Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế

Chương 13

Nguyên Họa bản thân trước lạ sau quen, đi vào không cần Từ Tử Kỳ phân phó, bản thân liền nhảy lên trên ghế sô pha ngồi, còn ôm thêm cái gối cọ cọ.

Từ Tử Kỳ nhìn tính tình trẻ con của Nguyên Họa, cười nhẹ, từng bước mà đi trở về phòng ngủ của mình.

Thay đồ mặc ở nhà.

Lần này có nhớ đóng cửa, Nguyên Họa không có diễm phúc thấy một màn như lúc sáng.

Thế nhưng đợi Từ Tử Kỳ từ trong phòng ngủ đi ra, Nguyên Họa vẫn bị kinh diễm một chút.

Bản thân Từ Tử Kỳ cao 167cm, bỏ đi giày cao gót còn cao hơn Nguyên Họa nửa cái đầu, dáng người còn là tỉ lệ hoàng kim, thậm chí so với người mẫu còn chuẩn hơn.

Hiện tại Từ Tử Kỳ mặc chính là một cái váy ngủ đen rộng rãi, đường cong của vóc người như ẩn như hiện, chân thon dài gợi cảm, da thịt nhẵn nhụi như trân châu. Nguyên Họa nhìn thấy nước miếng cũng chảy ra.

“Lau nước miếng của cô đi.” Câu nói đầu tiên của Từ Tử Kỳ khi thấy ánh mắt lỗ mãng của Nguyên Họa, nàng đương nhiên là vô cùng tự tin với dáng người của mình.

“A!” Nguyên Họa phản ứng lại lập tức rút ra khăn tay lau nước miếng trên miệng, đỏ mặt cũng không dám... lại nhìn trên người của Từ Tử Kỳ.

Mẹ ơi, trái tim nhỏ bé của con không chịu nổi cảnh tượng tươi đẹp như vậy a.

Từ Tử Kỳ vui vẻ từng bước đi vào phòng bếp, bổng nhiên quay đầu từ phòng bếp ra nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đo đỏ vẫn còn đang cúi đầu của Nguyên Họa, tay còn đang vò vò góc áo nói “Cô muốn ăn gì?”

Nguyên Họa ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy vui vẻ của Từ Tử Kỳ nói”A. Nga, tôi sao cũng được. Có ăn là được.”

Từ Tử Kỳ quay đầu vào bếp, suy nghĩ một hồi bắt đầu nấu đồ ăn, Nguyên Họa nghe âm thanh bận rộn trong phòng bếp, nghĩ có nên vào phụ giúp hay không, nhưng mà mình không biết làm gì cả, đành phải ngồi trên sô pha chờ.

TV cũng không mở, chỉ là ngồi trên ghế sô pha ngẫn người. Cũng không biết qua bao lâu, Từ Tử Kỳ mang đồ ăn dọn ra bàn, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Nguyên Họa, che miệng cười ra tiếng. Lúc này mới gọi hồn của Nguyên đại tiểu thư không biết bay đến nơi nào trở về.

“Ách...” Nguyên Họa lúng túng gãi đầu một cái.

“Có thể ăn được rồi, cô đi rửa tay rồi lại đây!” Từ Tử Kỳ khó có được một lần không làm khó Nguyên Họa.

“Nga.” Nguyên Họa trả lời liền đi vào toilet, rửa tay một chút, lại tát tát nước lên mặt.

Nhìn trong gương tự nói “Nguyên Họa, trấn định, không được để mỹ nữ bắt hồn, biết chưa? Mỹ nữ đều là mây bay.” (Editor: háháhá:)))

Từ Tử Kỳ ngồi trên bàn ăn, đợi một hồi lâu mới nhìn thấy Nguyên Họa đi ra.

“Ngồi xuống ăn đi.”

“Nga.”

Nguyên Họa ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn, cùng Từ Tử Kỳ hai người mặt đối mặt.

Nguyên Họa gắp lên đồ ăn Từ Tử Kỳ nấu, nhìn màu sắc cũng không tệ lắm, tuy rằng thưởng thức qua tài nấu ăn của Từ Tử Kỳ một lần, nhưng là vẫn có chút do dự có nên ăn hay không. Mãi cho đến khi Từ Tử Kỳ thật tự nhiên bắt đầu ăn mới yên tâm ăn một miếng. Vừa ăn thử liền không ngừng được, ăn quá ngon, còn ngon hơn mẹ nấu.

Nguyên Họa kinh ngạc ngẩng đầu lên tán thưởng mà nhìn Từ Tử Kỳ, lại lập tức cúi đầu liều mạng bới cơm cùng thức ăn.

Từ Tử Kỳ nhìn bộ dạng của Nguyên Họa, không nói gì, chỉ cười nhẹ, bắt đầu tao nhã ăn cơm.

Nguyên Họa ăn no thỏa mãn, không có hình tượng mà vuốt ve cái bụng ăn no tròn trịa của mình trước mặt Từ Tử Kỳ, hài lòng ợ một cái. Nói đến hình tượng nữ lưu manh thì Nguyên Họa biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Từ Tử Kỳ đứng dậy thu thập bàn ăn, Nguyên Họa chớp chớp mắt.

Đột nhiên có một chút xấu hổ, mình ăn không, cái gì cũng không làm. Da mặt có dày đi nữa, hiện tại cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ngồi bất động. Nhìn thân ảnh bận rộn của Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa di chuyển thân hình nho nhỏ của mình chen vào phòng bếp.

“Cái kia, Từ tổng, tôi rửa chén cho.” Nói xong thì ngượng ngùng cúi đầu.

Chuyện kể về một lần rửa chén của Nguyên Họa, Nguyên mẹ từ đó về sau liền cấm Nguyên Họa đụng đến chén dĩa trong nhà, lúc đó mới giúp cho đống chén dĩa trong nhà thoát khỏi ma trảo của Nguyên Họa.

Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa một cái, suy nghĩ một chút vẫn là nói “Vậy cô rửa đi.” Nói xong thì đi ra khỏi phòng bếp.

Nguyên Họa cong cái miệng nhỏ nhắn, lòng có chút không tình nguyện. Cứ như vậy bỏ lại mình đi mất, tôi chỉ nói thôi mà, còn tưởng thật. Không có cách nào đành nhắm mắt mà làm.

Từ Tử Kỳ vừa mới lấy ra máy tính định xem văn kiện thì nghe âm thanh khủng khiếp ở phòng bếp hù dọa. Bật người bỏ xuống máy vi tính, chạy đến phòng bếp..

Một mảnh hỗn độn, vô cùng thê thảm.

Trên đầu Từ Tử Kỳ trong nháy mắt xuất hiện mấy vạch đen thật to, nhìn chén dĩa vỡ nát trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy quyết định để lại một tên tai họa trong phòng bếp của Từ Tử Kỳ nàng là quyết định không sáng suốt nhất trong đời.

Nguyên Họa ngơ ngác nhìn kiệt tác chính mình làm ra, nhìn lại bộ dáng im lặng của đại mỹ nữ.

Tâm hồn nho nhỏ xưa nay chưa từng bị đả kích, chu cái miệng nhỏ nhắn ngồi xổm xuống thu dọn tàn cuộc.

“Ây...” Sơ ý một chút lại bị mảnh chén vỡ nhỏ rạch đứt ngón tay.

Nguyên Họa nhịn đau, không đoái hoài tới ngón tay vẫn còn chảy máu, tiếp tục dọn dẹp. Lúc này cũng không thể để mỹ nữ tổng tài coi thường nữa.

Từ Tử Kỳ nghe được Nguyên Họa hít một hơi, đi đến nhìn trên tay của Nguyên Họa.

Nhìn thấy ngón tay nhỏ bé của Nguyên Họa đang chảy máu, sửng sốt. Thấy = Nguyên Họa vẫn còn ngồi xổm đó dọn dẹp, bỗng nhiên không biết tức giận ở đâu ra, tiến lên kéo Nguyên Họa, trực tiếp đem Nguyên Họa kéo ra khỏi phòng bếp.

Nguyên Họa trợn to hai mắt nhìn vẻ mặt tức giận của Từ Tử Kỳ, theo bản năng liền rụt cổ lại.

Nét mặt bây giờ của Từ Tử Kỳ giống như muốn ăn tươi nuốt sống Nguyên Họa, thật là đáng sợ.

Từ Tử Kỳ nhưng thật ra không phát hiện vẻ mặt mình bây giờ như thế nào, chẳng qua là cảm thấy rất tức giận, tức giận tên ngốc này tay đã bị đứt mà sao còn ngồi dọn dẹp?

Nhẹ nhàng cẩn thận giúp Nguyên Họa xử lý vết thương, dán băng y tế xong mới hài lòng ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt còn trong trạng thái kinh ngạc

của Nguyên Họa.

Nguyên Họa thực sự là bị Từ Tử Kỳ hù dọa, lúc nãy còn vẻ mặt tức giận mà lôi kéo nàng ra khỏi phòng bếp, hiện tại thì vẻ mặt dịu dàng giúp nàng xử lý vết thương. Có lá gan cũng không đủ cho Từ đại mỹ nữ hành hạ như thế nha!

Từ Tử Kỳ cũng ngây dại, thực sự là không biết mình rốt cuộc tức cái gì, còn tự tay giúp tên ngu ngốc này xử lý vết thương. Đây là lần đầu tiên Từ Tử Kỳ nàng giúp người khác xử lý vết thương nha.

Từ Tử Kỳ nhàn nhạt thở dài một hơi, lên tiếng nói “Sợ đến choáng váng a?”

“Hả, ách. Ừm.” Nguyên Họa nghĩ thầm tôi thật sự là bị cô dọa đến choáng váng.

Từ Tử Kỳ có chút bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ này bị nàng hù dọa, không nói cái gì nữa.

Đi vào phòng bếp thu dọn tàn cuộc người nào đó tạo thành.

Ánh mắt của Nguyên Họa từ đầu tới giờ đều chưa rời khỏi Từ Tử Kỳ, nhìn vẻ mặt kinh ngạc, thật muốn làm cho Từ Tử Kỳ đi tới đánh cho mấy cái tát tai.

Mãi cho đến khi Từ Tử Kỳ đi vào phòng bếp, Nguyên Họa mới thu hồi ánh mắt của mình.

Thở một hơi thật dài. Mẹ a, làm mình sợ muốn chết.

Mỹ nữ tổng giám bị sao vậy, đầu óc bị sét đánh sao? Nguyên Họa nhớ lại bộ dáng dịu dàng cẩn thân của Từ Tử Kỳ vì mình xử lý vết thương, rét run lên một chút, chấn động đến một thân nổi da gà. Quá khủng bố.

Nguyên Họa co lại thân thể nho nhỏ, muốn mau một chút chạy về nhà. Trái tim nhỏ bé của ta không chịu nổi kích thích của Từ đại mỹ nữ a.

Rối rắm, rối rắm. Nguyên Họa nhìn bóng lưng Từ Tử Kỳ ngồi xổm ở phòng bếp dọn dẹp, nhìn lại băng y tế trên tay, lại nhìn đến trần nhà. Lại một lần nữa thở dài một tiếng, chúa ơi, con bình thường cũng có cầu nguyện với ngài a, lúc này ngài đừng bỏ con.

Từ Tử Kỳ thu thập xong phòng bếp, lúc đi ra thấy Nguyên Họa ngồi ở trên sô pha cau mày rối rắm.

Từ Tử Kỳ cũng theo đó nhíu mày, Nguyên Họa ngẩng đầu nhìn thấy Từ Tử Kỳ đang nhìn mình mà nhíu mày, khỏi phải nói, mỹ nữ nhíu mày cũng thật xinh đẹp.

Nguyên Họa si ngốc một hồi, dáng vẻ ngơ ngác càng làm cho đôi mi thanh tú của Từ Tử Kỳ càng nhăn chặt.

“Tôi muốn về nhà.” Nguyên Họa bừng tỉnh, câu nói đầu tiên là nàng phải về nhà, vội vàng muốn đi về nhà.

“Nga.” Từ Tử Kỳ nhàn nhạt ứng tiếng.

“Ách, tôi đi đây.” Nguyên Họa có điểm không phản ứng kịp, mỹ nữ tổng tài này thay đổi cũng quá nhanh đi, hiện tại lại lãnh đạm như vậy.

Nguyên Họa đổi lại giày, cầm túi nhỏ đi ra phòng. Một loạt động tác, Từ Tử Kỳ cũng không có mở miệng nói thêm câu nào.

“ Hẹn gặp lại.” Nguyên Họa dị thường có lễ phép nhìn Từ Tử Kỳ vẫy tay nhỏ bé. ( >////
“ Hẹn gặp lại.” Từ Tử Kỳ đầu cũng không ngẩng, vẫn nhàn nhạt trả lời một tiếng.

Nguyên Họa chu cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng có chút khó chịu.

Cố ý lãng tránh cảm giác mất mát, nhanh chóng đóng cửa lại, bước vào thang máy.

Từ Tử Kỳ như có điều suy nghĩ nhìn cửa phòng, thở dài một hơi, phát hiện mình đối với Nguyên Họa này mới quen không bao lâu có chút khác biệt, quá mức đặc biệt.

Nhất định phải khống chế lại, tiếp tục như thế cũng không phải là chuyện gì tốt.

===========================

Hôm nay up thêm
Bình Luận (0)
Comment