Chiến Vương Long Phi

Chương 60

“Vương gia.” Từ Long các trở về, khí tức mạnh mẽ trên người Dạ Lăng, Tiêu Triết cùng Đường Thạc càng thêm nội liễm, lệ khí chém giết từ chiến trường đã hoàn toàn biến mất, thoạt nhìn thuần lương vô hại, trong đôi mắt sương mù mông lung, dùng tươi cười hay lạnh nhạt để ngụy trang, che dấu tốt thần sắc nơi đáy mắt.

Đến thư phòng, ba người đang không khí vui sướng nháy mắt bị đóng băng, nơi phát ra hàn khí đương nhiên là từ Mặc Sĩ Lưu Thương đang bận rộn trên thư trác (bàn). Trong thư phòng từ khi nào thì lạnh như vậy? Ngẩng đầu xem xét một chút, bố trí vẫn như trước, về phần tin tức kia, hẳn là còn chưa đến được Vương gia. Chuyện gì xảy ra đây?

Vẫn là Đường Thạc tâm tư của một quản gia lưu động nhanh nhất, nghĩ đến Vương phi không có trong thư phòng, đi thẳng đến đây cũng không có thấy bóng dáng của Vương phi liền biết Vương gia nhà bọn họ không vui là vì chuyện gì.

“Không tệ.” Nhìn ba người đã hoàn toàn thu liễm được khí tức, Mặc Sĩ Lưu Thương vừa lòng gật đầu, xem ra nếu có thời gian hắn cũng nên đến Long các đi dạo một phen, “Có chuyện gì?”

“Vương gia, vừa có tin tức, vận chuyển quân lương đóng quân ở tây nam xảy ra vấn đề.” Dạ Lăng cầm trong tay tờ giấy đem đến đặt lên bàn, rồi nhanh chóng lui về. Áp khí bên cạnh Vương gia rất thấp, hắn chịu không nổi a.

“Là mễ (gạo) trang từ chúng ta đưa đi?” Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày. Bắt đầu động thủ rồi sao, hắn đã nghĩ bọn họ sẽ động thủ sớm hơn nhưng không nghĩ tới đến lúc hắn trở lại họ mới bắt đầu hành động.

Tây nam là biên giới của Long Ngự quốc cùng Đông Lạc quốc, đều là sa mạc và sa mạc, hoàn cảnh khắc nghiệt, lương thảo vật tư toàn nhờ bên trong vận chuyển ra, không cần nói cũng biết Hoàng đế rất chú ý đến vật tư ở đóng quân tây nam vận chuyển đến, ở đó đột nhiên xảy ra chuyện, Hoàng đế đương nhiên tức giận. Hiện tại mễ trang của hoàng gia đều do hắn quản lý, nếu không điều tra chuyện gì có thể hắn sẽ gặp phiền toái.

“Đúng vậy, hơn nữa người hộ tống đều là Ưng quân của Vương gia.” Ưng quân vệ quân thận cận của Mặc Sĩ Lưu Thương, thực lực cường hãn, trung thành và tận tâm, chỉ nghe theo chỉ thị của Mặc Sĩ Lưu Thương còn lại đều không tiếp nhận. Chỉ có một ngàn người lại là thế lực mà khắp nơi đều kiêng kị vô cùng, nhưng một ngàn người này tất cả đều du diêm không tiến, không tham tài, cũng không thích phô trương, không cần quyền, không có người thân, quả thực là không có khuyết điểm, ngay cả biện pháp lấy lòng đều không có.

Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày. Ưng quân hộ tống? Như vậy thời điểm đưa ra ngoài khẳng định là không có vấn đề gì. Trên đường bị đánh tráo? Bọn họ thật đúng là tốn không ít vốn đâu, vậy mà có thể làm một số hành động nhỏ dưới sự giám hộ của Ưng quân, hắn không phải nên khen thưởng bọn họ một chút sao?

“Có người sắp xếp đưa hoàng thượng đến nơi đó, phỏng chừng tối nay sẽ đến nơi. Có nên ngăn chặn?” Tiêu Triết không có nửa phần hấp tấp, cảm xúc cũng đã thu liễm, nét mặt không hệ lộ rõ vui mừng, trầm ổn hơn.

“Không cần.” Cho dù sắp xếp đưa hoàng thượng đến nơi đó thì thế nào? Không phải hắn làm, cũng đừng ai nghĩ đến vu oan hắn! “Chuẩn bị quân lương lần nữa, bí mật đưa đến quân doanh, không để sai sót.”

“Vương gia, quân lương này, chỉ sợ mễ trang của chúng ta không có nhiều như vậy.” Đường Thạc cười tủm tỉm mở miệng.

“Đến lấy của Vương phi.” Mặc Sĩ Lưu Thương một chút chần chờ đều không có, trực tiếp phân phó cướp của tiểu nữ nhân nhà mình.

“Như vậy, Vương phi người đâu? Thủ hạ cùng Vương phi thương lượng một chút.”

Đường Thạc vừa nói lời này, sắc mặt Mặc Sĩ Lưu Thương liền đen, áp khí toàn bộ thư phòng nhanh chóng giảm xuống.

Đường Thạc thật muốn hận cái miệng của mình. Có phải hắn chỉ cần tìm là được rồi, hỏi Vương gia làm gì, thật sự là tự tìm cái chết. Mặc dù đã được huấn luyện ma quỷ vừa rồi ở Long các, nhưng bọn hắn vẫn là không chịu được lãnh khí của Vương gia nhà bọn họ a.

“Vương phi đi chơi, buổi tối ngươi đi tìm nàng đi.” Mấy ngày nay tiểu nữ nhân rất thanh nhàn, hắn liền đem nàng vây ở trong thư phòng bồi hắn, bây giờ thì không, hôm nay cũng chịu không nổi, chạy ra ngoài chơi, đáng thương cho hắn, còn có một đống công văn chờ xử lý. Không biết nàng chạy đến nơi nào chơi, thật muốn đi cùng nàng a.

Mà Long Chiến Nhã đang bị người nào đó nhớ thương đang mang theo Tiểu Nhược Thần, Phong Hồn và Phong Tuyết đang ở ngoài đường phố vui vẻ.

“Mẫu thân mẫu thân, ngươi xem này.” Tiểu Nhược Thần giơ một cái xoay gió, vù vù thổi.

“Mẫu thân mẫu thân, cục cưng muốn cái kia.” Một tay tiểu Nhược Thần chỉ vào một con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm, tay kia cầm lấy tay Long Chiến Nhã lắc lắc.

“Mẫu thân mẫu thân, người xem, Hồn ca ca mua cho cục cưng đồ chơi làm bằng đường, xem có giống cục cưng không?” Tiểu Nhược Thần đem đồ chơi làm bằng đường đặt bên cạnh khuôn mặt nhỏ nhắn, chờ Long Chiến Nhã nhận xét.

“Mẫu thân mẫu thân, cục cưng muốn ăn kẹo hồ lô, mẫu thân có muốn ăn không?” Tiểu Nhược Thần oai đầu nhìn Long Chiến Nhã, ánh mắt cũng không ngừng hướng về kẹo hồ lô cách đó không xa.

Phong Tuyết và Phong Hồn đi theo tiểu Nhược Thần chạy đông chạy tây, tính tiền mang đồ. Mà Long Chiến Nhã vẫn đi theo phía sau bọn họ, nhìn bọn họ bận rộn .

Long Chiến Nhã chưa từng nghĩ tới, có một ngày nàng cũng có thể cùng thân nhân và bằng hữu cùng nhau đi dạo phố, mua này nọ. Kiếp trước gia đình bất hạnh, sống kiếp sát thủ, làm cho nàng không có cơ hội được như vậy, nàng hiểu được, nàng không phải nữ nhân bình thường, cho nên chưa từng hy vọng xa vời quá. Kiếp này, nàng trọng sinh vào nhà đế vương, có được chức vị Vương phi, nàng thầm nghĩ kiếp này cũng sẽ không thái bình, cho nên thành lập Long các, vì cuộc sống không an tĩnh sắp tới mà chuẩn bị, cho nên cũng chưa từng có nghĩ tới. Nhưng mà hiện tại, nàng lại có được. May mắn biết bao, Phong Hồn, Phong Ly, Phong Nguyệt, Phong Lam đều biết ân báo đáp, đối với nàng trung thành và tận tâm, may mắn biết bao, nàng gặp Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt là hai cái ngoại tốc ở cổ đại, có thể cùng nàng nâng chén nói chuyện vui vẻ, may mắn biết bao, nàng bởi vì cô quạnh mà đối xử tốt với Mặc Sĩ Nhược Thần, được đứa nhỏ này toàn tâm ngưỡng mộ và tôn kính, may mắn biết bao, nàng gặp được Mặc Sĩ Lưu Thương, nam nhân kia hết lòng cưng chiều nàng. Những người này đối đãi với nàng đều là thật tâm, nàng có thể nhìn ra cho nên thay đổi ước nguyện ban đầu khi đến thế giới này, nàng không nên chỉ vì chính mình mà sống, nàng còn phải bảo hộ cho bọn họ chu toàn.

“Đệ muội, sao chỉ có một mình xuất phủ?”

Mặc Sĩ Lưu Dạ vốn muốn đi túy phong lâu, cũng chính là thanh lâu lớn nhất trong thành Long Ngự này, nhưng từ xa đã thấy Long Chiến Nhã, một thân hồng y, dáng người xinh đẹp, so với vũ cơ kiều mị của túy phong lâu đều xinh đẹp hơn ba phần, nhưng trên mặt lại tràn đầy nét cười thanh thuần như hoa sen, hai loại khí chất mâu thuẫn này trên người Long Chiến Nhã đều được dung hợp đến hoàn mỹ, khiến cho lòng người một trận ngứa ngáy, lúc lấy lại tinh thần, người đã đứng trước mặt Long Chiến Nhã.

“Bình vương cũng là một mình?” Long Chiến Nhã cố gắng bình ổn chán ghét trong lòng, nhẫn nhịn xúc dộng muốn đánh bay người trước mắt đi, tận lực nâng lên một chút tười cười ôn hòa.

“Đúng vậy, bổn vương cũng là một mình. Đệ muội muốn đi ăn cơm trưa sao? Không bằng đi cùng bổn vương?”

“A, bổn vương phi không phải muốn ăn cơm trưa, chỉ là nhìn thấy một thị thiếp của Vương gia lén lút ra ngoài nên theo ra đây, Bình vương vừa rồi nói như vậy thật ra bổn vương phi cũng cảm thấy hơi đói rồi.”

“Thị thiếp?” Mặc Sĩ Lưu Dạ sửng sốt. Nàng ấy hôm nay rời khỏi vương phủ? Còn lén lút? Đi đâu?

“Đúng vậy, gọi là nhỉ, hình như là...... A, đúng rồi, là kêu Thanh Vũ.” Long Chiến Nhã vụng trộm quan sát thần sắc Mặc Sĩ Lưu Dạ, quả nhiên có biến.

“Vương phi có nhìn thấy nàng đi đâu?” Mặc Sĩ Lưu Dạ không có ý thực được, hiện tại lực chú ý của hắn tất cả đều ở trên người Thanh Vũ, đã quên đi ý định ban đầu với Long Chiến Nhã.

“Xem phương hướng chắc là đi túy phong lâu. Bổn vương phi thật ra cũng rất ngạc nhiên nàng đi vào trong đó làm gì, bất quá bổn vương phi cũng không thể đi vào, chỉ có thể đi dạo gần đây, chờ nàng đi ra.” Long Chiến Nhã rất buồn rầu liếc nhìn về phía túy phong lâu.

“Túy phong lâu?” Mặc Sĩ Lưu Dạ lặp lại, “Không bằng như vậy đi, đệ muội ở đây chờ cũng không phải chuyện tốt, không bằng để cho bổn vương vào xem, đệ muội trở về phủ chờ tin tức bổn vương, được chứ?”

“Như thế cũng tốt. Vậy phiền toái Bình vương .” Long Chiến Nhã cảm kích cười cười.

“Vậy bổn vương đi trước.” Mặc Sĩ Lưu Dạ gật đầu, hướng túy phong lâu đi đến.

“Tiểu thư, ngươi lại làm gì ?” Nhìn Mặc Sĩ Lưu Dạ đi xa, Phong Hồn và Phong Tuyết mới mang theo tiểu Nhược Thần xuất hiện, vừa rồi bọn họ vẫn tránh ở góc khuất trong đám người. Dù sao bọn họ xuất hiện cũng giúp không được cái gì, vẫn là ở một bên xem trò vui.

“Không có gì, để cho Thanh Vũ bằng tốc độ nhanh nhất đến túy phong lâu, ta muốn tránh xa Mặc Sĩ Lưu Dạ một chút.” Long Chiến Nhã nhún vai. Thanh Vũ và Phong Nguyệt không hợp nhau, làm sao có thể chủ động chạy đến chỗ Phong Nguyệt.

“Vâng.” Hắn rất ngạc nhiên, tiểu thư chỉ muốn dùng một lí do để thoái thác dụ Mặc Sĩ Lưu Dạ đi, phải biết rằng Mặc Sĩ Lưu Dạ đối với tiểu thư hứng thú cũng thật không phải nhỏ.

“Vương phi làm sao biết Bình vương đối với thị thiếp của Chiến vương cảm thấy hứng thú?” Thanh âm ôn hòa từ trong đám người truyền đến, nghiêng đầu, liền thấy Phong Như An một thân áo trắng.

“Không có gì, trùng hợp mà thôi.” Long Chiến Nhã thản nhiên đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phong Như An, “Phong công tử mời bổn vương phi ăn cơm trưa đi.”

“Vì sao?” Hắn nhìn không thấu này nữ nhân. Nàng có chút không giống người thường, cho nên không thể dùng suy nghĩ bình thường để bình phán, cho nên hắn đoán không được mục đích của nàng.

“Xem trò vui không cần tiêu tiền sao?” Long Chiến Nhã khinh thường liếc mắt nhìn Phong Như An.

“Nhưng Phong mỗ còn có rất nhiều chỗ thực không hiểu được, màn diễn này không tính là thành công.”

“Không thực hiểu được? Vậy là cũng hiểu được một chút đi.”

Phong Như An sửng sốt, lập tức lắc đầu. Nữ nhân này dường như có chút cưỡng từ đoạt lý (già mồm áp lẽ phải)?

“Nếu đã như vậy, Vương phi, thỉnh đi.”

“Nha, có người mời ăn cơm trưa, ôi chao.” Phong Như An vừa dứt lời, tiếng tiểu Nhược Thần hoan hô liền vang lên, giống như đã biết trước Phong Như An nhất định sẽ đáp ứng.

Quả nhiên là mẹ con. Phong Như An nhu nhu cái đầu nhỏ của tiểu Nhược Thần, dẫn đầu hướng Trăm Vị Cư đi đến.

“Nói đi, muốn hỏi cái gì?” Cơm nước no nê, Long Chiến Nhã nhìn Phong Như An, trong ánh mắt lộ vẻ hiểu rõ.

“Long cô nương làm sao biết Phong mỗ có vấn đề muốn hỏi?” Buông chiếc đũa, Phong Như An cũng nhìn Long Chiến Nhã.

Đổi cách gọi? Long Chiến Nhã nhíu mày, ý cười không giảm.

“Chẳng lẽ ngươi sẽ không muốn hỏi ta một chút về chuyện của chủ tử ngươi?”

“Long cô nương ý gì?” Ánh mắt Phong Như An sáng lên một cái, một cỗ khí sắc bén nhọn tản ra, chỉ trong giây lát đã khôi phục lại vẻ ôn nhuận.

“Ngươi là thủ hạ của Lưu Thương đi. Tuy rằng không biết ngươi phụ trách cái gì.”

“Chủ thượng nếu đã nói cho người ta là thủ hạ của hắn, vậy sao có thể không nói cho người chức trách của ta?” Phong Như An có chút khó hiểu.

“Ngươi cho rằng là hắn nói cho ta biết?” Long Chiến Nhã buồn cười nhìn Phong Như An. Tưởng nàng lên lớn như một con thỏ trắng sao? Nàng có vô dụng như vậy sao?

“Chẳng lẽ không đúng?” Phong Như An nhíu mày. Hắn cho là hắn không có làm chuyện gì đặc biệt để nàng có thể nhận ra.

“Tuy rằng không có biểu hiện rõ ràng nhưng hai người các ngươi lúc đó động tác nhỏ cùng ánh mắt qua lại không ít, ta cũng chỉ cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi, cho đến khi vừa rồi ngươi tìm tới ta.”

“Vậy sao?” Phong Như An ý bảo nàng tiếp tục nói tiếp.

“Ngươi chẳng lẽ không biết ánh mắt của ngươi nhìn ta có bao nhiêu khinh thường sao?” Long Chiến Nhã nheo mắt, “Vì sao lại khinh thường? Cho rằng ta không xứng với Lưu Thương? Nếu ngươi không phải thuộc hạ của hắn, ta xứng hay không xứng với hắn thì có liên quan gì đến ngươi đâu?”

“Ha ha, tâm tư của Long cô nương thật đúng là tinh tế, chỉ dựa vào một chút như vậy đã có thể nhận định quan hệ của Phong mỗ và Vương gia.” Phong Như An cười. Hắn quả thật khinh thường nàng.

“Quá khen.” Long Chiến Nhã mân một hóp trà, “Ta không cần biết ngươi nhìn ta như thế nào.”

Phong Như An nhíu mày.

“Ta chỉ cần Lưu Thương công nhận, các ngươi và ta không liên quan.” Buông chén trà, Long Chiến Nhã nửa ánh mắt cũng không có nhìn đến Phong Như An, tao nhã bước qua người hắn rời khỏi quán.

Tiểu Nhược Thần lúc đi ngang qua Phong Như An bước chân dừng một chút, tiếc hận nhìn Phong Như An lắc đầu rồi đuổi kịp Long Chiến Nhã.

Phong Hồn và Phong Tuyết như nhau đều không có nhìn Phong Như An, bọn họ chỉ cần bảo vệ tiểu thư là được, giống như tiểu thư nói vậy, chỉ cần người mà mình để ý công nhận, những người khác và họ có liên quan gì đâu? Càng đừng nói đến một cấp dưới của Vương gia.

Phong Như An ngây ngẩn cả người. Nàng ta cứ như vậy đi? Cứ như thế không coi ai ra gì rồi đi? Cứ như thế không thèm để ý đến sự công nhận của hắn? Tốt xấu gì hắn cũng là phụ tá đắc lực nhất của Vương gia, nàng ta thật sự không quan tâm đến ý kiến của hắn? Là do nàng ta tự tin cuồng vọng hay là do kiêu ngạo ương ngạnh? Hắn còn có chuyện chưa hỏi, nàng ta đã như vậy đi rồi? Bĩu môi, Phong Như An không cách nào hình dung tâm tình của mình giờ phút này, có nghi hoặc, có ảo não, đương nhiên còn có khinh thường. Vốn hắn muốn nhìn xem nàng ta có tư cách cuồng vọng hay không, có tư cách đứng bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương hay không. Nếu nàng ta không có tư cách, cho dù phạm lỗi với Mặc Sĩ Lưu Thương, hắn cũng sẽ giết nàng ta.
Bình Luận (0)
Comment