Chiến Và Hòa

Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Đề cử một tác phẩm Harry Potter đồng nhân của nước ngoài – Friend or Foe – dịch ra có nghĩa là “Bạn hay Thù”, có hơi nương một chút ~ Đây là bản HP đồng nhân ta thích nhất, cho nên tác phẩm này sẽ có bóng dáng của nó, bất quá ta cam đoan nhiều ái muội hơn, ít ngược hơn, hơn nữa tuyệt đối là HE ~

Editor: Ta edit chap này mà cứ có cảm giác như đang edit đam mỹ nguỵ phụ tử, anh Sirius lại còn luyến đồng nữa =.=” Mô Phật! 

Một vài hình ảnh mơ hồ chớp loé trước mắt…

Trong rừng sâu quanh năm sương mờ, âm u ẩm ướt, nơi nơi đều là những loại sinh vật nguy hiểm với con người… một trận thanh âm “chi dát” uốn lượn mà đến, nghe giống như có vật gì đang trườn bò trên tấm thảm lá…

Cảnh tượng thay đổi.

Một vũng chất lỏng xanh lá quỷ dị, cái chậu đá chứa chúng phát ra ánh sáng trắng bệch. Một ngón tay thon dài, tái nhợt điểm nhẹ lên mặt nước, chất lỏng nhất thời phân tán thành từng giọt bay khỏi chậu đá, để lộ ra bên dưới là chiếc hộp kim loại điêu khắc thô ráp…

Đổi một địa điểm khác.

Đỉnh giường rủ xuống bức trướng mạn hoa lệ lục sắc với vài sợi tơ vàng, hương dược thuỷ phiêu đãng trong không khí xung quanh… Bốn góc giường không biết bị ai gắn vào xiềng xích, màu bạc băng lãnh phản xạ với nguồn sáng duy nhất từ ngọn nến chập chờn lại càng thêm rét buốt. Người bị trói đang thống khổ giãy dụa nhưng không hề la to, chỉ phát ra mấy tiếng thở dốc ồ ồ, bàn tay siết chặt thấy được cả gân xanh phập phồng, ngón tay bấm sâu vào ván giường khiến cho huyết nhục mơ hồ…

Lại đổi.

Lúc này lại là một nơi yên tĩnh. Màn giường màu trắng chỉ bị kéo phân nửa, một người đàn ông rách rưới râu ria xồm xoàm đang giúp ai đó lau hồ môi… cách đó không xa, một người đứng quay mặt về phía cửa sổ, mái tóc dài bạc trắng tuỳ ý để xoã… Nó cảm thấy ghen tị và phẫn nộ bao trùm mình… Lúc này người có mái tóc bạc nghiêng đầu nói một câu gì đó, người ngồi đầu giường không yên lòng trả về một câu… Dumbledore! Sirius! Vậy người đang nằm trên giường là ai?

Harry bừng tỉnh.

Nó vừa mở mắt liền nhìn đến trần nhà trắng toát, sửng sốt trong chốc lát nó mới nhớ lại cơn đau đớn mạc danh kì diệu ka. Harry thử giật giật ngón tay, phát hiện chúng nó không còn đau nữa nhưng bủn rủn vô lực. Nó giãy dụa muốn đứng lên, một bàn tay liền vươn ra đỡ lấy nó, giúp nó kê cái gối đầu vào sau lưng. “Cám ơn,” Harry cố gắng nói: “Con hiện tại có hơi khó… Tê!”

Chủ nhân bàn tay kia thoạt nhìn cũng cần một chiếc giường trong bệnh thất: hai má hõm sâu, xương gò má vì quá gầy mà nhô ra nhọn hoắt, tóc rối bù như rất lâu rồi chưa từng cắt tỉa, râu cũng thế. May mắn người ấy đã đổi một thân áo chùng mới, bằng không trông chẳng khác kẻ đầu đường xó chợ là bao. Từ ánh mắt trông mong lo lắng kia, Harry dễ dàng nhận ra người cha đỡ đầu của nó – chú Sirius.

“Ta làm con đau sao, Harry?” Sirius nôn nóng hỏi. Harry còn chưa kịp nói gì đã nghe một thanh âm quen thuộc: “Harry tỉnh?” Là cụ Dumbledore!

Từ góc nhìn sau lưng chú Sirius, Harry vừa lúc thấy cụ hiệu trưởng rời đi vị trí trước cửa sổ, hướng mình đi tới. Nó trừng mắt, cảnh tượng này hình như nó đã thấy ở đâu đó… Ánh mắt nó dừng lại trên người chú Sirius – người đang cầm một cái khăn trắng trong tay. Trong nháy mắt ấy, Harry bật người dậy, nó muốn kéo tấm màn giường kia ra xem ai nằm ở bên giường đối diện, nhưng lại lập tức ngã lại giường mình, xương cốt của nó mềm oặt như vừa mới bị bẻ gãy xong liền nối tạm lại.

“Harry!” Sirius kêu lên: “Con không nên động. Con muốn kéo tấm mành ra phải không, chú kéo ra cho con.” Nhìn thấy cái gật đầu dũng mãnh của Harry, Sirius kéo đi tấm màn giường nãy giờ vẫn che khuất mắt nó.

Đối diện là một cái giường trống không, cũng có một khung cửa sổ kế bên. Harry trợn to mắt nhìn cái giường đó. Nó vừa mới mơ thấy chính mình, chỉ là góc nhìn nhân vật không đúng, có người ở giường đối diện đang nhìn bọn họ… Tư tưởng của nó chỉ nối kết với Voldemort… Hắn làm sao mà vào được Hogwarts?

Suy nghĩ trong đầu Harry nhanh chóng vận chuyển, cho đến khi nó cảm giác được nệm giường hơi hơi trầm xuống. Nó nhất thời nhớ ra cụ Dumbledore còn ở trong phòng, mà nó lại lần nữa có biểu hiện dị thường. Cố gắng làm cho đầu óc mình trống rỗng, nó tự nói với chính mình nhớ lại cái cảm giác đau đớn ấy… rồi Harry thành công, nó yếu đuối xụi lơ, đau đớn từ sâu trong thân thể truyền đến thần kinh.

“Harry!” Nam nhân đang tự trách: “Đều là lỗi của ta…” Cụ Dumbledore lấy tay ngăn Sirius lại, đôi mắt xanh biếc của cụ nhìn chăm chú vào khuôn mặt vặn vẹo vì đau của Harry: “Thoạt nhìn Harry cần nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.”

Harry miễn cưỡng ngẩng đầu: “Giáo sư Dumbledore? Con bị làm sao vậy?” Về điểm này nó xác thực mờ mịt, tuy đời trước nó thường xuyên làm khách trong bệnh thất, nhưng ít ra nó đều biết nguyên nhân. Còn lần này là chuyện gì xảy ra? Cả người nó đều đau!

“Nguyên nhân chúng ta đang tìm.” Sắc mặt cụ Dumbledore cực kì nghiêm túc: “Con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong cụ đứng lên: “Cha đỡ đầu của con thủ con ba ngày.”

Harry lộ ra thần sắc khó tin: ba ngày? Rốt cuộc là nó bị làm sao vậy? Bất quá vẻ mặt này của nó khiến cho Sirius hiểu lầm rằng con trai đỡ đầu không chịu tiếp thu mình, cho nên hắn áy náy nói: “Thật xin lỗi con, Harry.”

Harry ngắt lời hắn: “Cha đỡ đầu?” Nó chú ý đến hai cái vòng đen thui dưới mắt chú Sirius, nhìn thôi cũng đủ thấy đã bao nhiêu ngày chú ấy chưa chợp mắt. Sirius sững sờ tại chỗ, mãi cho đến khi Harry vươn hai tay mới lộ ra thần sắc ngạc nhiên mà kinh hỉ. Hắn rất muốn ôm Harry một cái thật chặt, nhưng suy xét đến tình trạng đứa con đỡ đầu hiện tại không được tốt, cuối cùng chỉ là cho nó một cái ôm nhẹ nhàng mà thôi.

Trên mặt Dumbledore lộ ra tươi cười: “Sirius, thoạt nhìn Harry rất thích ngươi.” Rồi chuyển hướng sang nói với Harry: “Trò có một người bạn rất tốt, tiểu thư Granger khi đó đã khóc đấy.” Cụ nở một nụ cười khẽ, phảng phất như nét nghiêm túc ban nãy chỉ là ảo giác của Harry: “Ta nghĩ hai người đang có rất nhiều điều muốn nói, vậy ta không làm phiền nữa.”

Cửa bệnh thất mở ra rồi đóng lại, một thoáng lướt qua khe hở, Harry thấy cụ Dumbledore lắc lắc ngón tay với bà Pomfrey ý bảo bà đừng vào phòng vội.

“Cha đỡ đầu…” Harry mở miệng. Cả bệnh thất là một mảnh yên tĩnh, người được gọi đang khẩn trương vặn vẹo hai bàn tay giấu sau lưng: “Harry, con có thể gọi ta là chú Sirius, được không?”

Harry nở nụ cười: “Vâng, chú Sirius.” Khoé miệng Sirius cũng cong lên, hắn ngồi xuống bên giường tiếp tục lau mặt cho Harry – vừa nãy nó giật mình đã ra không ít mồ hôi.

“Cám ơn chú, Sirius.” Harry dựa lưng vào chiếc gối, cảm nhận xúc cảm mềm mại của vải bông lau đi mồ hôi dính bết trên gương mặt. Chú Sirius xuất thân cao quý chưa từng phải chăm sóc ai, vậy mà động tác lúc này lại ôn nhu cực kì. Nghe được lời nó nói, cánh tay kia run lên dữ dội: “Con không cần phải nói vậy, Harry, đều là do chú…”

Harry ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy được đôi mắt Sirius đột nhiên đong đầy nước mắt. “Nếu không phải ta đề nghị để người khác làm Người giữ bí mật thì James và Lily sẽ không…” Rồi bỗng dưng chú ấy cứng miệng: “Harry, thân thể con còn chưa khoẻ, chú lẽ ra không nên nhắc tới…”

“Không có việc gì, con nghĩ con chịu được.” Harry cố gắng dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn người cha đỡ đầu của mình, muốn chú ấy tin tưởng nó hoàn toàn không có gì đáng lo. Nó đã biết hết thảy quá khứ, chú Sirius không cần tự trách mình như thế, cũng không phải lỗi của chú ấy. “Chú nói một chút đi, chuyện về cha mẹ con ấy, con muốn nghe.”

Sirius nhìn nó, đôi mắt Harry xanh biếc, nhìn không ra chút gì âm trầm không nên có. Rõ ràng gầy yếu như thế, một cô nhi không cha không mẹ, có duy nhất một người cha đỡ đầu thì người ấy trong lúc đầu nóng não cháy lại tự đưa mình vào Azkaban… Harry, Harry của chú, không có người thân chiếu cố mà vẫn là một đứa bé ngoan tâm địa thiện lương… Sirius lại lần nữa khẳng định chính mình thất trách, cảm giác áy náy tràn ra khiến thanh âm hắn phi thường ôn nhu: “Con muốn nghe chuyện gì, Harry?”

“Thì những chuyện bọn họ thường làm, tuỳ tiện chuyện gì cũng được.” Harry nói.

Sirius càng thêm đau lòng. Hắn nắm tay Harry, chậm rãi nhớ lại từng chuyện một kể cho Harry nghe.

Ánh nắng trời chiều tà tà chiếu vào phòng, Harry lúc này mới thấy tác dụng của thuốc: nó lại buồn ngủ. Chú Sirius giúp nó chỉnh lại cái gối đầu, ém mấy góc chăn rồi ngồi bên giường nhìn nó. Harry trước khi ngủ say mơ mơ màng màng nói: “Chú cũng nên nghỉ ngơi đi, chú Sirius… Trước đây chú là người anh tuấn cỡ nào a…”

Sirius cảm giác được một góc nội tâm đau như bị cái gì hung hăng quật trúng. Khi nghe những lời này, Merlin a, hắn không thể tin được hắn bỏ mặc con trai đỡ đầu của mình mười một năm không người chăm sóc! Hắn đã làm cái khỉ gì thế này?

Harry đã lâm vào mộng đẹp, nhưng bàn tay nó vẫn gắt gao nắm chặt tay chú Sirius. Sirius cúi đầu, nhìn gương mặt ngủ say của Harry, phủ lên trán nó một nụ hôn nhẹ nhàng. Hắn sẽ bồi thường cho Harry, đem tất cả những bỗ bã lúc trước bồi trở về…

Di chứng của lần sinh bệnh mạc danh kì diệu này là: Harry bị thiếu mất chương trình học và bài tập của cả một tuần rưỡi. Cho nên khi nó phải múa bút thành văn trong thư viện, Hermione ngồi kế bên thấp giọng rù rì, đồng thời giúp nó mấy phần ghi chép: “Tớ thật không thể tin được! Bệnh tình của cậu còn nghiêm trọng hơn cả Tom.”

Ngòi bút lông ngỗng của Harry dừng lại: “Tom khi nào thì khỏi bệnh vậy?” Hermione đang giúp Harry đánh dấu vào trong sách, không ngẩng đầu đáp lời: “Hình như là khoảng hai ngày… Nghe nói ngày thứ ba cậu có tỉnh lại một lần? Bà Pomfrey nói cho tớ biết, nhưng lúc tớ đến thì cậu lại ngủ mất rồi.”

Harry không yên lòng gật đầu, nó nghĩ đến giấc mộng lúc trước, tiếp tục hỏi: “Vậy Giáo sư Rold thì sao?” Hermione cuối cùng cũng chịu nhìn nó một cái, cô nàng cười nói: “Tớ còn nghĩ cậu giống như mấy nam sinh khác xem Giáo sư như cái đinh trong mắt chứ.” Cô bé lại cúi đầu xuống trang giấy gạch gạch vẽ vẽ: “Giáo sư đã lên lớp lại. Tuy rằng khí sắc nhìn qua không tốt lắm nhưng cuối cùng đã không phải nhìn cái mặt đen xì của Giáo sư Snape nữa rồi.”

Harry nhíu mi. Nếu cảm giác đó khi đó cũng là cảm giác của Voldemort, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, lúc nhìn thấy Tom nó liền đau đớn đến hôn mê, Tom là kẻ khả nghi nhất. Đồng dạng còn có Giáo sư Rold, đồng thời bị bệnh, hừ? Này nói lên cái gì?

Trong đầu Harry, một âm thanh nho nhỏ bắt đầu phản bác: Ngươi cũng cảm giác được có bao nhiêu đau đớn đi? Nếu ngươi là một hồn phiến vì tiếp thụ mà nằm bệnh thất hơn mười ngày, vậy chủ hồn thì sao? Ba ngày đã khoẻ? Hơn nữa, có cái gì có thể khiến Voldemort thống khổ như vậy? Thậm chí đem ngươi gần như cột vào cái giường luôn.

Harry bị chính ý nghĩ của mình doạ cho nhảy dựng. Nó đã thấy Voldemort chịu xiềng xích, nhưng nó nghĩ không ra lý do gì khiến Voldemort phải ngược đãi chính mình như vậy. Mặc dù thế, suy nghĩ của hắn luôn không giống người bình thường mà, phải không? Thế là Harry tìm được một nguyên nhân: tỷ như thú vui khi Voldemort muốn đổi gương mặt mình thành cái dạng mặt rắn bèn bẹt kia…

“Bộp!” một tiếng, Harry giật nảy mình, nó nương theo tiếng động nhìn lại: Tom vừa ngồi xuống cái bàn cách chỗ bọn nó không xa, trên mặt bàn là một chồng sách. Harry không khỏi chậc chậc lưỡi, Chúa Tể Hắc Ám nghiện sách như mệnh? Vội vàng đem hình ảnh kì quái trong đầu đuổi đi, đến bây giờ còn chưa xác định được cái gì mà.

Hermione cũng ngẩng đầu nhìn một cái, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ. Harry nhìn mặt biết lòng, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Hermione im lặng một lúc lâu như đang do dự có nên nói cho nó hay không. Cuối cùng cô bé chọn nói: “Tom gần đây không được cao hứng.” Harry lý giải gật gật đầu, nó cũng nhìn ra sắc mặt Tom xấu hơn trước đây, tuy rằng mặt cậu ta vốn chẳng thay đổi biểu cảm nào. Hermione ghé vào tai nó nhỏ giọng nói vài câu.

Harry trong nháy mắt trợn trừng mắt như muốn lồi cả ra ngoài. Làm sao có khả năng đó được! Hermione nói cho nó rằng cô nàng hoài nghi việc bất đồng đãi ngộ khi nó và Tom nằm trong bệnh thất khiến cho Tom bất mãn? Harry thật cẩn thận hồi tưởng, cũng không thể nói phân tích của Hermione không có đạo lý. Khi nó đi thăm bệnh Tom, cả nhà Gryffindor không hề biết Tom bệnh; còn khi nó xuất viện, không chỉ có chú Sirius vụng trộm tặng cho nó một cây Nimbus 2000 mà các học sinh khác cũng hỏi han ân cần, đưa bánh kẹo, đưa hoa, thanh âm hỏi thăm và chúc mừng hết bệnh nối tiếp không ngớt…

Nhưng nếu sự thật là thế thì lại càng khó hiểu a! Voldemort sẽ vì loại sự tình này mà không vui sao? Nội tâm Harry một trận rối rắm, nó hoàn toàn chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Cách đó không xa, Tom nặng nề ho khan hai tiếng.
Bình Luận (0)
Comment