Chiết Đại

Chương 49


Hắn cúi đầu nhìn Đại Tranh, càng nhìn lại càng thấy thú vị, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, nếu như hiện tại buông tay, nàng nhất định sẽ nhanh như chớp mà chạy đi.

Trong lòng hắn, giống như có một dây thừng quấn trên cây không thể tách ra được, treo trên một ngọn lửa, sợi nhỏ vụn bị keng keng rung động.

“Đi mau đi mau,” trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh Nguyễn Uyển Oánh lúc trước thấy nàng đã vô cùng chán ghét, bất luận chuyện lần trước tìm người có phải là ý của nàng ta hay không cũng đã đủ làm cho nàng không muốn đối mặt với Nguyễn Uyển Oánh, nàng khẽ cắn môi rồi nói: “Ngài không phải nói ta là đoạn tụ hay sao? Nếu như bị vị hôn thê của ngài thấy được, nói không chừng nàng ta sẽ hoài nghi, ngài cũng là! ”“Ngươi nói ai là như thế.

”Đại Tranh cảm thấy ánh mắt hắn âm lãnh lại hung ác, giống như muốn đem đầu nàng chém rớt liền vậy.

Hắn thấy nàng sợ tới mức co rúm lại, lại ra sức đẩy hắn ra, muốn từ bên người hắn thoát đi, dường như hắn chính là sài lang hổ báo gì, muốn đem xương cốt nàng hủy đi nuốt vào bụng.

Từ khi đem nàng bỏ vào lồng sắt hắn chuyên môn chọn lựa cho nàng, hắn liền càng không kiêng nể gì, đem nàng sắp trở thành người trong mộng / nữ tử nằm ở dưới thân của hắn.


Chỉ cần qua một chút.

Nàng giống như một cái cây ở trong lòng hắn, như là mảnh sứ vỡ vụn ở trong đầu hắn nghiền nát không ngừng một giây một phút nào.

Hắn nới lỏng lực đạo đã cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy dùng thủ đoạn nhẹ nhàng cọ một chút mà lùi về, hắn đối với chuyện này có chút không vui, lại đem nàng giữ chặt, lần này cách xa một ít.

“Lan Tiêu, chàng ở chỗ này!” Nguyễn Uyển Oánh phe phẩy cây quạt đi tới, nàng ta tới gần, xác định Đại Tranh không phải là nữ tử đi cùng với Phó Lan Tiêu, nàng ta dò hỏi, “Vị này chính là…?”Nàng ta đã hoàn toàn không nhớ rõ mình.

Xem ra, việc nàng ta tìm người nhất định là bị Phó Lan Tiêu thổi gió.

Nghĩ đến đây, Đại Tranh liền trừng mắt nhìn Phó Lan Tiêu một cái, mà hai mắt Phó Lan Tiêu đã trở nên vô cùng thanh tỉnh, “Vị này chính là Đại Tranh, năm nay ở thi hội đạt nhất minh kinh nhân, hôm nay vừa lúc gặp được, nếu như đã có cơ hội gặp mặt một lần vậy không bằng nói chuyện nhiều thêm một chút.

”Đại Tranh không khỏi mà cảm thán, hắn quả thật rất biết cách giả vờ.

“Hoá ra là như thế.

” Nguyễn Uyển Oánh cũng không có hoài nghi hai người có cái gì với nhau, toàn bộ sự chú ý của nàng ta đều đặt ở trên người Phó Lan Tiêu, đối với việc khoa cử cũng không cảm thấy hứng thú lắm, nên nàng ta chỉ đáp có lệ vài câu, vừa vặn tỳ nữ nàng ta cũng tới rồi, các nàng lại càng không có cơ hội để nói chuyện.

Hôm nay vào lúc sau, Phó Lan Tiêu cũng không đi tìm Đại Tranh, chỉ là để hạ nhân thay đổi một đống sách, cũng chính là có ý để cho nàng biết.


Không có hắn ở đây, nàng cũng quả thật càng thêm an tâm, đồng thời thỉnh thoảng cũng sẽ hướng về phía xa mà nghĩ.

Phó Lan Tiêu người này không có khả năng cứ như vậy mà để cho nàng tiện nghi được, để nàng ở đây ăn được uống tốt, chỉ là vì để nàng ghi tên bảng vàng.

Nàng càng không dám suy nghĩ là bởi vì có tư tình gì.

Có lẽ sau đó không lâu nhất định sẽ có chuyện gì đó mà mình không thể thừa nhận được đang chờ nàng.

Đến lúc đó, nàng nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị, bất luận là chạy trốn hay là chỉ cần giữ được tánh mạng mình.

Ngày thi đình chỉ của Yến triều còn cách một ngày, một đám khảo thí trong đó cống sĩ có tới trăm người, từ giờ Mẹo đã ở ngoài cửa cung xếp thành hàng dài, một đám tiếp nhận kiểm tra, soát người.

Đại Tranh khi ở thi hội cũng đã bị lục soát qua một vòng, lần này cũng không cảm thấy có gì cả.


Nàng không rảnh bận tâm trang trí trong hoàng cung huy hoàng thế nào, chỉ cầu nguyện lần này đề khảo thí không cần phải quá khó, vừa phải ứng phó với nội tâm mình đang thấp thỏm, cho dù không thi đậu cũng không có gì ghê gớm, mình còn trẻ, còn có rất nhiều năm có thể thi…Chờ toàn bộ thí sinh ngồi xuống toàn bộ thì cũng đã đến giờ Thìn, chờ tới khi nộp bài thi, Đại Tranh từ trong võ điện ra tới, lòng bàn tay đều đang đổ mồ hôi.

Lại giống như hoàn thành một chuyện lớn vậy, thở ra một hơi thật mạnh vô cùng nhẹ nhõm.

Sau khi hiên ngang đi ra khỏi cung điện, Đại Tranh lưu luyến liếc mắt nhìn một cái về phía sau, vừa quay đầu một cái đã hối hận, khi nãy lúc xếp hàng hẳn là nên nhìn thêm vài lần, nói không chừng lần tiếp theo được nhìn thấy hoàng cùng chính là ba năm sau!Ánh hoàng hôn dần buông xuống, chúng thí sinh có cha mẹ vây quanh đi lên, có thê tử đưa thức ăn lên, cũng có vài vị ở đó xưng huynh gọi đệ, càng có rất nhiều người giống như nàng cô đơn chiếc bóng.

Nàng hít cái mũi, thật là cô đơn.

.

Bình Luận (0)
Comment