Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế

Chương 56

Từ Tử Kỳ đạp giày cao gót, mang theo túi xách, ưu nhã bước ra khỏi Từ thị, lái xe trực tiếp chạy đến phòng trọ của Nguyên Họa.

Sau khi đến nơi, đợi nửa ngày cũng không thấy Nguyên Họa trở về, cũng không nhận được điện thoại hay tin nhắn của Nguyên Họa. Nhìn đồng hồ trên tường hơn mười giờ, bất an trong lòng từ từ khuếch đại, càng nghĩ càng khẳng định suy đoán của mình, cắn răng, hung tợn đạp giày cao gót rời khỏi phòng của Nguyên Họa.

Kỳ thực chuyện xảy ra như vậy cũng không thể trách Nguyên Họa, lúc nàng ngủ, cố ý chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng, đương nhiên là không thể nghe thấy Từ Tử Kỳ gọi cho nàng. Mà đợi đến lúc Nguyên Họa tỉnh lại, điện thoại lại đúng lúc hết pin mà tắt nguồn nên phải cầm đi sạc.

Đương nhiên Nguyên Họa cũng không biết được mình vô tình đã bị Từ Tử Kỳ định một tội danh.

Sau khi được Nguyên mẹ kêu xuống ăn cơm, lại buồn ngủ không chịu nổi, chạy vào phòng tiếp tục ngủ. Hơn nữa ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, sau khi thức dậy phải đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo. Mới chậm rãi xem điện thoại của nàng, thấy pin điện thoại đã đầy, khởi động máy xem, có ba cuộc gọi nhỡ, trong lòng cũng không để ý, nhưng vẫn xem của ai, sau khi nhìn liền choáng váng, tất cả đều là Từ Tử Kỳ gọi tới, hơn nữa thời gian còn chiều hôm qua. Nghĩ thầm, lần này ngỏm củ tỏi rồi.

Vội vàng gọi lại thì bị cắt đứt. Mặt của Nguyên Họa nhăn thành một đống, gọi tiếp lần nữa lại bị cắt. Gọi tiếp nhiều lần cũng là kết quả đó. Nguyên Họa nhìn điện thoại, hận không thể ném nó đi, cũng không thể trách cái điện thoại được, ai kêu nàng ngủ lại chỉnh về chế độ yên lặng chứ, thế nhưng đầu sỏ gây ra vẫn là điện thoại, ai kêu nó hết pin lúc nào không hết lại chọn lúc đó mà hết chứ?

Tùy tiện ăn sáng một chút liền đón xe chạy đến Từ thị, giữa đường lại nghĩ tới lời dặn lần trước của Từ Tử Kỳ, bất đắc dĩ, chỉ có thể kêu tài xế chạy đến phòng trọ của nàng, ở trên đường nhắn vài tin cho Từ Tử Kỳ, giải thích chuyện hôm qua.

Từ Tử Kỳ vừa đến công ty thì nhận được điện thoại của Nguyên Họa, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện hôm qua, cơn tức liền xông lên não, Nguyên Họa chết tiệt dám không nghe điện thoại của nàng, cả đêm cũng không về phòng trọ ngủ. Nghĩ tới những việc này, Từ Tử Kỳ liền trực tiếp từ chối điện thoại của Nguyên Họa, đúng là nàng ghen, tức, thì sao? Nàng giống như sợ rằng tiểu rùa đen EQ cực thấp kia không nhận ra nàng không vui vậy?

Thế nhưng gọi được mấy lần, tiểu rùa đen kia lại không gọi nữa. Đang lúc Từ Tử Kỳ nghiến răng nghiến lợi muốn lột da tróc thịt tiểu rùa kia thì nhận được tin nhắn của Nguyên Họa. Từ Tử Kỳ mở điện thoại, liên tiếp nhận được tin nhắn, sau khi nhìn nội dung tin nhắn, cơn tức của Từ Tử Kỳ mới dần dần lắng xuống. Nhìn tin nhắn Nguyên Họa gửi đến, cười nhẹ ra tiếng, lúc Tư Mẫn đi vào phòng tổng tài x, chỉ thấy Từ Tử Kỳ đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại cười ngây ngô, nụ cười kia thật sự chói mắt a! Ho nhẹ một tiếng nói “Từ tổng, đây là của hội nghị hôm nay.” Nói xong thì hai tay đưa bản kế hoạch cho Từ Tử Kỳ.

Dường như Từ Tử Kỳ cũng ý thức được sự thất thố của mình, bỏ điện thoại vào ngăn kéo, ngồi thẳng lên tiếp nhận bảng kế hoạch, nói với Tư Mẫn: “Cô sắp xếp dời lại đi, chút nữa đi Tiêu thị một chuyến.”

Tư Mẫn âm thầm buồn bực, kế hoạch đi Tiêu thị không phải của hôm nay a, nếu như hôm nay đi, thời gian sẽ rất kín, có chút hội nghị lại phải dời đến ngày mai, thực sự là không biết Từ tổng của bọn họ nghĩ gì? Chủ yếu là hôm nay còn có mấy hội nghị quan trọng nữa, Từ Tử Kỳ khi nào thì trở nên không phân rõ nặng nhẹ như thế chứ?

Chủ yếu là Từ Tử Kỳ vẫn không an tâm tiểu rùa đen kia, đến Tiêu thị cũng là muốn thuận tiện nhìn tiểu rùa kia một chút. Hiện tại đặc biệt muốn gặp tiểu rùa kia, cho nên mới kêu Tư Mẫn sắp xếp như vậy, tuy rằng cũng hiểu được có chút không ổn, nhưng mà tâm trạng muốn Nguyên Họa vẫn thắng thế.

Nguyên Họa cũng không có nói việc mình bị thương được nghỉ phép cho Từ Tử Kỳ, cũng không biết, hôm nay Từ Tử Kỳ sẽ đến công ty của nàng. Lúc này Nguyên Họa sắp chết chắc rồi, không biết lúc Từ đại mỹ nữ biết Nguyên Họa bị thương, còn giấu diếm không khai báo hội thì sẽ có kết cục gì, hy vọng không cần quá thê thảm thì tốt, tốt nhất không cần ngủ trên sôpha, nếu không thì thật bi ai. Cái loại cảm giác nhìn thịt ngon nhưng không thể ăn vô cùng khó chịu cùng chua xót.

Nguyên Họa trở lại phòng trọ, vẫn không nhận được tin nhắn của Từ Tử Kỳ, ngược lại cũng không nóng lòng. Lúc này Từ Tử Kỳ còn là trong thời gian làm việc, đương nhiên là không có nhiều thời gian để ý tới nàng một người rãnh rỗi như nàng.

Ngày hôm nay còn phải đi bệnh viện đổi thuốc, thế nhưng chỉ có một mình nàng, Nguyên Họa suy trước nghĩ sau, quyết định hẹn Hồ San San ra. Không hiể vì sao, Nguyên Họa luôn cảm thấy Hồ San San này có một cảm giác mơ hồ quen thuộc, hơn nữa lại có loại khí tức đồng dạng với mình, tuy rằng không biết loại khí tức này là gì, thế nhưng chính là loại tâm linh tương thông, lại không giống với cảm giác của người yêu, giống như tri kỷ, giống như khí tức của đồng loại. Nguyên Họa nghĩ tới đây liền lấy điện thoại ra gọi vào số Hồ San San, cũng may lần trước có lưu số của nàng, nếu không có thể sẽ bỏ lỡ một người tri kỷ.

Bấm số, có chút vội vã nói với Hồ San San: “San San, là tôi, Nguyên Họa.”

Hồ San San chỉ nhàn nhạt trả lời: “Làm sao vậy, tìm tôi có việc gì sao?”

Thái độ như vậy làm cho Nguyên Họa cảm thấy có chút mất mác, cũng không biết nên nói gì tiếp. Cũng không biết có nên nói cho đối phương tôi muốn gọi cậu đi đổi thuốc với tôi hay không. Nói như vậy có vẻ hơi đường đột, chủ yếu là bởi vì nghe được ngữ khí lúc nãy của Hồ San San, Nguyên Họa mới phát giác nói như vậy hơi đường đột, nếu như người ta nói chuyện nhiệt tình một chút, nàng tuyệt đối sẽ không loại ý nghĩ gì này.

Kỳ thực cũng không thể trách Hồ San San, trời sinh nàng là như vậy, giọng nói không có một chút gợn sóng, vĩnh viễn đều đạm mạc như thế, lần trước Nguyên Họa bị thương, thấy tên ngố kia không cảm thấy đau nên mới không biết sợ, còn tưởng rằng trên dao có tẩm gì đó mới dẫn đến Nguyên Họa không thấy đau đớn chứ? Mà dược tính của loại thuốc này nàng đã từng nếm thử, mà phản ứng sau đó của Nguyên Họa, thiếu chút nữa làm nàng tức chết.

Cả buổi Hồ San San cũng không nghe được Nguyên Họa trả lời, nhìn điện thoại một chút, vẫn còn duy trì liên lạc nha. Lại đưa về bên tai nói: “Nguyên Họa, có chuyện gì sao?”

Nguyên Họa lúc này mới ấp úng biểu lộ ý đồ của mình, giống như rất sợ Hồ San San người ta sẽ cự tuyệt.

Hồ San San nghe được giọng nói của Nguyên Họa, vừa tức giận vừa buồn cười, không phải giọng nói của mình chỉ lạnh lùng một chút thôi sao? Lại đem đứa nhỏ này dọa thành như vậy, không nói hai lời liền hỏi Nguyên Họa ở đâu, bản thân đi đón nàng cùng đến bệnh viện.

Nguyên Họa cúp điện thoại, trong lòng đắc ý không chịu nổi, vốn tưởng rằng Hồ San San sẽ không đi cùng mình chứ? Không nghĩ tới, Hồ San San này ngược lại rất nghĩa khí, ở trong phòng trọ của mình xem ti vi chờ Hồ San San đến, một tay ôm một gói khoai chiên vị dưa leo (vị gì kì vậy??), tay kia không ngừng bóc đưa vào miệng, âm thanh nhóp nhép cùng với tiếng quảng cáo trên TV quanh quẩn trong cả phòng khách, duỗi tay, lấy điện thoại ra nhìn một chút, nửa tiếng rồi. Hồ San San vẫn chưa tới, đang lúc Nguyên Họa sắp không chờ được nữa, muốn gọi điện thoại hỏi, tiếng chuông ngoài cửa đã vang lên. Nguyên Họa cực kỳ hưng phấn từ trên sôpha nhảy lên, mang dép, chạy ra cửa, mở cửa cho người ta.

Cửa vừa mở ra, Nguyên Họa sửng sốt, cũng choáng váng. Người tới không phải là Hồ San San, mà là một mặt lãnh đạm, Từ Tử Kỳ.

Nói đến lúc Từ Tử Kỳ đến Tiêu thị, chỉ mặt gọi tên muốn gặp Tổng giám đốc công ty họ, cũng chính là Nguyên Họa. Thế nhưng lại được cho biết Nguyên Họa bị thương xin nghỉ phép ở nhà, vừa lo lắng vừa tức giận. Trong lòng vô cùng gấp gáp, lại phải làm cho xong công việc, họp hội nghị ở Tiêu thị, Từ Tử Kỳ không biết những người kia nói những thứ gì, toàn bộ quá trình hội nghị, tim Từ Tử Kỳ như bị treo giữa không trung, hoàn toàn không trong trạng thái họp hành gì, ngơ ngơ ngác ngác. Tuy rằng biết Nguyên Họa bị thương kỳ thực cũng không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn cảm thấy sợ, tâm trạng sợ hãi bao phủ khắp cơ thể Từ Tử Kỳ.

Cho nên lúc vừa kết thúc hội nghị ở Tiêu thị, kêu Tư Mẫn dời những hội nghị khác, tất cả đều dời lại. Ngựa không ngừng vó chạy đến phòng trọ của Nguyên Họa, chìa khóa để quên trong túi xách, túi xách lại để trên xe, lúc này mới ấn chuông cửa. Thế nhưng làm Từ Tử Kỳ tức giận chính là lúc thấy Nguyên Họa tới mở cửa, trong miệng không biết còn ăn cái gì, sau khi thấy mình thì vẻ mặt rất kinh ngạc, cũng đoán được nhất định là Nguyên Họa đang chờ người nào, nhưng người kia chắc chắn không phải là mình.

Từ Tử Kỳ không nhanh không chậm thong thả nhấc chân ưu nhã đi vào phòng, không để ý tới Nguyên Họa đứng ngẩn ngơ tại chỗ, đi tới sô pha ngồi xuống, cầm lấy bao khoai tây bị Nguyên Họa giải quyết một nửa mà ăn, lúc ăn còn có chút nghiến răng nghiến lợi. Làm cho thân thể nho nhỏ của Nguyên Họa đứng lặng ở cửa run lên, hiện tại, thật lạnh a.

Đóng cửa lại, vội chạy đến bên cạnh Từ Tử Kỳ ngồi xuống, vô cùng nịnh nọt nói “Tử Kỳ, sao hôm nay chị có thời gian đến a?”

Từ Tử Kỳ liếc mắt nhìn Nguyên Họa, sau đó quay mặt nhìn chằm chằm TV, ăn khoai tây, không để ý tới Nguyên Họa nữa.

Nguyên Họa đưa tay sờ sờ mũi, âm thầm buồn bực, mình đắc tội Từ đại mỹ nữ khi nào nhỉ? Dùng hết trí nhớ suy nghĩ một lát, cũng không thể nhớ được mình Từ Tử Kỳ bao giờ a, mấy ngày nay cũng không có tiếp xúc với Từ Tử Kỳ, làm sao có cơ hội chọc nàng chứ? Thế nhưng, Từ Tử Kỳ công khai biểu hiện bản thân không vui, nếu là vì chuyện hôm qua, nàng cũng đã giải thích rồi. Từ Tử Kỳ cũng không phải người hẹp hòi như vậy, nàng hiểu rõ. Thật sự là thế nào cũng nghĩ không ra mình chọc Từ đại mỹ nữ không vui ở chỗ nào.

Nhìn kỹ Từ Tử Kỳ một chút, còn mặc quần áo công sở, nhìn lại đồng hồ, thời gian còn sớm, lúc này hẳn là Từ Tử Kỳ chưa tan sở, tại sao lại đến chỗ nàng chứ? Hơn nữa không phải Từ Tử Kỳ nói gần đây hai người không nên gặp mặt sao? Vì sao lại trắng trợn đến phòng trọ của nàng đây? Nhìn lại dáng vẻ rất bình tĩnh của Từ Tử Kỳ, còn có hứng thú ngồi xem ti vi, Nguyên Họa biết rõ Từ Tử Kỳ là người rất quý trọng thời gian, căn bản sẽ không lãng phí thời gian để xem phim truyền hình vớ vẩn như vậy, căn bản nàng cũng không thích xem TV a.

Đây là điềm báo sắp có bão, trong đầu Nguyên Họa phân tích vô cùng mạch lạc.

Nghĩ tới đây, thân thể lại bắt đầu run, Từ Tử Kỳ đang dùng cách thức chiến tranh lạnh, nàng không cùng ngươi cãi nhau, trực tiếp công phá phòng tuyến trong lòng ngươi, cho ngươi tự thừa nhận sai lầm của mình. Nếu như ngươi không nghĩ ra mình sai ở đâu, ngại quá, cũng chỉ có thể kéo dài chiến tranh lạnh.

Nguyên Họa cúi đầu, suy nghĩ đến da đầu tê dại, vẫn không nghĩ ra minh sai ở đâu a? Thiếu chút nữa có thể phát điên, nhìn lại Từ Tử Kỳ vẫn chăm chú nhìn chằm chằm TV, liếc cũng không liếc nàng một cái, tội nghiệp nhìn Từ Tử Kỳ, vẫn là không hữu dụng, Nguyên Họa rất bi ai, thiếu chút nữa liền chạy đến quỳ gối ôm lấy đùi của Từ Tử hỏi rốt cuộc mình sai ở đâu đây? Thế nhưng cuối cùn vẫn không có can đảm đó a! Vô cùng vô cùng nịnh nọt nhìn Từ Tử Kỳ, còn không quên liêc mắt đưa tình. Thế nhưng một ánh mắt Từ Tử Kỳ cũng không cho Nguyên Họa, trong lòng Nguyên Họa đều rét lạnh.

Ta đây gặp phải ác ngiệt gì a, Nguyên Họa im lặng hỏi “Trần nhà”, trời xanh hỏi không tới, trần nhà, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.

Từ Tử Kỳ thấy bộ dáng hiện tại của Nguyên Họa, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, người này liếc mắt đưa tình thật sự khiến cho người ta không dám khen tặng, làm sao lại giống trợn mắt như vậy chứ? Ai... nếu như Nguyên Họa biết mình toàn lực liếc mắt đưa tình ở trong mắt của Từ đại mỹ nữ là trợn mắt, đại khái sẽ không vượt qua được mà chết. Thật sự là rất đả kích, rất nhục nhã.

Trong lúc Nguyên Họa còn đang rối rm81, chuông cửa lại vang lên lần nữa, lúc này Từ Tử Kỳ mới ngẩng đầu lên nhìn cửa, lại cười như không cười nhìn chằm chằm Nguyên Họa, tiếp tục quay mặt ăn khoai tây của mình. Nguyên Họa lau mồ hôi lạnh, lần này không sai, nhất định là Hồ San San, vậy phải làm sao bây giờ đây? Nhất định sẽ khiến Từ Tử Kỳ hiểu lầm. Nàng rất rối rắm, rất rối rắm chậm rãi đi ra mở cửa cho Hồ San San, ngược lại ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Từ Tử Kỳ.
Bình Luận (0)
Comment