Chiến Vương Long Phi

Chương 38

Edit:Tuyết Huệ

Beta:Diễm

“Mẫu thân mẫu thân.” Cơm nước xong, tiểu Nhược Thần bụng tròn đi đến bên người Long Chiến Nhã, Phong Tiêu đi theo phía sau.

“Cục cưng, chuyện gì?” Ngáp một cái, Long Chiến Nhã miễn cưỡng làm tổ ở trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Mẫu thân vì sao luôn ở trong lòng phụ thân? Mẫu thân là em bé hả?”

Long Chiến Nhã biểu tình trong nháy mắt cứng ngắc, quay đầu, nhìn ánh mắt sáng trong suốt của tiểu bất điểm.

“Cục cưng vì sao nói như vậy?”

“Ý, không phải cục cưng nói đâu.” Tiểu Nhược Thần ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bĩu môi.

“Vậy là ai nói?”

Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên cảm thấy không yên lòng.

“Là phụ thân. Phụ thân nói, cục cưng không thể cứ ở trong lòng mẫu thân, bằng không cục cưng chính là em bé, chỉ có em bé mới phải ở trong lòng mẫu thân thôi, cục cưng không phải em bé, cho nên cục cưng thật lâu đã không ở trong lòng mẫu thân. Nhưng là vì sao mẫu thân lại luôn ở phụ thân trong lòng vậy? Mẫu thân là em bé hả?” Quả nhiên, Mặc Sĩ Lưu Thương dự cảm rất chuẩn xác .

“Em bé?” Long Chiến Nhã máy móc quay đầu, sắc mặt khó coi nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Cái kia……” Mặc Sĩ Lưu Thương hắc tuyến. Tiểu bất điểm nhất định là cố ý! Tuyệt đối là trả thù hắn! Đừng tưởng rằng hắn không phát hiện ánh mắt đắc ý của nó nhé!

“Hừ!” Không đợi Mặc Sĩ Lưu Thương giải thích, Long Chiến Nhã tránh khỏi vòng tay đang ôm nàng của Mặc Sĩ Lưu Thương, đi về phía tiểu bất điểm ngồi.

Rốt cục lại nhớ tới ôn ấp của mẫu thân. Đầu nhỏ của tiểu Nhược Thần cọ cọ vào hõm vai Long Chiến Nhã, vụng trộm làm mặt quỷ với Mặc Sĩ Lưu Thương. Ai biểu phụ thân mỗi ngày đều dành mẫu thân, không cho hắn ôm!

Mặc Sĩ Lưu Thương khóe mắt run run. Tiểu tử này tính kế hắn? Tốt lắm!

“Nguyệt a, ta về sau không cần ngươi nữa.” Ngồi ở bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương, Bách Lí Mạch nhe răng cười, cố ý đối Nam Phong Nguyệt nói.

“Không thèm.” Nhìn hai người đang giận dỗi, Nam Phong Nguyệt đáy mắt lộ ý cười, cũng phối hợp với Bách Lí Mạch một chút.

Trừng mắt liếc hai người một cái, Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu hướng bê người Long Chiến Nhã cọ.

Mà Mặc Sĩ Lưu Vũ đã cóo thói quen tam ca nhà mình làm các loại hành động kinh hãi thế tục, không biết về sau sẽ làm thêm bao nhiêu cái nữa. Ai mà ngờ được lãnh huyết Chiến vương thế nhưng lại biến thành thê nô a.

Long Chiến Nhã đáy mắt cũng có ý cười. Nàng sao lại không biết tiểu Nhược Thần cố ý chứ. Cục cưng là nàng một tay nuôi lớn, cái đuôi nhỏ đang nhếch lên kìa, nàng biết nó chỉ muốn ôm nàng thôi. Nhìn bộ dạng cố ý ngửa đầu nhìn trời, cũng không dám tới gần nàng của Mặc Sĩ Lưu Thương, ý cười nơi đáy mắt Long Chiến Nhã càng sâu. Chưa từng có một người sủng nàng giống như hắn, lẽo đẽo theo nàng, che chở nàng, cho nào ỷ lại.

Mặc Sĩ Lưu Thương rốt cục đến bên người Long Chiến Nhã, không nói hai lời, đem tiểu Nhược Thần ném đi, Phong Hồn sợ tới mức chạy nhanh tiến lên tiếp được. Nhìn Long Chiến Nhã không bị ôm ấp, Mặc Sĩ Lưu Thương vừa lòng , bàn tay đem Long Chiến Nhã ôm vào trong lòng một lần nữa, Mặc Sĩ Lưu Thương thỏa mãn, đem đầu gác ở hõm vai Long Chiến Nhã, nhắm mắt dưỡng thần.

Long Chiến Nhã bật cười, cũng thả lõng thân mình, mặc kệ Mặc Sĩ Lưu Thương nhắm mắt dưỡng thần.

Cách bọn họ không xa, làm như bắt chược không khí ái muội của bọn họ, Nam Phong Nguyệt cũng dựa vào trên người Bách Lí Mạch. Bóng đêm mông lung, lửa màu đỏ yêu diễm toát ra, ngẫu nhiên theo gió đong đưa, ánh lửa ái muội chiếu rọi ở trên người hai người yêu nhau, an bình, hài hòa, xinh đẹp. Không đành lòng phá hư không khí này, âm thanh nói chuyện càng ngày càng nhỏ, an bài tốt người gác đêm, mọi người dần dần đi vào giấc ngủ.

“Rắc rắc”, thanh âm nhánh cây bị giẫm phải rất nhỏ, lại làm Long ChiếnNhã bừng tỉnh, nháy mắt trong ánh mắt không còn một chút mông lung buồn ngủ.

Cùng lúc mở to mắt còn có Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Vũ, Bách Lí Mạch, Phong Hồn, Phong Ly, Phá Phong, Phá Nhật, Dạ Lăng và Tiêu Triết. Long Chiến Nhã trước tiên đem đao cầm ở trong tay, sau đó làm vài cái thủ thế, ngoại trừ Mặc Sĩ Lưu Thương, Dạ Lăng và Tiêu Triết, còn lại mọi người biết. Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, điều hắn không biết, hình như còn có rất nhiều a, thật khó chịu. Bách Lí Mạch lay Nam Phong Nguyệt và Minh Châu, Minh Kì. Trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Chỗ bọn Long Chiến Nhã là mặt cỏ, một mặt là nước, ba mặt khác không cần phải nói, tất nhiên là rừng rậm vây quanh. Lúc này, trong rừng cây truyền ra tiếng bước chân rất nhỏ, rất khó nhận biết, nhưng đối với vài người thường xuyên đối mắt với sinh tử mà nói, tự nhiên là như một bữa ăn sáng. Càng ngày, tiếng bước chân càng gần, những người còn lại cũng đã tỉnh hết, mà Hách Liên Ảnh là bị Hách Liên Hiểu đánh thức, còn đang mê mang không biết tình trạng.

Long Chiến Nhã nín thở tập trung, nàng hiện tại có thể xác định, bọn họ bị thú săn mồi tập kích, là một đám, ít nhất có năm mươi con đi.

Nương theo ánh lửa, dần dần có thể thấy rõ ràng cái gì đang tới . Đầu mèo giống nhau, ánh mắt sắc bén, thân hình xinh đẹp, bộ lông màu nâu nhạt, có vài đốm đen như hoa lan. Long Chiến Nhã khóe mắt run rẩy, đây là báo gấm. Nhưng mà ai nói cho nàng biết với, vì báo gấm ở đây đều dài hơn ba thước, cao hơn hai thước? Hai cái răng nanh kia nhìn thế nào giống ngà voi quá vậy? Đó mà là móng vuốt à? Là đoản kiểm thì có! Nhìn ánh mắt hung ác đó đi. Ông trời ơi, đó là giống biến dị?! Long Chiến Nhã nuốt nước miếng, nắm đao thật chặt trên tay.

“Á!” Thấy rõ tình trạng, Hách Liên Ảnh sợ hãi kêu một tiếng, quyết đoán té xỉu.

“Dựa sát vào nhau!” tiếng thét nà ycủa Hách Liên Ảnh giống như là tín hiệu, đồng loạt gầm lên, con báo gấm đầu đàn nhảy lên, “Chiếu cố chính mình.” Dặn một tiếng, Long Chiến Nhã mang đao vọt vào đàn báo.

Đao pháp của Long Chiến Nhã kỳ thật cũng không tinh thông, nhưng thắng ở tốc độ, lực đạo lớn, mở rộng đại đao quét ngang tàn sát rất hữu hiệu. Đem đao đặt ngang ở trước ngực, cản trở móng vuốt của một con báo gấm. “Keeng” một tiếng, móng vuốt và lưỡi dao ma sát ra liên tiếp sinh ra hoa lửa, Long Chiến Nhã cũng bị lực đạo của con báo làm cho lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được. Thân mình co rụt lại, tạo một chút khoảng cách với nó, một đao quét ngang qua. Con báo phản ứng cũng mau, thu hồi móng vuốt nhảy về sau, né tránh một kích trí mệnh, nhưng cũng bị chân khí Long Chiến Nhã bắn đến giết chết.

Long Chiến Nhã mới xuất ra một đao, cảm giác được tiếng gió phía sau. Cúi xuống, liền thấy một con đang hướng về chỗ mình phi tới, lưng áo uốn éo, lại xuất thêm một đao nữa. Con báo kia đang bay giữa không trung, tránh cũng không thể tránh, bụng bị thương nặng, ngã văng ra ngoài thật mạnh.

Vừa ngẩng đầu, lại nghênh đón tiếp một con nữa, vận đủ nội lực, tay nhanh chóng chém một đao, con báo đối diện không kịp trốn, bị xẻ thành hai nửa.

Mặc Sĩ Lưu Thương sử dụng kiếm, thân hình như gió, nhanh nhẹn xuyên qua mãnh thú, bổ, đâm, chém, động tác lưu loát xinh đẹp, ra tay ngoan tuyệt, một chiêu đoạt mạng. Lại bởi vì đàn báo biến dị này da dày thịt béo, nanh vuốt sắc nhọn, Mặc Sĩ Lưu Thương nghĩ chỉ cần dùng ba phần nội lực là đủ, ai ngờ chỉ đủ lưu lại trên người nó một vết xước nhỏ làm kỉ niệm. Mặc Sĩ Lưu Thương hừ lạnh một tiếng, đem nội lực nâng lên năm phần, lúc này mới có hiệu quả trí mạng.

Mặc Sĩ Lưu Vũ cũng sử dụng kiếm, nhưng rõ ràng không bằng Mặc Sĩ Lưu Thương, nội lực không đủ cường đại, bù lại ra chiêu cũng sạch sẽ lưu loát. Nhưng là tốc độ không đủ mau, một con lại tiếp một con, cũng không lui mà tiến tới.

Bách Lí Mạch lần đầu xuất ra binh khí, là một cái roi đỏ như máu. Chiêu thức của Bách Lí Mạch cực kỳ hoa lệ, giơ tay nhấc chân tao nhã vô hạn, đem lại mỹ cảm cường đại, nhất là chiêu thứ đã trải qua sự cải tạo của Long Chiến Nhã, lộng lẫy mà không xinh đẹp, phức tạp nhưng không dư thừa, một chiêu đánh thẳng vào điểm yếu. Nhuyễn tiên ở trong tay Bách Lí Mạch như có linh hồn, chuyển động theo ý chủ nhân, thu phóng tự nhiên, quấn, quay, quật, ở giữa không trung linh hoạt vũ động, thật đúng là quấn về một đám, thả ra một con, quấn về như rồng, thả ra như giun, thu hồi như hổ, thả ra như mèo.

Nam Phong Nguyệt bóng dáng thanh lệ linh hoạt tránh né công kích của báo gấm, một giây còn đang ở bên trái, giây tiếp theo đã đến bên phải, khắc này còn phía trước, ngay sau đó liền vọt đến phía sau, thân pháp phiêu dật, ở trong mớ thịt máu hỗn loạn giống như một bóng trăng sáng. Ngẫu nhiên vẫy tay thả ra chút bột phấn, lại phát hiện tất cả đều không có hiệu quả. Nam Phong Nguyệt nhíu mày, nhìn nhìn Bách Lí Mạch đang khổ chiến, thi triển thân pháp, bắt đầu ở chung quanh Bách Lí Mạch lắc lư, đem công kích về phía mình giao toàn bộ lại cho Bách Lí Mạch.

Bách Lí Mạch không phiền, ngược lại thập phần cao hứng, điên cuồng vì Nam Phong Nguyệt giải quyết phiền toái. Nữ nhân của hắn ở lúc nguy hiểm ỷ lại hắn, có thể không cao hứng sao.

Trái lại, những người khác sẽ không nhẹ nhàng như vậy. Phong Ly và Phong Hồn cùng một tổ, tiểu Nhược Thần chuyển dời đến trong lòng Phong Ly, Phong Hồn kiếm không ngơi, ngoài giết vẫn là giết, Phong Ly ôm tiểu Nhược Thần né tránh , ngẫu nhiên di động đến phia sau báo gấm vận nội lực đá một cước, không đá chết cũng có thể đá què, cho dù què không được, cũng phải đá nó bay xa. Mà tiểu Nhược Thần một đôi mắt to hề sợ hãi, sáng ngời hữu thần chú ý bốn phía, ngẫu nhiên nhắc nhở Phong Ly, Phong Hồn, ngẫu nhiên vươn tay nhỏ bé vung ra thuốc bột gì đó, mặc kệ hiệu quả như thế nào, có công dụng là được, không có, bọn họ cũng không tiếc.

Phá Phong, Phá Nhật, Minh Châu, Minh Kì bốn người đem Phong Tiêu bảo hộ ở bên trong, bốn người tuy rằng nội lực không cao, nhưng chiêu thức đều đã trải qua sự dạy dỗ của Bách Lí Mạch cùng Long Chiến Nhã, lực sát thương rất lớn, bốn người phối hợp ăn ý, còn có tiểu Phong Tiêu ngẫu nhiên xem xét đúng thời cơ nắm con dao nhỏ chém vài cái lại lùi về, cho nên chiến đấu cũng không tính là quá vất vả.

Dạ Lăng, Tiêu Triết hợp lực, bị thương nhẹ, nhưng thân pháp càng ngày càng linh hoạt, động tác càng ngày càng nhanh nhẹn, hơn nữa hai người ăn ý, giết được ngày càng nhiều.

Phượng Lẫm cùng Viên Liệt không hổ là tinh anh mới của võ lâm, hai người liên thủ làm cho dù báo gấm biến dị cũng không còn gì đáng nói.

Bách Lí Linh, Vân Thanh, Kì Dương, Huyền Mặc hợp lực, nề hà Bách Lí Linh, Vân Thanh cùng Kì Dương võ công cũng không quá tốt, đỡ không được thì nhanh chóng công kích bậy ba, nhất thời vết thương lớn nhỏ không ngừng xuất hiện. Mặc Lam, Hách Liên Hiểu cùng Liễu Thừa Phong ba người đem Hách Liên Ảnh đã xỉu bảo hộ, Mặc Lam nội lực không đủ, không thể thi triển âm công phạm vi, liền áp dụng phương pháp xáp lácà, dùng âm công nhiễu loạn động tác con báo, rồi Liễu Thừa Phong hoặc là Hách Liên Hiểu đi lên cho một kích trí mệnh.

Về phần thị vệ, mang vào vốn ít, này nhiều lần chọn lọc lại, cũng chỉ còn lại bốn người.

Lúc đàn báo còn lại hai mươi con, hai bên đều đình chỉ xung đột, hình thành thế cục người thú giằng co.

“Có ý gì?” Kì Dương thở hổn hển, cảnh giác nhìn hai mươi con báo đối diện.

“Ai biết được, chắc là ở nghỉ ngơi.” Long Chiến Nhã cổ tay lưu chuyển, đem đao vắt lên trên vai, tư thái tùy tiện mà xinh đẹp.

“Tiểu Nhã nhi, ngươi thật đúng là thích hợp làm thủ lĩnh thổ phỉ.” Nhìn động tác thô lỗ của Long Chiến Nhã, Bách Lí Mạch trêu ghẹo nói.

“Nếu là Long tôn chịu làm thủ hạ của ta, ta sẽ cố làm chức thủ lĩnh này.” Long Chiến Nhã nghiêng đầu, cười hì hì nhìn Bách Lí Mạch, quăng tới một ánh mắt coi thường

“Ta nói vương phi a, ngươi không thể khẩn trương một chút nào sao?” Nhìn vài người chung quanh Long Chiến Nhã rõ đang nhàn hạ, Liễu Thừa Phong hắc tuyến đầy đầu. Nguy cơ của bọn họ còn chưa giải trừ, bọn họ tưởng mấy con đang nhe răng trợn mắt này là mèo nhà sao?

“Phong vương đừng vội, lúc cần, chúng nó sẽ ra tay .” Phong Ly ôn hòa cười.

Liễu Thừa Phong lảo đảo một cái. Ai nóng nảy? Ai nóng nảy?! Hắn một chút cũng không sốt ruột! Đối diện mấy thứ này đều không cần động tay đâu nha!

“Nó lại tới nữa.” Mặc Sĩ Lưu Thương ánh mắt căng thẳng, nhìn con báo ở phía sau.
Bình Luận (0)
Comment