Chiết Chi (Giai Hạ Tù)

Chương 14

Edit: Thanh Thanh

Beta: Tiểu Viên

Lục Tu Văn bị hắn điểm trúng thụy huyệt, không kịp hừ một tiếng đã ngã xuống.

Đoàn Lăng thở ra một hơi thật dài.

Hắn ôm lấy thắt lưng Lục Tu Văn, cúi đầu ngưng mắt nhìn dung nhan quen thuộc kia. Đến tận giờ phút này, hắn mới bắt đầu cảm thấy một chút vui sướng khi tìm lại được thứ đã từng mất đi.

Hắn đã sai lầm một lần, lúc này đây, vô luận thế nào cũng sẽ không buông tay ra.

Đoàn Lăng lo lắng cho Liễu Dật đang một mình ở lại khách ***, không dám tiếp tục lãng phí thời gian, khom người cõng Lục Tu Văn đang mê man trên lưng, nhanh chóng ly khai đại trạch.

Nửa đêm, nhai đạo vắng vẻ không tiếng động.

Đoàn Lăng bước đi như bay, cảm giác được độ ấm của thân thể người trên lưng, còn nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập tuần hoàn.

Hắn chưa bao giờ biết, đơn giản chỉ là cõng một người trên lưng như thế này, có thể làm mình kích động không thôi. Tựa như đã bị ngột ngạt quá lâu, cuối cùng cũng được hít vào một luồng không khí trong lành vừa vui mừng vừa đau đớn, quả thực khiến người ta rơi lệ.

…Lục Tu Văn còn sống.

Dù y đã quên chính mình thì có sao? Chỉ cần người kia còn có thể nói, còn có thể mỉm cười, còn có thể bước đi, vậy là đủ rồi.

Sau khi Đoàn Lăng chạy về khách ***, việc đầu tiên là ôm Lục Tu Văn vào phòng mình, rồi mới đến gian phòng bên cạnh của Liễu Dật kiểm tra tình huống. Hiện tại trời đã khuya, đèn trong phòng Liễu Dật vẫn còn sáng, Đoàn Lăng đứng bên ngoài nhìn vọng vào, thấy trên cửa ánh lên hai bóng người.

Chẳng lẽ Liễu Dật đã bị người của ma giáo chế trụ?

Đoàn Lăng không muốn đả thảo kinh xà, nên không phá cửa mà vào, chỉ giơ tay gõ gõ cửa.

“Ai đó?” Trong phòng mơ hồ có người lên tiếng hỏi.

Đoàn Lăng thấp giọng nói: “Là tiểu nhị trong ***, bánh điểm tâm mà khách quan gọi đã tới rồi đây.”

“Ta không có gọi bánh điểm tâm a.” Người trong phòng vừa thì thầm, vừa đứng dậy mở cửa.

Cánh cửa hé ra một cái khe, Đoàn Lăng liền nhanh như chớp, chộp lấy cánh tay đối phương vặn một phát.

“Ối!”

Người nọ kêu ré lên vì đau, rõ ràng không hề có võ công. Mà Liễu Dật vốn đang ngồi cạnh bàn cũng kinh ngạc đứng lên: “Đoàn đại ca, ngươi đã trở về? Ơ, ngươi cầm tay Ngụy tiền bối làm gì vậy?”

“Ngụy tiền bối?”

Đoàn Lăng ngơ ngác, cúi đầu nhìn kỹ, thấy hai bên tóc của người bị hắn nắm lấy tay nhuốm màu hoa râm, khuôn mặt đầy vẻ phong sương, xác thực chính là Ngụy thần y. Lúc này hắn mới thả tay ra, ngạc nhiên hỏi: “Ngụy tiền bối thế nào lại ở đây?”

Liễu Dật tiến lên đáp: “Rất là trùng hợp a, lúc chạng vạng ta một mình ngồi ăn dưới lầu, đang nhàn rỗi buồn chán muốn chết, không ngờ lại chạm mặt Ngụy tiền bối. Mà khách *** lại hết sạch phòng, ta mới rủ Ngụy tiền bối cùng ở chung, hiện tại chúng ta đang nói chuyện phiếm buổi đêm a.” (nghe như sleep-over party của 2 bạn =))))

“Ngoài ra không có ai khác tới sao?”

“Đương nhiên không có.”

Đoàn Lăng cực kỳ nghi hoặc, lẽ nào Lục Tu Văn lại lừa hắn? Xét theo tính tình của y mà nói, ngược lại không phải là không có khả năng.

Nếu Liễu Dật bình an vô sự, Đoàn Lăng liền tạm gác việc này sang một bên hắn quay đầu nhìn về phía Ngụy thần y: “Ngụy tiền bối tại sao lại rời khỏi thôn Trần gia?”

Ngụy thần y xoa xoa cánh tay bị hắn bóp đau, thở ngắn than dài: “Cũng vì mùa đông năm ngoái bị các ngươi nháo cho một trận, hại ta bị lộ hành tung, kẻ thù của ta đã tìm tới cửa, ta phải xuất môn tránh đầu sóng ngọn gió chứ sao.”

Đám người Đoàn Lăng từng bị ma giáo truy sát, may mà được Ngụy thần y thu lưu, còn trị thương cho bọn họ. Đỗ Phong chết trong nhà Ngụy gia, việc này nếu để lộ tiếng gió, xác thực sẽ sinh ra nhiều phiền toái.

Đoàn Lăng nghĩ tới đây, liền vội vàng cúi đầu xin lỗi Ngụy thần y.Ngụy thần y liên tục xua tay: “Được rồi được rồi, ta vội vội vàng vàng chạy trối chết, chỉ cần đừng dính vào chuyện gì của các ngươi nữa, ta đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”

Liễu Dật tò mò hỏi: “Kẻ thù của Ngụy tiền bối thật sự lợi hại đến vậy sao?”

Ngụy thần y đảo mắt khinh thường: “Nếu không lợi hại, ta còn phải trốn chui trốn lủi như thế này à? Hắn so với Tả hộ pháp Hữu hộ pháp của cái Thiên Tuyệt giáo gì gì đó còn lợi hại hơn nhiều.”

Đoàn Lăng nghe đối phương nhắc tới ma giáo, không khỏi nhớ tới Lục Tu Văn nằm ngủ ở sát vách: “Ngụy tiền bối có thể giúp ta chẩn bệnh cho một người được không?”

“Người nào? Ngươi biết quy tắc của ta rồi đó, ta sẽ không tùy tiện trị bệnh cứu người.”

“Ngụy tiền bối đi qua nhìn sẽ biết, có trị hay không, tự nhiên sẽ do ngài quyết định, vãn bối tuyệt đối không dám miễn cưỡng.”

Ngụy thần y cũng coi như có vài phần giao tình với Đoàn Lăng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ta đi xem thử.”

Liễu Dật thích nhất là lo chuyện bao đồng, cũng lèo nhèo muốn theo chân.

Đoàn Lăng liền dẫn hai người vào gian phòng bên cạnh.

Nhìn thấy Lục Tu Văn nằm trên giường, cả hai đều thất kinh.

“Lục đại ca… Ưm hmm hhmphm…”

Liễu Dật hoảng hồn hét toáng lên, may mà Đoàn Lăng tay lanh mắt lẹ, đúng lúc bịt chặt miệng hắn, bằng không toàn bộ khách *** này đã bị dựng dậy giữa đêm. Ngụy thần y trái lại bình tĩnh hơn nhiều, yên lặng đi đến trước giường, đầu tiên là dò xét hơi thở của Lục Tu Văn, sau lại cầm tay y lên bắt mạch. Nhắm mắt lại trầm tư một lát, hắn liền mở miệng: “Không sai, đúng là tiểu tử họ Lục.”

Đoàn Lăng tuy rằng đã khẳng định từ lâu, nhưng nghe đối phương xác nhận như vậy, trong lòng vẫn mừng rỡ một trận.

Liễu Dật lúc này cũng bình tĩnh lại, bỏ tay Đoàn Lăng ra, nhỏ giọng nói: “Lục đại ca không phải đã mất rồi sao? Phần mộ còn đang ở trên núi Lạc Hà.”

Ngụy thần y liếc sang Đoàn Lăng, nói: “Ta còn nhớ y rõ ràng đã chết vào đêm trừ tịch sáng sớm mùng một ta đẩy cửa bước vào, thân thể y đã sớm lạnh ngắt, lẽ ra tuyệt đối không có khả năng sống lại, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi y từng luyện qua loại võ công tương tự như Quy Tức Đại Pháp.” (=một loại công pháp tu luyện nội công của phái Võ Đang)

Đoàn Lăng đáp: “Y luyện Thất Tuyệt Công của ma giáo.”

“Thất Tuyệt Công?” Ngụy thần y lẩm bẩm, “Môn công phu này cực kỳ ác độc, khi luyện đến tầng thứ bảy, đồng môn tương tàn là không thể tránh khỏi, phải hấp thu công lực của người khác mới có thể tinh tiến.”

Mắt Đoàn Lăng nháy một cái.

Hắn cũng giống như Lục Tu Văn, cùng luyện môn công phu này.

Ngụy thần y dĩ nhiên không biết khúc chiết trong đó, nói tiếp: “Giả sử phương pháp tu luyện Thất Tuyệt Công cũng tương tự như Quy Tức Đại Pháp, có thể làm người bế khí rơi vào trạng thái chết giả nhưng tiểu tử họ Lục đã sớm được hạ táng rồi, là ai cứu sống y vậy?”

“Khi ta và Tu Ngôn mang linh cữu của y về, từng đụng phải người của ma giáo, thi thể của y đã bị đánh tráo.”

Ngụy thần y hơi có chút không phục, giọng chua chua: “Nói như thế, y thuật của người này so với ta còn cao minh hơn.”

“Nếu ta đoán không sai, đây là âm mưu của Tả hộ pháp.”

Đoàn Lăng nói xong, liền đem chuyện hôm nay gặp Lục Tu Văn kể lại một lượt.

Ngụy thần y khẽ nhíu mày: “Y không nhận ra ngươi, hơn nữa cũng không thừa nhận mình là Lục Tu Văn? Hừm, theo như ngươi nói, chỉ sợ là ký ức của y bị kẻ khác động thủ động cước.”

Liễu Dật xen vào: “Ký ức của một người cũng có thể động thủ động cước được sao?”

“Chuyện này thì đáng gì? Mà giáo có bao nhiêu là yêu pháp đầu độc nhân tâm, chỉ cần đầu tiên dùng dược vật làm đối phương mất trí nhớ, dưới tình huống thần trí không rõ, truyền dẫn một đoạn hồi ức giả là được.” Ngụy thần y liếc sang Liễu Dật, nói, “Ngươi nếu không tin, tự mình thử một lần xem.”

Liễu Dật nhanh như sóc trốn sau lưng Đoàn Lăng, cười gượng: “Thôi khỏi, Ngụy tiền bối ngươi mau chữa bệnh cho Lục đại ca đi.”

Đoàn Lăng cũng hỏi: “Có biện pháp nào giúp y khôi phục ký ức không?”

“Chuyện này phải đợi đến khi Lục tiểu tử tỉnh lại đã, hỏi thăm bệnh tình của y rồi mới hốt thuốc đúng bệnh được.” Ngụy thần y nói đến đây đột nhiên ngừng, lắc đầu tiếp lời, “Không đúng không đúng, thiếu chút nữa đã mắc mưu các ngươi rồi. Ta đang chạy trốn trối chết, sao còn sức ngồi đây lo việc của người khác? Sáng mai ta sẽ đi tiếp, trị bệnh cứu người cái gì, mời các ngươi tìm thần y khác đi.”

Nói rồi nhấc chân đi ra ngoài phòng.

Liễu Dật sao có thể để đối phương chạy thoát? Hắn lập tức đuổi theo, nói liên thanh: “Trên đời này còn có vị thần y nào có thể so bằng Ngụy tiền bối? Lục đại ca có thể khôi phục ký ức hay không, tất cả đều phải trông cậy vào ngươi a.”

“Ha, người chết đều đã sống lại rồi, mất trí nhớ chỉ là việc nhỏ, trị không hết cũng chả sao.”

“Vậy không được! Lục đại ca không nhận ra ta còn chưa tính, nhưng không thể không nhận ra Đoàn đại ca. Ngụy tiền bối, ngươi tự nhận trình độ thua kém Tả hộ pháp, cho nên mới không dám chữa trị sao?”

“Tiểu tử thối, đừng hòng dùng phép khích tướng đối phó ta.”

Công lực vô cớ gây rối của Liễu Dật cũng coi như hàng đầu, Ngụy thần y bị hắn đôi co không dứt, chạy như tên bắn ra ngoài.

Liễu Dật quay đầu lại nói với Đoàn Lăng: “Đoàn đại ca yên tâm, ta nhất định sẽ thuyết phục Ngụy tiền bối hỗ trợ chữa bệnh, ngươi nhớ chăm sóc tốt Lục đại ca, cũng đừng để y chạy mất.”

Đoàn Lăng nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ thầm, đấy là dĩ nhiên.

Sau khi hai người ly khai, không khí trong phòng liền trở nên an tĩnh. Đoàn Lăng ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn ngắm Lục Tu Văn.

Vào thời điểm vắng vẻ yên tĩnh dường này, người bình thường đều đã say giấc từ lâu, nhưng Đoàn Lăng lại không hề cảm thấy buồn ngủ, chỉ nắm chặt lấy tay Lục Tu Văn.

Hắn không dám nhắm mắt lại.

Chỉ sợ một giây không chú ý, Lục Tu Văn lại tiêu thất khỏi tầm nhìn của hắn.

Y hệt buổi tối Lục Tu Văn chết đi, hắn vẫn duy trì tư thế cứng ngắc, từ lúc trời tối đen ngồi lỳ đến tận hừng đông. Khi những tia nắng sớm nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ, chiếu xuống khuôn mặt của Lục Tu Văn, mí mắt y khẽ rung động, tựa hồ lúc nào cũng có thể tỉnh dậy.

Đoàn Lăng không khỏi nín thở.

Lại đợi một lúc sau, Lục Tu Văn mới chậm rãi mở mắt. Y nhìn đến khung cảnh lạ lẫm trong phòng, đầu tiên vẻ mặt hơi hoang mang, đến khi đường nhìn rơi xuống trên người Đoàn Lăng, y tự nhiên lộ ra một nụ cười.

Trái tim Đoàn Lăng nhảy một cái. Hắn đang muốn mở miệng nói, liền thấy hàn quang chợt lóe, Lục Tu Văn từ trong tay bắn ra ngân châm mảnh như lông trâu, phóng thẳng về phía mặt hắn. Đoàn Lăng nghiêng đầu né tránh, ngân châm chỉ sượt qua gò má. Tuy rằng võ công cao cường, lần này cũng nguy hiểm vạn phần, làm hắn toát một thân mồ hôi lạnh.

Lục Tu Văn ngồi dậy, khen: “Đoàn đại hiệp thực sự hảo thân thủ.” Một bộ dáng hoàn toàn vô tâm vô phế.

Đoàn Lăng lúc này mới nhớ ra y đã không còn là Lục Tu Văn trước kia nữa. Y không nhận ra mình, thậm chí tùy thời còn có thể chĩa mũi kiếm về phía mình. Bất quá đây cũng là đương nhiên, Tả hộ pháp hao tổn tâm cơ cứu sống Lục Tu Văn, rõ ràng không phải là vì để đôi tình nhân bọn họ vui vẻ bên nhau rồi. Đối phương cải biến ký ức của Lục Tu Văn, tất nhiên là có âm mưu khác.

Nghĩ tới đây, Đoàn Lăng vận công vào đầu ngón tay, điểm tất cả đại huyệt quanh thân Lục Tu Văn, sau đó hỏi y: “Trên người ngươi còn có bao nhiêu ám khí?”

Lục Tu Văn lười nhác nói: “Có rất nhiều a, đến chính ta cũng không nhớ rõ.”

Đoàn Lăng liền lấy tay luồn vào trong áo y lục tìm.

Lục Tu Văn sóng mắt lưu chuyển, cười tủm tỉm: “Đoàn đại hiệp sao không cởi hết y phục của ta ra? Như vậy tìm kiếm cũng tiện hơn hẳn.”

Đoàn Lăng thoáng chốc đỏ rần cả mặt. Hắn không ngờ Lục Tu Văn đã mất ký ức, nhưng tính tình vẫn y hệt như trước. Tay hắn dừng ở giữa không trung, thật không biết nên tiến hay lùi. (Mặt dày lên đi Đoàn đại ca =3=)

Lục Tu Văn mặc dù bị phong bế huyệt đạo, tay chân vẫn có thể hoạt động bình thường. Y tự tay xé áo, kéo Đoàn Lăng lại gần, chóp mũi dường như sắp đụng vào nhau: “Đoàn đại hiệp đem ta đến đây, quả thực là vì khuôn mặt này? Người tên Lục Tu Văn kia… có phải là người trong lòng của ngươi?”

Đoàn Lăng trong miệng chua chát: “Ngươi chính là Lục Tu Văn.”

Lục Tu Văn nhíu mày, hiển nhiên không tin hắn.

“Ngươi không thừa nhận mình là Lục Tu Văn, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi tên gì?”

Lục Tu Văn đảo mắt, nói: “Chỉ có nương tử tương lai của ta mới có thể biết tên ta, ngươi muốn gả cho ta làm vợ sao?”

Đoàn Lăng bị y làm cho nghẹn họng, một lát sau mới tiếp lời: “Ta đêm qua chạy về khách ***, nhưng lại thấy Liễu Dật vẫn bình an vô sự, chưa từng gặp gỡ người của ma giáo.”

“Hửm? Vận khí của hắn tốt đấy.”

“Lời ngươi nói đêm qua, rốt cuộc là thật hay giả?”

Lục Tu Văn hỏi lại: “Ngươi và ta chính tà bất lưỡng lập, tại sao ta phải nói thật với ngươi?”

Lục Tu Văn miệng lưỡi dẻo quẹo, từ trước kia Đoàn Lăng đã không thể đối chọi nổi, hiện tại lại càng rơi xuống hạ phong. Tuy nhiên hai người dính sát vào nhau như vậy, ngữ khí Đoàn Lăng liền mềm mỏng đi đôi chút, hắn vuốt tóc y rồi nói: “Ngươi vì mất đi ký ức nên mới thành như thế này, chờ sau này khôi phục…”

“Ta nhớ rõ mọi thứ.” Lục Tu Văn chặn ngang lời hắn, “Ta là đồ đệ của giáo chủ Thiên Tuyệt giáo, tương lai sẽ kế thừa vị trí giáo chủ, cùng chính đạo đại hiệp như ngươi… Chính là kẻ thù một mất một còn.”

Dung mạo y thần thái phi dương, hệt như thiếu niên từ mười năm về trước, ngạo nghễ không gì sánh được.

Trái tim Đoàn Lăng như bị đao cắt, bỗng nhiên rõ ràng Tả hộ pháp đã cải biến phần ký ức nào.

Đây là một Lục Tu Văn hoàn toàn khác. Y nhớ rõ Thiên Tuyệt giáo, nhớ rõ giáo chủ, nhưng chỉ quên đi một mình hắn. Y chưa từng vì hắn mà mạo hiểm bất chấp gian nguy, chưa từng vì hắn mà tẫn phế võ công, lại càng không từng vì hắn mà tương tư đến khắc cốt ghi xương.

— Nếu không gặp phải Đoàn Lăng, đây chính là dáng vẻ mà Lục Tu Văn nên có.

Đoàn Lăng bỗng ngẩn ngơ. Lòng hắn nhịn không được mà nghĩ, có lẽ như vậy thì tốt hơn.

Nếu chưa từng gặp phải hắn, Lục Tu Văn sẽ vẫn là Thiếu giáo chủ khí phách, đương nhiên sẽ không bị phế đi võ công, nhận hết đau khổ dằn vặt.

Chỉ có điều, trong tâm trí y không có hắn mà thôi.

Chỉ có điều, trên đời sẽ không còn một Lục Tu Văn yêu thương hắn mà thôi.

Khóe mắt Đoàn Lăng cay cay, hắn ra sức chớp chớp mắt hòng cản những giọt lệ nóng hổi chảy ra ngoài. Vừa lúc có tiếng đập cửa vang lên ngoài phòng, nguyên lai là Liễu Dật hao hết nước miếng thuyết phục được Ngụy thần y, sáng sớm đã vội vàng dẫn người tới chữa bệnh cho Lục Tu Văn.

Lục Tu Văn thấy người lạ, cũng không tỏ vẻ khó chịu, thản nhiên tự đắc tung chăn xuống giường, tự rót một cốc trà cho mình, hoàn toàn đảo khách thành chủ mời mọi người ngồi nói chuyện phiếm.

Liễu Dật ngơ ngác ngồi xuống bên cạnh y.

Đoàn Lăng sợ Lục Tu Văn lại bắn ám khí, một tay kéo người ôm vào lòng, nói: “Trước tiên để Ngụy tiền bối nhìn xem đã.”

Ngụy thần y hôm qua đã bắt mạch sơ qua, bây giờ chỉ nhìn khí sắc của y, tùy ý hỏi một số vấn đề.

Lục Tu Văn nhất nhất đáp lại, cẩn thận lựa chọn từ ngữ.

Y nói từ nhỏ đã lớn lên trong Thiên Tuyệt giáo, bởi vì căn cốt kỳ giai, được giáo chủ thu làm đồ đệ. Khi ở trong giáo muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, người người đều biết y được lựa chọn làm giáo chủ kế nhiệm. Lúc Thiên Tuyệt giáo bị diệt, giáo chủ táng thân bỏ mạng, y quyết tâm khôi phục thánh giáo, liền liên thủ với Tả hộ pháp, muốn chính tay đâm kẻ địch để báo thù cho giáo chủ.

So với cừu hận, dã tâm của y đối với vị trí giáo chủ tựa hồ bùng cháy còn dữ dội hơn.

Ngụy thần y suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: “Như vậy Lục Tu Ngôn thì sao? Ngươi có còn nhớ hắn không?”

“Lục Tu Ngôn là ai?”

“Là đệ đệ của ngươi.”

Ánh mắt Lục Tu Văn bình thản: “Ta không có đệ đệ.”

Đoàn Lăng nghe được liền ngẩn ra. Hắn biết Lục Tu Văn quan tâm em trai biết bao nhiêu, đến mức y không tiếc thân mình làm thuốc thí nghiệm cho giáo chủ, không nghĩ tới y lại quên người này.

Ngụy thần y lại cùng Lục Tu Văn nói vài câu, sau đó kéo Đoàn Lăng qua một bên, thì thầm: “Nếu ta đoán không nhầm, trong lòng y có một khúc mắc. Chính là do bị người bắt lấy nhược điểm này, y mới có thể bị yêu pháp đầu độc.”

“Khúc mắc gì?”

Ngụy thần y ý vị thâm trường nhìn Đoàn Lăng, nói: “Y có một đệ đệ song sinh. Diện mạo hai huynh đệ tương tự nhau, mặc dù là người thân cận nhất, có lúc cũng không phân biệt được hai người bọn họ.”

Đoàn Lăng lập tức hiểu rõ.

Hắn nhớ tới cái đêm kia vào mười năm trước, Lục Tu Văn mạo hiểm trộm ra lệnh bài của giáo chủ, hôn hắn dưới ánh trăng. Hắn được bao phủ bởi đôi môi mềm mại ấm áp, mang theo một tia run rẩy.

Mà hắn lại nhận nhầm người.

Đó chính là khúc mắc của Lục Tu Văn.

Thế nên y mới bị Tả hộ pháp đầu độc, trong hồi ức giả tạo, trở thành người độc nhất vô nhị như mong ước.

Đoàn Lăng nhìn về phía Lục Tu Văn, tiếng nói nghẹn lại: “Có biện pháp nào không…”

“Phương pháp phổ thông sợ là không được.” Ngụy thần y thở dài, “Ta sẽ dùng châm cứu thử xem, liệu có thể khiến y khôi phục ký ức được không.”

“Làm phiền Ngụy tiền bối.”

Lục Tu Văn đương nhiên sẽ không phối hợp, việc này cũng không thể chỉ ngắn ngủi ngày một ngày hai. Đoàn lăng trước tiên gọi tiểu nhị đưa lên chút đồ ăn, bốn người cùng quây quần bên bàn ăn cơm.

Lục Tu Văn tuy đã mất ký ức, nhưng nói chuyện vẫn hợp ý với Liễu Dật như trước chưa tới nửa ngày, hai người đã chuyện trò rôm rả, Lục Tu Văn thậm chí còn muốn dụ dỗ Liễu Dật đầu nhập ma giáo. Nhưng Liễu Dật cũng không phải dạng vừa, trái lại còn kêu gọi Lục Tu Văn cải tà quy chính, đến phái Thanh Sơn bọn họ học võ công.

Đoàn Lăng ở bên cạnh nghe, thật có chút dở khóc dở cười.

Tới buổi chiều, tiết trời cũng khá hơn. Thói quen từ trước của Lục Tu Văn vẫn không đổi, y ngồi bên cửa sổ xem sách. Đoàn Lăng thấy y hạ thấp cảnh giác, vô thanh vô tức đi qua điểm thụy huyệt của y.

Lục Tu Văn hét lên một tiếng liền gục.

Đoàn Lăng ôm y quay về giường, Ngụy thần y lấy ra một bộ ngân châm. Lúc thi châm cần tuyệt đối yên tĩnh, Đoàn Lăng và Liễu Dật không dám quấy rối, nên đều đứng chờ ngoài cửa.

Thời gian chờ đợi phá lệ dài dằng dặc.

Tuy có Liễu Dật làm trò mua vui bên cạnh, Đoàn Lăng vẫn có chút đứng ngồi không yên. Qua hơn nửa canh giờ, từ trong phòng bất chợt có người hét to một tiếng.

Đoàn Lăng nhận ra đó là thanh âm của Lục Tu Văn, lập tức phá cửa, vọt xông vào. Sau đó hắn liền thấy Ngụy thần y đầu đầy mồ hôi, ngân châm vung vãi Lục Tu Văn sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, thân thể run lẩy bẩy.

Đoàn Lăng ôm người kia vào trong lòng, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Ngụy thần y cũng trở nên bối rối, xua tay nói: “Không được rồi, y đã bị người hạ dược, nếu cố cưỡng ép khôi phục ký ức, chỉ sợ không biến thành người điên cũng trở thành kẻ nhược trí.”

Liễu Dật cũng theo vào, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Chỉ có thể thay đổi phương pháp ôn hòa hơn. Ta khai một phương thuốc, từ từ hóa giải dược tính trong cơ thể y, các ngươi cố kể cho y nhiều chuyện hồi trước một chút, nước chảy đá mòn, qua năm năm, mười năm, y cũng sẽ nhớ ra.”

Liễu Dật hoảng sợ: “Mất thời gian lâu như vậy?”

“Đó là hẵng còn sớm đấy, nếu xui xẻo, khả năng cả đời cũng không thể khôi phục.”

Lúc này Lục Tu Văn lại nhíu mày, mơ mơ hồ hồ rên rỉ: “Đau…”

“Đau ở đâu? Đầu đau à?” Đoàn Lăng hôn lên trán Lục Tu Văn, nhẹ nhàng xoa dịu nơi y vì đau đớn mà toát ra mồ hôi lạnh, nói với Ngụy thần y, “Vậy thôi đi, cả đời không nhớ ra được cũng không sao.”

Liễu Dật nói: “Thế nhưng, Lục đại ca…”

“Ngươi không biết, y từ trước đã làm bao nhiêu việc vì ta rồi.” Ánh mắt Đoàn Lăng vẫn chăm chú hướng về Lục Tu Văn, hắn thấp giọng thì thầm, “Sau này, đến lượt ta đối tốt với y là được.”
Bình Luận (0)
Comment