Chiều Chuộng Em Cả Đời

Chương 37

Tịch Diễn là chủ tịch ban thiết kế của tập đoàn Lair, đồng thời là một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Lair, bởi vậy anh ta hoàn toàn có quyền quyết định minh tinh nào sẽ là người đại diện. 

Với nghệ sĩ được chọn, anh cực kỳ khắt khe, không quan tâm địa vị của đối phương lớn đến đâu, chỉ chọn người thích hợp với sản phẩm của mình, thậm chí có vài lần mạo hiểm dùng người mới hoàn toàn.

Bởi vậy, trong giới lưu hành câu nói: được chọn làm đại ngôn cho Lair, thực lực chưa đủ, quan trọng là may mắn.

Dương Gia Văn chỉ tốn thời gian nửa ngày để tìm hiểu toàn bộ thông tin về Tịch Diễn.

“Anh ta sinh hoạt rất đơn điệu, không hay đến công ty, phần lớn thời gian đều ở phòng làm việc cá nhân, thêm nữa do thời gian thiết kế nên rất ít ra ngoài, việc ăn uống chủ yếu là gọi đồ online.”

Dương Gia Văn lấy chiếc mũ nhỏ màu vàng đội trên đầuNại Nại: “Nên là, biện pháp duy nhất giúp em tiếp cận hắn mà không bị paparazzi phát hiện, chính là đóng giả thành nhân viên giao hàng, đưa đồ ăn đến cho vị thiết kế sư trạch nam (chỉ thích ở nhà) này.”

Nại Nại mặc áo khoác màu vàng, đội thêm chiếc mũ vàng, đứng trước mặt Dương Gia Văn và Nhiễm Minh Nguyệt, nhìn họ với đôi mắt đen lấp lánh.

Chính xác là tạo hình của một tiểu muội muội giao cơm hộp.

Nhiễm Minh Nguyệt lộ vẻ mặt tươi cười, duỗi tay túm mũ vàng nhỏ trên đầu Nại Nại: “Nại Nại cô cũng đáng yêu quá đi!!”

“Như này có được không?” Nại Nại hơi hoài nghi: ”Nhưng mà, làm sao chúng ta biết khi nào anh ta gọi và đặt đồ ăn ở quán nào?” 

Dương Gia Văn mở máy tính ra, đánh lạch cạch vài cái, nói: “Anh đã hack điện thoại hắn, theo dõi ứng dụng đặt đồ ăn trên đó, chỉ cần hắn đặt đơn, thông tin đơn hàng sẽ bị chặn lại với chủ quán, đồng thời phương thức liên hệ, địa chỉ và món ăn sẽ gửi đến máy tính của anh.”

Nại Nại nghẹn họng, nhìn trân trối mà nghe, ngơ ngác vỗ tay: “Quá...lợi hại rồi.”

Trợ lý lợi hại như vậy, cô thật ngượng ngùng khi mỗi tháng chỉ trả anh hai ngàn tệ! Dù nhiều hơn một số 0 vẫn tính là ít!

Nhiễm Minh Nguyệt mắt sáng lấp lánh, tay chắp trước ngực nhìn Dương Gia Văn, trên mặt hiện rõ hai chữ “SÙNG BÁI”.

Nửa tiếng sau, Dương Gia Văn quả nhiên nhận được thông tin đơn hàng của Tịch Diễn ---

Một phần cơm chiên cá thu đao* Nhật, một  chai rượu gạo.

(*) Hay còn gọi là cá Sanma.

210750232_325274465906986_895398412957199515_n

Địa chỉ: đưa đến phòng số 3204, chung cư Thời Đại, số 34 đường Khánh Tử.

Sau khi nhận được thông tin, Dương Gia Văn liền thao tác trên máy tính, lựa chọn tiếp nhận đơn.

Mọi người phân công hợp tác, Nhiễm Minh Nguyệt cấp tốc đi xuống trung tâm thương mại Carrefour ở tòa nhà đối diện mua cá thu đao và rượu gạo, Dương Gia Văn bắt đầu chế biến cơm chiên cá thu đao, để vào hộp cơm tiện lợi, đưa cho Nại Nại.

Nại Nại mặc xong áo giao hàng màu vàng, đội mũ, che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, lên xe đạp điện chạy đến đường Khánh Tử. Với trang phục lúc này, chắc chắn sẽ không có bất cứ paparazzi hay người qua đường nào nhận ra cô.

Nại Nại cảm thấy, từ khi quen biết Dương Gia Văn, nghề phụ của cô hình như cũng ngày càng nhiều.

Vừa làm minh tinh lại vừa làm nhân viên giao cơm, đúng là không ai làm.

Tuy nhiên, vì đại ngôn lần này của Lair, cô nhất định phải làm được. Chỉ cần được chọn, giá trị con người cô sẽ đại biến, còn có thể tăng tiền lương cho Dương Gia Văn.

Rất nhanh, Nại Nại đã tới trước tòa chính của chung cư Thời Đại, bảo vệ thấy cô giao đồ ăn đến, liền cho quẹt thẻ và tiến vào.

Nại Nại xách theo túi cơm nặng trĩu, đi thang máy lên tầng 32, dựa theo con số mà tìm đến căn phòng 3204.

Hít một hơi thật sâu, ấn chuông cửa.

Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, một chàng trai mặc bộ đồ ở nhà nhàn nhã đứng trước mặt Nại Nại.

Tóc của anh ta có chút hỗn độn, làn da rất trắng, nhìn qua giống con lai và đặc biệt rất rất soái.

“Anh Tịch, xin chào, đây là xuất cơm mà anh đặt.”

Tịch Diễn khẽ ngáp, nhận lấy túi đồ: “Cảm ơn.”

Khi nói chuyện, anh vô ý liếc nhìn Nại Nại một cái, tầm mắt dừng lại vài giây trên mặt cô, như là không nghĩ tới, nhân viên giao hàng hôm nay…Xinh…Như vậy.

Còn khá quen mắt, trong lòng anh có suy đoán, lại không chắc chắn.

“Cô…”.

Anh ta chưa kịp lên tiếng dò hỏi, Nại Nại tự mình tháo xuống mũ, sửa lại tóc, cúi người hướng Tịch Diễn, lẽ phép nói: ”Tịch tiên sinh, xin lỗi vì dùng phương thức này gặp anh, tôi là Lâm Nại Nại - nghệ sĩ phòng làm việc Tinh Tuyết.”

Tịch Diễn bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ đầu nói: “Bảo sao, nhìn cô quen mắt như vậy! Cơ mà Lâm tiểu thư, cô đây là?”

Nại Nại nhanh chóng bày tỏ mục đích của mình, cho thấy bản thân cô thực sự rất muốn trở thành người đại diện cho sản phẩm mùa xuân tới của Lair, cô có thời gian và tinh lực, không giống với lí do bận rộn mà phòng làm việc đưa ra.

Tịch Diễn lập tức mời Nại Nại vào phòng, nói: “Tôi có tìm hiểu qua, cũng biết giữa cô và phòng làm việc có chút mâu thuẫn.”

“Đúng, là vậy.”

Tịch Diễn nói xong đưa chén nước cho Nại Nại: “Xin lỗi, phòng làm việc của tôi gần như không tiếp khách, nên chỉ có nước sôi để nguội.”

Không gian làm việc của anh ta có chút lộn xộn, giá vẽ, ma-nơ-canh, những bản vẽ tán loạn trên mặt đất.

“Không phải, là tôi quá mạo muội. Dùng phương thức này gặp mặt Tich tiên sinh.”

“Tôi hiểu.” Tịch Diễn nhìn cô hóa trang thành em gái giao hàng, khóe miệng để lộ ý cười: “Bất quá, Lâm tiểu thư đúng là rất có bản lĩnh.”

Nại Nại chỉ có thể đáp lại bằng một cái khom lưng thật sâu để tạ lỗi, rốt cuộc, dùng cách này thật sự là kế sách không ngờ tới.

Tính tình của Tịch Diễn khá thoải mái, anh mở hộp cơm, nói: “Tôi đói không chịu nổi rồi, chúng ta liền vừa ăn vừa nói đi.”

Nại Nại vội nói: “Đúng, Tịch tiên sinh mời dùng cơm!”

Tịch Diễn mở ra cơm chiên cá thu đao, mùi hương nóng hỏi tỏa ra, anh ăn miếng đầu tiên, ngạc nhiên nhìn Nại Nại ----

“Đây…Không phải cá thu đao ở nhà hàng tôi hay ăn!”

Nại Nại giải thích: “Ách, đây là tay nghề của trợ lý tôi.”

Tịch Diễn khó mà tin được, lại ăn vài miếng, trịnh trọng nói: “Cô Lâm, trợ lý của cô không làm đầu bếp thật quá đáng tiếc.”

Nại Nại cũng ngồi xuống, thực vui vẻ khi tay nghề của Dương Gia Văn được khích lệ: “Đúng chứ đúng chứ, tôi cũng nghĩ như vậy.”

Tịch Diễn sung sướng thưởng thức xuất cơm hộp ngon nhất từ trước tới nay, vô cùng thỏa mãn, ngẩng đầu nói với Nại Nại: “Cô Lâm, mục đích của cô đến đây tôi đã hiểu, mất công như vậy, thành ý của cô khiến tôi cảm động, yên tâm đi, người đại diện cho sản phẩm mùa xuân của Lair ngoài cô ra thì không thể là ai khác!”

“Cảm ơn Tịch tiên sinh!” Nại Nại vui sướng nói lời cảm tạ với anh.

“Không có gì, vốn dĩ nữ nghệ sĩ cho đại diện cho sản phẩm lần này tôi hướng đến cô, cũng chưa từng suy xét đến người khác.”

Trước khi rời đi, Tịch Diễn đưa cho Nại Nại một tấm danh thiếp: “Đây là số riêng của tôi, có chuyện gì cô hãy gọi đến số này.”

“Vâng!”

Tịch Diễn đưa chiếc mũ vàng cho cô, cười nói: “Lần sau có dịp, mời trợ lý của cô làm cho tôi bữa cơm nhé.”

“Không thành vấn đề, Tịch tiên sinh.” Nại Nại mỉm cười: “Chờ tôi có đủ tiền, liền giúp trợ lý Dương mở một nhà hàng luôn!”

Tịch Diễn nhìn bộ dáng chân thành, thẳng thắn của cô, trong lòng cũng có thêm nhiều hảo cảm.

Cô khác với tuyệt đại đa số nữ nghệ sĩ trong giới giải trí, tươi mát ngay thẳng lại cực kỳ nhiệt tình, đây mới chính là cảm giác thiếu nữ mà anh luôn tìm kiếm!

Sau hai ngày, Tịch Diễn - giám đốc thiết kế của Lair đích thân đến studio Tinh Tuyết, trước mặt Lâm Tuyết Nhu, nói thẳng với Thư Ninh: “Thư tổng, lần này người đại diện cho sản phẩm mùa xuân của chúng tôi, chỉ lựa chọn cô Lâm Nại Nại, cho nên cô ấy có bất cứ dự án hay thông báo nào, đều mời hoãn lại.”

Thư Ninh không dám đắc tội Tịch Diễn, mặt đầy ý cười, vội vàng đẩy Lâm Tuyết Nhu đến trước mặt anh, nói: “Anh Tịch, hôm nay đến anh thật đúng lúc, Tuyết Nhu của chúng tôi cũng ở đây, anh nhìn cô ấy, diện mạo có bảy tám phần giống Lâm Nại Nại, Lâm Nại Nại được, cô ấy cũng có thể!”

Tịch Diễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Nhu.

Cô ta vội vàng ưỡn ngực, tạo mấy dáng pose cho Tịch Diễn xem.

Khóe miệng anh hơi cười lạnh: “Kém quá xa rồi.”

Bốn chữ vô cùng đơn giản, không khác nào dội cho Lâm Tuyết Nhu một chậu nước lạnh.

“Thư tổng, tôi đã nói chỉ chọn Lâm Nại Nại, nếu lần này cô ấy không thể đảm nhiệm vị trí đại ngôn cho sản phẩm mùa xuân của chúng tôi thì sau này tôi sẽ không hợp tác với bất cứ nghệ sĩ nào của Tinh Tuyết nữa, chị hãy suy xét kỹ đi.”

Nói xong lời này, Tịch Diễn không quay đầu lại mà rời khỏi phòng.

Thư Ninh tâm trạng nặng nề ngồi trên ghế, xoa xoa giữa chân mày.

Studio Tinh Tuyết không chỉ có một nghệ sĩ là Lâm Tuyết Nhu, nếu Tịch Diễn thật sự không muốn suy xét hợp tác với bất cứ nghệ sĩ nào của Tinh Tuyết thì thực sự là một tổn thất lớn.

Một phòng làm việc nho nhỏ như này, không đắc tội nổi một nhãn hiệu quốc tế như Lair.

Không còn cách nào, Thư Ninh chỉ có thể nghiến răng mà quyết định cho Nại Nại ký hợp đồng làm đại ngôn kỳ này cho Lair.

*

Nửa tháng sau, tạp chí nội y Lair công bố một bộ ảnh chân dung thiếu nữ của bộ sưu tập mùa xuân, cùng lúc đó, weibo chính chủ của Lair đăng lại bộ ảnh này, lấy tên là “Lục Nhiệt”.

Phong cách ảnh chụp rất rõ ràng, Nại Nại mặc váy màu trắng, ghé vào thảm cỏ xanh bên bể bơi, nâng hàm, hơi híp mắt phơi nắng. Mặt cô phủ lớp trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên theo phong cách thiếu nữ, làn da hơi vàng, có chỗ hơi lốm đốm tàn nhang.

Váy hơi ướt, mơ hồ lộ ra dây nội y màu trắng.

Ngoài ra còn có hai bộ ảnh cũng chụp ở trên mặt cỏ, không phải mặc váy, áo ngực màu trắng không có đai đeo kết hợp cùng dáng người gầy mảnh của cô càng tăng sức gợi cảm, quần đùi tứ giác cũng có điểm xuyến ren.

Bộ ảnh này không hề mang bất cứ phần nóng bỏng nào, thậm chí còn khá bảo thủ, song toàn thân Nại Nại tỏa ra hơi thở thiếu nữ, lại mang đến sự gợi cảm hơn bất cứ ảnh chụp lõa lồ nóng bỏng khác.

Bộ ảnh vừa được công bố, rất nhanh đã được tài khoản tích V của các fashionista chia sẻ, các fans cũng bùng nổ --

“OMG, Lair kỳ này là chị Tiểu Nại!”

“Quá thiếu nữ tính đi!”

“Không ngờ phụ nữ ngực nhỏ mặc nội y chụp ảnh cũng có thể gợi cảm như vậy, tôi phun máu mũi rồi!”

“Con gái, mami yêu con!”

“BST mùa xuân khi nào ra thế, bây giờ tôi nhịn ăn nhịn uống tích tiền chắc vẫn kịp!!!”

“Ôi ôi ôi, chị Tiểu Nại thực sự quá xinh đẹp!”

Ngay sau đó, Lục Dĩ U, Cố Bình Sinh và cả Diệp Tư Trà đều sôi nổi chia sẻ bài viết đó.

Hai nam thần đại lưu lương chia sẻ, nháy mắt đẩy bài viết lên top 10 hot search, số mới nhất của tạp chí thời trang “Lair” vừa phát hành không đến một giờ đã bị tranh mua hết, doanh thu cao nhất từ khi thành lập tới giờ.

*

Giữa trưa tại văn phòng tập đoàn Phong Ngu, mấy cô gái truyền tay nhau ngắm ảnh chụp Nại Nại trên bìa tạp chí “Lair”---

“Kiểu áo ngực kia quá đẹppp, mình nhất định phải mua a a a.”

“Lair cái gì cũng tốt, chỉ có khuyết điểm là cực hiếm hàng, hiện tại mình nhất định phải tích cóp tiền!”

“Người mẫu kỳ này quá xuất sắc! Chiếc áo ngực kia chính là thiết kế dành riêng cho cô ấy a!”

Trợ lý Chu đi tới, tay không ngừng lật tạp chí “Lair”, hỏi: “ Không phải đã bán hết sao?”

“Tôi thật vất vả mới tranh được quyển này, nữ thần trên trang bìa số này quá đẹp!”

Trợ lý Chu là fan hâm mộ thầm lặng của Lâm Nại Nại, vừa định thêm đơn hàng tạp chí số này vào giỏ, kết quả người bán nói với hắn, hết hàng.

“Thời gian làm việc, cấm xem tạp chí! Tịch thu!”

Trợ lý Chu dùng lời lẽ chính đáng mà tịch thu quyển tạp chí.

Nhân viên nữ oán thán: “Trợ lý Chu, anh chính là muốn cướp của tôi để làm của riêng....”

“Đúng vậy, bắt nạt người mới, thật quá đáng mà.”

“Anh một người đàn ông, coi tạp chí nội y làm gì a!”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên mấy cô gái im lặng nhưu thóc.

Trợ lý Chu quay đầu lại, không biết từ khi nào Cố Duật Ninh đã đứng ở phía sau, khí lạnh dày đặc.

“Khụ, tam gia…”

Cố Duật Ninh đoạt lấy tạp chí trong tay hắn, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cậu có tư cách gì tịch thu tạp chí của các cô ấy?”

Trợ lý Chu bị dọa sợ đến không nói nên lời, choáng váng.

Mấy thực tập sinh nữ xung quanh đều cảm động suýt khóc---

Ngao ngao ngao, tam giá ga lăng quá đi!

Nhưng mà, không chờ trợ lý Chu kịp phản ứng, Cố Duật Ninh cầm tạp chí, xoay người đi vào phòng làm việc của mình, còn không quên ném lại một câu ---

“Tôi mới có tư cách tịch thu.”

Trợ lý Chu:......

Mấy cô gái ngơ ngác nhìn nhau.

Ông chủ nhà mình, tại sao không làm giống trong kịch bản vậy!
Bình Luận (0)
Comment