Chiều Chuộng Em Cả Đời

Chương 51

Sao lại như vậy? Rất rõ ràng, những bộ váy áo và đồ ăn vặt, cùng đủ thứ đồ chơi mới mẻ mà Lâm Trạch gửi về,  Lâm Tuyết Nhu chọn trước những thứ mình thích, những món dư lại......cô ta cầm đi đưa cho bạn bè thân thiết.

“Những thứ con gửi về vốn dĩ không hợp với Nại Nại.” Thư Ninh lẩm bẩm nói: “Tuổi nhỏ như vậy, trang điểm hoa hòe lộng lẫy rất kỳ cục, nên là….”

Lâm Trạch đánh gãy lời nói của bà, lạnh lùng nói: “Mẹ, không cần lấy cớ cho sự bất công suốt bấy nhiêu năm của các người, hai người đối đãi với Nại Nại thế nào con đều biết.”

Lâm Trạch quá hiểu biết Nại Nại, cô nhóc này tâm tư đơn thuần, từ ánh mắt cô nhìn Lâm Tuyết Nhu, Thư Ninh, anh dễ dàng đoán được mấy năm nay cô đã chịu nhiều ủy khuất.

“Lần này con trở về không chỉ là là thăm người thân bạn bè.” Lâm Trạch ngồi trên ghế, dùng giọng điệu bàn việc công, nói với Lâm Đồng Duệ và Thư Ninh: “Theo ý của ông nội, là để con trở về tiếp quản sản nghiệp trong nước của Lâm thị, bao gồm cả công ty hai người đang kinh doanh và phòng làm việc Tinh Tuyết.”

Lời này vừa nói ra, Thư Ninh Lập tức thay đổi sắc mặt ----

“Cái gì, sao con có thể!”

“Đây là ý của ông nội.” Lâm Trạch mặt vô biểu tình nói: “Có bất cứ vấn đề gì, hai người có thể gọi điện cho ông.”

Lâm Đồng Duệ lập tức nói: “Tiểu Trạch, công ty là tâm huyết nhiều năm qua của chúng ta hơn nữa tập đoàn cũng sẽ không thiếu một công ty nhỏ như này,  con có thể hay không nể mặt ba mẹ không cần phải…”

“Đúng vậy, tập đoàn không để ý công ty con hàng năm lỗ lã của hai người, nhưng phòng làm việc Tinh Tuyết lại ghi trên danh nghĩa thuộc công ty của các người.”

Lâm Trạch nhìn họ, gằn từng chữ một nói: “Những chuyện mà các người làm với Nại Nại.....con đều biết.”

“Ai nha, Tiểu Trạch,lúc này con vừa trở về, lại nghe ai khoa môi múa mép nói linh tinh phải không! Điều đó sao có thể, phòng làm việc Tinh Tuyết trước giờ chưa từng bạc đãi Nại Nại, con xem con bé hiện tại không phải đã rất nổi tiếng sao?”

Lâm Trạch nhìn vào mắt Nại Nại, hai anh em đều hiểu nhau, Nại Nại biết cô không cần giải thích nhiều, Lâm Trạch đều hiểu.

“Không phải con đang thương lượng mà chỉ thông báo thôi.” Lâm Trạch nói: “Bắt đầu từ ngày mai con sẽ chính thức tiếp quản tổng công ty, cái tên Tinh Tuyết sẽ sửa lại, ba mẹ hai người có thể chuẩn bị nghỉ hưu dưỡng lão, nếu thật sự chán đến không có việc gì làm có thể ra ngoài du lịch.”

Lâm Tuyết Nhu nóng lòng, giữ chặt tay mẹ mình: “Mẹ, vậy con làm sao bây giờ? Người không thể để anh làm như vậy.”

Thư Ninh trấn an mà vỗ nhẹ tay cô, quay đầu nói với Lâm Trạch: “Được, nếu con muốn tiếp quản công ty và phòng làm việc, vậy trước tiên hãy giải quyết kiện tụng với truyền thông Phong Ngu đi.”

“Truyền thông Phong Ngu?”  

Thư Ninh cười lạnh: “Đúng vậy, hỏi đứa em gái tốt của con đi, hiện tại truyền thông Phong Ngu muốn khởi kiện công ty chúng ta.”

Lâm Trạch quay đầu nhìn Nại Nại, cô do dự một lát nhỏ giọng nói: “Anh, em muốn gia nhập truyền thông Phong Ngu.”

“Chuyện này buổi tối chúng ta nói riêng.” Lâm Trạch xoa đầu Nại Nại, nói với Thư Ninh: “Bắt đầu từ ngày mai, hai người không cần đến công ty nữa.”

Cho dù thư Ninh và Lâm Đồng Duệ có mười vạn cái không vui nhưng bọn họ không thể làm gì được.  Rốt cuộc Lâm Trạch vẫn luôn đi theo bên người lão gia tử, một khi ông ấy mất, anh chính là người đứng đầu toàn bộ tập đoàn Lâm thị. Ở một trình độ nào đó mà nói, nó đã không coi như là con trai của mình nữa.

Buổi tối, sau khi Nại Nại rửa mặt, mặc áo ngủ đi tới phòng Lâm Trạch

Lâm Trạch đang đọc sách cạnh bàn, đeo kính, bộ dáng vẫn ôn tồn lễ độ song không thể che giấu khí chất sát phạt lạnh thấu xương do rèn luyện ở chỗ ông nội mấy năm nay.

Nghe thấy tiếng động, Lâm Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn Nại Nại.

Cô ngồi trên giường, vừa tắm xong tóc đen hơi ướt rũ trên vai, gương mặt hơi phiếm hồng, mắt to sáng lấp lánh nhìn anh, trông rất ngoan.

Lâm Trạch thả quyển sách trong tay xuống, lấy từ ngăn kéo ra một cái hộp nhung nhỏ màu lam đưa cho cô: “Quà cho em.”

Nại Nại mừng rỡ nhận lấy: “Lão đại, sao anh có nhiều quà vậy?”

“Đúng vậy, ở bên kia,nhìn thấy thứ gì tốt đều muốn tặng cho em.”

Nại Nại mở hộp ra, trong đó là một viên kim cương huyết hồng sáng lấp lánh, hình thoi tinh xảo tựa như một giọt nước mắt, đẹp đến mức làm người ta kinh ngạc.

“Nghe đồn Huyết Lệ là nước mắt của ác ma.” Lâm Trạch cầm lên vòng cổ kia đeo trên cổ Nại Nại: “Người nào có được nó, sẽ tránh xa bi thương, vĩnh viễn không rơi nước mắt.”

Nại Nại nhìn giọt Huyết Lệ trên cổ: “Vòng cổ kim cương quý trọng như vậy, đeo ở trên cổ nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, chắc chắn không khóc.”

Lâm Trạch mỉm cười vỗ trán cô: “Đầu nhỏ nhưng ý tưởng rất nhiều.”

Nại Nại cười hì hì: “Cảm ơn lão đại nha.”

“Lão đại gì chứ, gọi anh trai.”

“Lão đại lão đại lão đại.”

“Gọi anh trai!”

“ Lão đại!”

Lâm Trạch và Nại Nại đùa giỡn một trận giống hồi nhỏ, cuối cùng vẫn là cô kiệt sức trước.

“Anh, họ đều nói em không thể, nhưng em không tin.” Nại Nại giống một bé ngoan dựa vào người anh nghỉ ngơi: “Hiện tại ngày nào em cũng rèn luyện cơ thể.”

Lâm Trạch biết tình trạng cơ thể của em gái, anh ôm lấy vai cô: “Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì.”

Ở cạnh Lâm Trạch, cuối cùng Nại Nại mới cảm thấy an tâm.

Cảm giác có người dựa dẫm, bảo vê, thật là tốt.

Lâm Trạch đột nhiên hỏi: “Em muốn gia nhập truyền thông Phong Ngu?”

“Đúng vậy.”  Nại Nại chân thành gật đầu.

“Vì sao?”

“Trong giới giải trí, ai mà không muốn vào Phong Ngu nha.”

Lâm Trạch trầm mặc một lát, nói: “Chờ sau khi anh tiếp nhận phòng làm việc sẽ chỉnh đốn và phân phối lại tài nguyên, em có tập đoàn Lâm Thị làm hậu thuẫn, tương lai sẽ không thua kém so với vào truyền thông Phong Ngu.”

“Nhưng mà…”

“Vũng nước trong truyền thông Phong Ngu quá sâu, anh không muốn em và bọn họ có bất cứ liên quan gì, đặc biệt là...Cố Duật Ninh.” Thái độ Lâm Trạch trở nên nghiêm túc: “Anh nghe nói, em và hắn cùng đóng phim?”

Nại Nại kinh ngạc nhìn Lâm Trạch, lúc anh ấy ôn nhu rất ấm áp nhưng khi nghiêm túc lên có chút đáng sợ.

“Em và Cố Duật Ninh rất thân thiết sao?”

Nại Nại không biết nên nói như thế nào, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Lâm Trạch: “Em trai của anh ấy - Cố Bình Sinh, là bạn học của em.”

Tự nhiên có chút chột dạ.

Lâm Trạch nghiêm túc nói: “Nại Nại, em muốn gia nhập công ty giải trí nào cũng được, đều không thành vấn đề, duy chỉ trừ truyền thông Phong ngu là không thể, nghe lời, anh chỉ muốn tốt cho em.”

“Vì sao vậy?”

“Truyền thông Phong Ngu, à không, Cố gia bọn họ nước quá sâu, hơn nữa Cố Duật Ninh….”

Lâm Trạch muốn nói lại thôi.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.”  Lâm Trạch đứng lên, nhìn Nại Nại: “Không phải nói mọi thứ đều nghe lão đại sao?”

“Nhưng em đã đồng ý rồi, hơn nữa em cũng muốn…”

“Anh sẽ giúp em từ chối.”

Lâm Trạch giải quyết dứt khoát, không hề có ý nhân nhượng.

**

Hôm sau, Nại Nại ngồi trong đại sảnh trụ sở chính của tập đoàn Lâm thị, chờ anh trai chỉnh đốn công ty xong, sẽ sắp xếp công việc kế tiếp cho cô.

Buổi sáng cô đã gọi điện cho luật sư Trần, trình bày rõ mọi chuyện, nhưng ông ấy nói với cô, phía Cố Duật Ninh...Tốt nhất vẫn cần cô tự mình giải thích.

Nại Nại đã gửi tin nhắn xin lỗi và giải thích mọi chuyện cho Cố Duật Ninh, nhưng không biết anh đã xem chưa, vì chưa thấy phản hồi.

Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, tâm trạng rối rắm gọi cho Cố Duật Ninh, điện thoại vang lên hai hồi chuông, kết nối ----

“Tam gia.”

“Ừ.” Giọng nói của anh vẫn vậy, không rõ mừng giận.

“Tam gia anh đang bận hả?”

“Bận, nhưng em cứ nói đi.”

“À, chuyện là tin nhắn hôm nay em gửi anh, anh chưa trả lời nên em đành gọi điện nói một tiếng với anh. Anh trai em đã về nước, anh ấy tiếp quản công ty, anh ấy...khá phản đối việc em gia nhập truyền thông Phong Ngu.”

Thật ra không phải có chút...Mà là kịch liệt phản đối.

Nại Nại không dám nói sự thật.

“Quan trọng là em muốn như nào.”

“Em...em rất muốn đến truyền thông Phong Ngu, làm việc dưới trướng của tam gia.” Nại Nại phát huy tinh thần nịnh hót trước sau như một của cô: “Đi theo tam gia, chắc chắn em sẽ học hỏi rất nhiều…”

Nại Nại chưa nói xong, bỗng nhìn thấy cánh cửa tự động đối diện mở ra, Cố Duật Ninh một thân tây trang đi đến, một tay cầm điện thoại, Chu trợ lý đi theo bên cạnh.

Bộ tây trang cao cấp định chế tối màu, phác họa lên thân hình cao lớn đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn tú dù nhìn đến bao nhiêu lần vẫn khiến tim loạn nhịp….

Điện thoại trong tay Nại Nại rớt xuống, trợn mắt há mồm nhìn anh tiến vào trụ sở tập đoàn Lâm thị.

Trợ lý Chu đi thẳng đến quầy lễ tân thông báo, nói rõ muốn gặp Lâm Trạch.

Chị gái lễ tân chưa từng gặp trường hợp như vậy, chủ tịch Phong Ngu tự mình tới cửa xin gặp, lại là cuộc gặp không hẹn trước như này!

Nên làm gì bây giờ, ông chủ đang họp, nhưng mà không thể để vị đại lão này phải chờ dưới sảnh đi!

Lễ tân lập tức gọi giám đốc tới, giám đốc quyết định nhanh chóng, đi đến phòng họp báo với Lâm Trạch.

Cố Duật Ninh là ai, lá gan họ không đủ lớn để anh ta chờ lâu đâu.

Rất nhanh, giám đốc ra khỏi thang máy, rất lịch sự nói với Cố Duât Ninh: “Cố tổng, chủ tịch mời anh cất bước đến văn phòng nói chuyện.”

Cố Duật Ninh tiến vào thang máy, ngay lúc đó, Nại Nại bước trên đôi giày cao gót, dây giày chưa kịp cài, vụt vào như một cơn gió.

Không phanh kịp, đâm thẳng vào ngực Cố Duật Ninh, tay anh đặt trên vai cô, giữ ổn định cho cơ thể.

Gương mặt Nại Nại hơi nóng lên, không dám ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Lâu rồi không gặp, anh ăn...Ăn cơm chưa?”

“Chúng ta đã rất quen thuộc, nếu không biết nói gì thì không nhất thiết phải nói lời xã giao này.”

Nại Nại:.....

Người này biết hết rồi.

Đúng lúc đó, thang máy “ting” một tiếng, mở ra, phía đối diện là Lâm Trạch mặc bộ tây trang màu xám, đang chờ anh.

Hai người đàn ông mặt không cảm xúc liếc nhau một cái, ngay sau đó, tầm mắt Lâm Trạch dời xuống, nhìn đến tay trái của Cố Duật Ninh đang đặt trên vai trái của Nại Nại.
Bình Luận (0)
Comment