Chiến Vương Long Phi

Chương 26

Đi trên biển hai ngày rốt cục đã đến được men bờ biển nội hải của Thiên Phổ quốc, kế tiếp là ngoại hải, có rất ít người qua lại, lại ít có người từ vùng ngoại hải mà trở về đất liền có thể thấy được bắt đầu từ ngoại hải chính là nguy hiểm tứ phía. Hai ngày này, bọn người Long Chiến Nhã cũng không có xuất hiện trước mặt mọi người đến cả ngoài boong thuyền của thiết thuyền kia cũng không có thấy người xuất hiện bao giờ, trên thuyền còn ẩn ẩn phát ra lãnh khí, tựa như chiếc thuyền của quỷ không người vậy, làm cho người khác không dám đến gần, chẳng qua hôm nay có người không thể kiên trì được nữa mà bước đến chiến thuyền này.

“Có người sao?” Đứng ở boong thuyền không có một bóng người, người vừa tới gãi gãi đầu hô to một tiếng.

“Chuyện gì?” Một lát sau, Phá Phong mặt tối đen ảm đạm bước ra. Vì sao là hắn đi ra? Cũng tại chủ tử hắn thực vô lương tâm không chịu giúp một phen. Mà vận may của hắn cũng kém quá đi, mỗi lần sáu người bọn họ rút thăm cũng đều là hắn trúng thưởng, thật đáng giận! Đều là hộ pháp tuy rằng không phải cùng chủ tử nhưng vận khí của hắn thật đen đủi!

“Cái kia...... Phía trước chính là….. chính là hải ngoại, chủ tử nhà ta mời….. mời chư vị đến nghị sự.” Nhìn Phá Phong tối đen mặt, người tới gian nan nuốt ngụm nước bọt, ấp a ấp úng cuối cùng cũng nhắn lại xong.

“Ừ, đã biết.” Vì chuyện này mà đến phá hỏng không khí của hắn? Phá Phong đen mặt trở lại tiểu lâu.

Người tới nhìn Phá Phong tiêu sái rời đi, hắn có ý tứ gì? Hắn sẽ trở lại? Hắn muốn mình ở chỗ này chờ? Hay là mình có thể đi rồi? Tại sao không có người nào để ta hỏi một chút hết vậy!

“Chủ tử.”

Tại tiểu lâu trên tầng ba, toàn bộ đại sảnh là một cái hình vòng tròn, trần nhà được Long Chiến Nhã dùng tài liệu đặc thù công nghệ đặc chế toàn bộ đều trong suốt. Trên mặt đất là tấm thảm bông lót màu đỏ mềm mại, lúc này trên đó đang có vài người với nhiều bộ dạng khác nhau, hoặc nằm hoặc ngồi uống trà ăn đồ ăn vặt, điểm tâm. Long Chiến Nhã nằm trên thảm, đầu gối lên một cánh tay, khoát một cái áo choàng đỏ thẫm, vạt áo trải ra thành hình một cái quạt che khuất đi đôi chân thon dài, trông xinh đẹp vạn phần. Mặc Sĩ Nhược Thần ngồi xếp bằng trước mặt nàng tay cầm điểm tâm ăn, thỉnh thoảng bốc một khối đưa đến miệng Long Chiến Nhã. Phong Hồn và Phong Ly trái phải ngồi bên cạnh Long Chiến Nhã, Phong Tiêu đang ngồi trong lòng Phong Hồn, một lớn một nhỏ cả hai mặt đều không đổi sắc. Nam Phong Nguyệt cả người áo trắng thanh nhã khoanh chân ngồi ngay ngắn, Minh Châu và Minh Kì cũng ngồi bên cạnh, một trái một phải. Bách Lí Mạch thì nằm nghiêng trên thảm, một tay chống đỡ cái đầu, một đầu tóc đen nhánh xõa ra rơi rãi, lúc này đã không còn đeo mặt nạ, bày ra dung nhan tuyệt diễm, khuôn mặt có bảy phần giống với Bách Lí Linh, trên khóe miệng cười tà như có như không, ngồi bên cạnh là Phá Nhật cả người lãnh khốc thỉnh thoảng châm rượu cho hắn.

“Phá Nguyệt ca ca đã về.” Mặc Sĩ Nhược Thần cười hì hì nhìn mặt Phá Nguyệt xanh mét.

Nghĩ lại liền cảm thấy buồn cười. Hai ngày này bọn họ đều ngây ngốc ở tầng ba này, đa số thời gian đều là xem sáu vị hộ pháp đấu pháp hoặc là xem tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu học tập. Thời điểm ăn cơm không có trà bánh hay rượu thì cần phải có người xuống kho dưới khoang thuyền mang lên, sáu vị hộ pháp sẽ dùng đủ các phương thức để tìm ra người xui xẻo, mà người xui xẻo này tám chín phần mười đều đã là Phá Nguyệt. Luận võ công hắn yếu nhất, thi từ ca phú hắn kém cỏi nhất, ngay cả rút thăm que hắn cũng không may mắn. Điều này không khỏi làm cho người khác hoài nghi có phải năm người họ đang họp sức lại khi dễ hắn hay không.

“Nói là muốn nghị sự, mời ba vị tôn chủ qua đó một chuyến.” Phá Nguyệt rề rà đi đến chỗ của mình ngồi xuống.

“Nghị sự?” Long Chiến Nhã nhíu mày.

“Đã sắp đến vùng hải ngoại, nghe đâu rất nguy hiểm.” Minh Kì nhún vai, hiển nhiên không đem chuyện nguy hiểm kia để vào mắt.

“Nguy hiểm?” Long Chiến Nhã cười khẽ, càng nguy hiểm càng thú vị không phải sao.

“Đi thôi, đến xem bọn họ có thể nghị sự được cái gì. Phong Hồn đi theo ta, không thể kém phô trương được.” Lười biếng đứng dậy, mang theo mặt nạ, rời đi. Phô trương của nàng không phải dựa vào số lượng mà là khí thế..

Nam Phong Nguyệt không nói lời nào, nói đúng hơn nàng rất lạnh lùng ít nói trừ phi là chuyện tất yếu. Thấy Long Chiến Nhã đã hướng bên ngoài đi ra, Nam Phong Nguyệt cũng đứng dậy.

“Minh Châu đi theo.”

“Bản tôn cũng đến xem náo nhiệt.” Nhìn Nam Phong Nguyệt đã chuẩn bị đi, Bách Lí Mạch tự nhiên cũng đi, nếu không có người đùa giỡn nữ nhân hắn thì làm sao bây giờ? Mang mặt nạ vào, đứng lên rời đi.

“Phá Nhật đi theo.”

Mấy người ở lại tự động tự giác bắt đầu giảng dạy cho tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu. Vốn là bọ họ cũng không đồng ý mang tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu theo nhưng Long Chiến Nhã nói đây xem như là một cơ hội để rèn luyện, hơn nữa bọn họ có sáu hộ pháp của tam tôn chẳng lẽ không bảo vệ được hai tiểu hài tử? Tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu cũng yêu cầu mãnh liệt đi theo cùng, bất đắc dĩ bọn họ mới mang theo hai tiểu bất điểm, tuy rằng bọ họ cảm thấy rèn luyện đối với hai hài tử này mà nói là còn quá sớm.

Sáu người vừa đi ra tiểu lâu, liền nhìn thấy một người đang đứng ở boong thuyền.

“Ngươi là ai?” Minh Châu tiến lên phía trước hỏi.

“Cái kia...... Tiểu nhân…. tiểu nhân tới đến mời các vị đến nghị…. nghị sự .” Má ơi! Sáu người này khí thế thật khủng khiếp ! Vừa rồi hắn nên trở về! Hắn không nên ở nơi này chờ!! Hắn..hắn..hắn, sao mệnh lại khổ như vậy a!!!

“Phải đến chổ kia sao?” Long Chiến Nhã nhìn chiếc thuyền dẫn đầu, lười biếng hỏi.

“Dạ, dạ.”

Tiến lên hai bước, hai chân dùng sức đạp một cái, Long Chiến Nhã phi thân nhảy ra ngoài nhẹ nhàng lướt, nửa đường ở trên mặt biển nhún nhẹ một cái lại nhảy lên trên không trung cả người xoay một vòng, vững vàng dừng trên thuyền, mà trên mặt biển ngay cả một gợn sóng cũng không có. Năm người ở sau cũng làm tương tự như thế trong nháy mắt đều đã đứng ở trên thuyền. Chỉ duy nhất cái người đi truyền lời kia còn ngơ ngác ở trên thuyền của Long

Chiến Nhã.

“Uy, tam tôn đồng ý đến đây thật làm cho các vị vương gia, hoàng tử không uổng công chờ.” Đến khoang thuyền, chợt nghe đến âm thanh cay nghiệt, hơi nghiêng đầu nhìn, thì ra là thứ nhất thôn trang đại tiểu thư Viên Phỉ. Bọn họ với Viên Phỉ này có cừu oán sao? Mỗi lần gặp mặt

đều muốn bới móc, thật là phiền toái!

Viên Phỉ thở hồng hộc nhìn ba người vừa đến, ba vị hộ pháp tất nhiên bị nàng bỏ ngoài tầm mắt. Long tôn kia, cả ngày yêu khí quanh quẩn, chỉ cần mỗi lần nàng ta xuất hiện sẽ cướp đo mọi sự chú ý của người khác từ nàng, rõ ràng Viên Phỉ nàng mới là vỗ lâm đệ nhất mỹ nữ, rõ ràng mọi ánh mắt ái mộ đều trên người nàng, nàng ta dựa vào cái gì mà cùng nàng tranh đoạt! Còn có Y tôn kia bộ dạng lạnh lùng không thèm để khói lửa nhân gian vào mắt, khiến cho người ta ghê tởm! Còn có Minh tôn, võ công cao cường thì rất rất giỏi sao? Thế nhưng cự tuyệt lời bày tỏ của nàng! Cùng lắm đến cả khuôn mặt cũng không dám để lộ ra, người này thực quái dị!

“Cái này thật đúng là có lỗi.” Trong giọng nói nửa phần ‘thật có lỗi’ đều không có, Long Chiến Nhã miễn cưỡng ngồi xuống một trong ba ghế đang để trống.

Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch ngay đến ánh mắt cũng chưa nhìn đến Viên Phỉ, tìm một vị trí tốt ngồi xuống.

“Long cô nương, Nam Phong cô nương, Minh tôn, đã lâu không thấy.” Võ lâm minh chủ Phượng Lẫm, nam nhân diện mạo ôn như, không chứa tà nịnh, thời điểm đôi mắt hoa đào nhìn vào Long Chiến Nhã chứa một tia ẩn tình.

Ba người quyết định không nhìn. Nếu không phải lúc trước võ lâm đại hội không nhịn được phá hỏng âm mưu của người khác nên mới vô tình giúp hắn lên ngồi vị trí chủ vị, chỉ vậy mà ngày ngày đềi muốn lấy lòng, xây dựng mối quan hệ với bọn họ sao? Bọn họ cũng không có ý nghĩ cùng nhân sĩ chính phái giao hảo, đều là một đám giả dối.

“Quả nhiên là oai môn tà đạo, ngay cả lễ phép cơ bản cũng không hiểu!” Viên Phỉ ngày càng giận, nhất là khi chú ý tới ánh mắt Phượng Lẫm nhìn Long Chiến Nhã, quả thật chọc nàng nổi giận!

“Phỉ nhi!” Viên Liệt không vui quát khẽ một tiếng. Ba người trước mắt bọn họ không thể trêu chọc. Trải qua một lần ở đại hội võ lâm hắn cũng đã ý thức được, ba người này tuy rằng tùy ý làm bậy điều gì nhưng cũng không chủ động nói cái gì trêu chọc bọn họ, họ cũng sẽ không gây phiền toái đến mình.

“Ca! Vốn là vậy thôi! Còn có tầm bảo lần này sao lại tìm đến bọn họ làm gì? Ai biết được họ sẽ có cái giả tâm gì a!”

“Phỉ nhi!”

“Nếu bản tôn ở đây chọc Viên tiểu thư không vui như thế, vậy bản tôn tốt nhất nên rời đi.” Lạnh lùng liếc mắt nhìn Viên Phỉ một cái, Long Chiến Nhã làm như hảo tâm nói, sau đó thản nhiên đứng dậy, chậm rãi nhấc chân, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Long tôn chậm đã.” Người của hoàng thất sáu nước vẫn ở một bên quan sát, dù sao mấy người kia giao phong cũng là chuyện của võ lâm, bọn họ không nên can thiệp, cũng có thể nghe mà thám thính một chút tin tức. Những vừa nghe Long Chiến Nhã phải đi, Hách Liên Hiểu ngồi nhìn không được nữa. Hiển nhiên cũng sốt ruột Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch ở bên cạnh đang ngồi yên lặng động cũng không động.

“Lôi vương có chuyện gì?” Đáy mắt Long Chiến Nhã hiện lên một tia khinh thường. Rõ ràng còn có chuyện nhờ nàng, còn dám ngồi xem nàng diễn? Nàng diễn ai cũng có thể xem sao?

“Tầm bảo lần này, còn cần nhiều sự tương trợ của Long, hi vọng Long tôn nể mặt bổn vương, sẽ không so đo cùng Viên Phỉ cô nương, nói thế nào thì chuyến đi lần này chúng ta cũng đều là đồng bạn.” Hách Liên Hiểu cười ôn hòa.

“Nếu Lôi vương nói như thế, bản tôn cũng không cùng Viên cô nương so đo. Dù sao bản tôn cũng đã làm nương, cùng tiểu cô nương đây so đo thật đúng là bản tôn không phải.”

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Long Chiến Nhã. Làm nương? Nhìn bộ dạng nàng nhiều nhất là mười ba mười bốn tuổi, tuổi này cũng có thể sinh đứa nhỏ sao? Hơn nữa Viên Phỉ nhìn thế nào cũng lớn hơn nàng mấy tuổi vậy mà trong miệng nàng lại biến thành tiểu cô nương? Chỉ có Mặc Sĩ Lưu Thương nghe được lời này của nàng đáy mắt hiện lên chút mỉm cười.

“Không biết Long tôn lần này dẫn theo bao nhiêu người đến?” Người trong thiên hạ đều biết, Long các có một bảo các tập hợp những tinh anh, chuyên môn huấn luyện thuộc hạ, đi lại khắp nơi trên đại lục, nhất là những người kia không như thường nhân chỉ đi toàn những nơi nguy hiểm, thu thập tất cả các loại kỳ trân dị bảo.

“Mười người.” Tính cả Phong Hồn, Phong Ly, Phong Tiêu và tiểu Nhược Thần.

“Mười người?” Sắc mặt Hách Liên Hiểu hơi thất vọng.

“Người của bản tôn, trên mặt đất đều thập phần quen thuộc nhưng là đối với biển cả này chỉ sợ không quen thuộc bằng thủy quân của Thiên Phổ quốc, như vậy bản tôn dẫn theo mười người này đến thăm dò cũng đã đủ.” Nàng cũng không phải ngốc tử mà đi làm mũi giáo cho người khác. Nếu không phải bản thân có hứng thú đối với hải đảo kia thì làm sao có thể tham dự hoạt động tập thể nhàm chán này. Mà ở trên biển, người của Long các thật sự không rành nhưng chỉ cần có nàng là đủ.

“Còn nữa, bản tôn tự mình đến, Lôi vương còn có cái gì bất mãn?”

“Không có, bổn vương không phải có ý tứ đó.” Bị ánh mắt lạnh lẽo Long Chiến Nhã đảo qua, cộng thêm Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch tạo áp lực, dù hắn có ý kiến cũng không dám nói.

“Nói chuyện chính sự đi.” Lúc này, vương công quý tộc ở đại sảnh, địa vị tựa hồ đều kém đi, chủ sự nghiễm nhiên thành tam tôn, mà Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch lại không thích nói chuyện cho nên Long Chiến Nhã trở thành chủ sự .

“Long tôn nói phải.” Hách Liên Hiểu bất mãn, nhưng ba người này thực lực thật sự là sâu không lường được, tạm thời không thể đắc tội, cảm thấy bất mãn chỉ có thể kìm nén. “Đã vậy, mời chư vị xem bản đồ.”

Trên tường, một bản đồ to được triển khai, bản đồ phác họa từ bờ biển của Thiên Phổ quốc đến phạm vị hải đảo kia, xung quanh có vài đảo nhỏ linh tinh.
Bình Luận (0)
Comment