Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế

Chương 4

bachgiatrang.com

beta: Tá Đằng Yến Tử

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Họa bị âm thanh bự chảng của đồng hồ báo thức đánh thức, trong trạng thái buồn ngủ đi đến tổng công ty Từ thị, dựa theo chỉ thị của Nguyên ba trực tiếp đi tìm Phan Khúc, Phan Khúc là bạn cũ của Nguyên ba, lần này Nguyên Họa có thể đi vào Từ thị làm việc cũng nhờ người bạn thân này của Nguyên ba đã sắp xếp cho con gái bảo bối của ông.

“Tiểu thư, tôi muốn tìm Giám đốc Phan Khúc, hôm nay tôi có hẹn với ông ấy.” Vẻ mặt Nguyên Họa ôn hòa nói với tiểu thư tiếp tân, hôm nay nàng phải dậy thật sớm, hiện tại có thể dùng ngữ khí tốt như vậy để nói chuyện với người khác, thật là chuyện khó tin.

“Được, phiền cô chờ một chút, tôi gọi điện xác nhận.”

Nhìn xem tiểu thư người ta thật là lễ phép nha, lại vừa xinh đẹp, khó trách có thể ở đại sảnh công ty tiếp khách. Trong lòng Nguyên Hạ một trận tán thưởng.

“Xin hỏi quý danh tiểu thư là?” Tiểu thư tiếp tân vừa nghe điện thoại vừa ngẩng đầu hỏi Nguyên Họa.

“Tôi họ Nguyên, tên Họa.” Nguyên Họa buồn phiền nhìn bộ dạng nghẹn cười của tiếp tân sau khi nghe tên của nàng. Biết trước sẽ như vậy mà, thành tích Nguyên Họa bởi vì tên mà bị người khác cười đã có thể tham gia kỉ lục Guiness thế giới rồi.

“Được rồi, tôi dẫn cô lên.” Tiếp tân buông ống nghe cung kính nói với Nguyên Họa, nói xong thì đi trước dẫn đường.

Nguyên Họa đứng trong thang máy, có chút choáng váng, nàng cái gì cũng không choáng, không say xe, không say máy bay, không ngất máu, lại cố tình choáng thang máy, điều này làm cho Nguyên Họa hồn nhiên, ngây thơ, lương thiện của chúng ta buồn phiền thật lâu.

Đến phòng của Phan Khúc, không gặp được Phan Khúc, nghe nói đang họp bộ phận.

Nguyên Họa cũng không vội, mình cũng không phải mệnh khổ, không cần ép thần kinh mình căng thẳng.

Nguyên Họa ngồi trên sô pha trong văn phòng, bưng ly cà phê thư ký vừa pha, tinh tế nhấm nháp. Hương vị cũng không tệ, ngon hơn so với ở nhà.

Qua một lúc, Nguyên Họa mới gặp được chú Phan của nàng, Nguyên Họa đối với người chú này có chút ấn tượng, Phan Khúc có đến nhà Nguyên Họa ăn cơm vài lần, Nguyên Họa cũng có đến nhà chú Phan, so với nhà mình, nhà chú Phan lớn hơn rất nhiều.

Nguyên Họa từng vì thế mà hâm mộ một lúc.

“Tiểu Họa a, sớm vậy đã tới rồi sao? Ha ha.” Vẻ mặt Phan Khúc vui vẻ nhìn Nguyên Họa, tuổi của Nguyên Họa và con Phan Khúc không chênh lệch bao nhiêu, ngày thường vừa lanh lợi, lại khéo léo, trong lòng Phan Khúc lại tăng thêm một phần hảo cảm, cũng thật thương yêu con bé này.

Rất nhiều người bị vẻ ngoài của Nguyên Họa mê hoặc, Phan Khúc cũng là một trong số đó (mặt học sinh lừa tình =]])

Nguyên Họa là một người rất ồn ào, đến giờ cũng không thể kiềm chế được tính tình chơi đùa của mình.

“Chú Phan, con đến phỏng vấn, không phải đến ăn cơm. Chú xem chú nói vậy, con giống như một đứa lười biếng.” Đúng, Nguyên Họa chính là một đứa lười biếng, còn lừa bịp người khác, là đứa trẻ quỷ quyệt.

“Ha ha, là chú nói sai. Chú sắp xếp cho con một chức vụ, rất thích hợp, con đừng phụ lòng tốt của chú nga. Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền*.”

* Nước phù sa không để ruộng người: giữ cái tốt cho người nhà.

“Chú, chức vụ gì a. Nghe thúc nói vậy, chức vụ này cũng không nhỏ.” Nguyên Họa tin tưởng người chú này nhất định không sắp xếp nàng vào vị trí có cũng được mà không có cũng không sao. Dựa vào địa vị của chú Phan ở Từ thị khẳng định sẽ sắp xếp cho nàng một chỗ tốt.

Nguyên Họa mừng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy lên, đương nhiên, đợi Nguyên Họa bắt đầu ngày đi làm đầu tiên, về sau liền khóc muốn xin Phan Khúc thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

“Ha ha, tiểu Họa, chú sắp xếp đương nhiên là tốt. Làm Thư ký Tổng Giám đốc được không?” Phan Khúc chớp mi nói. Đây là công việc béo bở, nếu không phải Thư ký Tổng giám đương nhiệm trong nhà có việc, chuyện tốt này khi nào đến phiên Nguyên Họa nha.

“Chú thật tốt.” Nguyên Họa nhảy nhót cọ trên người Phan Khúc.

Phan Khúc cũng cưng chiều sờ đầu con gái bảo bối của bạn tốt, thong thả nói tiếp: “Vậy ngày mai con đến làm đi, chú gọi thư ký A Hoài để con làm quen trên dưới công ty, chú có việc, không nói với con nữa.”

“Dạ, chú cứ làm việc của chú, con ra ngoài trước.” Nguyên Họa cùng với thư ký A Hoài lúc nãy pha cà phê cho nàng rời khỏi phòng cùng nhau đi dạo công ty.

Đừng nói Từ thị rộng lớn, ở nơi thành phố phồn vinh thế này, toàn bộ văn phòng đều là của Từ thị, làm Nguyên Họa cảm thán một hồi lâu, hiểu sơ qua các ngành chủ yếu, mới nhớ đến chỗ làm việc của mình, lại nhờ A Hoài dẫn đến phòng Tổng giám đốc.

Nguyên Họa đứng ở cửa, tim đập thật nhanh, dù sao cũng là lần đầu tiên chính thức ra ngoài xã hội, bên trong lại là cấp trên của mình, hơi có chút lo lắng. Xoay người nhìn thoáng qua A Hoài đang cổ động tinh thần mình, mới cố lấy dũng khí gõ cửa.

“Mời vào.” Một âm thanh dễ nghe sau cửa truyền đến, lúc nãy có nghe A Hoài nói Tổng giám đốc là một đại mĩ nữ, nhưng có chút lạnh lùng. Nhưng là người tốt, đối xử rất tốt với người trên dưới công ty. Là người tương lai thừa kế hợp pháp duy nhất của Từ thị.

Nguyên Họa sửa sang lại quần áo của mình, hôm nay đi ra ngoài ăn mặc có chút tùy ý, bởi vì chỉ nghĩ đến đi gặp chú Phan thúc là được, bây giờ còn phải đi gặp sếp lớn đại mĩ nữ, trong lòng Nguyên Họa có một chút trách người đã có lòng tốt sắp xếp công việc cho mình, chậm rãi đẩy cửa vào phòng.

Thấy sếp mĩ nữ còn đang cúi đầu xử lý văn kiện, Nguyên Họa ổn định hơi thở, không dám lên tiếng.

“Ừ, có việc gì sao?” Từ Tử Kỳ vẫn cúi đầu hỏi, thấy đối phương không trả lời, nhíu mày, ngẩng đầu lên thấy một bộ mặt giống như con nít, liền cảm thấy quen mắt, suy nghĩ một hồi liền nhớ đến người này lúc trước gặp ở quán bar, còn không hiểu tại sao mình lại thuyết giáo đối phương một chút.

“Tổng Giám đốc, đây là Thư ký mới Bộ phận nhân sự mới tuyển, Nguyên Họa.” A Hoài nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Nguyên Họa, đành phải giới thiệu trước.

Nguyên Họa chỉ cảm thấy ngự tỷ trước mặt có chút quen mắt, nhưng không nhớ mình gặp ở đâu.

“À, ừ, biết rồi. Nguyên Họa phải không?” Từ Tử Kỳ có hứng thú nhìn người nhỏ con trước mắt, lúc trước đhiểu lầm người ta thành trẻ vị thành niên. Không ngờ tới nàng lại trở thành thư ký mới của mình.

“Vâng, đúng vậy.” Nguyên Họa thật sự không biết nên nói gì, chỉ có thể ngơ ngác trả lời. (bị hớp hồn cmnr:v)

Thế nhưng Từ Tử Kỳ chưa từng nghĩ tới lại có người nhìn cô bằng bộ dạng ngơ ngác như vậy, càng cảm thấy hứng thú với Nguyên Họa.

“Ừ, vậy buổi chiều đi làm đi.” Thản nhiên nói xong, giống như xem người trước mắt căn bản không phải là thư ký của mình.

“Cái gì a?” Nguyên Họa giật mình kêu to, không phải chú Phan nói ngày mai mới đi làm sao, lúc nãy còn muốn hẹn Từ Kiều đi chơi bùng nổ một bữa.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không có.” Mặt nhăn thành cái bánh bao thịt còn phải trái lương tâm nói không có, thật ra trong lòng đã sớm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông người ta.

Từ Tử Kỳ nhìn thoáng qua bộ mặt nhăn nhó của Nguyên Họa mới thản nhiên mở miệng nói: “Nếu cô thật có việc, ngày mai đến làm đi.”

Nguyên Họa kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn Từ Tử Kỳ, thiếu chút nữa bay lên cắn vị tổng giám đốc đại nhân làm người ta vừa hận vừa yêu này.

“Cảm ơn, cảm ơn! Hì hì.”

Từ Tử Kỳ nhìn người một mực cười ngốc này, cúi đầu xử lý văn kiện, khóe miệng bắt đầu cong lên, nhưng mà hai người trước mặt không có phát hiện.

A Hoài nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Nguyên Họa, nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt trước mặt Tổng giám đốc, kéo người còn ngớ ngẩn ra khỏi văn phòng. Rốt cuộc mới thở ra một hơi, mình thật sự là không có việc gì lại đi kiếm chuyện, không nên hầu hạ một tên mất mặt như này, ở trước mặt Tổng Giám đốc mĩ nữ người ta cười giống như vợ bé. ( =.=!)
Bình Luận (0)
Comment