Chiến Và Hòa

Chương 54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

57 - Chương 54

Sau khi gặp được cha mẹ của mình, Harry liền cất kĩ chiếc nhẫn hồi sinh, nhét nó xuống tận đáy chiếc rương của nó. Mặc dù vậy, tâm trí của Harry chưa bao giờ rời xa chiếc nhẫn; đã có vài lần nó moi móc cái hộp ấy lên, nhưng cuối cùng cũng đành bất mãn nhét trở lại. Nó biết mình không nên suy nghĩ về chiếc nhẫn ấy nữa, hơn nữa ba mẹ nó cũng đã căn dặn nếu nó sử dụng chiếc nhẫn, ba mẹ nhất định sẽ rất thất vọng. Harry dùng hết sức tự chủ của mình mới có thể nhịn cơn xúc động xuống mà không động đến cái hộp.

Nhịn thì nhất định phải nhịn, nhưng những đêm sau đó Harry luôn bị mất ngủ. Qua một vài ngày, Harry phát hiện nó có thể không sử dụng chiếc nhẫn, nhưng không nghĩ về chiếc nhẫn đó thì nó làm không được. Biết chắc rằng mình không thể một sớm một chiều thoát ra khỏi trạng thái này, Harry quyết định nó nên nhanh chóng chuyển củ khoai lang phỏng tay này cho người khác thì tốt hơn. Mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền, đúng không?

Dưới gầm giường đương nhiên là không được, nó phải tìm một nơi xa xa một chút. Phòng Cần Thiết? Cái nơi đó cực kì hỗn tạp, lỡ như có người tiện tay cầm đi mất thì biết làm sao? Suy nghĩ một hồi, Harry cảm thấy trả lại cho Voldemort là cách tốt nhất. Để hắn ta giữ, đảm bảo không sợ mất; hơn nữa nó có muốn sử dụng cũng không thể dễ dàng được, đỡ khiến nó hằng đêm nằm trên giường mà cứ phải thao thức.

Sau bữa cơm chiều, bộ ba cùng trở về tháp Gryffindore. Trên đường, Harry nói nó muốn trở lại Thư viện mượn thêm hai cuốn sách, nên Hermione và Tom tách nhau ở cầu thang. Chờ đến khi trên hàng lang chỉ còn một mình mình, Harry liền lấy tấm Bản đồ Đạo tặc ra. “Tôi trang trọng thề rằng tôi ….” Nhỏ giọng thì thầm, Harry vừa lòng nhìn đến văn phòng môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám không một bóng người. Có lẽ Voldemort đang bận rộn gì đó trong Mật Thất rồi, quả là cơ hội ngàn năm có một nha!

Căn phòng nằm cuối dãy hành lang lầu ba chính là mục tiêu của nó. Không khiến bất kì ai chú ý, Harry lẻn vào thành công. Đương nhiên là đối với bất kì ai không biết mật khẩu mà nói, mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy.

Bên trong văn phòng vẫn y như lúc nó lần đầu bước chân vào: từng hàng giá sách to lớn, mấy ống thủy tinh sắp xếp gọn gàng. Harry lấy chiếc hộp ra, trong tích tắc trước khi chiếc hộp kịp chạm mặt bàn, nó bỗng nhớ đến lời của Hermione rồi do dự. Tùy tiện trả lại món quà người khác đã tặng chẳng phải quá thất lễ rồi sao? Món quà này nó cũng thật sự quý trọng lắm… Ngoài ra, cho dù đây không phải chiếc nhẫn thì cũng là món quà của Voldemort nha, mà nó lại đúng là chiếc nhẫn, cho nên càng… Khoan! Khoan! Mấy cái suy nghĩ sau này ở đâu ra vậy? Chắc do nó suy nghĩ nhiều quá, mà cũng tại Hermione nữa, toàn nói lung tung làm nó cũng nghĩ lung tung.

Harry đứng đó, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, khiến nó có chút tức giận. Voldemort quăng cho nó cái nhẫn với đủ loại ý nghĩa, lại chẳng thèm giải thích với nó một chút. Từ những câu từ của ba mẹ mình, Harry có thể đoán được cái lần trong Mật Thất là hắn cố ý chọc giận, khiến cho nó nhận rõ chênh lệch giữa hai người, cũng khiến nó hiểu được quyết tâm của mình. Hiện tại Harry đã biết, nhưng tại sao lúc đó Voldemort không nói thẳng với nó? Là do quá khứ giữa hắn với cha mẹ nó khiến hắn không an tâm, hay do hắn vốn đã không an tâm với chính Harry đây? Dù sao thì lần trước cũng là nó nộ khí xung thiên, giờ ngẫm lại thì hành động của nó đúng là không phân tốt xấu, nếu như phải chủ động làm hòa thì có hơi bị mất mặt một tí…

Đột nhiên bên kia cánh cửa phòng truyền đến âm thanh làm Harry chấn động: Voldemort đã trở lại? Nó vội vàng nhét chiếc hộp vào túi, sau đó lách người vào sau một giá sách cao lớn, tự làm một cái bùa Hóa thú không lời lên mình. Harry cảm thấy Voldemort tám phần mười sẽ phát hiện ra có kẻ đột nhập văn phòng hắn, như vậy bùa tàng hình sẽ không tốt bằng bùa hóa thú. Nếu mà Voldemort phát hiện ra nó đột nhập văn phòng hắn để trả lại chiếc nhẫn thì… Harry xù lông, vì sao nó lại có cảm giác mình sẽ chết rất thảm nhỉ?

Tiếng bước chân ngày càng gần, qua khe hở dưới đáy chiếc giá sách, Harry có thể nhìn thấy đôi giày dưới lớp áo chùng đen. Dáng đi của hắn rất đắc biệt, nên Harry chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Còn chưa đi đến trước bàn làm việc thì hắn ta đột nhiên dừng lại, sau đó quay ngược lại, hướng thẳng đến chỗ nó đang ẩn nấp mà đi.

Quả nhiên, bị phát hiện rồi… Harry thở dài một tiếng. “Meo meo” Thanh âm nhẹ nhàng của mèo con vang lên trong phòng. Harry thật không thấy còn giờ phút nào may mắn hơn bây giờ, bởi trạng thái Thú hóa không nói được tiếng Anh, chứ nếu không bắt nó phải giả tiếng mèo kêu thì khẳng định sẽ không bao giờ tự nhiên được như vậy.

Voldemort tiến tới cạnh giá sách thì sửng sốt mất một lúc: là một con mèo con? Hắn lúc nãy còn tưởng là Harry… nhưng rồi lập tức lộ ra một nụ cười khổ: Harry làm sao lại đến vào hôm nay chứ, cậu ta đâu có biết hôm nay chính là sinh nhật hắn.

Cũng không biết vợ chồng Potter đang nói cái gì với Harry nữa, Voldemort vốn chỉ có thể nghĩ đến một loại phản ứng – chính là quan hệ giữa hắn và Harry lại càng thêm ác liệt. Dù sao thì có ai lại đi trông cậy những kẻ mình giết chết lại đi nói tốt cho mình chứ. Nguyên nhân chính mà hắn đưa viên đá hồi sinh cho Harry là vì em ấy vẫn luôn nhớ thương cha mẹ đã khuất. Sau này chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, để xem đến khi nào thì Harry phát hiện ra chân tướng, hoặc nhịn không được mà bùng nổ trước khi kịp phát hiện ra chân tướng. Đương nhiên, nếu Harry tự nghiệm ra được thì không còn gì tốt hơn, vấn đề giữa bọn họ sẽ được giải quyết nhẹ nhàng, là thượng sách trong thượng sách. Còn hạ sách ấy à, hắn thật không muốn suy nghĩ đến cái vấn đề như vậy…

Một loạt suy nghĩ khiến hắn không còn hứng thú với sự xuất hiện của con mèo nữa. Tuy rằng không biết nó vào bằng cách nào, nhưng xem ra nó cũng chẳng tạo được nguy hiểm gì, Voldemort hiện tại hoàn toàn chẳng có tâm tình đi nghiên cứu chuyện này.

Và thế là Harry còn đang ngồi xổm trên nền nhà, cứ thế trơ mắt nhìn Voldemort dần dần bước xa, trong lòng dậy sóng: rốt cuộc là vì địa vị của bất cứ vật gì trong lòng Voldemort cũng thấp như vậy, hay là do hình dáng Aminagus của nó quá chuẩn không cách gì nhìn ra? Ngay cả bùa trói gô bùa bất động cũng không thèm hạ nữa, chẳng lẽ hắn ta không sợ nó trộm thứ gì sao? Nhưng Voldemort yên tâm như vậy, xem ra nó chạy không quá căn phòng này rồi. Harry thoải mái hoạt động tứ chi, ra khỏi phạm vi che đậy của cái giá sách, sau đó ngồi một bên minh mục trương đảm nhìn lên.

Voldemort ngồi xuống, đũa phép phẩy nhẹ một cái, lập tức có cái lọ thủy tinh với chất lỏng màu vàng hổ phách vững vàng đứng trên mặt bàn. Đã lâu lắm rồi, hắn hiếm khi nhớ lại những chuyện trong quá khứ – những chuyện hồi còn ở cô nhi viện. Căn nhà lầu âm trầm cũ kĩ, những bữa ăn nhiều khi chỉ là chén súp toàn nước, một vài cánh chim ngẫu nhiên xẹt qua bầu trời xám xịt bên ngoài khung sắt cửa sổ, cái lạnh căm căm những ngày tuyết rơi, rồi cả những ánh mắt từ lạnh lùng, đối nghịch đến sợ hãi, chán ghét… Hắn tự rót cho mình một ly, ngửa đầu một cái, ly rượu đã thấy đáy. Rượu whiskey lúa mạch nguyên chất của Scotland mang theo cảm giác cay nồng, đốt thẳng một đường từ đầu lưỡi đến dạ dày hắn.

Kì thật thì bình thường Voldemort sẽ chẳng nhớ được sinh nhật mình, nhưng hôm nay là một tình huống đặc biệt. Bởi vì nghĩ đến cha mẹ của Harry, mặc dù biết là không thể nào so sánh được nhưng hắn vẫn nhịn không được mà nghĩ đến hai bậc cha mẹ không một chút trách nhiệm của mình, sau đó thì tiện thể bi ai mà nhớ đến sinh nhật của mình luôn. Hơn nữa, giống như Lễ Giáng sinh hoặc Halloween, hắn chưa bao giờ ngóng trông đến ngày sinh nhật của mình cả, cho dù đó cũng chính là ngày cuối cùng của năm –giao thừa.

Có cái gì đáng để ăn mừng chứ? Trước khi hắn ra đời cha hắn đã vứt bỏ mẹ hắn, khiến cho mẹ hắn chết tâm từ đấy, sinh ra hắn xong cũng nhắm mắt thăng thiên… Đây đơn giản chỉ là một chuỗi những sai lầm! Voldemort tức giận mà nghĩ, tay lại vươn ra rót thêm một ly.

Con mèo Harry trố mắt nhìn hành động của người trước mặt: với cái tốc độ này chẳng lẽ hắn ta đang uống nước? Nhưng nó ngửi được mùi hương nhẹ nhàng của cỏ và trái cây tươi tràn ngập không khí, còn có cả cái vị hun khói cay xộc đặc thù nữa [Harry không biết đây là một bước trong quá trình sản xuất rượu whiskey của Scotland: phải đốt một loại than bùn đặc trưng của Scotland để hun khói], và nước thì tuyệt đối không có loại hương vị như vậy. Nhìn đến màu sắc của chất lỏng, và hình dạng cái ly chứa nó thì kia chắc chắn phải là rượu, hơn nữa còn là rượu mạnh.

Rốt cuộc thì Voldemort đang muốn làm gì vậy? Uống hết cái đống đó hắn ta không bị ngộ độc cồn đấy chứ? Mèo Harry nghiêng nghiêng đầu, sau một lát thấy cái người uống rượu không hề có ý định dừng lại thì nhịn không nổi nữa. Nó nhanh chóng cong người bật lên, hai ba bước đã lên đến mặt bàn, định dùng thân mình đẩy ngã chai rượu. Đáng tiếc cái là vóc dáng nó quá nhỏ, thành ra khí lực sử dụng được cũng không tính là bao. Nó dùng hết sức mình cũng chỉ có thể làm cho cái chai trên bàn trượt đi một đoạn.

“Ha ha…” Voldemort nhịn không được mà nở nụ cười. Tâm tình hắn đang không được tốt, thấy con mèo nhỏ lại không biết trời cao đất rộng mà quấy rối trước mặt mình thì hẳn phải quăng nó xuống đất cái đã. Đối với những thứ lai lịch bất minh, thông thường hắn sẽ trực tiếp cho nó một cái Avada Kedavra. Nhưng kết quả hiện tại là đũa phép hắn đã nắm trong tay, mà cái ý định hiển nhiên muốn đẩy ngã chai rượu của con mèo lại chỉ có thể xê dịch chai rượu đi chút ít, tình cảnh này… không thể không nói có một chút buồn cười.

Tại sao hình thái Aminagus của nó lại nhỏ như vậy chứ? Tuy rằng dễ dàng che dấu hành tung nhưng bây giờ thì ngay cả một chai rượu cũng không giải quyết được. Harry bực mình liếc cái kẻ đang cười nhạo nó một cái, khóe mắt quét qua quyển sách dày cộp trên bàn, trong đầu nó bỗng nảy ra một ý.

Con mèo này cũng thú vị đấy chứ, màu mắt xanh biếc như ngọc phỉ thúy, lúc nãy còn trừng hắn một cái, hình như nó biết mình đang bị cười nhạo. Voldemort khoanh tay trước ngực, hắn đột nhiên nổi lên hứng thú với con mèo chỉ cao bằng nửa chai rượu này, không biết nó định làm gì đây?

Harry thật vất vả đẩy chai rượu đến gần quyển sách, sau đó tự mình lùi lại bắt đầu lấy đà – chạy – phóng lên – bổ nhào đến, động tác liền mạch lưu loát. Dưới lực tác động, chai rượu đổ ập xuống quyển sách, vài giọt chất lỏng văng ra khỏi miệng chai. Harry úp người lên bìa sách, chân sau đạp một phát, chai rượu liền lăn tròn ra mép bàn, khi rơi xuống đất còn choang một tiếng giòn tan.

Xem thường ta nè! Harry đang đắc ý hướng Voldemort quơ quơ cái đuôi thì đột nhiên nhận ra lông mao ở cằm dính phải thứ gì đó ướt sũng. Nó tò mò dùng chân trước quệt quệt, vừa vươn lưỡi ra liếm thử đã kinh hồn ho sù sụ. Rượu này rốt cuộc bao nhiêu độ vậy? Cay chết mất!

Voldemort vốn đang ung dung đánh giá con mèo dám diễu võ dương oai trước mặt hắn, lúc nhìn chẳm chằm vào đôi mắt của nó thì hắn ẩn ẩn nhận ra có chỗ nào đó không đúng. Cái màu xanh biếc này… hình như hắn đã gặp qua ở đâu đó rồi… Giật mình một cái, nhan sắc quen thuộc như vậy chẳng lẽ lại là… “Harry?”

Bị người ta nhìn thấu, Harry sặc còn lợi hại hơn. Chuyện đến bước này, hắn cũng chỉ có thể khôi phục hình người, bằng không Voldemort chỉ cần một bùa chú đơn giản cũng có thể bắt nó trở về nguyên trạng được. Thay vì phải chịu mất mặt, tự mình động thủ còn đỡ hơn một chút. “Ngươi… ngươi làm sao… mà nhận ra được?”

Quả thật là cậu ta! Voldemort vừa tức giận lại vừa muốn cười, nhưng thấy Harry vẫn còn bị sặc rượu, hắn lại nhịn không được mà giúp cậu nhóc vuốt lưng. “Ánh mắt của em,” hắn nói một cách chắc chắn, “còn nữa, làm gì có con mèo nào dưới sát khí của ta còn không chịu trốn cơ chứ?” Voldemort lập tức nhớ đến chuyện quan trọng: “Em vậy mà lại gạt ta tự tập luyện bùa Hóa thú!” Còn lén lút trốn vào văn phòng hắn nữa, có biết thiếu chút nữa hắn đã định dùng lời nguyền Giết chóc rồi không? Nghĩ lại mà phát sợ.

Xong rồi, có vẻ như Voldemort không để ý chuyện chai rượu của hắn bị đổ, mà để ý chuyện nó tự mình tập luyện. Harry vừa sợ hắn tức giận, lại vừa cảm thấy ấm áp trong lòng. “Ta không phải đã thành công rồi đấy sao? Mọi thứ đều tiến triển bình thường, ngươi cũng đừng cứ xem thường ta mãi.” Nó mở miệng tranh cãi, đồng thời kiếm cớ nói lảng sang chuyện khác. “Hơn nữa, tình huống hiện tại phải là ta hỏi ngươi mới đúng. Không dưng tự nhiên lại uống nhiều rượu thế làm gì? Ngươi không muốn sống nữa à?”

Voldemort bất đắc dĩ thở dài một hơi trong lòng, hắn đã biết thể nào Cậu bé cứu thế cũng không dễ dàng nghe lời như vậy mà. “Em không biết à? Người trong gia tộc Slytherin đều là những bậc thầy Độc dược tài ba, một chút nước giải rượu chỉ là chuyện nhỏ.”

Harry nhất thời nhớ đến từng chồng từng chồng sách về Độc dược trong Mật Thất bên dưới Phòng Chúa Bí Mật, nó bất mãn hừ một tiếng: “Say rượu cuối cùng vẫn là không tốt.”

“Ừ, ừ, em nói cái gì cũng đúng hết.” Voldemort vẫn tiếp tục vuốt lưng cho nó. “Ai bảo em liếm thử hả, tự tìm khổ mà ăn à? Ừm, hết ho rồi?”

“Ai mà biết được độ rượu lại cao như vậy chứ!” Nghe ra điệu bộ lấy lệ trong giọng hắn, Harry vội vàng phản bác. “Cũng chỉ muốn thử một chút…” Đột nhiên chú ý đến khoảng cách giữa hai người, thanh âm của nó không khỏi càng ngày càng nhỏ. “Ai mà biết được…” lại cay đến thế.

Harry ngồi trên mặt bàn, hai đầu gối vươn ra khỏi mép bàn một chút. Voldemort thì đứng giữa hai chân nó, một tay còn đặt sau lưng nó, lồng ngực cách nhau rất gần, nhìn qua như thể hắn đang ôm trọn nó vào lòng.

Voldemort chính là đang chờ đợi mấy câu cãi chày cãi chối của Harry, nhưng thanh âm cậu bé lại từ từ nhò dần rồi biến mất, khiến hắn không khỏi cúi đầu nhìn. Một cái tai chậm rãi hồng lên, sường mặt cũng có xu thế đổi màu, hơi thở nóng rực phả vào xương quai xanh hắn từng đợt, khiến người ta dao động tâm tình. Tay kia của hắn nâng lên, cơ hồ là vô thức sờ sờ vành tai đã muốn đỏ bừng trước mặt.

Harry run rẩy, trước mắt chỉ có thể nhìn đến chất vải đen ẩn ẩn chỉ bạc, mũi chỉ có thể ngửi đến khí tức quen thuộc như gỗ đàn hương, từ tai lại truyền đến cảm giác lành lạnh, như thể có dòng điện chạy khắp thân thể nó. Nó chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa vặn nghênh tiếp ánh mắt của Voldemort. Trong đôi mắt đen huyền kia vốn không còn vẻ bình tĩnh lãnh đạm ngày thường nữa, mà cái khí thế đó như ánh lửa xâm lược, chôn vùi toàn bộ nó.

Mạch máu toàn thân đều như đang sôi lên mãnh liệt, không có chỗ nào không thấy nóng. Harry vươn cả hai tay, vòng qua cổ đối phương, đầu ngón tay khẽ lướt qua làn qua nơi gáy liền lập tức thấy được động tác nuốt rất nhỏ của người nọ. Nó cúi đầu chủ động áp sát, dùng đầu lưỡi liếm thử một cái.

“… ai bảo em liếm thử hả…” Voldemort lập lại câu nói ban nãy, giọng đã hơi khàn đi, nhưng bây giờ đương nhiên không giống với lúc nãy, hắn một tay ôm lấy Harry, kéo cậu ta sát lại phía mình, tay kia thì một đường từ mặt xuống đến cằm, quả nhiên cảm giác được một chút ẩm ướt. Hồi nãy Harry chỉ quệt qua loa một xíu, trên mặt vẫn còn đọng lại mấy giọt rượu màu hổ phách vàng vàng. Đôi mắt Voldemort bỗng trở nên thâm sâm khó lường, dùng tốc độ chậm rãi nhất liếm sạch mấy giọt rượu. Harry chỉ cảm thấy trong ướt át tê dại còn mang theo chút gì nóng bỏng, khiến cả người nó hơi hơi phát run. Làm xong này nọ, Voldemort khẽ ngẩng đầu, nhìn đến gương mặt đỏ bừng và ánh mắt nhắm chặt của người kia, hắn nhịn không được hôn xuống đôi môi bị rượu đổi thành một màu hồng tiên diễm.
Bình Luận (0)
Comment