc bên cạnh nền văn minh Andes, được xây dựng bởi người Maya, một bộ tộc thổ dân Châu Mỹ mà từ 2000 năm trước đây đã từng sinh sống ở bán đảo Yucatán của Trung Mỹ, thuộc đông nam México, Bắc Guatemala và Honduras ngày nay. Nền văn minh Maya đạt một trình độ cao không những về lĩnh vực xây dựng nhà nước mà còn phát triển rực rỡ cả lĩnh vực kiến trúc, toán học, thiên văn học và tính toán thời gian. (Wiki)
Kiến trúc đặc trưng của văn hóa Maya
(6) Peruvian Vipertooth (Rồng Nanh Độc Peru) là loài rồng nhỏ nhất trong số tất cả các loài rồng đã được phát hiện và cũng chính là loài bay nhanh nhất. Chỉ dài khoảng mười lăm feet, loài Peruvian Vipertooth có lớp vảy mịn bóng màu đồng với những đường lằn màu đen nhánh, đôi sừng ngắn và những chiếc răng nanh đặc biệt độc. Vipertooth có thể sẵn sàng ăn dê và bò, nhưng sự ưa thích đặc biệt về thịt người của chúng đã khiến cho Liên đoàn Pháp thuật Quốc tế buộc phải gửi các dũng sĩ diệt rồng đi vào cuối thế kỷ XIX để giảm số lượng Vipertooth đang tăng nhanh với tốc độ đáng báo động. (Hogwarts School: Những người đam mê truyện và phim)
(7) Nghĩa trang cự thạch Carrowmore: tọa lạc trên bán đảo Cuil Ira ở hạt Sligo, là nghĩa trang lớn thứ hai ở Châu Âu với những ngôi mộ bằng cự thạch, và nằm trong số những nghĩa trang lâu đời nhất của Ireland. Tại đây, các nhà khảo cổ học đã tìm thấy 65 ngôi mộ, những vòng tròn xếp bằng đá, những khu hầm mộ và những tảng đá dựng đứng. Địa điểm này được cho là còn lâu đời hơn khu Newgrange đến 700 năm, vốn được xây dựng từ năm 3200 trước Công nguyên. Hầu hết các công trình xây dựng đều nằm chung quanh một ụ đá hình tháp ở trung tâm, với nhiều con đường dẫn tới một mộ đá ở phía Bắc Carrowmore. Mộ đá này có một vòng tròn được xếp bằng các tảng đá phát quang và làm đường. Do đó, ngày nay chỉ còn lại 25 công trình. Đây là những vòng tròn bằng đá, một số có cấu trúc trung tâm, một số chỉ có một phòng đơn giản, và ở vài vòng tròn có tàn tích của những đường hầm. (Cre: Vinabase.com)