Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế

Chương 11

Bachgiatrang.com

Editor: Mình có sửa lại vài chỗ của mấy chương trước, có gì mấy bạn loại bỏ truyện khỏi thư viện rồi add lại nha. Sao mình update mà phải làm v nó mới đổi =.=!

Nguyên Họa đi đến phòng khách ngồi ở trên ghế sô pha, ngay cả sô pha cũng thoải mái như vậy, Nguyên Họa kiềm chế xúc động muốn nằm lên nó, ngây ngốc nhìn Tử Tử Kỳ chỉ lo đi vào phòng ngủ mà quăng nàng ở phòng khách.

Cửa không có đóng lại, nguyên Họa cứ như vậy nhìn, cảnh tượng bên trong làm cho máu mũi của Nguyên Họa thiếu chút phun ra ngoài, Từ Tử Kỳ ở trong phòng ngủ bắt đầu cởi quần áo, làn da kia khỏi nói có bao nhiêu tốt, nhìn lưng và vai của Từ Tử Kỳ, thật trơn nhẵn không tì vết a.

Nguyên Họa rất muốn đem mắt dời đi chỗ khác, thế nhưng mắt thật không nghe lời, thật sự không thể dời đi, thật là một bức tranh ướt át a, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Từ Tử Kỳ cởi đến quần, Nguyên Họa ở trong lòng thầm mắng mình là một đại sắc lang, người ta cởi quần mà vẫn còn nhìn chằm chằm, thế nhưng mắt vẫn không dời đi được, nhất định vẫn trực tiếp nhìn chằm chằm.

Nguyên Họa còn ở trong lòng nói, trách thì trách mắt không chịu dời, không phải lỗi của nàng.

Nhìn thấy đôi chân trắng noãn, thon dài của Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa hít một hơi lãnh khí, vóc người này cũng quá hoàn mỹ đi.

Nguyên Họa thật ra còn muốn nhìn người ta tiếp tục cởi tiếp, thế nhưng người ta vẫn còn mặc nội y hướng về phòng tắm. Đáy lòng Nguyên Họa còn có chút cảm giác mất mác.

Nghe trong phòng ngủ truyền tới tiếng nước, Nguyên Họa bắt đầu suy tưởng hết thứ này đến thứ khác, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài. Một hồi lâu mới bừng tỉnh, vội vã ngăn lại sức tưởng tượng xấu xa của mình.

Từ Tử Kỳ cũng không biết ý nghĩ của Nguyên Họa, nếu biết chắc chắn sẽ trước tiên tát cho Nguyên Họa một cái sau đó cho Nguyên Họa biết thế nào là đãi ngộ đặc thù. Đánh xong sau đó mỉm cười, nói “Dáng người ta đẹp lắm sao!” Để lại Nguyên Họa ở đó chảy máu mũi như điên.

Nguyên Họa bắt đầu đánh giá gian phòng, lớn thì đúng là có lớn một chút, nhưng mà trang trí rất ấm áp, thật đúng là không giống phong cách của sếp mỹ nữ, nhìn xem nàng ấy lạnh lùng, lại có một đống thú nhồi bông, cũng may phòng được sơn màu xanh lam, có chút cảm giác lạnh.

Phòng cũng thật nhiều, phòng bếp được tấm kính dày phân cách, trong phòng khách có thể thấy được người trong phòng bếp đang làm gì, bất quá xem người kia được nuông chiều từ bé chắc chắn sẽ không biết nấu cơm, chắc chỉ để trang trí.

Người ta không như Nguyên Họa ngươi, ở phòng bếp thì ngu ngốc. Người ta nấu cơm nấu đồ ăn không biết có bao nhiêu tốt! Ăn một bữa liền muốn ăn bữa thứ hai.

Nguyên Họa còn đang quan sát cả phòng, Từ Tử Kỳ người ta đã tắm xong, khoác một cái khăn tắm đi ra.

Nguyên Họa nhìn thấy thiếu chút nữa lại chảy máu mũi, rất táo bạo, rất ướt át. Yêu tinh, tuyệt đối là yêu tinh. Định lực định lực, lúc này đừng để chảy máu mũi, chảy nước miếng, hoặc là trực tiếp làm cho ta xỉu đi.

Từng đợt hương thơm truyền đến mũi Nguyên Họa, Nguyên Họa tận lực khống chế đầu óc mình suy nghĩ lung tung, thế nhưng một vài hình ảnh xinh đẹp vẫn trong đầu nàng hiện lên, biểu tình Nguyên Họa càng ngày càng..., thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dốc nhỏ, trong căn phòng lớn phát sinh như vậy thật là quỷ dị. Làm cho Từ Tử Kỳ ở một bên nổi cả da gà, cuối cùng không thể nhịn được nữa.

“Nguyên Họa, cô im lặng một chút cho tôi.”

“A, nga...” lúc Nguyên Họa phản ứng kịp thì liền muốn đi chết, lúc này thật là mất mặt, thể diện đều ném đi hết rồi, đối với nữ nhân như thế làm sao có thể không suy nghĩ lung tung. Chúa ơi, A-men.

Từ Tử Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn Nguyên Họa, nghĩ đến hai người còn chưa ăn cái gì, bỏ lại một câu liền đi đến phòng bếp “Cô ngồi ở đây chờ tôi.”

Nguyên Họa nhìn bóng lưng Từ Tử Kỳ, cũng ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha chờ. Thỉnh thoảng mắt lại nhìn thân ảnh bận rộn ở phòng bếp.

Được một lúc sau Từ Tử Kỳ bưng ra hai chén mì sợi, một chén đưa cho Nguyên Họa còn đang trợn mắt há mồm.”Cầm lấy, ngớ ra làm gì?”

Nguyên Họa lúc này mới bừng tỉnh, nhìn mặt Từ Tử Kỳ, tay cầm chén còn bận suy nghĩ xem có phải mình đang nằm mơ không.

Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa đầu óc còn đang đần độn, cười nói “Bổn tiểu thư tay nghề rất tốt, cô yên tâm.”

Nguyên Họa ở trong lòng oán thầm, tôi đúng là lo lắng.

Thế nhưng cũng không dám nói ra miệng, nhìn bề ngoài chén mì cũng không tệ, có một cái trứng chần nước sôi* còn có một ít rau xanh.

*trứng trần nước sôi: trứng đập vào nước sôi nấu chín bên ngoài. Google ảnh để biết

Nguyên Họa nhìn thế thì có chút thèm ăn, tiếp tục xem, hương vị mười phần a. Nguyên Họa cũng không quản ăn vào có chết hay không, liền gắp một đũa lớn đưa vào miệng. Nếm đũa đầu tiên, thực sự là ngon a! Nguyên Họa trợn to hai mắt nhìn Từ Tử Kỳ, hoàn toàn là bộ dáng bất khả tư nghị, nếu không phải do miệng nhét đầy mì thì đã sớm khen ngợi người ta rồi. Hoàn toàn quên lúc nãy mình còn nghĩ xấu người ta.

Từ Tử Kỳ nhàn nhạt cười, nàng đã sớm biết Nguyên Họa đem nàng suy nghĩ thành dạng người gì.

Nguyên Họa cũng không quan tâm mình đang ăn trước mặt mỹ nữ, ăn đến có thể nói hoàn toàn không còn hình tượng gì, sau khi ăn xong còn xoa bụng, hai chân bắt chéo, một bộ dáng thỏa mãn. Làm cho Từ Tử Kỳ đang ngồi một bên thật sự là không thể nhịn được nữa, phốc một tiếng bật cười.

Nguyên Họa lười biếng mở mắt ra, thấy mỹ nữ đây là đang cười mình mới thả chân xuống ngồi ngay thẳng. Cái này lại làm cho mỹ nữ lại cười ra tiếng.

Nguyên Họa buồn bực nhìn mỹ nữ đang cười đến run rẩy, thở dài một hơi. Xem ra hình tượng của mình không thể nào duy trì tốt được.

Từ Tử Kỳ thu thập xong chén đĩa mới đi ra ngoài, Nguyên Họa đã sớm nằm ngủ trên ghế sô pha.

Bộ dáng giống như cục cưng ngoan ngoãn, làm mẫu tính của Từ Tử Kỳ bộc phát, đi vào phòng ngủ lấy một cái chăn ra đắp cho Nguyên Họa.

Dáng ngủ của Nguyên Họa còn làm Từ Kiều liên tục khen đáng yêu a. Tuy rằng Nguyên Họa ghét nhất ai dùng từ đáng yêu với nàng, nhưng khi nhìn đến tấm hình Từ Kiều chụp lại bộ dáng lúc nàng ngủ cũng thấy mình thật sự đáng yêu. Cho nên ngay cả băng sơn mỹ nữ của chúng ta cũng không thể kháng lại bộ dáng lúc ngủ của Nguyên Họa.

Từ Tử Kỳ thu dọn, chuẩn bị xong, liền đi đến công ty.

Đến chiều lại thấy Từ Tử Kỳ từ bước khập khiễng đi vào công ty, ai thấy cũng đều hít một hơi lãnh khí, mỹ nữ tổng tài bị thương chân khi nào nha.

Có nam đồng nghiệp muốn bước đến thể hiện sự ân cần của mình, được rồi, bị ánh mắt lạnh lẽo của Từ đại mỹ nữ đảo qua, chỉ có thể nhìn mỹ nữ người ta từng bước từng bước đi đến văn phòng Tổng giám đốc.

Về phần A Hoài thì sao, tức giận đến muốn bốc khói. Lúc đầu nghĩ là Nguyên Họa và tổng giám đốc đi cùng nhau, dù sao sáng sớm hai người cũng không ở công ty.

Thì ra Nguyên Họa người ta nghỉ cả một ngày, xem ra sắp bị đuổi rồi.

Lấy điện thoại ra gọi cho Nguyên Họa, một hồi lâu mới có người nghe máy. Buồn ngủ mười phần alo một tiếng gần như không có âm thanh.

A Hoài thật hận, mình tại sao mắc phải một kẻ dở hơi nha? Nghe thanh âm chắc chắn đến bây giờ còn đang ngủ. Nàng đúng là nghi oan cho Nguyên Họa, đúng là lúc đầu Nguyên Họa người ta hòa thuận ở cùng mỹ nữ tổng tài, một ngày mệt nhọc đến bây giờ mới có thời gian ngủ.

“Nguyên Họa, em mau dậy cho lão nương. Đến công ty ngay!” A Hoài cầm điện thoại di động gào thét, hên đây là di động của nàng, nếu như của người khác thì nhất định phải lo lắng xem điện thoại có bị nàng rống hư hay không.

Nguyên Họa trên ghế sô pha từ từ ngồi dậy.”Nga, tới ngay.” Nhìn trong phòng đã không còn ai, xác định mỹ nữ người ta bỏ lại một mình nàng ở nhà.

Nguyên Họa đón xe đến dưới cao ốc Từ thị, trong lòng còn đang mắng.

A Hoài xuống lầu dưới đón Nguyên Họa, nhìn bộ dáng nhu nhược của Nguyên Họa khi đi thang máy, trong lòng cảm thấy hỏa khí bùng phát.

“Nguyên Họa, em...em...làm chị tức chết!”

Nguyên Họa cúi đầu, bộ dáng như trẻ nhỏ dễ dạy, đến lúc A Hoài còn muốn tiếp tục giáo huấn nàng một trận thì nàng ngẩng đầu đáng thương nhìn A Hoài.

Cuối cùng A Hoài vẫn không thể nào tiếp tục dạy dỗ, nên biết là nếu như Nguyên Họa giả bộ vô tội, ngay cả cọp cũng không nỡ ăn a. (editor: @_@)

Huống chi đây là một A Hoài bình thường? A Hoài thực sự là hận chết bộ dáng con nít của Nguyên Họa, làm cho mẫu tính của mình bộc phát không nỡ mắng tiếp.

Dẫn Nguyên Họa đi tới phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, gõ cửa một cái.

===========================

Editor: về quê ôn thi môn Tư Tưởng HCM, chắc sẽ up không thường xuyên, mấy bạn thông cảm =)) mình còn 5/7 câu chưa học:))
Bình Luận (0)
Comment