Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế

Chương 20

Nguyên Họa rất sớm đã rời giường, tối hôm qua sau khi bị điện thoại của Từ đại mỹ nữ quấy rầy, nàng ngủ không ngon giấc.

Tùy tiện đi ra bên ngoài mua mấy cái bánh bao ăn, mới gọi điện thoại cho Từ Kiều hẹn gặp ở quảng trường.

Trải qua một ngày, hai người ở phụ cận Từ thị xem mấy căn phòng, trong đó có hai căn, hai người đều hài lòng, xem tiền thuê, sau khi so sánh mới chọn căn ở tiểu khu có hoa viên, không gian 80 mét vuông, điện nước đồ dùng cũng đầy đủ mọi thứ, cũng không cần trang trí, dọn vào liền có thể ở. An ninh của tiểu khu cũng khá hoàn thiện, quan trọng nhất là nơi này cách thành phố khá gần, ra cổng tiểu khu là đường dành riêng cho người đi bộ.

Đóng ba tháng tiền thuê, hai tên đói đến nổi bụng dính lưng mới đi đến một quán ăn phố bên cạnh ăn cơm.

Cơm nước xong, đi dạo phố một chút, nhìn thời gian cũng không còn sớm, hai người mới từ giác đi về nhà.

Nguyên Họa vừa về tới nhà liền chạy vào WC tắm, cả một ngày, tự mình cũng ngửi thấy được trên người mình mùi mồ hồi nồng nặc.

Tắm rửa xong đi ra thấy Nguyên ba đang cùng Nguyên Hải hai người ở trong phòng khách chơi cờ, Nguyên mẹ thì ở trong phòng bếp rửa chén đĩa.

“Ba, ba lại ép em trai cùng ba chơi cờ a!” Nguyên Họa nín cười ý trêu ghẹo nói.

Nguyên Hải khinh bỉ liếc mắt nhìn bà chị của mình, đã biết mình bị ép mà còn hỏi cái rắm a!

Nguyên ba ngượng ngùng mà vừa cười vừa nói “Cái gì gọi là ép a, ba đây cùng em trai con luận bàn tài nghề đánh cờ mà. Con dùng từ không đúng.

Nguyên Hải nghe Nguyên ba vừa nói như vậy, bĩu môi mang theo ánh mắt khi dễ liếc Nguyên ba. Hóa ra không phải ba lấy tiền tiêu vặt ra ép con cùng ba đánh cờ, là con tự nguyện sao?

Nguyên Hải đột nhiên cảm thấy trong gia đình này mình là người đáng thương nhất, tất cả mọi người đều ức hiếp hắn.

Nguyên mẹ ở trong phòng bếp nghe được tiếng của Nguyên Họa, nhô đầu ra hỏi “Nguyên Họa, con ăn cơm chưa? Có muốn mẹ làm cho con tô mì không a?”

Nguyên Họa ngồi vào trên ghế sô pha cầm lấy điều khiển từ xa nói “Không cần, con ăn với A Kiều ở ngoài rồi.”

“Nga, vậy là tốt rồi.” Nguyên mẹ nói xong rút đầu về.

Nguyên Họa xem TV một lát, thấy Nguyên mẹ cũng từ trong phòng bếp đi ra, liền quay qua nói với mọi người “Ngày mai, con sẽ dọn ra ngoài, phòng ở con đã cùng A Kiều xem kỹ, ngay bên cạnh Từ thị.”

Nguyên ba vừa nghe con gái bảo bối của mình ngày mai sẽ dọn ra ngoài ở, cờ cũng không thèm đánh. Bỉu môi nói “Ngày mai? Nhanh như vậy a?”

“Dạ, đúng vậy. Tiền thuê con cũng đã đóng rồi. Mẹ, chờ một chút giúp ta thu thập hành lý có được hay không?” Nguyên Họa lắc lắc làm nũng, đó là một tuyệt chiêu a, vốn mang gương mặt con nít, nên ngay cả Nguyên mẹ đều không thể chống lại tuyệt chiêu làm nũng của con gái bảo bối của nàng.

Liên tục đáp “Được, được, con đừng lắc mẹ, xương khớp già cả đều sắp bị con lắc hỏng hết.”

Nguyên Họa vui vẻ nhảy qua bên Nguyên ba còn đang giận dỗi nói “Ba, con sẽ thường xuyên quay về thăm ba. Ba yên tâm đi. Con cùng ba đánh ván cờ nha.”

Nguyên ba vừa nghe con gái bảo bối của mình nói cùng ông chơi cờ, vui vẻ lập tức đem việc xa con gái quăng ra ngoài, ghét bỏ mà đem Nguyên Hải kéo ra, nhường Nguyên Họa ngồi. Cứ như vậy bị một ván cờ mua chuộc.

Nguyên Hải đáng thương mà nhìn Nguyên ba và Nguyên Họa, một hồi lâu thấy hai người cũng không để ý đến hắn mới ôm tâm hồn bị thương mà tự quay về phòng ngủ.

Nguyên Hải mới vừa đi, Nguyên ba liền thua ván cờ này. Kéo Nguyên Họa đánh cờ lại lần nữa với ông, Nguyên Họa cũng sợ bị Nguyên ba dây dưa, lại bồi Nguyên ba đánh thêm ba ván, kết quả vẫn như nhau, đều là Nguyên Họa toàn thắng. Mặc kệ Nguyên ba cầu thế nào nàng cũng không bồi Nguyên ba đánh tiếp.

Nguyên Họa trở lại trong phòng ngủ, thấy Nguyên mẹ đã đem hành lý thu thập sạch sẻ, vui tươi hớn hở mà ôm Nguyên mẹ cọ cọ “Mẹ, con yêu mẹ quá!”

Nghe được, Nguyên mẹ nổi da gà mà nhảy ra.

“Con đừng làm phiền, đi qua một bên đứng, mẹ thu thập trước đã.” Nguyên mẹ lấy ra khí thế gia chủ ra lệnh cho Nguyên Họa.

Nguyên Họa bĩu môi ngoan ngoãn thối lui đến hai bên cạnh, nàng cũng không dám trái ý Tây Thái Hậu nhà nàng, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

Nguyên mẹ thu thập hành lý xong, mới nói với Nguyên Họa đang đứng bên tường “Mẹ chuẩn bị xong rồi, ngày mai mẹ lái xe đưa con đi, qua bên kia dọn dẹp cho con, đưa chìa khóa cho mẹ.” Nói xong vươn tay hướng Nguyên Họa lấy chìa khóa.

Nguyên Họa nghe xong Nguyên mẹ nó nói, lập tức vui vẻ lấy chìa khóa đưa cho mẹ mình, có Nguyên mẹ ở đây, Nguyên tiểu thư nàng không cần làm gì hết.

Nguyên mẹ liếc mắt nhìn con gái bảo bối của nàng cười đến run rẩy, cầm lấy cái chìa khóa đi trở về phòng của mình.

Nguyên Họa nhìn theo Nguyên mẹ, nằm dài trên giường, cầm điện thoại di động nhắn tin cho Từ Kiều.

“A kiều, mẹ tao bảo ngày mai giúp tao chỉnh lý phòng ở, đêm mai đến chỗ tao chơi.”

“Ừ, được.”

Nguyên Họa nhìn một chút tin nhắn trả lời ngắn ngủn của Từ Kiều, thực sự là lời ít mà ý nhiều.

Đắp chăn liền ngủ.

Từ Tử Kỳ ngược lại một ngày một đêm chưa từng vui vẻ qua, trong đầu cả ngày đều nghĩ tới Nguyên Họa, nàng thậm chí hoài nghi có phải Nguyên Họa nguyền rủa gì mình hay không, tại sao luôn nhớ đến đứa nhỏ hư hỏng kia chứ?

Cầm ly chân dài, tinh tế thưởng thức một chút hương vị rượu vang. Đi tới ban công, nhìn cảnh đêm đường phố bên dưới, hóng gió một chút, nhấp một ngụm rượu vang, hồi lâu sau mới cảm thấy có chút buồn ngủ, đi tới phòng bếp để ly rượu xuống, trở lại trong phòng ngủ. Nằm xuống quấn chăn, mở to mắt nhìn trần nhà, được một lúc sau mới nhỏ nhẹ mà thở dài một hơi, hai mắt nhắm nghiền.

Ngày thứ hai, mỗi người đều thật sớm đi tới công ty, đương nhiên trong đó không bao gồm Nguyên Họa, Nguyên Họa vẫn là người cuối cùng đến công ty làm việc.

Chậm rãi đi tới bàn làm việc của mình, vừa buông túi xuống, Mạc Tiểu Phàm liền nói với Nguyên Họa Từ tổng tìm nàng, nói nàng đến phải vào phòng làm việc của Từ tổng.

Nguyên Họa bĩu môi, vẫn là đứng dậy đi vào phòng làm việc của Từ Tử Kỳ.

“Từ tổng tìm tôi có việc sao?” Nguyên Họa thái độ một mực cung kính làm cho Từ Tử Kỳ có chút tức giận.

“Ngày mai tôi và cô cùng đi B thị công tác.” Từ Tử Kỳ không vui nói.

Nguyên Họa ngây ngẩn cả người, tại sao muốn bổ nhiệm mình theo nàng đi công tác chứ? Nguyên Họa muốn mở miệng cự tuyệt, Từ Tử Kỳ cũng không có cho nàng cơ hội này.

“Cô ra ngoài chuẩn bị đi, ngày mai ngồi xe của tôi đi.”

Nguyên Họa giống như đờ đẫn mà đi ra phòng làm việc của Từ Tử Kỳ, hơn nữa còn là trạng thái mất hồn.

Ngày tiếp theo cũng vẫn trong trạng thái mất hồn, mãi đến khi Từ Kiều gọi điện thoại cho nàng hỏi thời gian gặp mới bừng tỉnh, kêu Từ Kiều ở cửa cao ốc Từ thị chờ nàng, sửa sang lại văn kiện trên bàn. Mới chạy đến thang máy, trời không chìu lòng người a, nàng lúc này không muốn nhìn thấy nhất là Từ Tử Kỳ, vậy mà Từ Tử Kỳ cũng đang chờ thang máy, cửa thang máy mở, Từ Tử Kỳ đi vào, Nguyên Họa chế nhạo một trận, lằng nhằng mãi không chịu đi vào, Từ Tử Kỳ chờ đến không nhịn được nữa. Từ Tử Kỳ mở miệng nói “Cô rốt cuộc có vào hay không a?”

Nguyên Họa liếc mắt nhìn Từ Tử Kỳ, cúi đầu đi vào. Không có mở miệng cùng Từ Tử Kỳ nói câu nào, bầu không khí có chút quỷ dị, hên là một hồi thời gian cửa thang máy liền mở ra. Nguyên Họa dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét xông ra ngoài.

Từ Tử Kỳ cắn răng ra khỏi thang máy, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng đang dần đi mất của Nguyên Họa.

Nguyên Họa chỉ cảm thấy lưng lạnh leo, nhưng là vẫn không dám quay lại nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Từ Tử Kỳ.

Lúc thấy Từ Kiều liền chạy đến ôm chặt nàng một cái. Từ Kiều vẻ mặt rõ ràng ghét bỏ mà đem Nguyên Họa quấn ở trên người mình mạnh mẽ kéo ra.

“Đi thôi.” Nói xong phất tay kêu một chiếc xe, nắm tay Nguyên Họa lên xe.

Từ Tử Kỳ vừa bước ra đã nhìn thấy một màn này, tức giận đến nghiến răng, thảo nào chạy trốn nhanh như vậy, hóa ra là có hẹn với mỹ nữ. Nhìn lại mức độ vô cùng thân thiết của hai người, Từ Tử Kỳ hận không thể đi tới đem Nguyên Họa kéo đến bên cạnh mình tuyên bố quyền sở hữu. Từ đại mỹ nữ thật sự tức giận, hơn nữa còn là rất tức giận. Vừa lên xe liền tăng tốc chạy như bay, không cố kỵ gì mà ở trên đường phóng nhanh chiếc Ferrari. Kết quả cuối cùng vẫn là bị mời đến sở cảnh sát giao thông uống một ly trà. Lúc Từ Tử Kỳ ra khỏi sở cảnh sát giao thông, trên mặt càng thêm lạnh lẽo.

Nguyên Họa không biết mình đã đem cơn tức của Từ đại mỹ nữ bức ra, còn đang cùng một đám bạn ở nhà đùa giỡn. Chắc chắn ngày mai của nàng sẽ không phải ngày tốt lành gì.

Nguyên mẹ đã sớm giúp Nguyên Họa sắp xếp lại căn phòng, còn giành thời gian lau dọn một trận, cho nên lúc đám bạn Nguyên Họa đến, trong ngoài đều đặc biệt sạch sẽ, cũng đặc biệt ấm áp.

Từ Kiều và Minh Minh vừa vào phòng trọ của Nguyên Họa, liền cảm thán không thôi.

Đứa nhỏ xấu xa Nguyên Họa này tại sao có được một người mẹ tốt như thế chứ? Cũng không biết là phúc mấy kiếp trước, có một Nguyên ba cưng chiều thương yêu nàng, mà Nguyên mẹ cũng không kém chút nào, ganh tỵ a. Từ Kiều và Minh Minh nhìn bộ dáng đắc ý của Nguyên Họa liền muốn đi đến tát cho nàng mấy cái bạt tai.

Hà Gia Tuấn tới trễ nhất, còn mang đến một chàng trai trẻ, tên là Dương Bồi Nhiên. Bộ dạng nho nhã, điềm đạm như thư sinh, một chút cũng không giống như là người làm cảnh sát, giống thầy giáo hơn.

Việc xuống bếp liền do Từ Kiều và Minh Minh làm, Nguyên Họa vui đến quên cả trời đất, vùi trên ghế sô pha, xé một bao đồ ăn thơm nồng mà ăn.

Nhìn Dương Bồi Nhiên thấy người này đặc biệt câu nệ, Nguyên Họa lấy một gói khác đưa qua nói “À, cậu ăn cái này đi.”

Dương Bồi Nhiên cầm lấy nói “Cảm ơn!”

Nguyên Họa cũng không nói cái gì nữa, cùng người như vậy trò chuyện, cơ bản đều là một hỏi một đáp, Nguyên Họa không có hứng thú cùng người khác bắt chuyện, hơn nữa cũng không quen. Vừa phiền vừa mỏi miệng, cần gì chứ?

Dương Bồi Nhiên nhìn Nguyên Họa vài lần, quả thực giống như Hà Gia Tuấn nói, nho nhỏ, đặc biệt đáng yêu, không khỏi có cảm giác làm cho người khác vừa muốn bảo hộ vừa muốn chiếm làm của riêng

Nguyên Họa không biết ý nghĩ lúc này của Dương Bồi Nhiên, nếu không đã một cước đạp người ra khỏi phòng của nàng.

Hà Gia Tuấn xuống lầu bưng lên một kết bia, Từ Kiều và Minh Minh cũng nấu cơm xong. Năm người trên bàn, dồn sức mà ăn.

Nguyên Họa nhìn mọi người một chút mới phát giác được cuộc sống như thế mới tự tại. Nhe răng trợn mắt mà quay qua cười với mọi người, bốn người nhất trí đều phản ứng nắm lấy gương mặt của Nguyên Họa mà ngắt nhéo.

Cơm nước xong mọi người ở lại một chút mới đứng dậy ra về, Từ Kiều trước khi đi còn giúp Nguyên Họa thu dọn phòng bếp, làm Nguyên Họa từng đợt cảm động.

Ngoài ý muốn, trước khi đi Dương Bồi Nhiên bỗng nhiên mời Nguyên Họa chủ nhật tuần này đi ra ngoài chơi, đương nhiên bị Nguyên Họa quyết đoán cự tuyệt. Nguyên Họa đối Dương Bồi Nhiên không có cảm giác đặc biệt gì, có lẽ nên nói nàng ghét ở cùng với Dương Bồi Nhiên, người gì giống như người chết.

Tất cả mọi người nhìn ra được Dương Bồi Nhiên có ý với Nguyên Họa, thế nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình a!

Nguyên Họa nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ. Lại nghĩ đến ngày mai còn muốn theo Từ tổng của nàng đi công tác, cũng liền tắm nhanh một phen rồi chạy về phòng mà ngủ.

========================

Sao chương nào cũng dài quá vại TT^TT
Bình Luận (0)
Comment