Chiến Vương Long Phi

Chương 56

Chỉ chốc lát, các thiên kim tiểu thư vừa đi vào đã quay trở lại, mặt mày đều mang theo ý cười, thái nhẹ nhàng, trong đám người bọ họ không thấy bóng dáng của Mặc Sĩ Lưu Tâm.

Các thiên kim tiểu thư đều mặc vũ y màu thủy lam, thắt lưng hẹp váy dài buộc quanh, làm cho dáng người càng thêm xinh đẹp, dưới ánh sáng ái muội của đêm tối, màu thủy lam thanh lệ càng tôn lên khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp của các nàng. Mỹ nhân mỗi người phong vận một vẻ, vừa ra sân đã hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ nam nhân, đương nhiên không bao gồm Mặc Sĩ Lưu Thương đang chuyên tâm thưởng thức Long Chiến Nhã, còn có một người khác, chính là Phong Như An.

Nhạc bắt đầu, là mà khúc cổ tranh nhè nhẹ. Mười vị thiên kim tiểu thư theo nhạc mà nhảy, thắt lưng uốn éo, đầu vừa quay lại xinh đẹp đẹp vô cùng. Các tiểu thư phối hợp ăn ý, hoặc đi hoặc ngừng, nhảy lên, ngã người xuống, linh động như xà. Có thể thấy, một bài nhảy là đã được luyện tập rất lâu.

Một lát sau, các thiên kim tiểu thư tụ lại một chỗ, hợp thành một nụ hoa, khi mở ra, một thân phấn hồng Mặc Sĩ Lưu Tâm xuất hiện ở chính giữa, nhưng không có người thấy rõ, nàng đến từ lúc nào.

Có thể là do thời gian quá mức vội vàng, kiểu tóc của Mặc Sĩ Lưu Tâm vẫn như lúc đầu, mái tóc dài buông thả, trang điểm trên mặt thực nhạt, hơn nữa một thân phấn (hồng) y, ánh mắt linh động, làm cho người khác nghĩ đó là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, quyến rũ nữ nhân, lại đồng thời giữ được ánh mắt của nam nhân. Không thể không nói, Mặc Sĩ Lưu Tâm rất biết vận dụng cơ hội của mình, không giống như những nữ nhân không có đầu óc.

Sau vài động tác mềm mại, tiếng đàn đột nhiên chuyển đổi, giai điệu trở nên vui tươi, động tác vũ đạo cũng trở nên nhẹ nhàng hoạt bát. Dưới sự dẫn dắt của Mặc Sĩ Lưu Tâm, đoàn người hoặc là toát ra, hoặc là xoay tròn, bước nhảy nhẹ nhàng uyển chuyển như một con yến phục sào, bay cao như thước điểu đêm kinh.

Nhất là Mặc Sĩ Lưu Tâm đứng ở phía trước, một gương mặt non nớt, nhưng khi khiêu vũ, toàn thân đều tản ra một khí chất xinh đẹp, hòa cùng sự ngây ngô trong sáng, làm cho các nam nhân đang nhìn đều trố mắt. Cảm nhận được sự chú ý cùng ca ngợi của mọi người, trong mắt Mặc Sĩ Lưu Tâm càng thêm kiêu ngạo, tự đắc.

“Thì ra người ta không phải muốn giúp ta nha.” Khụt khịt cái mũi, Long Chiến Nhã phía dưới cằm của Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu giày xéo một mảng y phục trước ngực hắn, cho đến khi chỗ vải vóc thượng hạng đó nhăn thành nhiều nếp, sau đó lại dời sang chỗ khác.

“Nhã nhi cũng cần nàng ta hỗ trợ sao? Sẽ không sợ nàng ta không giúp đước gì mà còn trở ngại chứ?” Bàn tay to nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, ngăn không cho nàng tiếp tục giày vò y phục của hắn.

“Nhưng nàng ta nói là muốn hỗ trợ đó thôi, mọi người trong nhà các ngươi đều nói chuyện không giữ lời.” Bĩu môi, Long Chiến Nhã bắt đầu cố tình gây sự.

“Đó là người nhà của chúng ta.” Bất đắc dĩ nhìn tiểu nữ nhân bắt đầu làm ầm ĩ, Mặc Sĩ Lưu Thương sâu sắc cảm nhận được sự nhàm chán của nàng, bất quá tiểu nữ nhân đã biết làm nũng với hắn, cố tình gây sự với hắn, đó là hiện tượng tốt, cùng lắm đối với lời nàng vừa nói hắn cảm thấy bất mãn. “Ta có khi nào nói chuyện không giữ lời.”

“Ngô…” Long Chiến Nhã bắt đầu trầm tư suy nghĩ, tựa hồ giống như thật sự không có, ôi chao, hơn nữa hắn rất ít khi hứa hẹn với nàng, cơ hồ đều đã làm, ừm.. nàng thực thích điểm này của hắn. “Ây da, giống như là không có”.

“Cái gì mà giống như!” Mặc Sĩ Lưu Thương trừng mắt, tức giận vỗ nhẹ lên mông nàng, không nhẫn tâm đánh mạnh, cảm giác so với tán tỉnh không khác mấy

“Ngươi làm cái gì!” Né một chút, Long Chiến Nhã trừng hắn.

“Nhã nhi muốn vi phu làm cái gì?” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ của Long Chiến Nhã, cười tà.

“Hừ!” Đối với những chuyện đấu võ mồm như thế này, Long Chiến Nhã luôn dễ dàng giành phần thắng, nhưng hết lần này đến lần khác lão nương đều thua cái tên mặt dày này là thế nào, thật khó chịu. Da mặt nàng cũng rất dày, vì sao trước mặt hắn lại rất mỏng như vậy đâu? Thật sự đáng ghét a.

“Ha ha.” Véo nhẹ cái mũi nhỏ của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương chỉnh cho Long Chiến Nhã ngồi ở vị trí thoải mái trong lòng mình.

Nhạc ngưng, vũ dừng, một vũ điệu này theo lý đều giành được sự tán thưởng của mọi người trong yến hội.

“Tam hoàng tẩu, Lưu Tâm có thể làm cũng chỉ được như thế. Sau đó tam hoàng tẩu cứ tùy ý biểu diễn gì đó là được, mọi người sẽ không để ý.” Bởi vì tất cả mọi người sẽ thích ý sau điệu nhảy vừa rồi. Giọng nói Mặc Sĩ Lưu Tâm tràn đầy cao ngạo.

“Ha ha, vậy thật đúng là cám ơn công chúa.” Chậc, vì sao tất cả mọi người đều khinh thường nàng như vậy đâu? Nàng thoạt nhìn vô dụng như vật sao? Thật là khó chịu.

“Đây là việc Lưu Tâm...... Nên...... Làm...... ......” Mặc Sĩ Lưu Tâm còn muốn nói hai câu nữa, nhưng nhìn thấy Long Chiến Nhã chậm rãi đứng lên, sửa sang lại y phục, không nhìn lấy một cái đi qua người nàng. Gương mặt Mặc Sĩ Lưu Tâm nháy mắt liền cứng ngắc, ho nhẹ một tiếng, trở về vị trí của mình. Nàng ta dám không nhìn nàng? Hừ!

“À đúng rồi, muốn xem cái gì?” Đi đến nửa đường, Long Chiến Nhã đột nhiên quay lại hỏi Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Cái gì cũng được.”

Nghĩ nghĩ, Long Chiến Nhã ngồi trước cây đàn cổ tranh, chỉnh âm dây cầm, mười ngón tay Long Chiến Nhã linh động, nhẹ nhàng chầm chậm khải, thâm tình chứa chan hóa thành nốt nhạc chảy xuôi ra.

Cầm kĩ Long Chiến Nhã có thể xem như tự học mà thành, đã được ảnh hưởng rất nhiều người, nhất là chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Nam Phong Nguyệt. Cho nên khi khải đàn, từ trước đến giờ đều là lấy tâm làm thành khúc.

Tùy ý khơi dậy huyền cầm, trong đầu Long Chiến Nhã đều nghĩ đến lúc trước cùng Mặc Sĩ Lưu Thương gặp nhau. Vừa mới gặp mặt, hai người khi đó không tín nhiệm nhau, càng không nói đến ăn ý, thậm chí ngay cả tính tình cũng không hợp nhau, ba ngày đánh một trận nhỏ, năm đánh một trận lớn, nói cũng không có nói quá một câu. Vậy từ khi nào thì bắt đầu? Từ lúc thì ánh mắt hắn nhìn mình đã thay đổi, hắn bắt đầu theo bên nàng, cưng chiều nàng. Trong suốt hành trình tìm bảo, hắn chưa từng nói với nàng một chữ “không”, trong hoàn cảnh đó, hắn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, có thể mang cả tính mạng giao cho nàng, đã như thế thì phải cần bao nhiêu tình cảm sâu nặng?

Lại là khi nào thì bắt đầu, cảm giác mình đối với hắn cũng trở nên thay đổi? Quen hơi thở hắn, quen được hắn cưng chiều, sau đó chính mình cũng yêu hắn? Thì ra bên nhau lâu ngày thật sự có thể sinh tình a. Cho đến bây giờ, nàng không nghĩ mình còn có tâm, nàng chưa bao giờ biết yêu một ai, loại cảm giác này cũng không tệ lắm. Nàng thích ánh mắt của hắn nhìn nàng, vô cùng thích.

Tiếng đàn vừa chuyển, Long Chiến Nhã nghĩ tới một ca khúc hiện đại.

“Đó tình yêu anh ạ, em hứa sẽ yêu anh bằng tất cả trái tim mình

Cùng đi bên anh cùng anh nhảy vào biển tình yêu.

Ai là người em yêu nhất

Yêu thương anh bằng cả tấm lòng

Có anh, mỗi ngày đều quá tuyệt vời

Bên anh mãi mãi, từ nay về sau này chỉ yêu mình anh

Cảm giác rung động vĩnh viễn, mỗi ngày lại một thêm dư vị

Giữ gìn nó giống như đang điều hòa gia vị

Có thể duy trì và lưu giữ nó, tình yêu dạy em cách hạnh phúc cho cả một thế kỷ

Oh ba by, I love you, I love you every day

Bên anh mãi mãi, từ nay về sau này chỉ yêu mình em

Bên em mãi mãi,từ nay về sau này chỉ yêu mình anh

Cảm giác rung động vĩnh viễn, mỗi ngày lại một thêm dư vị

Giữ gìn nó giống như đang điều hòa gia vị

Có thể duy trì và lưu giữ nó, tình yêu dạy em cách hạnh phúc cho cả

một thế kỷ

Biết ơn vì đã được gặp anh ….”

(Mẹ chồng khó tính 2 OST – Huỳnh Tông Trạch ft Hồ Hạnh Nhi)

(LN: tìm cũng tương đối vất nha :3 bài này nghe cũng mướt lắm

Tiếng đàn sạch sẽ, giọng nữ có chút non nớt, một câu một câu đều là suy nghĩ trong lòng. Tình cảm chân thành tha thiết khải thành tiếng đàn, xuyên qua tiếng ca cuốn hút mỗi người ở đây. So với cầm khúc uyển chuyển của Nhạc Phán Nhi, nàng là người đầu tiên bộc lộ hết tâm tư tình cảm trực tiếp hát thành ca khúc ở cổ nhân này, càng làm cho lòng người rung động hơn.

Mặc Sĩ Lưu Thương dừng động tác, ngay cả ánh mắt cũng không dám chớp, như một pho tượng, nhìn chằm chằm cái lúm đồng tiền như hoa của tiểu nữ nhân, một câu một câu, đi thẳng vào tim, phía ngực trái, như là đáp lời tiếng ca của Long Chiến Nhã, trái tim kịch liệt nhảy lên, một chút một chút, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hai người bọn họ, chưa từng nói yêu một lần, nhiều nhất chính là một câu Long Chiến Nhã từng hỏi “Ngươi thích ta sao?”, mà hắn chỉ trả lời “Ừm.”, sau đó cũng không có gì khác. Nhưng hắn tin tưởng nàng hiểu hắn, cũng như hắn hiểu nàng thực bình thường, bởi vì bọn họ là đều như nhau, đều là loài sói, hoặc vô tâm, hoặc chính là tận tâm cả đời. Nhưng hôm nay, Long Chiến Nhã lại nói lời yêu, tuy rằng chỉ dùng phương thức này, nhưng lại làm hắn rung động, làm hắn vui mừng khôn xiết mà xúc động muốn khóc.

Triều Kì cũng không nghĩ tới, chính mình nhất thời quấy rối muốn xem náo nhiệt, thế nhưng lại nhìn thấy nữ nhân này can đảm như vậy. Nàng ta, tựa hồ không giống những gì Chiến Bắc nói a, có học rộng, có can đảm. Hắn đột nhiên có chút hâm mộ Chiến vương, vì hắn có thể tìm được một nữ nhân có thể cùng hắn sóng vai, đây là khát vọng của bao nhiêu người nhưng không dễ tìm được.

Tiếng ca kết thúc, tiếng đàn ngừng, Long Chiến Nhã ngồi chỗ kia, cười khanh khách nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Lại đây.” Thanh âm Mặc Sĩ Lưu Thương có chút khàn khàn, dang rộng hai tay, chờ Long Chiến Nhã.

Ngày thường Long Chiến Nhã kiêu ngạo cường thế, nhưng hôm nay thực dịu ngoan, nhu thuận như một con mèo nhỏ, nghe tiếng chủ nhân gọi, liền bước từng bước một tới gần chủ. Long Chiến Nhã cũng không nhanh, từng bước một, tao nhã, thong dong, lại hết sức kiên định. Phía bên kia, không đơn thuần là một nam nhân, mà đó là người mà Long Chiến Nhã nhận định, là người có thể cùng nàng làm bạn cả đời, cũng người để nàng dựa vào, kiếp trước kiếp này, là chỗ dựa duy nhất. Mặc Sĩ Lưu Thương cũng không gấp, hắn biết hiện tại nàng nghĩ đến cái gì, cho nên hắn vẫn giữ hai tay dang rộng, nhìn Long Chiến Nhã từng bước một đến gần hắn.

“Cao hứng sao?” Đứng trước người Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ừm.” Cánh tay vừa thu lại, đem tiểu nữ nhân ôm vào trong lòng, hơi hơi ngửa đầu, hoàn hảo bắt giữ cánh môi như hoa anh đào của Long Chiến Nhã, nhẹ liếm, mút lấy, cuối cùng mở ra hàm răng của nàng, tiến vào, cùng nàng thưởng thức.

Không nhìn đến chung quanh, hai người ngông cuồng, tùy ý truyền cho đối phương thâm tình trong lòng.

Mọi người cực kỳ hâm mộ nhìn kia hai người, nhìn không gian chỉ thuộc về hai người, không người nào có thể chen chân vào, giống như hai người kia từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trời sinh một cặp.

“Thương, ngươi chiếm tiện nghi ta .” Hơi hơi đẩy ra Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã tà ác một chút, còn ác ý nhéo mạnh trên người Mặc Sĩ Lưu Thương.

“Hừ. Ngươi… nữ nhân này, đừng lộn xộn.” Mặc Sĩ Lưu Thương bất mãn, ôm trụ Long Chiến Nhã, ngăn cản động tác của nàng, không biết hắn nhịn rất vất vả sao? Tiểu nữ nhân thật không có lương tâm!

Yến hội tựa hồ cũng không có gì quan trọng để tiến hành, Mặc Sĩ Lưu Thương liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Cổ, hướng hắn tỏ ý, sau đó ôm lấy Long Chiến Nhã lách người rời đi.

“Vương gia, Vương phi còn nhỏ.” Khóe miệng Phong Như An nâng lên, nhìn bóng dáng kia trong nháy mắt cứng ngắc, ý cười càng đậm.

Không nghĩ tới Phong Như An sẽ ở phía sau nói đến, lại nói một câu như vậy, Mặc Sĩ Lưu Thương dừng cước bộ một chút, thân mình cứng đờ, cố nén ý muốn một kiếm chém chết Phong Như An, nhanh bước rời đi.
Bình Luận (0)
Comment