Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Tả hộ pháp mở cửa đá, lập tức ngửi thấy mùi máu tươi. Hắn thấy Đoàn Lăng ngã trên mặt đất, ngực thấm ướt máu, đã sớm không còn khí tức. Lục Tu Văn ngồi bên cạnh bàn đá, đang dùng ống tay áo chà lau một thanh trường kiếm. Đó là bội kiếm của Đoàn Lăng, trên mũi kiếm còn lưu một giọt máu Lục Tu Văn vẻ mặt thong dong, từ tốn chà sạch vệt đỏ kia.
…Chính y đã tự tay giết chết Đoàn Lăng.
Tả hộ pháp nhìn thấy một màn này, trong lòng dâng lên một trận khoái ý, hệt như lúc hắn nhận được tin giáo chủ táng thân bỏ mạng.
Hắn bước tới hỏi: “Đoàn Lăng đã chết?”
“Đúng.”
“Ngươi đã hút khô công lực của hắn?”
“Đương nhiên.”
Lục Tu Văn chà lau thanh trường kiếm đến mức hàn quang chói lòa, đứng lên nói: “Nghe nói hôm nay tới không ít chính đạo nhân sĩ? Ta vừa mới hấp thu công lực, vừa lúc đi ra hoạt động giãn gân giãn cốt.”
“Không cần sốt ruột,” Tả hộ pháp nói, “Ngươi trước tiên theo ta luận bàn một chút.”
Lục Tu Văn nhếch mi: “Ngươi chắc chứ? Ta hiện tại đã mạnh hơn ngươi rất nhiều.”
Tả hộ pháp cười cười, dáng tươi cười cực kỳ cổ quái: “Như vậy… Vừa hợp ý ta.”
Lục Tu Văn chợt biến sắc: “Được, hóa ra ngươi đang gài bẫy ta. Bất quá, ngươi không thể địch nổi ta đâu.”
“Thử một lần chẳng phải sẽ biết.”
Tả hộ pháp nói, từ trong lòng lấy ra một cây sáo làm bằng ngọc lục bích, đặt bên môi bắt đầu thổi.
Không hề có âm thanh nào vang lên.
Nhưng Lục Tu Văn phảng phất như nghe thấy tiếng gì đó, cả người đứng yên tại chỗ, giống như Liễu Dật, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng.
Tả hộ pháp thu hồi cây sáo, nói với Lục Tu Văn đang đờ đẫn: “Ta nếu không có thủ đoạn áp chế ngươi, làm sao dám cho ngươi sống lại? Khi ngươi vừa mới tỉnh lại, ta liền hạ Thực Tâm Cổ từ nay về sau chỉ cần thổi sáo, bất cứ giờ nào phút nào, ngươi đều phải nghe lệnh ta.”
Dứt lời, Tả hộ pháp cầm lấy tay Lục Tu Văn, đặt huyệt Thiếu Thương trên ngón tay y lên mạch môn của hắn. Đây là phương pháp ma giáo hấp thu công lực, tiếp theo chỉ cần dẫn nội lực của Lục Tu Văn rót vào cơ thể của chính mình, công lực của hắn sẽ tăng lên gấp bội.
Tả hộ pháp dường như nhớ lại chuyện cũ nào đó, đáy mắt mơ hồ có ánh sáng le lói chớp động, lẩm bẩm: “Ngày hôm nay, ta đã chờ lâu lắm rồi.”
Ngữ khí phảng phất cô đơn không nói nên lời.
Sau đó hắn lấy lại bình tĩnh, đang định bắt đầu hấp thụ công lực của Lục Tu Văn, bỗng thấy kiếm quang chợt lóe. Tay kia của Lục Tu Văn đang nắm trường kiếm vung lên, mũi kiếm đặt trên yết hầu của hắn.
Tả hộ pháp bất ngờ, quay sang nhìn Lục Tu Văn, liền thấy ánh mắt y trong suốt, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Hắn lập tức hiểu ra: “Ngươi… Không bị cổ trùng khống chế?”
“Nếu không nhờ vậy, chẳng phải là đã bị ngươi hút khô nội lực rồi hay sao?” Lục Tu Văn lắc lắc trường kiếm trong tay, tiếp lời, “Tả hộ pháp mau buông tay ta ra đi, bằng không ta e rằng sẽ không cẩn thận khoét một lỗ thủng trên người ngươi.”
Tả hộ pháp chậm rãi buông tay: “Xem ra ngươi đã khôi phục ký ức.”
“Đây là dĩ nhiên.”
“Thực Tâm Cổ của ta lẽ ra không thể phạm sai lầm, ngươi làm sao mà tỉnh táo lại?”
“Thực Tâm Cổ mặc dù có thể khống chế nhân tâm, nhưng lại có một khuyết điểm, chính là cổ trùng này sợ một mùi thảo dược nhất định. Thảo dược này bởi vậy còn có một cái tên, gọi là Thực Tâm Thảo.”
“Thực Tâm Thảo đích xác có thể đuổi cổ trùng đi, thế nhưng thảo dược đó cực kỳ khó kiếm ngươi lại không biết mình trúng cổ, căn bản không thể tiếp xúc.”
Lục Tu Văn giũ ống tay áo, từ trong tay áo rơi ra một vật, y cầm nó đong đưa trước mặt Tả hộ pháp.
Vật này đã bị đốt một lần, có chút khó nhận biết Tả hộ pháp nhìn kỹ một hồi, mới nói: “Đây là… Túi hương?”
“Đúng, chính là túi hương mà ta làm ở Ngụy gia hồi đó.”
“Nhưng ta nhớ là túi hương ấy…”
“Túi hương là ngươi giúp ta mua, đến hương liệu cũng là ngươi giúp ta chuẩn bị, ta ngay dưới mí mắt ngươi làm ra túi hương đó, lại dùng hương liệu che giấu mùi của Thực Tâm Thảo, ngươi đương nhiên không chút nào hoài nghi phải không?”
“Ngươi lấy từ đâu ra Thực Tâm Thảo?”
Lục Tu Văn nói: “Ngươi nếu tinh thông cổ độc, trong phòng chứa thuốc nhất định sẽ có Thực Tâm Thảo, ta miêu tả cho Liễu Dật một chút về hình dạng mùi vị của vị thảo dược này, hắn quả nhiên đã tìm được.”
“Thì ra là thế,” Tả hộ pháp mị hí mắt, “Là do ta sơ sót, không nghĩ tới ngươi từ sớm như vậy đã trù tính tất cả. Bất quá ngươi lúc đó cho rằng mệnh mình còn không lâu, làm sao lại nghĩ ra việc làm túi hương?”
“Vì ta sớm đã biết, Ngụy thần y ngươi chính là Tả hộ pháp.” Lục Tu Văn suy nghĩ một chút, lại sửa lời, “Không đúng, lý ra ta phải gọi ngươi là sư thúc mới đúng.”
Con ngươi Tả hộ pháp co rụt lại, trong mắt sát ý hiển hiện: “Ngươi nói cái gì?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lục Tu Văn cười cười, thong thả nói, “Ngươi cũng luyện Thất Tuyệt Công của bản môn, hơn nữa cũng như ta, từ hơn chục năm trước… Đã bị giáo chủ phế võ công.”
Cơ mặt của Tả hộ pháp khẽ nhúc nhích, nguyên bản khuôn mặt không chút biểu tình lúc này trở nên vặn vẹo, như đã bị đụng chạm tới bí mật sâu kín nhất. Nhưng hắn rất nhanh liền áp chế tâm tình của chính mình, nói: “Đây là chuyện xảy ra từ rất nhiều năm trước, với tuổi tác của ngươi, lẽ ra không thể biết được những việc này.”
“Ta vốn xác thực không thể biết, chỉ là vì để chữa trị bệnh của chính mình mới lật xem cổ tịch trong giáo, khi ấy ngẫu nhiên đọc được một quyển sách. Đó là bản viết tay của một vị tiền bối y thuật cao minh, trong đó ghi chép không ít phương pháp chữa trị đủ loại nghi nan tạp chứng, còn có một cách có thể trị được bệnh của ta. Dù vậy biện pháp này thập phần hung hiểm, cần phải đến bên bờ vực tử vong mới có thể sống lại, đợi người tắt thở rồi dùng châm cứu, nếu không cẩn thận thì thực sự sẽ chết. Vị tiền bối đó cũng chỉ suy đoán mà thôi, phương pháp này vẫn chưa chân chính được chứng thực. Hơn nữa hắn nghĩ ra biện pháp quái dị này cũng không phải để trị bệnh cứu người, mà là muốn khôi phục võ công cho chính mình.” Lục Tu Văn trộm liếc về phía Tả hộ pháp, “Bởi vậy ta mới biết được, ngoại trừ ta ra, còn có một người khác bị giáo chủ hút hết công lực, nhưng may mắn còn sống sót.”
Tả hộ pháp khẽ “A” một tiếng, nói: “Nguyên lai quyển sách đó đúng là đã rơi vào tay ngươi.”
“Sau đó ta ở trong Ngụy gia chữa bệnh, trong thư phòng thấy được bút tích của ngươi, giống y như đúc chữ viết trên quyển sách kia.”
“Ra vậy, tất nhiên ngươi sẽ nghi ngờ thân phận của ta.”
“Đúng thế, ta nghĩ tới nghĩ lui, trong giáo cũng không có nhân vật nào như ngươi, ngoại trừ vị Tả hộ pháp chưa bao giờ lộ bộ mặt thật kia. Ta lại ráp nối tất cả sự việc lại với nhau, liền đoán được Đỗ Phong kỳ thực là do ngươi tìm tới. Người người đều nói Tả hộ pháp của Thiên Tuyệt giáo trí kế song tuyệt, bản lĩnh cao cường, thế nhưng ai mà ngờ, ngươi kỳ thực căn bản không hề có võ công.”
Tả hộ pháp nghe xong lời này, không khỏi bật cười ha hả. Trường kiếm của Lục Tu Văn đang đặt tại yết hầu của hắn, chỉ cần đâm sâu vào trong một chút liền sẽ kết liễu tính mạng, nhưng hắn nhìn như không thấy, nói tiếp: “Công phu của ta trước kia cũng không kém ngươi bao nhiêu. Nhưng môn Thất Tuyệt Công này, lúc đầu tinh tiến cực nhanh, đến tầng thứ bảy lại rất khó đột phá, không thể tránh khỏi kết cục đồng môn tương tàn, phải đi hấp thụ công lực của người khác.”
Lục Tu Văn suy đoán: “Ngươi cùng giáo chủ tranh chấp, cuối cùng thất bại?”
Tả hộ pháp cười lạnh: “Ta và hắn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, lúc đó võ công của hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, có lúc là hắn thắng ta, có khi là ta thắng hắn. Về sau tranh đoạt ngôi vị giáo chủ, nếu thực sự sống mái một phen, ta cũng sẵn sàng chịu phục, ai ngờ… Hắn lại lừa ta.”
Hắn nói đến đây liền cắn chặt khớp hàm, đáy mắt tỏa ra hận ý rét lạnh đến khắc cốt ghi xương.
Lục Tu Văn nhìn bên tóc mai bạc trắng như sương của hắn, nghĩ thầm, nhiều năm trước nhất định đã xảy ra một cố sự kinh tâm động phách.
Y chìm trong suy tư như vậy cũng dễ dàng để biến cố xảy ra. Tả hộ pháp vừa rồi còn đang cực kỳ giận dữ bỗng nhiên biến sắc, dùng chưởng phong chấn lệch mũi kiếm, một chưởng đánh về hướng đỉnh đầu y.
Một chưởng này chính là sát chiêu, mắt thấy sẽ chạm vào Lục Tu Văn, nhưng y vẫn khí định thần nhàn, bình thản ung dung. Y thậm chí còn cong lên mí mắt, hướng về phía sau Tả hộ pháp cười cười.
Phía sau?!
Tả hộ pháp bỗng dưng ngừng lại động tác.
Hắn cảm giác trên ngực đau nhức, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một đoạn mũi kiếm sáng loáng lộ ra ngoài.
Có người đâm một kiếm xuyên qua ngực hắn.
Trong thạch thất tổng cộng chỉ có ba người, Tả hộ pháp không quay đầu lại, chỉ thốt lên tên người kia: “Đoàn Lăng…”
Đoàn Lăng trường thân ngọc lập, hoàn toàn không giống như bị thương, nói: “Ta còn chưa có chết, xem ra đã khiến Tả hộ pháp thất vọng rồi.”
Lục Tu Văn ném đi thanh kiếm trong tay, rên rỉ: “Sư đệ, ngươi tại sao lâu như vậy mới chịu động thủ? Ta cầm kiếm ê hết cả tay rồi này.”
Đoàn Lăng rút kiếm ra, bước nhanh tới bên người y.
Vết đâm trên ngực Tả hộ pháp chảy máu không ngừng. Một kiếm này của Đoàn Lăng đâm vào chính giữa, không trúng vào chỗ nào yếu hại, nhất thời người kia còn chưa chết, chậm rãi lui về sau vài bước, tựa trên bàn đá: “Nguyên lai ngươi không giết Đoàn Lăng.”
“Nếu sư đệ của ta chết, ta còn phải nhiều lời với ngươi như vậy làm gì?”
“Vết thương trên ngực hắn…”
“Bất quá chỉ là cắt bàn tay, quệt ít máu lên quần áo mà thôi. Ta từ trước khi động thủ cũng đã khôi phục thần trí.” Lục Tu Văn nói tiếp, “Túi hương kia mùi rất nhạt, không thể lập tức thấy hiệu quả, bất quả cổ trùng này cực kỳ sợ mùi Thực Tâm Thảo, người trúng cổ chỉ cần vừa thoáng ngửi thấy mùi này, tâm liền sinh chán ghét, trăm phương nghìn kế muốn phá hủy túi hương. Mà một khi túi hương bị tổn hại, mùi hương sẽ tỏa ra bốn phía, giúp ta giải trừ cổ độc. Bởi vậy ta mới dặn sư đệ ngày ngày đều phải mang theo túi hương bên người, mỗi giây mỗi phút đều không được cởi xuống.”
“Ngươi vì để bảo vệ hắn chu toàn, quả nhiên hao hết tâm cơ.”
“Ta khi đó cũng đã sắp chết, dĩ nhiên phải an bài tất cả mọi việc cho thỏa đáng.” Lục Tu Văn ngẩng cao đầu, ánh mắt trầm tĩnh, từng chữ từng chữ thốt ra, “Ai cũng đừng hòng thương tổn sư đệ của ta, dù cho có là chính ta — cũng không được.”
Đoàn Lăng trong lòng khẽ động, lặng lẽ cầm lấy tay Lục Tu Văn.
Ánh mắt của Tả hộ pháp dạo qua một vòng trên thân hai người bọn họ, hỏi: “Ngươi đã sớm biết ta sẽ cứu sống ngươi?”
“Thì đoán vậy thôi.” Lục Tu Văn đáp, “Người bị giáo chủ hút công lực, căn cơ võ học tẫn hủy, từ nay về sau liền trở thành phế nhân, cho dù muốn luyện lại một lần cũng tuyệt đối bất khả thi. Mà ngươi đã khổ tâm nghiên cứu nhiều năm, chính là muốn trọng trúc căn cơ, khôi phục võ công đáng tiếc biện pháp kia ngươi nghĩ ra thực sự quá mức hung hiểm, không cẩn thận có thể thực sự mất mạng, bởi vậy ngươi thủy chung không dám thử nghiệm.”
Tả hộ pháp nói: “Đúng, những điều này ta đều có ghi lại trong sách.”
“Về sau tại thôn Trần gia ngươi gặp chúng ta, vốn là muốn khiến Đỗ Phong giết chúng ta, thế nhưng sau khi Đỗ Phong thất bại, ngươi đã đổi ý. Lúc ấy một là bởi vì sư đệ ta võ công cao cường, ngươi không tìm được cơ hội ra tay thứ hai là do phát hiện tình hình của ta cũng giống như ngươi, vừa lúc có thể lấy ta ra làm vật thí nghiệm, chứng minh biện pháp của ngươi có thể thành công hay không. Nếu thành công, ngươi có thể khôi phục võ công nếu thất bại, cũng chẳng qua là xuống tay với một kẻ không quan trọng mà thôi.”
“Nếu ta căn bản không có dự định cứu ngươi, hoặc là tuy có cứu, nhưng lại thất bại thì sao?”
“Ta đây sẽ thực sự chết.” Lục Tu Văn chớp chớp mắt, “Nhưng ta đánh cược là ngươi sẽ cứu.”
“Hả?”
“Chấp niệm của ngươi quá sâu, một lòng tha thiết muốn khôi phục lại võ công, khó có được một cơ hội trời cho rành rành trước mắt, thế nào có thể buông tha? Về phần thành công hay không, còn phải xem ý trời.”
“Ha ha ha!” Tả hộ pháp cười lớn, “Khó trách ngươi dù đã sớm biết thân phận của ta nhưng vẫn không vạch trần, nguyên lai ngươi cũng là vì đánh cược cơ hội sống nhỏ nhoi.”
Lục Tu Văn liếc nhìn Đoàn Lăng, nói: “Trên đời này còn có người ta yêu, ta đương nhiên không muốn chết, rõ ràng là phải đánh cược một phen.”
“Mọi sự việc xảy ra sau đó, cũng đều nằm trong kế hoạch của ngươi?”
“Ngươi nếu thật sự cứu sống ta, cũng sẽ không lãng phí mà lập tức giết ta đi? Ta lường trước ngươi sẽ tìm biện pháp khống chế tinh thần ta, mặc ngươi sở dụng, đến khi ta không còn tác dụng liền hút công lực của ta. Thủ đoạn ma giáo khống chế người tổng chỉ có vài loại, không phải dùng cổ thì là dùng độc Liễu Dật trong kho thuốc của ngươi đã phát hiện ra Thực Tâm Thảo, vậy ngươi tất nhiên sẽ dùng cổ.” Lục Tu Văn cúi đầu xuống nhìn bàn tay mình, chậm rãi nắm chặt, “Muốn tồn tại trong Thiên Tuyệt giáo, đi một bước phải tính trước mười bước. Dù khả năng chỉ có một phần vạn, cũng phải chuẩn bị sách lược vẹn toàn, không phải sao?”
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay y.
Tả hộ pháp thở dài: “Ta tự cho là đã tính toán kín kẽ, không ngờ tới ngươi còn cao tay hơn một bậc.”
Lục Tu Văn cười tủm tỉm: “Sư thúc quá khen.”
Tả hộ pháp phun ra một búng máu, mới nói chuyện một lúc, vạt áo đã nhiễm đầy máu đỏ, xem ra không còn sống được bao lâu.
Đoàn Lăng vắt ngang thanh kiếm: “Ngươi làm nhiều việc ác, hại bao nhiêu tính mạng người vô tội, hiện tại đã đến lúc ngươi phải trả giá.”
Tả hộ pháp cũng không để ý đến hắn, chỉ nói với Lục Tu Văn: “Tên sư đệ này của ngươi thật cổ hủ a. Các ngươi hiện tại tuy rằng sinh tử tương hứa, nhưng qua năm năm, mười năm sau, Thất Tuyệt Công của hai người đều luyện đến tầng thứ bảy, ngươi tính làm thế nào? Ta thật muốn nhìn một cái.”
Hắn nói xong, lặng lẽ cười, lại tiếp lời: “Ta hôm nay mặc dù bại trận, nhưng chỉ bằng hai người các ngươi, đừng hòng muốn gì được nấy.”
Dứt lời, hắn vươn tay xuống dưới bàn đá nhấn một cái.
Hóa ra chiếc bàn đá này cũng có ẩn giấu cơ quan, “Cạch” một tiếng, giường đá bên cạnh liền dịch chuyển, lộ ra một khe hở tối om. Tả hộ pháp thừa cơ lăn xuống dưới, ván giường lập tức liền khép lại.
Đợi đến khi Đoàn Lăng chạy tới thì đã muộn, hắn chỉ còn cách dùng cán kiếm gõ gõ ván giường, hỏi Lục Tu Văn: “Ở đây cũng có mật đạo?”
“Ừ, nếu ta nhớ không lầm, mật đạo này đi thông đến…”
“Thông đến đâu?”
“Lăng mộ của các đời giáo chủ.”
Đoàn Lăng ngẩn ra, không ngờ lại thông đến chỗ đó. Tả hộ pháp là biết chính mình sắp chết nên mới vào lăng mộ sao? Hay là… muốn đi gặp người kia?
Đoàn Lăng suy nghĩ một chút, nói: “Hắn bị thương nặng đến thế, thực ra cũng không cần phải đuổi theo.”
“Ừm.”
“Không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi, chúng ta ra xem đi.”
“Được.”
Lục Tu Văn thường ngày vẫn thích làm trái ý Đoàn Lăng, lúc này lại ngoan ngoãn nghe lời một cách kỳ lạ khiến hắn cảm thấy không quen. Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Đoàn Lăng, hắn hỏi: “Ngươi đang nghĩ đến lời nói vừa nãy của Tả hộ pháp?”
Lục Tu Văn nói: “Giáo chủ và Tả hộ pháp, họ vốn cũng là sư huynh đệ.”
“Thì làm sao? Chúng ta không giống với bọn họ. Chúng ta không cần phải tranh giành ngôi vị giáo chủ, đến lúc Thất Tuyệt Công luyện đến tầng thứ bảy, không luyện nữa cũng được. Huống chi…” Đoàn Lăng nắm lấy tay Lục Tu Văn, hôn lên lòng bàn tay y, nói, “Khi ngươi mất trí nhớ, có một câu ta chẳng biết đã nói bao nhiêu lần, hiện tại muốn nói cho ngươi nghe.”
“Nói cái gì?”
“Sư huynh, ta thích ngươi.”
Lục Tu Văn lập tức cười rộ lên, đáy mắt lấp lánh tiếu ý rực rỡ: “Đã như vậy, sư đệ ngươi hình như hôn sai chỗ rồi.” Nói rồi ngẩng đầu hôn lên môi Đoàn Lăng.
Lần này không chỉ là một nụ hôn thoáng qua, mà y trực tiếp đưa đầu lưỡi vào, cùng Đoàn Lăng dây dưa triền miên.
Đợi đến khi hai người tách ra, đầu lưỡi còn dư lại một đường chỉ bạc, hai bên đều hổn hển thở dốc.
Mặt Đoàn Lăng nóng lên, may mà ánh sáng trong thạch thất tù mù, nhìn không ra cái gì. Hắn ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta mau mau đi ra ngoài đi…”
Lời còn chưa dứt, cả hai liền cảm thấy một trận địa chấn dữ dội, mặt đất dưới chân kịch liệt rung chuyển.
Đoàn Lăng hầu như không thể đứng thẳng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lục Tu Văn nhíu mày: “Hẳn là Tả hộ pháp đã kích hoạt cơ quan trong lăng mộ, mật đạo trong lòng núi sắp sập rồi.”
“Đi mau!”
Đoàn Lăng không để chậm trễ giây phút nào, nắm chặt tay Lục Tu Văn chạy nhanh ra ngoài.
Dọc đường đi, quả nhiên không ngừng có đá rơi xuống.
Cũng may hai người khinh công không kém, cấp tốc chạy xuyên qua mật đạo, vừa mở ra cửa đá liền thấy một hồi ác chiến đã gần kết thúc, địch ta song phương đều có thương tổn. Sư phụ của Liễu Dật kiếm pháp cao minh, mà trong số thủ hạ của Tả hộ pháp không có kẻ nào đặc biệt xuất chúng, vậy nên Liễu Dật và Lâm minh chủ trái lại không có gì đáng lo.
Sau khi mọi người tập hợp, Đoàn Lăng đơn giản nói qua chuyện Tả hộ pháp kích hoạt cơ quan, mọi người cũng không kịp nói thêm điều gì, toàn bộ tuôn ào ào đến lối ra. Thủ hạ của Tả hộ pháp tuy rằng tử vong không từ, dưới tình huống như vậy cũng trở nên rối loạn, ba chân bốn cẳng chạy tứ tán.
Không nghĩ tới mới chạy được không xa, liền có người kêu lên: “Không ổn rồi, lối đi đằng trước bị đá tảng chắn đường!”
Mọi người tiến lên nhìn nhìn, chỉ thấy vách núi đã sụp phân nửa, có một tảng đá thật lớn đổ xuống giữa lối ra mật đạo, kín đến một cái khe nhỏ cũng không thấy. Ở đây mặc dù đều là cao thủ võ lâm, nhưng trong tình huống như thế này cũng đều thúc thủ vô sách. (=bó tay)
Mặt đất rúng động ngày càng mạnh, đá rơi loạn xạ trên đỉnh đầu. Mắt thấy sẽ táng thân nơi đây, không ít người không khống chế được tâm tình, tiếng chửi bới không dứt bên tai.
Đoàn Lăng trái lại rất bình tĩnh, hắn ***g bàn tay vào mười ngón tay của Lục Tu Văn, thấp giọng thì thầm: “Có thể chết cùng một chỗ với ngươi, cũng coi như không uổng một đời này.”
Lục Tu Văn vỗ vỗ tay hắn, phì cười: “Ta còn chưa có hảo hảo thân mật với sư đệ lần nào, sao có thể chấp nhận chờ chết? Sư đệ đã quên sao? Trong gian thạch thất chúng ta bị nhốt vào kia, còn có một lối đi khác.”
“Đúng rồi,” Đoàn Lăng lúc này mới nhớ ra, “Lối đó đi thông với tổng đàn ma giáo.”
“Ừ, mau trở lại đường cũ.”
Đoàn Lăng gật đầu, vội vàng kêu gọi đoàn người nhanh chóng đuổi theo.
Mọi người dĩ nhiên không dám dừng lại, theo Đoàn lăng trở về chỗ linh đường lúc trước, lần nữa mở ra cửa ngầm vào trong mật đạo.
Sinh tử trước mắt, mỗi người đều chạy như bay, nhưng trong lòng cũng nhịn không được mà nghĩ, vạn nhất con đường này cũng không thông, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Đoàn Lăng đi phía trên đầu, đem suy nghĩ này nói với Lục Tu Văn.
Y chỉ cười: “Đương nhiên còn có đường khác.”
May mà con đường này dễ đi hơn lúc trước rất nhiều, mặc dù cũng có đá vụn rơi xuống, nhưng đường không bị ngăn trở. Hơn phân nửa nhóm người đều có thương tích, bất quá dìu đỡ nhau đi ngược lại cũng không chậm.
Không biết đã qua bao lâu, trong bóng tối cuối cùng xuất hiện một tia sáng mờ mờ.
Đoàn Lăng tiến lên hai bước, nâng phiến đá trên đỉnh đầu lên, nhảy ra khỏi mật đạo. Bên ngoài có một mảnh tường đổ, chính là tổng đàn ma giáo đã bị hỏa thiêu từ trước.
Những người khác đều lục tục đi ra khỏi mật đạo. Ai ai cũng đầu tóc bù xù, mặt mày đen nhẻm, bộ dáng chật vật bất kham thế nhưng nghĩ đến mình đã trải qua một hồi sinh tử, lúc này rốt cục cũng ngẩng đầu thấy được mặt trời, lại không khỏi bật cười ha hả.
Lục Tu Văn biết chút y thuật, băng bó vết thương lại cho Lâm minh chủ, sau đó mở mí mắt của Liễu Dật nhìn một cái, nói: “Hắn trúng cổ độc, bất quá hơi khác một chút so với Thực Tâm Cổ, nghe thấy tiếng sáo mới bị khống chế, sẽ không mất đi ký ức. Đợi đến khi xuống núi, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn giải độc.”
Mọi người nghỉ ngơi trên núi một lát, tập hợp lại với đội nhân mã canh giữ ngoài sơn động rồi vội vã xuống núi.
Tới chân núi, vẫn còn có thể cảm giác sườn núi vẫn còn đang rung động.
Lục Tu Văn quay đầu lại nhìn, thấy đỉnh núi bụi mù cuồn cuộn, tựa hồ nửa quả núi sẽ sụp xuống.
Y không khỏi thì thầm: “Ta từ thuở nhỏ đã ở trên ngọn núi này lớn lên.”
Đoàn Lăng nói: “Ta đã trồng một rừng hoa đào trên núi Lạc Hà, từ nay về sau, sẽ luôn có ta ở bên cạnh ngươi.”
Lục Tu Văn hạ mắt cười cười, không nói thêm điều gì, cùng Đoàn Lăng cưỡi một con ngựa, quất roi mà đi.
Tất cả trông như đã được giải quyết triệt để.
Nhưng từ đáy lòng, Lục Tu Văn vẫn luôn tồn một nghi vấn.
Vào thời điểm một năm trước, Tả hộ pháp còn chưa khôi phục võ công, hắn đến tột cùng làm thế nào mà qua mắt được một rừng cao thủ, cướp đi thủ cấp của giáo chủ? Là thủ hạ của Tả hộ pháp làm sao? Hay là…
Thiên Tuyệt giáo hoàn toàn bị vùi lấp dưới vụn đá của dãy núi đổ sụp, đây có lẽ sẽ vĩnh viễn là một bí mật không lời giải đáp…