Chiến Và Hòa

Chương 38

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Dạo này vừa thực tập, vừa viết báo cáo, vừa đi học thêm, editor có thể nói là quay như dế. Ít nhất phải hết tháng 5 mình mới có thời gian rảnh, nên mọi người ai đọc được QT hãy đọc, ai đọc chưa tốt thì tranh thủ luyện tập luôn, bạn Lâm Phong convert rất dễ hiểu đó. Tết này sẽ recommend một vài bộ fanfiction HP để ai rảnh có thể chia sẻ sở thích với mình. 

Buổi tối, Harry với Tom một trước một sau trở về tháp Gryffindor. Bốn người bạn cùng phòng thấy tình trạng này của hai đứa đã sớm học cách ngó lơ. Ban đầu Neville còn định kiếm đề tài để hàn gắn tình bạn, nhưng rồi kế hoạch đó đã chết từ trong trứng nước dưới cái nhìn khủng bố từ một trong hai đứa nó. Dù sao cũng may là chỉ mới chiến tranh lạnh, chưa đến mức đổ máu mà! Mặc dù theo cặp song sinh nhà Weasley nói thì đánh một trận xong biết đâu lại như xưa, cái quan điểm này nghe ra cũng thấy có lý, nhưng chưa một ai dám can đảm ủng hộ đề nghị này.

Tom đến bên chiếc giường của mình, rút từ trong túi sách ra một thứ trông như cái túi tiền quắn quéo. Gỡ cái dây cột trên miệng túi, dốc ngược cái túi xuống thùng rác trong phòng ngủ, một đống thiệp mừng tuôn ào ào như thác đổ. Phản ứng đầu tiên của Harry chính là cái túi đó chắc chắn phải được ếm một cái bùa mở rộng không giới hạn. Mấy đứa bạn cùng phòng khác của nó thì lại chú ý đến một khía cạnh khác của vấn đề.

Mỗi tấm thiệp đều buộc theo một dây ruy-băng nho nhỏ, căn phòng ngủ nam sinh nhất thời chìm trong hương hoa thơm ngát. Neville nhìn chằm chằm vào kích cỡ đống thiệp như ngọn núi nhỏ mà tròn cả miệng. Seamus với Dean đều hít một ngụm khí lạnh. Ron thì ngồi trên giường của mình mà hai mắt cứ dán dính lấy mấy hình trái tim màu hồng chớp loé liên tục trên mỗi cái phong bì.

Harry nhận thấy toàn bộ số thiệp này chưa có cái nào được mở. Mấy tên còn lại đương nhiên cũng phát hiện điểm này, ngoại trừ hâm mộ đố kị ra, ai cũng đeo thêm vẻ không tán đồng trên mặt. Harry nghĩ đến số thiệp chúc mừng nó thu được hôm nay cũng không kém là bao, liền vội vàng nhét túi sách của mình vào sâu trong giường thêm một chút. Hiện tại không phải lúc khoe số lượng, huống chi trong này còn có cả tấm thiệp của Ginny… Nó lại theo bản năng đẩy cái túi sách vào sâu thêm chút nữa.

Hành động xong Harry ngẩng đầu mới phát hiện Tom nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào nó. Thấy nó nhìn qua, ánh mắt Tom cũng không dời đi nơi khác, chỉ khẽ cong khoé miệng thành nụ cười lạnh, sau đó nhấc chân đi rửa mặt. Nụ cười lạnh lúc nãy khiến Harry sinh tâm cảnh giác, nó ngửi được mùi nguy hiểm.

“Nhìn cũng không thèm nhìn một cái đã vứt hết đi…” Bóng lưng Tom vừa khuất sau cánh cửa, Dean đã mở miệng. Cậu ta đến bên cạnh thùng rác, ngồi xổm xuống nhìn mấy cái tên đề trên phong bì. Seamus cũng chạy đến một bên: “Chậc chậc!” Nhìn lướt qua một lượt: “Gryffindor… Ravenclaw… Hufflepuff… Vậy mà cũng có không ít đám nữ sinh bên Slytherin đâu, quả nhiên cái tính cách lạnh lùng thâm trầm được nhiều cô nàng thích!”

Mặt Neville đỏ bừng, kéo tay hai thằng Dean và Seamus ra: “Đó là riêng tư của cậu ta.”

“Cậu ta cũng có muốn đâu, tụi tớ nhìn một chút cũng đâu có sao!” Miệng thì nói vậy nhưng tay thì gãi mũi, Dean cũng nhanh chóng bò lên giường mình. Seamus nhún vai, không muốn tranh cãi với Neville, cũng kiếm quyển sách mở ra xem. Harry bất chợt chạm ánh mắt với Ron, ánh mắt như thể đang nói Cậu dám đối xử với em gái tớ như vậy xem, làm nó xấu hổ cười gượng.

Đống thiệp chúc mừng kia vẫn làm ngứa mắt người khác. Mà quả nhiên là Chúa tể Hắc ám không giống người bình thường, không thèm đọc cái nào đã quăng hết vào thùng rác. Harry có thể tưởng tượng được vận mệnh những tấm thiệp Valentine dành cho Giáo sư Rold khẳng định không khá hơn số nằm trong tay Tom là bao. Tuy rằng tặng thứ này cho hắn vào ngày lễ tình nhân thì quả không phải là lựa chọn sáng suốt, nhưng ít nhiều gì cũng phải đọc qua một lần chứ! Đấy không phải phép cư xử cơ bản sao?

Thế nhưng từ tận đáy lòng một âm thanh nho nhỏ vang lên. Ngươi thật sự muốn hắn xem hết cái đống ấy? Những tấm thiệp Valentine tràn đầy ái mộ và tình ý người khác dành cho hắn? Nó dám đoan chắc trong đấy toàn những lời hay ý đẹp. Biết đâu chừng có một tấm thiệp, tuy rằng xác xuất rất rất nhỏ, có thể lay động cái tâm lãnh khốc của hắn thì sao?

Không! Không! Hắn ta khác trước rồi, ít nhất sức chịu đựng của hắn lớn hơn, không dễ dàng ra tay như trước nữa. Đây là một chuyện tốt, Hogwarts hiện tại vẫn đang yên ổn, có lẽ thái độ cùa hắn với dân Muggle cũng thay đổi? Harry không dám xác định, nhưng có vẻ như Tom có ấn tượng tốt về Hermione. Lòng vòng một hồi nó lại nhớ đến cái vấn đề lúc nãy, nhìn đống thiệp mừng – hay nói là thư tình thì chính xác hơn, Harry phiền táo vùi đầu vào gối.

Trên dãy bàn ăn lúc điểm tâm, Tom ngồi đối diện nó, cậu ta có vẻ đang muốn lấy ly sữa. Harry nhìn xuống ly sữa gần phía mình, còn đang do dự thì một bàn tay đã vươn ra, nhón lấy ly sữa đưa cho Tom. Bàn tay của cô bé nữ sinh ngồi bên cạnh nó, Harry không thấy rõ mặt cô nàng, nhưng nó biết nụ cười của Tom dành cho cô nhóc rất ngứa mắt.

Nó và Tom đang đi trên hành lang, vừa qua một khúc rẽ đã thấy có vài nữ sinh từ phía xa chạy lại, gương mặt đầy vẻ hồi hộp, tay nắm chặt một tấm thiệp hồng nhạt. Harry nhìn nhan sắc mấy vị nữ sinh mà đau cả đầu, nhưng nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Tom nhận lấy tấm thiệp Valentine, sau đó còn mỉm cười mà nói “Cám ơn, cậu rất là dễ thương” nữa chứ!

Cảnh tượng lại biến hoá. Đây là Đại sảnh đường ngày lễ Giáng sinh, ai nấy đều vui vẻ, tiếng nhạc theo điệu valse du dương trong không gian. Harry không có tâm tình đi thưởng thức mấy dáng người quyến rũ trên sàn nhảy, hay mấy nữ sinh chưng diện xinh đẹp, hay những món ngon được bày biện đẹp mắt trên lớp khăn trải bàn trắng muốt… nó đang tìm một người. Bất thình lình nó nhìn thấy Tom đang kéo tay một cô bé ra khỏi Đại sảnh, và nó lách giữa biển người để chạy theo. Chạy hết một vài đoạn hành lang, cảnh tượng trước mắt khiến nó sững sờ. Dưới bụi tầm gửi vĩ đại, một Voldemort đã khôi phục diện mạo đang say sưa hôn môi, nó chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt hắn và một bóng hình với chiếc váy dài…

“Không… không được… không thể như vậy được… chuyện đó không thể xảy ra…” Harry thức giấc giữa những tiếng nỉ non của chính mình. Đập vào mắt nó là sắc đỏ sẫm của tấm màn giường, lúc đó nó mới hoàn hồn, vừa nãy đều là cảnh trong mơ. Tay nó vẫn đang duỗi thẳng về phía trước, hiển nhiên là nếu giấc mơ tiếp tục, nó sẽ xông tới tách hai người ấy ra.

Nó điên rồi hay sao? Harry nhắm chặt mắt lại, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng ấy, cảm xúc đầu tiên của nó không phải vì lo lắng cho một cô bé nữ sinh không biết tên, mà là tức giận, cái loại giận dữ hận không thể tách bọn họ ra ngay lập tức, cái loại tức giận chí muốn nhào vào mà chất vấn cái tên Voldemort ấy…

Nhưng nó có tư cách gì để làm như thế? Rốt cuộc là cái suy nghĩ đó xuất phát từ đâu chứ? Harry cảm giác nó đầu nó đau như muốn nứt luôn ra rồi.

“Không được… Cái gì không được?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.

“Không có gì đâu, chỉ là cơn ác mộng thôi mà…” Harry hàm hồ đáp, đáp xong nó mới nhận ra chủ nhân của giọng nói này là ai. Vội vàng bật người dậy, mắt nó gắt gao nhìn trừng trừng thân ảnh bên cạnh mình. “Ngươi làm cái gì ở chỗ này?” Nó chất vấn.

Voldemort cười khẽ một tiếng. Hắn nghiêng người ngồi lên mép giường, gương mặt như ẩn như hiện. “Hình như ngươi quên một chuyện: chúng ta ngủ cùng một phòng.” Lúc nói hắn hình như còn cố tình nhấn mạnh chữ chúng ta.

Harry không chắc hắn ta nghe được nó nói mớ đã bao lâu. Màn giường đã kéo lên nhưng trời bên ngoài vẫn đang u ám, hơn nữa vừa rồi Voldemort không lên tiếng, nó căn bản chẳng biết hắn ta đang ngồi đó. “Nhưng đây là giường của ta mà!” Nó tức giận gầm nhẹ.

“Ta biết mà.” Voldemort gật gật đầu, “nếu ngươi mà không giấu cái thứ đó trên giường thì ta cũng đâu cần cất công chạy tới đây để lấy chứ.” Dám giấu thiệp Valentine của Ginny Weasley trên giường ư? Muốn ngang nhiên tiếp tục đoạn tiền duyên này trước mặt hắn à? Nhóc con này cũng quá ngây thơ rồi!

Harry mơ hồ nhận ra giọng nói Voldemort có chút gì đó lạnh như băng, nhưng nó không quá để tâm. “Cái thứ gì?” Nó cảnh giác hỏi, sau đó mới nhận thấy trên tay Voldemort là một tấm thiệp màu hồng. Nó lập tức cướp về: “Đó là của ta mà!” Voldemort lấy thiệp chúc mừng người khác tặng cho nó làm gì?

Tay Harry còn chưa chạm đến cái phong bì, tấm thiệp đã vô thanh vô tức biến mất trong không khí. Harry bùng nổ rồi. “Ngươi có quyền gì hả? Cái đó của ta mà! Ta còn chưa kịp xem nữa đó!”

“Vậy à? Ngươi rất muốn đọc nó à?” Thanh âm hắn ta lại càng nhẹ nhàng. Được, được lắm…

“Cái đó không phải phép cư xử cơ bản sao?” Harry trơ mắt nhìn cái thứ mới nãy vẫn còn trong tầm tay nó nay đã biến mất tiêu, càng thấu hiểu chênh lệch thực lực giữa hắn ta và nó, trong lòng không khỏi thẹn quá hoá giận. “Ngươi không phải cũng có cả đống đó sao? Đem của ta trả lại cho ta!”

“Ngươi cũng thấy của ta ta ném thùng rác hết rồi mà.” Voldemort ra vẻ nhún vai bất đắc dĩ.

Harry đột nhiên có cảm giác chuyện xảy ra cực kì hoang đường. “Không phải ngươi nghĩ là ném hết cái của mình thì có thể xem cái của ta đó chứ? Hay là dù ngươi có không đọc cái nào thì ta…” ta cũng không được xem? Nhận ra những lời này có thể mang theo hàm nghĩa khác, Harry nhanh chóng ngậm miệng.

“Tại sao ngươi không nói hết đi? Ta không đọc thì ngươi làm sao?” Có vẻ như Voldemort đoán được vế câu nó nói chưa hết, hắn nhướn người tới khiến Harry phải ngửa ra đằng sau.

Cho dù có khả năng đó thì nói ra cũng sẽ bị cười nhạo là tự suy tự diễn. “Trả tấm thiệp lại cho ta!” Harry ngửa ra sau đến mức eo sắp gãy làm đôi, nó đành chống cùi chỏ xuống giường để lấy thăng bằng. Bị đôi mắt đen lay láy kia nhìn từ trên xuống, lại trong cái cảnh tranh sáng tranh tối như thế nữa thì có bị hắn ta Chiết tâm trí thuật cũng chẳng biết.

Voldemort nheo mắt, phớt lờ câu hỏi của nó. “Phép cư xử cơ bản… Vậy đúng ra ta phải đọc hết cái đám thư tình trá hình thiệp chúc mừng đó, rồi đem mấy hộp chocolate cất kĩ để từ từ ăn hả?” Sức nhẫn nại của hắn có giới hạn, nếu thằng nhóc cứu thế mà dám nói một chữ “phải”…

Harry không thể không thừa nhận hắn nói hoàn toàn là sự thật. Cả đống chocolate từa tựa như nhau… rồi thiệp Valentine không nghi ngờ chính là thư tình… Nó bỗng thấy cái cảm giác khó chịu dần dần tràn ra, từ tim nó theo mạch máu đến khắp các chi, trỗi dậy đến lợi hại. “Đương… đương nhiên rồi!” Nó quay mặt sang một bên, “ít nhất cũng biểu hiện sự tôn trọng với bọn họ.”

Đột nhiên, một lực rất lớn đè ngã nó. Tay chịu áp lực của cả cơ thể, chân thì như thể nó cả khối chì đang đè nặng lên, đầu cũng bị bắt quay lại. Harry giật mình phát hiện gương mặt Voldemort gần trong gang tấc, sau đó, nụ hôn mãnh liệt như cuồng phong bão táp hạ xuống.

Tựa như trong nháy mắt, lại tựa như thật lâu… Đó là xâm lược, là cường thế, là không cho nó cơ hội rút lui. Harry muốn giãy dụa, nhưng cơ thể nó lại không chịu nghe lời. Tay và chân không thể động đậy, cằm khẽ nâng – như thể đang hùa theo, đầu lưỡi quấn lấy, cuộn lại, hơi tách ra một quãng ngắn ngủn thì khoé miệng đã bị liếm láp. Ý thức tỉnh táo của nó rõ ràng kêu dừng lại, chuyện này không nên xảy ra, nhưng trái tim lại đập nhanh liên hồi, máu như dồn cả lên mặt nó nóng bỏng…

Harry nhắm mắt cam chịu. Cho dù Voldemort đã nói quan hệ giữa hai người chỉ như trò chơi nó vẫn vô lực phản kháng, mà có thể đi nữa nó cũng không muốn phản kháng… Nó cảm nhận được hơi ấm trên người Voldemort, quần áo trước ngực ma sát nhau, khiến nó run rẩy từng hồi. Hơi thở nóng ấm phả lên cổ nó, âm thanh thở dốc trầm thấp xen vào nhau, tiếng nước lúc hôn môi nghe cực kì rõ ràng trong đêm khuya thanh tĩnh.

Mơ mơ màng màng nó còn nghĩ không cần chống cự nữa, cứ mặc kệ mà trầm luân. Nhưng khoảnh khắc chỉ nhoáng qua mà thôi, bởi trong tâm nó luôn có một âm thanh nhắc nhở: Ngươi quên bạn bè của mình rồi à? Ngươi quên cả gia đình của mình rồi à? Cái cái kẻ ngươi muốn trầm luân cùng là ai rồi sao? Ngươi quên lần nào chạm mặt hắn ngươi cũng phải nhờ vào sự giúp đỡ hoặc hi sinh của người khác mới có thể may mắn sống sót rồi sao? Ngươi có thể nhẫn tâm không thực hiện cái nguyện vọng bọn họ thiết tha mơ ước hay sao?

Harry miễn cưỡng mở mắt. Nó không thấy được cặp mắt đen thâm sâu như muốn câu mất hồn người khác, điều này làm kế hoạch của nó dễ dàng thực hiện hơn nhiều. Cố gắng phớt lờ khoái cảm lúc nãy, phớt lờ cảm xúc ghen tị trong cơn mơ ban nãy, nó hung hăng cắn mạnh xuống.

Vị tanh của máu tràn ngập khoang miệng, Harry biết nó cắn bị thương cả lưỡi của nó lẫn Tom rồi. Harry vốn tưởng Voldemort sẽ cực kì tức giận mà quăng cho nó vài câu ác chú, nhưng chẳng ngờ hắn ta chỉ đứng thẳng dậy, trêu chọc một câu: “Ngươi cũng tàn nhẫn ghê nhỉ?”. Liếm vệt máu ở khoé miệng một cách không hề cố kị, Voldemort thậm chí còn nở một nụ cười: “Phép cư xử cơ bản phải không? Cảm ơn ngươi đã cho ta biết điều này.”

Trong đôi mắt đen lay láy ấy nhìn không ra bất kì cảm xúc nào cả, cực kì lạnh lùng, không có nét cười, cũng không có phẫn nộ. Ngoại trừ chính hắn ra, không một ai biết hắn muốn thứ gì – nếu không phải Harry cắn trúng cả hai, hắn khẳng định sẽ không thể khống chế bản thân để dừng lại, cái bức tường tự tay hắn xây đứng chắn giữa Harry và hắn đã sụp đổ kể từ cái lúc Harry nói đương nhiên… Mùi máu khiến hắn hưng phấn, khiến hắn muốn càng nhiều, nhưng đâu đó trong đầu có một thanh âm nhỏ bé đến nỗi dường như chẳng thể nhận ra nhắc nhở hắn, rằng mặc dù Harry cũng là kẻ trở lại mười bảy năm trước giống hắn, nhưng cái thân thể cậu ta chỉ là một thằng nhóc mười hai tuổi đầu gầy yếu… hơn nữa, Harry còn chưa đồng ý… Hắn sẽ không để lịch sử tái diễn lần nữa đâu.

Cuối cùng, Voldemort nhìn thoáng qua Harry, sau đó đứng lên. Hắn đã thay đổi chủ ý, nhưng cậu bé cứu thế không cần phải biết điều này.

Harry nhìn hắn ta vén màn giường đi ra ngoài, cả người thì mềm nhũn nằm trên giường. Một lúc lâu sau đó nó mới hồi phục tinh thần từ trạng thái mơ mơ hồ hồ lúc này. Nó điên thật rồi! Tại sao khi thấy Voldemort liếm môi lại có cái xúc động muốn nhào đến cơ chứ! Trong miệng đầy mùi máu nó cũng không để ý, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm lên đỉnh giường. Cái cắn hồi nãy dường như đã dùng hết tất cả sức lực lẫn trí lực của nó, ngay cả thanh âm chất vấn Voldemort vì sao lại làm thế nó cũng không phát ra được. Nó thật không dám tin mình lại có thể cự tuyệt cái cảm giác thoải mái dụ hoặc ấy.

Nhớ đến tấm thiệp chúc mừng Valentine không biết đã bị biến đi đâu, Harry nhẹ nhàng thở dài, chắc chắn là Voldemort sẽ không trả lại cho nó rồi. Chẳng lẽ là bởi vì Voldemort không thích nó xem mấy thứ đó sao? Harry vẩn vơ suy nghĩ. Còn nụ hôn mạnh mẽ đầy tính chiếm giữ lúc nãy, lời Voldemort nói với nó chỉ là trò chơi liệu có thật không? Tại sao nó lại cảm thấy hành động lúc nãy của Voldemort là do hắn ta không thể đường hoàng mà tức giận nhỉ? Cái loại cảm xúc mãnh liệt, buộc người khác chỉ có thể thừa nhận này…

Cho dù những lời lúc trước là nói dối, thì hai người bọn họ cũng đâu thể có tương lai. Harry buồn bã nghĩ. Nó ép buộc chính mình nghĩ sang chuyện khác, tỷ như cái câu cuối cùng Voldemort vừa mới nói. Cái gì mà cảm ơn nó đã cho hắn biết điều này?

Nghĩ ngẩn ngơ một hồi Harry lại ngủ mất. Thắc mắc hôm nay của nó ngày hôm sau đã có đáp án, nhưng Harry khi biết đáp án lại thà rằng nó chưa từng nói bất cứ cái gì với Voldemort hết.
Bình Luận (0)
Comment