Chiến Vương Long Phi

Chương 72

Đêm, vẫn rất yên tĩnh.

Bách Lí Mạch và Phong Lam nhắm mắt lại nằm ở trên giường không nhúc nhích.

Bách Lí Mạch tức giận. Hắn đường đường Minh tôn lại phải đáp ứng với bọn họ đóng kịch, tiểu Nhã Nhi chết tiệt, điểm huyệt đạo của hắn làm cho hắn bây giờ không thể động đậy được, còn nói là vì để phòng ngừa vạn nhất nên ngăn lại một nửa công lực của hắn. Kể từ khi làm Minh tôn cho tới bây giờ, hắn chưa từng chịu nhiều ủy khuất như vậy, nếu chuyện này chẳng may thực sự xảy ra cái gì ngoài ý muốn, thì không phải ngay cả năng lực tự cứu lấy mình cũng không có sao? Đám người kia thật là đáng ghét.

Trong phòng rất yên tĩnh, ở phòng bên cạnh căn bản cũng không nghe được bên trong có âm thanh gì. Bỗng dưng cùng một lúc, Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã đều nổi lên cảnh giác.

Lăng Ngạo San và Lăng Ngạo Phong liếc mắt nhìn nhau, đem lỗ tai dán lên tường, thật sự là không nghe thấy gì, không khỏi nghi ngờ nhìn Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương trước mặt.

Long Chiến Nhã đột nhiên ra dấu tay, Ngọc Yêu giành trước xông vào gian phòng của Phong Lam và Bách Lí Mạch đang ở, Nam Phong Nguyệt, Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương theo sát phía sau, Lăng Ngạo San cùng Lăng Ngạo Phong như lọt vào sương mù, chỉ có thể đuổi theo.

Trong phòng, chỉ còn lại một mình Bách Lí Mạch.

Nam Phong Nguyệt nhanh chóng tiến lên giải huyệt đạo cho Bách Lí Mạch.

"Có nghe được cái gì không?"

"Không có." Bách Lí Mạch lắc đầu. Thật sự là một chút âm thanh cũng không có, ngay cả chút ít hơi thở xa lạ cũng không có. Vẻ mặt Bách Lí Mạch nghiêm túc trước nay chưa từng có.

"Ngọc Yêu."

"Dạ, tiểu thư." Ngọc Yêu cởi xuống một ống trúc nhỏ bên hông mở ra, bên trong bay ra hai con ong mật nho nhỏ.

Mặc Sĩ Lưu Thương tò mò nhìn kia hai con tiểu ong mật kia. Trong tay tiểu nữ nhân này luôn có những thứ kỳ quái.

Hai con tiểu ong mật ở giữa không trung vòng hai vòng rồi hướng ra phía ngoài bay đi.

Long Chiến Nhã rùng mình, cùng mọi người đuổi theo.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Bên kia, Phong Lam vốn đang nằm trong phòng giả chết, không nghe được bất kỳ thanh âm gì cũng không có cảm giác được bất kỳ hơi thở nào khác, chờ đến lúc hắn có cảm giác thì đã bị một đôi tay ôm đi, sau đó gió từ bên tai vù vù thổi qua. Từ đầu đến cuối hắn đều không cảm nhận được hơi thở của người nọ. Phong Lam vừa giải huyệt đạo, đại não cũng hoạt động với tốc độ cao bắt đầu suy đoán người bên cạnh vì sao không có hơi thở, là bởi vì người này quá mạnh cho nên thu liễm khí tức trên người hoàn mỹ đến như vậy, hay là đã luyện qua nội công tâm pháp gì? Hoặc là hắn căn bản không phải là người, giống như truyền thuyết trên trấn, chẳng lẽ thật sự là quỷ quái quấy phá? Nếu vậy thì Phong Nguyệt bây giờ rất nguy hiểm đi.

Sau khi di chuyển trên không trung một thời gian rất lâu, hai chân Phong Lam đã được chạm đến mặt đất, ngay sau đó hơi lảo đảo một chút, bị đẩy ngã trên mặt đất.

"Gần đây trên trấn mới đến không ít mấy tên trùm háo sắc." Mặt đất ươn ướt, không cảm nhận được ánh sáng, mùi hôi khó ngửi, Phong Lam suy đoán mình đang bị giam trong một địa lao.

"Ừ, trông giữ thật kỹ."

"Dạ"

Từ đầu đến cuối, Phong Lam cũng không cảm nhận được hơi thở của bất kỳ kẻ nào. Hắn không dám khinh thường, sau khi đã giải huyệt đạo thì an tĩnh một lúc lâu rồi mới từ từ mở mắt. Đánh giá hoàn cảnh chung quanh, Phong Lam có cảm giác mình bị nhốt trong một tầng hầm ngầm mới vừa đào lên tạm thời, nếu nói là địa lao thì có chút không giống lắm, chỉ có thể coi là một căn phòng trong lòng đất mà thôi. Cửa chỉ có một người trông chừng. Nhìn lại sau lưng, là mấy thanh niên nam tử lớn lên có chút thanh tú, đương nhiên bao gồm cả Phong Nguyệt.

Phong Lam cẩn thận đến gần Phong Nguyệt, nhẹ nhàng lay lay Phong Nguyệt đang lâm vào hôn mê.

Phong Nguyệt hoàn toàn không có phản ứng.

Phong Lam cau mày, bởi vì không dám lên tiếng, cho nên bộ mặt đè nén đến mức vặn vẹo. Đưa tay dò mạch đập của Phong Nguyệt, hắn nhíu mày. Từ trên người lấy ra một ngân châm, đâm vào người Phong Nguyệt.

Phong Nguyệt rên lên một tiếng, Phong Lam nhanh chóng bịt kín cái miệng của hắn, không có để cho âm thanh nào phát ra .

Mắt còn chưa mở ra Phong Nguyệt đã giơ tay lên hướng Phong Lam đánh tới.

Dưới tình thế cấp bách, Phong Lam bắt được hai tay Phong Nguyệt xoay một vòng, liền biến thành tư thế ôm lấy Phong Nguyệt từ phía sau.

"Nguyệt, là ta." Phong Lam giảm thanh âm đến mức thấp nhất, ở bên tai Phong Nguyệt nói nhỏ.

Phong Nguyệt đang cố mở mắt thì bị người ta cầm tay xoay một cái ôm vào trong ngực, theo bản năng lại bắt đầu giãy dụa nhưng khi nghe đến giọng nói quen thuộc mới dừng lại động tác, yên lặng.

"Nguyệt." Phong Lam nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy Phong Nguyệt, đem hắn khóa thật chặt vào trong ngực, dường như muốn cùng hắn hợp thành một thể. "Không sao chứ?"

Phong Nguyệt lắc đầu, nếu như hiện tại Phong Lam mà cúi đầu xuống... nhất định có thể thấy ngay trên gương mặt trắng nõn của Phong Nguyệt đã đỏ ửng thành một mảng.

"Vậy thì tốt."

"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Phong Nguyệt chợt hoàn hồn, xoay người sang đối diện, dùng khẩu hình miệng nói chuyện với Phong Lam. Bọn họ không hiểu thần ngữ, nhưng đối với những người thường xuyên ở chung một chỗ mà nói thì phát âm âm khẩu vẫn có thể hiểu được, nhất là Phong Lam và Phong Nguyệt, với còn người khác như Phong Nguyệt và Phong Hồn thì cũng chưa có được ăn ý này.

"Bị tiểu thư làm mồi câu." Phong Lam nhún nhún vai.

"Không có sao chứ?" Hắn nhớ mình lúc ấy là bị đánh ngất xỉu rồi mang đi, võ công của đối phương chiêu thức quỷ dị, lúc ấy hắn lại đang tức giận nên không có chú ý vì thế bị đánh trở tay không kịp. Nói đến chỉ có thể trách Phong Lam. Phong Nguyệt càng nghĩ càng giận, vừa hung hăng trợn mắt nhìn hắn.

Phong Lam bị trừng cảm thấy rất vô tội. Phong Nguyệt gần đây làm sao thế? Sao lại luôn tức giận trừng mình, mình không có làm ra chuyện để hắn phải tức giận nha.

"Ngươi đang lo lắng cho ta sao?" Phong Lam trêu đùa.

Phong Nguyệt bĩu môi, bỏ đi... không để ý tới hắn.

Phong Lam cười khẽ, kéo tay Phong Nguyệt qua bắt đầu kiểm tra.

Phong Nguyệt theo bản năng muốn rút về tay, nhưng cảm giác được Phong Lam tăng thêm lực đạo, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Phong Lam đang rất nghiêm túc nhìn bàn tay của hắn, theo ánh mắt tìm tòi của Phong Lam, hắn không nhìn thấy cái gì, nhìn kỹ thêm một chút nữa mới thấy có một lỗ kim nho nhỏ. Phong Nguyệt cau mày. Hắn ở chỗ này phần lớn thời gian đều là hôn mê, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Không có chuyện gì." Ở trên lưng bàn tay Phong Nguyệt hôn một cái, vẻ mặt Phong Lam đầy đau lòng.

"Ta cũng không phải nữ nhân." Ngượng ngùng rút tay ra, Phong Nguyệt nghiêng đầu đi, không nhìn hai mắt tràn đầy tình ý của Phong Lam.

Phong Lam nhìn bên tai của hắn đỏ bừng lên, nhếch miệng cười.

"Người ở bên trong thế nào rồi?"

Ngoài cửa truyền tới một giọng nói lạnh nhạt, Phong Lam nhanh chóng từ bên hông lấy ra hai viên thuốc, một viên ném vào miệng Phong Nguyệt, một viên tự mình nuốt vào, sau đó nhảy về chỗ cũ, nằm xuống giả chết.

Phong Nguyệt cũng chỉ sửng sốt một chút, cũng nằm xuống giả chết.

"Mang một người đi."

Phong Lam cùng Phong Nguyệt đồng thời thất kinh, tim cũng đồng thời đập mạnh.

"Đây là người mới đưa đến hôm nay?"

"Ừ. Muốn dẫn đi?"

"Cái này. . . . . ."
Bình Luận (0)
Comment