Cổng ký túc xá thông với lối ra duy nhất của khu phòng học, ở giữa là một lối đi dài, trên mặt đất rải rác cành khô lá rụng, gió thổi qua, làm chúng bay đi.
Hiện tại là cuối xuân đầu hạ, cành khô trên mặt đất rất khó tin là không phải đoàn phim dàn dựng.
Nại Nại không còn lời để nói với đoàn phim mê huyễn này, chỉ mong sớm kết thúc quay phim, coi như là gặp đạo diễn không đáng tin, ăn may cấp cho kim chủ ba ba một lần trải nghiệm đóng phim kinh dị.
Mọi người chậm rãi đi đến cổng ký túc xá, mỗi bước đi đều cẩn trọng từng li từng tí. Vì đã mất đi một thành viên, họ không muốn lại bị tách ra nữa.
Ký túc xá chìm trong bóng đêm, căn bản không nhìn rõ trong bóng đêm rốt cuộc có thứ gì.
Cạnh cửa, Hứa Thành dẫn đầu dừng lại bước chân, đơn giản vì không dám bước vào!
Dung Khả Nhi lấy đèn pin từ trong túi ra, đang tính bật lên, đột nhiên, chỉ nghe “phụt” một tiếng, dàn bóng đèn ở trước tường rào chợt lóe sáng.
Song trong nháy mắt khi đèn sáng lên, Cố Duật Ninh bỗng che kín hai mắt Nại Nại.
Bên tai là tiếng hét thất thanh của Dung Khả Nhi: “A----------!”
Hứa Thành cũng kinh hoảng ôm lấy đầu: “Đệch đệch đệch! Có thể đừng dọa người như vậy không!”
Nại Nại vô cùng tò mò: “Làm sao vây! Đã xảy ra chuyện gì?”
Bàn tay ấm áp của Cố Duật Ninh vẫn che mắt cô lại, nhỏ giọng nói bên tai: “Chỗ tường rào có hai cô bé diễn viên quần chúng đứng, một trước một sau, đứng đối diện, mặc váy đỏ, xõa tung tóc.”
“Khụ, nhưng vì sao anh lại che mắt của em nha.”
“Hóa trang, rất đáng sợ.”
Nại Nại suy đoán, Cố Duật Ninh là đang lo lắng cô bị dọa đến suy tim, nên là báo trước cho cô?
Trong lòng Nại Nại ấm áp: “Tam gia, em...không sợ.”
“Được, anh thả ra đây.”
Cố Duật Ninh chậm rãi buông tay ra, trước mắt Nại Nại đang mơ mơ màng màng cũng nhìn rõ, trên hành lang đúng là đang có hai đứa bé đứng đó, tóc đen lộn xộn, khuôn mặt trắng bệch như là trát một tầng dày phấn phủ.
Không báo trước, đột nhiên nhìn thấy, đúng là quá dọa người.
Như là phối hợp với không khí quỷ dị, cơn gió lạnh lẽo thổi qua hành lang.
Vừa được Cố Duật Ninh cảnh báo trước, Nại Nại thật ra không cảm thấy sợ hãi lắm, dù sao biết trước đó là diễn viên quần chúng, mọi người cùng nhau đi theo kịch bản là được.
Lúc này, hành lang truyền đến tiếng hát của đứa bé, vang lên từng hồi, quỷ dị vô cùng ---
“Bạn nam mê chơi trốn tìm, bạn nữ thích nhảy dây.”
“Còn ta có thể chơi gì? Chơi trò chơi thật kh.ủng bố nha!”
……
Hứa THành giơ tay lên, hướng hai đứa bé mặc váy đỏ nói “hello”, sau đó hỏi: “Tiếp theo chúng tôi phải làm gì?”
Đứa bé vẫn hát ---
“Bạn nam mê chơi trốn tìm, bạn nữ thích nhảy dây.”
“Còn ta có thể chơi gì? Chơi trò chơi thật khủng bố nha!”
Hứa Thành: “Nói chuyện đi chứ, tiếp theo chúng tôi cần làm gì để diễn tiếp kịch bản?”
Cô bé:....
Nại Nại không biết nên nói gì, nhắc nhở nói: “Hẳn là muốn dựa theo lời bài hát...Để bước vào nội dung tiếp theo của cốt truyện.”
“Bạn nam mê chơi trốn tìm, bạn nữ thích nhảy dây.”
Vừa rồi họ đã chơi trốn tìm, nên hiện tại có phải sẽ là nhảy dây?
Nại Nại quan sát hai cô bé kia, chúng đứng một trước một sau, trên chân đúng là đang căng hai sợi dây màu đen.
Giọng nói cô bé vang lên ----
“Hai cô gái duy nhất, các ngươi phải cùng lại đây chơi nhảy dây với chúng ta, chơi vui, ta sẽ thả các ngươi đi.”
Quả nhiên….
Nại Nại và Dung Khả Nhi liếc nhìn nhau, thống nhất nói: “Vậy nhảy đi.”
Nại Nại là không sợ, Dung Khả Nhi cũng có kinh nghiệm diễn xuất khá chuyên nghiệp, trong lòng đều biết đó là diễn viên quần chúng, nên không quá sợ hãi.
Hai người đi đến trước mặt đứa bé mặc váy đỏ, Nại Nại không kìm được tò mò nhìn kỹ hai cô bé.
Hai đứa bé tầm 11-12 tuổi, chuyên viên trang điểm cũng thật lợi hại, lại có thể hóa trang hai đứa trẻ thành bộ dáng giống hệt nhau như là cùng một người.
Một trong hai đứa bé lên tiếng, âm u nói: “Ta hô nhịp, hai người nhảy dây, động tác phải đồng đều, nếu nhảy sai, sẽ tính là thua nha.”
Nại Nại hỏi: “Thắng sẽ như nào, mà thua thì như nào?”
Đứa bé đáp: “Nếu thắng, ta liền thả các ngươi đi, còn thua...Các ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại đây với ta.”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng nói của đứa bé chợt vô cùng trầm thấp bén nhọn, cảm giác như tiếng phá âm của đàn cello.
Nại Nại không khỏi cảm thán, cô bé này, bản lĩnh diễn lời thoại quá tốt!
Trên chân của đứa bé căng dây chun màu đen, trò nhảy dây này khác với môn nhảy dây trong trường học, đây là trò chơi mà các bạn nữ hay chơi hồi nhỏ.
Một bên nhảy, một bên hát đồng dao, nhảy theo nhịp điệu của bài hát, nhảy xong một bài đồng thời không giẫm vào dây thun, là sẽ thắng.
Nại Nại nhìn về phía Dung Khả Nhi: “Biết nhảy loại dây này không?”
Dung Khả Nhi gật gật đầu: “Hồi bé đã từng chơi.”
Vì thế hai người một trước một sau đứng tốt, chuẩn bị ổn thỏa, cô bé váy đỏ hát: “Một dây thừng, hai người nhảy. Nhảy thấp, giống thuyền nhỏ, nhảy cao, như tòa tháp. Bạn nhảy mình chọn, mọi người cùng nhảy, như là đàn cá bơi trong nước.”
Song song với nhịp hát của đứa bé, Nại Nại và Dung Khả Nhi thuần thục dùng chân câu lấy dây thừng nhảy lên, may là kỹ thuật nhảy dây của hai người đều tốt, bài ca dao hồi nhỏ cũng đã nghe qua, do vây không có sai lầm, hoàn hảo nhảy xong.
“Giờ thì có thể thả chúng ta đi được rồi chứ?” Nại Nại lau mồ hôi trên trán, hỏi cô bé váy đỏ.
“Chưa được chưa được, ta còn chưa chơi đủ, muốn chơi tiếp.” Đứa bé cười gian xảo: “Vòng hai tới đây.”
Còn có vòng hai nữa sao!
Trái tim Nại Nại và Dung Khả Nhi đều run lên.
Chỉ nghe đứa bé hát nói ----
“Bóng cao su nhỏ, chân đá, mã lan nở hoa 21”
May là bài hát này hai cô đều biết, nhanh chân nhảy theo tiết tấu.
“Hai tám hai năm sáu, hai tám hai năm bảy, hai tám hai chín ba mốt, ba tám ba năm sáu, ba tám ba năm bảy, ba tám ba chín bốn mốt.”
Điệu hát của cô bé lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, như là cố ý muốn các cô nhảy sai ----
“Năm tám năm năm sáu, năm tám năm năm bảy. Năm tám năm chín sáu mười một, bảy tám bảy mươi lăm sáu, bảy tám bảy mươi lăm bảy, bảy tám bảy chín tám mươi.”
Tiết tấu ngày càng dồn dập, Nại Nại do có thời gian dài rèn luyện, thể lực tương đối tốt, có thể theo kịp tiết tấu dồn dập này, nhưng Dung Khả Nhi thì không được vậy.
Khi cô bé hát đến đoạn “Chín mươi năm sáu, chín mươi năm bảy, chín mươi chín một linh một”, chân Dung Khả Nhi bỗng dẫm lên dây thừng.
Bài hát ngừng lại!
Giọng cười man rợ của đứa bé vang lên: “Ngươi thua rồi! Người thua rồi! Ngươi phải ở lại nơi này với ta ha ha ha ha ha ha!”
Đúng lúc đó, cuối hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, rất nhiều “học sinh tiểu học” hình dáng kì dị từ hai phía trong ký túc xá ùa ra, như là muốn bắt cô gái nhảy sai đi.
Cố Duật Ninh phản ứng kịp thời, biết rằng đứa bé này tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho họ thắng, nếu hai cô gái nhảy đúng, sẽ buộc họ phải tiếp tục nhảy, một bài lại một bài, đến khi mắc sai lầm mới thôi.
Cho nên anh biết rõ tiếp theo hẳn sẽ là một đợt nguy hiểm, từ đầu đã nghĩ đến biện pháp đề phòng.
Trước khi đứa bé gây khó dễ một giây, anh kéo tay Nại Nại, một chân đá văng cánh cửa gần ký túc xá nhất. Sau khi Dung Khả Nhi và Hứa Thành tiến vào, Cố Duật Ninh đóng cửa lại, đồng thời nhanh chóng chốt khóa bảo vệ.
Nhóm diễn viên quần chúng đang giả quỷ bị chặn lại phía ngoài, hai mắt nhìn nhau.
Như này...Không giống với kịch bản họ biết.
Yêu cầu của đạo diễn với họ, là phải bắt nữ chính kéo đi!
Trong phòng quan sát, đạo diễn và tổ sản xuất nhìn hình ảnh trên video, có chút không biết làm sao.
Theo lý thuyết, cửa quanh ký túc xá đều đóng chặt, họ hẳn là không có đường thoát mới đúng, không ngờ Cố Duật Ninh lại không làm theo lẽ thường, vậy mà...lại phá hỏng đạo cụ, dùng bạo lực phá cửa xông vào?
Dàn diễn viên quần chúng: “Đạo, đạo diễn, này là như nào?”
Tiền đạo sờ sờ cái ót: “Cái này, thôi, Cố tổng là kim chủ ba ba, cậu ấy muốn làm như thế nào thì làm như thế đi.”
Diễn viên quần chúng: “Chúng tôi còn diễn tiếp hay không?”
“Diễn cái gì, cửa đã khóa lại rồi, không được phá hỏng đạo cụ, tiền cả đó!”
Diễn viên quần chúng:...
“Diễn viên quần chúng rút lui, để các diễn viên nghỉ ngơi đi, công việc hôm nay kết thúc.”
Tiền đạo ra thông báo, nhóm diễn viên quần chúng sôi nổi rời đi, trên hành lang lạp tức an tĩnh.
Tai nghe truyền đến âm thanh của Tiền đạo ---
“Cái kia, mọi người vất vả rồi, hôm nay đến đây thôi, kết thúc công việc.”
Nghe được thanh âm của Tiền đạo, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hứa Thành oán giận nói:
“Đạo diễn, ông cũng quá hố người đi, vừa rồi vì sao không gọi được!”
“Khụ, khả năng là tín hiệu không tốt?”
Vẻ mặt Hứa Thành cạn lời.
Có quỷ mới tin ông.
Nại Nại mở tai nghe, hỏi: “Tiền đạo, có thể gọi tài xế đưa chúng tôi ra ngoài không, ngày mai chúng ta lại quay tiếp?”
Tiền đạo: “Từ chỗ này lái xe đến trấn nhỏ ít nhất một giờ đường núi. Đêm nay mọi người đành cố gắng một chút, nghỉ ngơi lại ở trong phòng ngủ ký túc, chỗ này đã được nhân viên đoàn phim chuẩn bị kỹ lưỡng, chăn ga đều là mới thay, có cả khăn mặt với bản chải, ngay cả kem bảo vệ da cũng đã chuẩn bị cho mọi người.”
Nại Nại: “Nhưng mà đạo diễn, chúng tôi...Ở cùng một phòng sao?”
Hứa Thành thì thôi, chỉ là một thiếu niên phá đám, quan trọng là...Cố Duật Ninh!
Tiền đạo thấy không sao cả, nói: “Chuyện này không đáng ngại, gia nhập đoàn phim, điều kiện không tốt nam nữ ở cùng nhau là chuyện bình thường, mọi người đều hiểu mà. Hơn nữa, cho dù tôi sắp xếp nam nữ ở riêng, hai cô gái các cô dám ở ư?”
Nại Nại nhìn Dung Khả Nhi, cô ấy lắc đầu như trống bỏi.
Kiên quyết không tách ra, ở lại ký túc xá hoang phế trống rỗng này một đêm, đừng mong có thể ngủ!
“Được rồi.”
Nại Nại không nhịn được liếc mắt nhìn Cố Duật Ninh một cái, mở tai nghe ra, hỏi tiếp ---
“Vậy đạo diễn, làm người yêu, tôi với tam gia có phải nên ngủ trên cùng một giường không?”
Tiền đạo:....
Cố Duật Ninh:......
Quần chúng nhân viên công tác:.....
Mệt cô hỏi vấn đề như vậy!