Chiết Chi (Giai Hạ Tù)

Chương 10

Edit: Thanh Thanh

Beta: Tiểu Viên

“Hai mắt bị mù… Chính là do độc tố trong cơ thể tích tụ lâu ngày mà ra. Nếu ta đoán không nhầm, đây mới chỉ là điểm bắt đầu, tình hình về sau sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng.”

Ngụy thần y bị Đoàn Lăng cấp tốc lôi đến, kiểm tra mắt của Lục Tu Văn xong liền ngay lập tức cho ra kết luận. Khi hắn đề cập tới những vấn đề này, hoàn toàn không hề có ý giấu diếm Lục Tu Văn.

Lục Tu Văn ngược lại cũng bình tĩnh, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, đa tạ Ngụy tiền bối.”

Ngụy thần y suy tư một hồi, viết thêm một phương thuốc cho y, cuối cùng lại nói: “Tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng có thể kéo dài thêm ngày nào hay ngày đó a.”

Đoàn Lăng ở bên cạnh nghe được nhất thanh nhị sở, chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt. Đợi đến khi Ngụy thần y đi khuất, hắn chất vấn Lục Tu Văn: “Vì sao không nói cho ta biết?”

Lục Tu Văn đạm nhiên đáp: “Chẳng qua chỉ là mắt nhìn không thấy mà thôi, cũng không có gì đáng ngại.”

Hai mắt mù thì đã sao, ngay cả đến mất đi tính mạng này, y cũng không quá để ý.

Đoàn Lăng nhớ tới hồi sáng sớm xông vào phòng Lục Tu Văn, thấy được bộ dáng người kia quần áo xộc xệch ngã ngồi trên nền đất, vẻ ngỡ ngàng thoáng qua trên gương mặt – có lẽ đó mới đích thực là Lục Tu Văn.

Nhưng y bình thường ngụy trang chính mình quá kín kẽ, ai cũng không thể tiến vào trong lòng y.

Đoàn Lăng chẳng hiểu sao có chút bực tức.

Thế nhưng hắn lại thực sự không có tư cách để nổi giận. Hắn và Lục Tu Văn có quan hệ gì chứ? Tuy rằng Lục Tu Văn suốt ngày kêu hắn sư đệ, nhưng bản thân hắn không hề chấp nhận vị sư huynh này, chẳng qua là vì Lục Tu Ngôn nhờ vả, hắn mới đưa Lục Tu Văn đi cầu y mà thôi. Dù Lục Tu Văn chuyện gì cũng gạt hắn, Đoàn Lăng cũng không hề có biện pháp.

Đoàn Lăng càng nghĩ càng thấy bực mình, cả chiều không thèm nói với Lục Tu Văn câu nào.

Lục Tu Văn cũng không để ý, rất nhanh đã thích ứng với chuyện hai mắt không nhìn thấy gì nữa đến buổi tối y đã có thể cầm thìa uống cháo được rồi. Động tác của y thong thả mà an tĩnh có vài lần đưa chệch hướng, có một lần thậm chí suýt làm bát rơi ụp xuống đất, nhưng y chỉ cười cười tự giễu, từ đầu đến cuối đều không cần Đoàn Lăng giúp đỡ.

Đoàn Lăng lại một hồi khó chịu.

Trong họng như có thứ gì mắc lại, một tiếng cũng không thể nói ra.

Hắn nhớ tới đôi mắt của Lục Tu Văn đã từng có thần thái như thế nào, nhưng về sau không còn có thể nhìn thấy được nữa. Kịch độc sẽ từ từ đoạt đi thanh âm của y, thính giác của y, rồi cuối cùng hơi thở của y cũng sẽ không còn nữa.

Quá trình này không lâu lắm, chỉ còn có hơn mười ngày mà thôi.

Thế nhưng đối với Đoàn Lăng lại chậm đến đáng sợ, từng chút từng chút một dằn vặt trái tim hắn.

Để tiện chăm sóc Lục Tu Văn, Đoàn Lăng dứt khoát kê thêm một cái giường trong phòng y.

Lục Tu Văn không có ý kiến gì, chỉ vỗ vỗ mặt giường nói: “Sư đệ hà tất làm điều thừa, cùng ngủ với ta không phải tốt hơn sao?”

Đoàn Lăng coi như không nghe thấy.

Hắn đêm nay hầu như không ngủ, lăn qua lăn lại nghĩ về chuyện của Lục Tu Văn. Y nói rằng hắn từng nhầm lẫn huynh đệ bọn họ, chuyện đó xảy ra hồi nào? Cái lần uống say kia sao? Đại đa số thời gian, hắn chỉ cần liếc qua ánh mắt của Lục Tu Văn là có thể nhận ra y ngay.

Ánh mắt…

Trái tim Đoàn Lăng bỗng dưng thắt lại, hắn không muốn nghĩ tiếp nữa.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, người trên giường đối diện bỗng giật giật, hình như vừa trở mình.

Đây chẳng qua là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng Đoàn Lăng rất nhạy bén, lập tức chú ý tới. Quả nhiên không qua bao lâu, Lục Tu Văn lại cựa quậy, tiếng hít thở trở nên gấp gáp.

Đoàn Lăng lặng lẽ xuống giường, tới bên kia nhìn thử, nương vào ánh trăng liền thấy sắc mặt Lục Tu Văn tái nhợt, mồ hôi chảy đầm đìa.

“Lục Tu Văn!” Đoàn Lăng vội nắm lấy tay y, “Ngươi làm sao vậy?”

Lục Tu Văn cắn chặt răng, thần trí dường như không còn tỉnh táo cho nên không có trả lời câu hỏi của hắn.

Đoàn Lăng trước đây cũng đã từng thấy bộ dáng này của y, biết đây là dấu hiệu kịch độc đang phát tác, lúc đó Lục Tu Văn để kiềm chế đau đớn đã tự dùng mảnh sứ cắt tay mình đầy máu. Buổi chiều Ngụy thần y cũng đã nhắc nhở, rằng độc tố trong cơ thể Lục Tu Văn không còn có thể khống chế được nữa, lúc nào cũng đều có khả năng phát tác, chỉ là không ngờ lại tới nhanh như vậy.

Đoàn Lăng lúc này cũng không còn đầu óc mà lo ngại ngượng ngùng nữa, xốc chăn của y lên, ngồi bên cạnh Lục Tu Văn, ôm người vào trong lòng.

Thân thể Lục Tu Văn không ngừng run rẩy, không tự chủ được cuộn mình lại. Cho dù đến thời điểm này, y cũng chưa từng kêu đau, chỉ ở khi đau nhức tận cùng mới mở to hai mắt, gọi một tiếng: “Sư đệ…”

“Ta đây.” Đoàn Lăng như bị gai đâm vào trong tim, tiếng nói cũng nghẹn ngào, “Ta ở đây.”

Mái tóc của Lục Tu Văn ướt đẫm mồ hôi thực sự không còn chịu nổi, y há miệng muốn cắn tay mình.

Đoàn Lăng vội chế trụ tay y, đem tay chính mình đưa qua. Lục Tu Văn không thể nhìn thấy gì, há miệng liền cắn một ngụm.

Đau nhức truyền đến từ mu bàn tay của Đoàn Lăng. Nhưng hắn biết, đau đến mấy cũng không thể bằng những gì người nằm trong lòng hắn đang phải chịu đựng.

Hắn nắm chặt lấy bàn tay của Lục Tu Văn, thủy chung không hề buông ra.

Đêm nay phá lệ dài dằng dặc.

Đến hừng đông, Lục Tu Văn cuối cùng đã ngừng run rẩy, thống khổ do kịch độc phát tác cũng dần dần giảm xuống. Nhưng thân thể y trở nên cực kỳ suy yếu, cả ngày đều mê man, ngay cả động đậy cũng không còn khí lực.

Ngụy thần y nghe được việc này, đến dược giấu sâu dưới tận cùng đáy hòm cũng lôi ra cho y uống. Nhưng những cố gắng này chỉ có thể giảm bớt chút đau đớn của y, thời gian y thanh tỉnh càng ngày càng rút ngắn, số lần phát tác cũng càng ngày càng nhiều thêm.

Chỉ mới qua vài ngày, hai chân Lục Tu Văn liền mất đi tri giác, không thể bước đi được nữa.

Lục Tu Văn trái lại không thèm để ý: “Dù sao cũng lười đi đường, vừa lúc bảo sư đệ cõng ta.”

Đoàn Lăng không lên tiếng, nhưng vào ban đêm lại quấn Lục Tu Văn trong chăn như cái bánh chưng, cõng y ở trong sân đi một vòng.

Cửa ải cuối năm sắp tới, lác đác vài bông tuyết rơi xuống sân nhà.

Lục Tu Văn không nhìn thấy tuyết, liền giơ tay tiếp lấy vài bông tuyết, cảm giác tuyết tan chảy từng chút một trong bàn tay mình, cuối cùng biến thành một mảnh lạnh lẽo.

Đoàn Lăng sợ y bị lạnh, hỏi: “Chúng ta vào nhà đi?”

Lục Tu Văn không đáp ứng, chỉ nói: “Sư đệ, ta muốn chạm vào mặt ngươi.”

Đoàn Lăng đang do dự không biết có nên cho y sờ hay không, tay Lục Tu Văn đã vươn ra.

Ngón tay còn vương hơi lạnh nhẹ nhàng thăm dò gương mặt hắn, thấy chủ nhân không phản đối liền chậm rãi lần mò cẩn thận. Đầu tiên là dừng trên cằm hắn, sau lại mân mê mũi hắn, cuối cùng y dừng lại trên mắt hắn hồi lâu, động tác đầy ôn nhu mà tinh tế.

Đoàn Lăng cảm thấy ngứa ngứa trong lòng, liền hỏi: “Sờ xong chưa?”

“Ừm,” Lục Tu Văn chầm chậm thu tay lại, nói, “Cằm quá vuông, mũi không thẳng lắm, mắt cũng không đủ to… Sư đệ ngươi có phải bị biến dạng rồi không? Ta nhớ ngươi trước đây rất tuấn tú cơ mà.”

Đoàn Lăng hừ một tiếng.

Lục Tu Văn liền cười ha hả: “Gạt ngươi đó, sư đệ nhà ta lúc nào cũng đẹp trai hết.”

Y nằm trên lưng Đoàn Lăng, dùng âm lượng mà chỉ có mình mình nghe thấy thầm thì: “Ta đã nhớ đến thanh thanh sở sở, dù có bước qua cầu Nại Hà, cũng tuyệt sẽ không quên.”

(cầu ở Âm Phủ mà người chết ai cũng phải đi qua để bước vào luân hồi)

Đoàn Lăng lại cõng Lục Tu Văn đi một vòng, thấy y không nói gì thêm, nhìn lại mới phát hiện y đã ngủ từ lâu. Những bông tuyết lặng lẽ đọng lại trên mặt y, hắn không kìm được giơ tay chạm vào. Lòng bàn tay hắn dường như không cảm thấy nhiệt độ của người nọ, chỉ thấy lành lạnh, ươn ướt của bông tuyết đang dần tan chảy. Đoàn Lăng nhìn khuôn mặt đang ngủ của y, trong lòng bỗng mềm nhũn ra như bông tuyết tan ngoài trời kia.

Hắn lặng lẽ cõng Lục Tu Văn về phòng.

Ngày hôm sau, Lục Tu Văn rất có tinh thần, đóng cửa lại nói vài câu với Ngụy thần y. Lúc hắn đi ra thì không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm như bực mình lắm: “Ta từ bao giờ thì thành tiểu đồng của thằng nhóc này nha.”

Nhưng tới buổi chiều, hắn đã xách về những thứ mà Lục Tu Văn yêu cầu.

Đoàn Lăng ở bên cạnh nhìn qua, là hai cái túi hương cùng một ít hương liệu. Trên túi thêu bức tranh hoa điểu thủy mặc, tú công thập phần vụng về, bất quá tại nơi thâm sơn cùng cốc như chỗ này, mua về được cũng không dễ dàng.

Lục Tu Văn cầm từng thứ hương liệu lên, đưa tới gần chóp mũi ngửi ngửi, lựa ra những loại y cần, rồi cẩn cẩn dực dực cho vào trong túi hương.

Công việc đơn giản như thế, đối với người không thể nhìn thấy mà nói, cũng dị thường rườm rà.

Đoàn Lăng nhìn mãi thấy chán, hỏi: “Cũng chưa đến tết đoan ngọ, ngươi nghĩ gì mà lại làm túi hương?”

“Chính vì không đợi được đến tết đoan ngọ, nên ta mới muốn chuẩn bị xong xuôi trước.”

Đoàn Lăng không thích y nói những lời này, lại tiếp lời: “Ta giúp ngươi một tay.”

“Không cần.” Lục Tu Văn dùng đôi mắt vô thần hướng về hắn mà nói, “Là đồ vật muốn đem đi tặng, ta tự mình làm là được.”

Y cực kỳ kiên trì, mỗi một loại hương liệu đều tỉ mỉ phân biệt rồi mới bỏ vào túi hương, không cho phép xảy ra bất luận sai lầm gì. Miệt mài cả buổi chiều đến khi trời tối mịt, Lục Tu Văn rốt cuộc cũng làm xong hai túi hương, buộc chặt lại sợi dây trên miệng túi.

Y đem một túi đưa cho Đoàn Lăng: “Sư đệ, ngươi về sau có gặp lại Tu Ngôn, hãy thay ta giao cho nó.”

Đoàn Lăng nói: “Tu Ngôn đầu năm mới sẽ qua đây thăm ngươi, ngươi có thể tự mình tặng hắn.”

Kỳ thực hai người bọn họ đều biết, y không sống nổi qua năm nay.

Bất quá Lục Tu Văn cũng không vạch trần Đoàn Lăng, chỉ đáp: “Vậy sư đệ cứ giúp ta giữ trước đi.”

Đoàn Lăng lúc này mới cầm lấy túi hương. Hắn nhìn chằm chằm vào cái túi còn lại, cố gắng nhịn xuống tò mò, cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi: “Còn túi này là cho ai?”

Lục Tu Văn ý vị thâm trường cười cười.

Ngón tay y nhẹ nhàng mân mê túi hương này, vuốt ve hoa văn trên túi, tựa hồ có điểm lưu luyến, qua một hồi lâu mới vẫy vẫy tay gọi người kia: “Sư đệ, ngươi lại đây một chút.”

Đoàn Lăng vì để chăm sóc Lục Tu Văn, nhiều ngày nay đều nằm chung một giường lúc này hắn liền tiến đến bên người y, hỏi: “Có chuyện gì?”

Lục Tu Văn lắc lắc túi hương trong tay, nói: “Ta đeo vào cho ngươi.”

Dứt lời, cũng không quan tâm hắn có đồng ý hay không, y trực tiếp vươn tay tới.

Y không tìm được vị trí chính xác, đầu tiên là đặt nhầm lên ngực Đoàn Lăng, tiếp theo cái tay lại một đường trượt xuống dưới, lần mò đến thắt lưng, một lúc sau mới khom người thắt nút lại túi hương kia.

Đoàn Lăng không nói câu gì, mặc y tự tung tự tác trên người mình.

Lục Tu Văn hai mắt nhìn không thấy, buộc thắt nút vào cũng tốn chút thời gian, may mà y cũng không sốt ruột, vừa làm vừa nói với Đoàn Lăng: “Những chuyện cần giao phó, ta đều đã nói cho Tu Ngôn, không có gì phải lo lắng.”

Đoàn Lăng biết y đang ám chỉ đến điều gì, một lúc lâu không nói được câu nào.

Lục Tu Văn tiếp lời: “Chỉ là tên Tả hộ pháp kia vẫn đang trốn trong góc tối, còn gây sóng gió trên giang hồ, xem ra hắn một lòng quyết báo thù cho giáo chủ, ta sợ sư đệ ngươi sẽ rơi vào bẫy của hắn.”

Đoàn Lăng khinh thường: “Tà bất thắng chính.”

“Ta biết là ngươi không sợ hắn.” Lục Tu Văn nói, “Bất quá minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng nếu đại hội võ lâm có thể đối phó hắn, dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không… Sư đệ, ngươi phải cẩn thận một chút.”

Đoàn Lăng ậm ừ một tiếng, coi như là đáp ứng.

Lục Tu Văn lúc này đã buộc xong túi hương, đưa tay chỉnh lại vạt áo của Đoàn Lăng: “Trừ tà dịch, diệt bách trùng. Sư đệ đáp ứng ta, về sau ngày ngày đều phải mang theo túi hương này, đừng bao giờ tháo ra.”

Đoàn Lăng trước đây hận người này đến nghiến răng, nhưng hiện tại lại vui vẻ chịu đựng: “…Được.”

Lục Tu Văn thở ra một hơi thật dài, như là rốt cuộc yên lòng, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi rã rời.

Đoàn Lăng lập tức phát hiện ra, vội nói: “Ngươi mau nghỉ ngơi đi.”

Lục Tu Văn đứng thẳng dậy, nhưng thân thể bỗng dưng lại lung lay, cả người ngã về phía trước.

Đoàn Lăng tay lanh mắt lẹ, thoắt cái ôm lấy thắt lưng y, hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi lại bắt đầu đau à?”

Lục Tu Văn là cố ý.

Khóe miệng y cong lên, nhẹ nhàng vươn tay đến, ôm lấy vai Đoàn Lăng rồi hơi rướn người dậy, môi vừa lúc chạm vào trán Đoàn Lăng.

Vội vã mà ôn nhu.

Như nụ hôn ở thời khắc xa xăm nào đó.

Phân cách tuyến xinh đợp tái xuất giang hồ

Sau đó, ông trời cho xuống một trận tuyết trắng.

Độc tố trong người Lục Tu Văn phát tác càng ngày càng nghiêm trọng, phần lớn thời gian y đều mê man, hầu như thứ gì cũng ăn không vô. Đoàn Lăng một mực thủ bên cạnh giường, tận lực đút thuốc cho y.

Chớp mắt đã tới trừ tịch. (=giao thừa)

Buổi sáng ngày hôm đó, Lục Tu Văn tỉnh táo đến kỳ lạ. Y dựa vào đầu giường, mở to đôi mắt đen vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng im một hồi lâu, sau đó quay đầu lại, nói với Đoàn Lăng: “Sư đệ, ta hôm nay muốn mặc xiêm y hắc sắc kia.”

Ngữ khí nhẹ nhàng, vẻ mặt hồng hào sáng sủa khác hẳn ngày thường.

Lòng Đoàn Lăng trầm xuống, không khỏi nghĩ đến một từ – hồi quang phản chiếu.

(Trong quan niệm của người TQ, đây là một trong những dấu hiệu của người sắp chết. Người đang ốm đau bệnh tật bỗng dưng tỉnh táo và khỏe mạnh, tức là sinh lực cuối cùng đang phát tiết ra để… ờm, chắc là báo gia đình lo di chúc hậu sự:v)

Hắn không dám nghĩ nữa, lập tức xuống giường chạy đi tìm kiện y phục mà Lục Tu Văn nhắc đến.

Lục Tu Văn thích mặc hắc y, quần áo đa phần đều có màu đen, nhưng chung quy vẫn có hoa văn thêu bên rìa chỉ riêng có một bộ duy nhất khác biệt, toàn một màu đen tuyền, không hề có hoa văn trang trí hay màu sắc tô điểm nào, chính là bộ mà Lục Tu Văn mặc trên người khi gặp lại Đoàn Lăng trong mật đạo ma giáo.

Đoàn Lăng lôi kiện xiêm y đó ra, mặc vào cho Lục Tu Văn, còn giúp y chải đầu buộc tóc. Hắn đến lúc này mới phát hiện, so với nửa năm trước, Lục Tu Văn thực sự đã gầy đi rất nhiều.

Theo thông lệ, vào ngày trừ tịch phải dán giấy hoa lên cửa sổ.

Đoàn Lăng xin Ngụy thần y vài tờ giấy đỏ, cắt lung tung vài cái hoa văn liền dán lên cửa sổ trong phòng. Trong chốc lát cả gian phòng đã ánh lên sắc đỏ chói lọi, góp thêm vài phần không khí hân hoan dịp Tết đến.

Lục Tu Văn không chịu ngồi yên, lăng xăng muốn giúp hắn một tay.

Đoàn Lăng để lại một tờ cho y, bảo y dán lên cửa sổ. Lục Tu Văn khí lực yếu ớt, tay đặt trên bệ cửa khẽ run run, ngay cả một tờ giấy đỏ mỏng manh cũng dán không được.

Đoàn Lăng đưa tay đặt lên mu bàn tay y, dụng chút lực, hai bàn tay liền sát vào nhau, đem tờ giấy hoa kia dán chặt vào song cửa.

“Cảm ơn sư đệ.”

Lục Tu Văn quay đầu hướng hắn cười.

Nhưng y đoán sai vị trí, cứ hướng về phía không có bóng người mà cười.

Giọng Đoàn Lăng nghẹn lại, nói với y: “Ăn cơm trước đã.”

Lục Tu Văn gần đây ăn rất ít, nhưng hôm nay tâm tình tốt, ăn được non nửa bát cháo.

Buổi chiều ló ra ánh mặt trời khó có được mấy ngày nay, Lục Tu Văn ngồi trước cửa sổ uể oải phơi nắng, bảo Đoàn Lăng đọc sách cho y nghe. Đoàn Lăng lấy sách mà Lục Tu Văn thường đọc ra, đọc chính tả từng chữ từng chữ một. Giọng của hắn cực kỳ nhạt nhẽo, chẳng trầm bổng du dương chút nào, Lục Tu Văn cũng không nghiêm túc nghe, chỉ lặng yên nuốt lấy từng thanh âm của hắn, ánh mắt chăm chú đặt trên người đối phương.

Mặc dù, y cái gì cũng không thấy.

Một buổi chiều cứ thế mà trôi qua thật nhanh. Đoàn Lăng gấp sách lại, định đứng dậy đi nấu cơm tối, Lục Tu Văn bỗng dưng hoảng hốt, thấp giọng than thở: “Một ngày này thật quá ngắn ngủi.”

Hắn xoa xoa đầu y, không lên tiếng.

Bởi hôm nay là lễ mừng năm mới, Đoàn Lăng cố ý chuẩn bị một bàn đồ ăn thật công phu, vốn định gọi Ngụy thần y đến cùng ăn, nhưng không hiểu người kia trốn đi đâu mất, chỉ còn Đoàn Lăng và Lục Tu Văn hai người.

Lục Tu Văn không có khẩu vị, chỉ động đũa vài cái liền nói với Đoàn Lăng: “Sư đệ, ta muốn uống chút rượu.”

“Thân thể của ngươi…”

“Chỉ uống một ngụm thôi mà.”

Đoàn Lăng không đành lòng khiến y thất vọng, liền rót ít rượu vào chén, đưa tới bên miệng y.

Lục Tu Văn vươn đầu tới cái chén trên tay hắn, uống một ngụm, không ngờ lại bị sặc. Y vừa ho sặc sụa vừa cười ha ha, cứ như mới uống một ngụm đã say đến bí tỉ.

Y tiến đến bên tai Đoàn Lăng, thấp giọng thì thầm: “Sư đệ, ta nói cho ngươi một bí mật.”

“Gì vậy?”

“Ngày đó ở trong mật đạo của Thiên Tuyệt giáo, ta vốn là một lòng chờ chết, không ngờ ngươi lại đến. Có thể gặp lại ngươi một lần, ta thật sự cảm thấy vui vẻ.”

Đoàn Lăng trong lòng bỗng như có sóng trào, nắm chặt tay y mà hỏi: “Lục Tu Văn, ngươi không phải là đối với ta…”

“Không phải,” Lục Tu Văn đặt ngón tay lên môi hắn, có lẽ sợ hắn không tin, lại lặp lại lần nữa, “Cái gì cũng không phải.”

Đoàn Lăng vốn có thể dễ dàng chọc thủng lời nói dối của y, thế nhưng đã muộn. Hắn nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ, có chút thê lương mà nghĩ, một ngày này sao lại ngắn ngủi đến vậy?

Bên ngoài lụp bụp vang lên tiếng pháo hoa.

Lục Tu Văn thanh tỉnh cả ngày, lúc này cũng không trụ nổi nữa, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Nhưng y không nỡ nhắm mắt lại, liều mạng căng mắt ra, muốn nhìn Đoàn Lăng thêm một lần nữa.

…Rõ ràng mắt y đã sớm mù.

Đoàn Lăng ôm y vào trong lòng, nói: “Ngủ một lúc đi.”

“Được.” Lục Tu Văn nằm trong lòng hắn, chưa bao giờ nghe lời đến thế, ngoan ngoãn nhắm lại hai mắt.

Đoàn Lăng ôm y thật chặt, cảm giác bàn tay hắn đang nắm đang lạnh dần, dù không muốn thừa nhận, nhưng góc nào đó trong đầu hắn hiểu, cái lạnh này, không phải là do thời tiết.

Lục Tu Văn ngủ mơ mơ màng màng, chẳng biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng cong lên, cúi đầu gọi một tiếng: “Sư đệ…”

Đoàn Lăng vừa mới cúi xuống đã nghe y nói tiếp: “Sư đệ, sáng mai nhớ gọi ta dậy, sư huynh lì xì cho ngươi…”

Y thì thầm, khí tức yếu ớt dần, tiếng pháo hoa vang lên ầm ầm bên tai, rất nhanh đã nhấn chìm thanh âm của y. Trong một năm, đây là thời khắc vui mừng nhất, náo nhiệt nhất.

Viền mắt Đoàn Lăng chua xót, bỗng thấy trái tim như bị cứa thủng một lỗ, và máu đang chảy…
Bình Luận (0)
Comment