Dường như con rắn nhỏ màu xanh lục kia coi Cố Bình Sinh là thân cây, cứ trườn trên bả vai hắn ta.
Mồ hôi trên mặt Cố Bình Sinh từng giọt từng giọt chảy xuống, hơi thở nhẹ nhàng hết mức.
Mấy nhân viên đoàn phim vội che miệng, sợ hãi kêu lên.
“Anh đừng nhúc nhích, tránh kinh động đến nó.” Nại Nại trấn an Cố Bình Sinh: “Đừng sợ đây là rắn ráo xanh, không có độc.”
“Sao anh có thể không sợ đây!” Ánh mắt Cố Bình Sinh dời xuống, nhìn chằm chằm con rắn trên vai, dây thần kinh căng thẳng tới cực hạn, sắp khóc đến nơi: “Đem đem đem...Đem nó vứt đi đi!”
Nại Nại nhặt lên một cành cây nhỏ, gác ở cạnh con rắn, nó chẳng qua chỉ dài bằng chiếc đũa, thè lưỡi phun, từ từ bò lên khúc cây, từng chút từng chút trườn lên, rời khỏi vai Cố Bình Sinh.
“Cô...Cô nhanh ném nó đi!” Lý Kim Dao nhìn con rắn nhỏ kia, da gà nổi hết lên, run giọng nói: “Vứt nó xa một chút!”
“Chỗ tôi có dao nhỏ!” Có nhân viên lấy một con dao Thụy Sỹ từ trong túi: “Nhanh gi ết chết nó.”
Nại Nại cầm khúc cây nhỏ, đi đến cạnh một bụi cây thấp, mang con rắn thả lên: “Loài rắn này bình thường đều bò trên cây, chỉ buổi tối mới xuống đất kiếm ăn, vừa rồi chắc là không may rơi từ trên cây xuống, không phải cố ý, đừng nên giết nó.”
Sau khi cô thả con rắn nhỏ, tất cả nhân viên đều nhìn Nại Nại với ánh mắt quỷ dị.
“Sao vậy?”
“Không sợ ma, cũng không sợ rắn, trên thế giới này không có chuyện gì khiến cô sợ hãi không?”
Nại Nại nghĩ nghĩ, nói: “Có chứ, tôi sợ chết.”
Mọi người:....
Nói như không nói, có ai không sợ chết chứ.
Nhưng mà...Có thể Nại Nại càng sợ chết hơn so với bọn họ. Chung quy từ nhỏ cô đã nằm giữa ranh giới sống chết, rất nhiều lần bệnh tình nguy kịch, cũng từng một lần thực sự bước chân vào cõi chết.
Bởi vậy, cô càng biết rằng, được sống rất đáng quý, dù chỉ là một con rắn nhỏ, tốt nhất là không cần làm hại nó.
*
Cố Bình Sinh đổ bệnh, có lẽ do bị dọa sợ, cũng có thể do chưa thích nghi với khí hậu, buổi tối liên tục sốt cao.
Cậu ta là thiếu gia được sủng ái mà lớn lên, thể chất vốn yếu, sau mỗi lần đi diễn, đều có cả mấy trợ lý cùng phục vụ, cũng không có gì lạ.
Đây là lần đầu tiên Cố Bình Sinh đi đóng phim, lại còn là nơi rừng sâu hoang dã điều kiện lạc hậu gian nan, thân thể không chịu được là chuyện dễ hiểu.
Đoàn phim đành tạm dừng cảnh quay trong rừng, đưa hắn đến bệnh viện gần nhất ở trên trấn.
Buổi tối, Nại Nại ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang, sửng sốt nhìn Cố Duật Ninh phong trần mệt mỏi chạy đến.
Anh hẳn đã chạy tới luôn ngay khi tan làm, vẫn đang mặc tây trang màu đen nghiêm chỉnh, sải bước dài đi tới, sắc mặt căng chặt, xem ra rất lo lắng.
Nhưng mà, thời điểm nhìn thấy Nại Nại, anh thoáng dừng lại.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo hoodie không họa tiết rộng thùng thình, thân hình cân đối, co quắp từ ghế dựa đứng lên.
Bận rộn một ngày, trên mặt cô có vẻ ủ rũ.
“Em cũng ở đây?”
“Bọn em cùng đóng phim.”
Cố Duật Ninh nâng tay nắm chặt cà vạt: “Có mệt không?”
“Không mệt.”
Nại Nại cảm thấy, phong cách một hỏi một đáp này… Có chút giống lãnh đạo xuống chi nhánh thân thiết an ủ.
“Thời gian này có chút bận, tôi không kịp thời quan tâm em.”
Nại Nại thở gấp một hơi, cô liên tục xua tay: “Không không không, tam gia anh không cần quan tâm em, anh bận mà.”
Cố Duật Ninh cười, bộ dạng khi cười rộ lên mang khí chất phong lưu nhã nhặn, lập tức liền kéo thấp vài tuổi so ngày thường.
Quá đẹp mắt rồi.
Trái tim Nại Nại sắp tan chảy vì nụ cười này.
Trong phòng, giọng nói bất mãn của Cố Bình Sinh truyền đến: “Anh! Anh là tới thăm em hay là tới tán gái vậy?”
Cố Duật Ninh vào phòng bệnh, trào phúng nói: “Ngày thường chú có thể làm lão thiên gia (ông trời), nay bị một con rắn dọa sợ phải vào viện?”
Cố Bình Sinh mặc quần áo bệnh nhân, ngồi trên giường, vẻ mặt tiều tụy, ấm ức nhìn Cố Duật Ninh: “Anh thử bị một con rắn xem như cành cây mà bò lên xem.”
Cố Duật Ninh ghét bỏ mà vỗ vỗ đầu cậu, giọng lẩm bẩm: “Ngu ngốc.”
“Lúc đầu tưởng rằng chỉ quay cảnh trong lều chụp, ai ngờ phải quay cảnh giã ngoại thật, trên chân trợ lý Tiểu Nghiên bị muỗi đốt đến nở hoa, bảo anh đưa trợ lý Dương đến chỗ em, anh cũng không cho, càng muốn đưa đi lấy lòng ai đó, em chính là em trai ruột của anh…”
Cố Bình Sinh rì rầm chưa nói xong, Cố Duật Ninh nới lỏng ống truyền dịch, tốc độ truyền nhanh hơn.
“Á, anh, nhanh nhanh! Đau!”
Cố Duật Ninh cười lạnh: “Em trai ruột?”
“Anh quá xấu tính rồi đấy...Chỉ biết bắt nạt em, á á, đau! Em không nói nữa!”
Nại Nại đứng tựa vào cạnh cửa, xem màn đấu khẩu của hai anh em, cảm thấy thật ấm áp.
Với người em trai này, Cố Duật Ninh ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng rất dễ nhìn ra, trong mắt đều là yêu thương.
Không thương thì sẽ không vừa mới tan làm vội chạy đến ngay, cả quần áo cũng không kịp thay, bay đến rồi lại đi xe đến trấn nhỏ hoang vắng này.
Anh với Cố Bình Sinh ở chung, chính là cảnh bình thường của những cặp anh em, ngoài miệng thì nói nhao nhao, đôi khi còn động thủ, nhưng là tình yêu thương thực sự.
Cố Bình Sinh là điển hình được sủng sinh kiêu, tạo thành tính cách không kiêng kỵ gì, muốn làm gì thì làm, bởi vì biết chắc có sai cũng không cần sợ, yên tâm rằng sẽ có người bao bọc, che chở.
Đối với một người phải kiên cường, độc lập tự đấu tranh sinh tồn từ nhỏ như Nại Nại mà nói, Cố Bình Sinh chính là hình tượng cô hâm mộ nhất.
Biết Cố Duật Ninh đến đây, đạo diễn và nhà sản xuất liền vội tới phòng bệnh, thay nhau nói xin lỗi tới Cố Duật Ninh.
Cố Duật Ninh biết phân rõ phải trái, nói: “Không phải do mọi người, là Bình Sinh bị tôi nuôi dưỡng thành thể chất quá kém.”
Nhân viên đoàn phim nghe vậy đều thở nhẹ nhõm một hơi, vị thiếu gia bảo bối này chính là miếng thịt trong tim Cố Duật Ninh, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bán cả đoàn phim cũng không bồi được đâu.
Cố Bình Sinh kéo tay Cố Duật Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Anh, em có thể không quay nữa không?”
“Không được.” Cố Duật Ninh thẳng thắn từ chối.
“Vì sao vậy?”
“Đây là bộ phim đầu tiên của em, nếu có tiền lệ thì những bộ phim khác chỉ hơi không hài lòng là lập tức không quay nữa, vậy sẽ thành dạng gì?”
“Nhưng mà anh, em thực sự không làm được, bộ phim khác thì dễ nói, nhưng bộ này thực sự quá dọa người, lại còn không biết cốt truyện tiếp theo, đây rõ ràng là muốn muốn hù dọa bọn em mà.”
“Rất dọa người?”
“Đúng vậy! Đạo diễn không theo sát toàn bộ hành trình, vào trường học xong thì để cho chúng em tự biên tự diễn, này ai có thể chịu được!”
Cố Duật Ninh ngẩng đầu đưa mắt nhìn Nại Nại một cái: “Có sợ không?”
Nại Nại lắc đầu, bởi có bệnh tim, từ nhỏ cô đã luyện ra ý trí mạnh mẽ, sẽ không dễ bị dọa, nếu không chắc đã sớm chết vài lần rồi.
Cố Bình Sinh vội nói: “Anh hỏi cô ấy làm gì, người có thể tay không bắt rắn còn sợ cái rắm!”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, con rắn kia là do cô ấy bắt xuống giúp em, rồi còn thả nó đi.”
Cố Duật Ninh lại cười, nhìn Nại Nại đứng cạnh cửa: “Nhìn không ra đấy.”
“Đúng không? Em cũng thấy bất ngờ.”
“Cho nên, em còn không bằng một cô bé?”
Cố Bình Sinh ngã trên giường, không làm nũng được thì bắt đầu nhõng nhẽo: “Dù thế nào em cũng không đóng nữa, anh xem làm như nào đi, anh chỉ có một đứa em trai ruột này thôi đó, bị dọa chết thì không còn nữa đâu!”
Mọi người có chút đồng tình với Cố Duật Ninh, trong nhà có hùng hài tử như vậy, là ai cũng khó mà chịu được.
Của Duật Ninh kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Có thể không diễn, nhưng tiền vi phạm hợp đồng do chính em trả, công ty sẽ không giúp đâu. Mặt khác, chúng ta cũng sẽ có thỏa thuận bắt buộc, từ chối Iần đóng phim này thì những hợp đồng sau đều do công ty lựa chọn, em không có quyền quyết định nữa.”
“Anh… Thật quá đáng! Em muốn hủy hợp đồng với truyền thông Phong Ngu!”
“Hủy hợp đồng cũng được.” Cố Duật Ninh bình tĩnh nói: “Nhưng số tiền em kiếm được trong hai năm, trừ đi số tiền tiêu xài phung phí, còn lại e là số lẻ tiền vi phạm hợp đồng cũng không đủ trả.”
Đối phó hùng hài tử, Cố Duật Ninh vẫn có cách của riêng mình, Cố Bình Sinh lập tức im lặng.
Mọi người nhìn bộ dáng công tư phân minh của Cố Duật Ninh, lại có chút đồng tình cho Cố Bình Sinh.
Lúc này, đạo diễn Tiền mở miệng hòa giải: “Cố tổng, nếu cậu ấy thật sự sợ hãi, dù cố gắng miễn cưỡng diễn e là cũng không mang lại hiệu quả tốt.”
Cố Duật Ninh nhìn bộ dáng hữu khí vô lực của Cố Bình Sinh, rồi lại nhìn ống truyền dịch, biết là không nên tạo thêm áp lực.
“Đạo diễn Tiền, trong thời gian ngắn hẳn là nó sẽ không không quay phim được, nếu ngài có bất luận yêu cầu gì, cứ nói nói, tôi sẽ tận lực đáp ứng.”
“Có những lời này của Cố tổng là tốt rồi.” Đạo diễn Tiền do dự một chút, nói: “Thật ra tôi có một ý tưởng, nhưng chủ yếu vẫn xem ý kiến của Cố tổng.”
“Ngài cứ nói.”
“Cảnh quay trong nhà của chúng tôi ánh sáng rất tối, Cố tổng với nhị thiếu gia có dáng vóc tương tự nhau, khuôn mặt cũng có bảy tám phần giống nhau, tôi có thể mời anh tạm thay thế nhị thiếu gia quay phim được không, chờ cơ thể cậu ấy tốt lên, sẽ xem xét đổi lại vai cho ngài?”
Cố Duật Ninh:...
Anh hối hận vì câu nói vừa rồi.
Cố Bình Sinh nghe thấy đề nghị này, tinh thần lập tức tỉnh táo, đồng ý ngay tắp lự: “Tôi cảm thấy rất hợp lý, kỹ thuật diễn của anh tôi không cần phải bàn cãi, anh ấy suýt nữa đã lấy ảnh…”
Lời còn chưa dứt, tay Cố Duật Ninh lại đặt lên ống truyền dịch, liếc mắt một cái uy hiếp Cố Bình Sinh.
Cố Bình Sinh lập tức ngậm miệng.
Nại Nại ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Duật Ninh, kinh ngạc hỏi: “Anh biết đóng phim?”
Cố Duật Ninh trả lời: “Không phải.”
Ánh sáng vừa hiện lên trong mắt cô ảm đạm đi xuống.
Tiền đạo lập tức nói: “Không quá quan trọng, bộ phim này của chúng tôi không cần kỹ thuật diễn, mọi người tự do phát huy, trạng thái như bình thường chính là trạng thái tốt nhất, không thành vấn đề.”
Nại Nại đỡ đỡ chán, chiêu này...Hóa ra Tiền đạo đã ấp ủ từ lâu, chỉ chờ Cố Duật Niinh nhảy vào hố thôi.
Cố Duật Ninh cũng đành tiếp chiêu.
Nam chính muốn hủy diễn, đạo diễn ra chiêu ăn gian, toàn bộ đoàn phim ủ rũ bức người.
Nại Nại đánh giá…. bộ phim này công chiếu, đừng nói lấy giải Kim Kê, không bị khán giả mắng chết là may lắm rồi.
Xem ra Thư Ninh sắp đạt được ý nguyện rồi, bộ phim này công chiếu, cả danh tiếng lẫn tài nguyên cô vừa tích góp được e là sẽ tụt dốc không phanh, trốn không thoát cái danh hiệu nữ diễn viên chính tệ nhất.
Nghĩ đến đây, Nại Nại nhiều ít cũng có chút thương tâm, dựa vào cánh cửa, dùng mũi chân vân vê sàn nhà.
Biểu tình uể oải cô rơi vào mắt Cố Duật Ninh, anh trầm ngâm một lát nói: “Tôi có thể thử xem sao.”