Cố Duật Ninh nghiêng người tựa lưng trên ghế, đầu ngón tay thon dài cầm một phần báo cáo, không chút để ý mà nhìn.
Trợ lý Chu phát hiện tốc độ xem hồ sơ của anh cực nhanh, đọc nhanh như gió cũng không thể nhanh như anh, mấu chốt là sau khi anh nhìn, có thể nhớ rõ từng nội dung, những số liệu phức tạp đó như là được scan vào trong đầu anh.
“Có chuyện liền nói.” Cố Duật Ninh lật một trang giấy, lãnh đạm nói.
Trợ lý Chu hơi sửng sốt, má, không chỉ đọc nhanh hơn gió, sau lưng còn mọc đôi mắt!
“Cái kia...Cũng không phải chuyện lớn.”
Trợ lý Chu ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi: “Chuyện là...Gần đây có một gameshow, vì rất hot, biên đạo khả năng có chút ảo tưởng…”
Cố Duật Ninh quay đầu, ánh mắt đạm mạc quét quét anh: “Chu Tư Nguyên, nói trọng điểm.”
Trái tim nhỏ của trợ lý Chu vội đập mạnh, vội nói: “Chuyện chính là! Bọn họ vậy mà muốn mời tam gia đi tham gia gameshow, kết đôi làm cp với ngôi sao nữ, anh nói có phải quá đáng không! Tam gia của chúng ta trăm công ngàn việc, làm sao rảnh đi chơi gameshow của bọn họ! Tôi sẽ đi từ chối họ! Phê bình họ!”
Cố Duật Ninh đánh gãy lời lải nhải của trợ lý Chu: “Còn không đi nhanh!”
“Tôi đi luôn!” Trợ lý Chu sải bước ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa lải nhải: “Ngài nói Lâm tổng của tập đoàn Lâm thị này sao lại không cho Nại Nại đến chỗ chúng ta, chính mình là người ngoài ngành, nhận loại hợp đồng gì thế này…”
Cố Duật Ninh gọi anh lại: “Anh nói ai?”
“Khụ, sao nữ của chương trình này là Lâm Nại Nại.” Trợ lý Chu quay đầu lại giải thích: “Lâm tổng nói muốn tìm sao nam phải đẹp trai hơn Cố Bình Sinh làm cp với Nại Nại, toàn bộ giới giải trí này, đi đâu tìm người đẹp trai hơn tiểu Cố gia, thế nên tổ chương trình đã đánh chủ ý đánh tới tam gia.”
“Tam gia, tôi lập tức đi từ chối bọn họ!”
“Đồng ý.”
“A?”
Cố Duật Ninh không kiên nhẫn nói: “Bảo anh trả lời đồng ý.”
**
Bối cảnh quay chụp của chương trình [ Tình yêu ngọt ngào của tôi ] kỳ này tại một hải đảo ở Đông Nam Á, đến tận khi lên máy bay, Nại Nại vẫn chưa biết bạn cp của mình là ai.
Trên máy bay, biên đạo tinh tế trình bày với cô yêu cầu của chương trình.
“Chương trình của chúng đôi lựa chọn đều là những nghệ sĩ còn độc thân, chưa có người yêu, hơn nữa đều không có kinh nghiệm yêu đương, em biết điều này nghĩa là gì không?
Nại Nại nghĩ, hỏi: “Xấu?”
Biên đạo:....
“Có nghĩa là em và bạn diễn, cần thể hiện cảm giác chân thật như đang yêu, hai người cần ở chung với nhau như người yêu, chỉ khi hai người thật sự ngọt lên, người xem mới có thể cảm nhận được sự ngọt ngào đó! Hiểu chứ?”
Nại Nại ngơ ngác gật đầu, giơ tay hỏi: “Em có thể hỏi, bạn trai của em là ai không?”
Biên đạo: “Lát nữa em liền nhìn thấy anh ấy.”
“À.” Nại Nại lại hỏi “Kia nếu như...Không có cảm giác cp thì sao giờ?”
Biên đạo: “Bạn học Tiểu Nại, em từng học lớp diễn xuất chưa?”
“Có học nha.”
“Có thể diễn kịch được chứ.”
Nại Nại: “.....à!”
Cho nên chính là tương tự đóng phim thần tượng, cái này liền dễ rồi, đóng phim là nghề của cô.
Biên đạo: “Tuy là vậy, nhưng mà tôi tin tưởng chắc chắn em sẽ có cảm giác cp.”
“Vì sao?”
“Vị bạn trai của em mà chúng tôi mời đến trong kỳ này...E là không có bất kỳ nữ nghệ sĩ nào có thể cản lại mị lực của anh ấy đi!” Biên đạo chắp tay trước ngực, mãn nhãn hoa si: “Nếu không phải trước đó đã mời em, lão nương muốn tự mình ra trận!”
Khóe miệng Nại Nại giật giật, thật hay giả vậy.
Hành trình kéo dài ba giờ, lúc chạng vạng, Nại Nại đi tới biệt thự bên bờ biển, đây là nơi dừng chân của họ trong thời gian ghi hình.
Biệt thự cách biển khoảng một con phố, chung quanh rất yên tĩnh, không có người bán hàng rong, bóng cây xanh thấp thoáng vây quanh, nhìn qua như một trang viên tư nhân.
Biệt thự cao ba tầng, thiết kế đơn giản theo phong cách châu Âu, tường trắng, bồn hoa, chính diện có thể nhìn đến biển rộng xanh thăm thẳm.
Nơi này rất thích hợp nghỉ dưỡng kết hợp với một đoạn tình yêu ngọt ngào!
Nại Nại bắt đầu có chút mong chờ.
Cô đeo túi nhỏ vào phòng, trợ lý Dương Gia Văn cầm đi theo phía sau camera, giúp cô cầm phần lớn hành lý còn lại.
Trong phòng khách đã bày biện mấy chiếc vali lớn, nhìn qua đã có người tới trước.
“Hello, có ai không?”
Nghe thấy tiếng Nại Nại, Diệp Tư Trà từ trong phòng chạy ra, “vèo” một cái, như bóng cao su bay đến trước mặt cô: “Nại Nại bảo bối! Nhớ cô muốn chết!”
Nại Nại cũng rất vui khi thấy Diệp Tư Trà, ném hành lý, nhảy đến trên người Diệp Tư Trà cao 1m73, ôm lấy cô ấy: “Tư Trà bảo bối, tôi cũng nhớ cô a a a!”
Đầu Diệp Tư Trà ra sức cọ Nại Nại: “Về sau ở cùng một chỗ, cuối cùng cũng có người gấp chăn cho tôi rồi hu hu hu.”
Nại Nại:....
Cô...Tránh ra!
Bởi vì chương trình dùng hình thức phát trực tiếp trước, hậu kỳ mới có thể cắt nối biên tập nội dung chính, nên lúc này làn đạn đều là ----
“Đôi tỷ muội này tôi ủng hộ!!!”
“Cầu mong hai người ở bên nhau!”
“Không muốn nam cp nữa!”
Rất nhanh, Nhan Tống, Nhiễm Vị Ương và Phạm Mộ Văn đều lục tục tới biệt thự, trên làn đạn bay lên từng đợt fan tiếp ứng của mỗi người.
Nhan Tống xuất đạo là rapper, tính cách rộng rãi hoạt bát, ghé vào một chỗ với Diệp Tư Trà, hai người ríu rít blah blah, nói mãi không hết chuyện.
Nhiễm Vị Ương và Phạm Mộ Văn đều khá xa lạ, Nhiễm Vị Ương ở làng livestream cũng coi như là người hoạt ngôn, nhưng khi đối mặt với minh tinh giới giải trí chân chính Phạm Mộ Văn, cô vẫn hơi tự ti, hơi xấu hổ, nên không nói nhiều lắm.
Phạm Mộ Văn cũng không hài lòng với Nhiễm Vị Ương, hắn cảm thấy, với vị trí của mình, cho dù không phải Diệp Tư Trà thì nên là Lâm Nại Nại, sao có thể chọn môt cái võng hồng tuyến ba làm cp của hắn, phế vật đi.
Tất cả thành viên đều đã đen, chỉ còn một vị...Chính là cộng sự thần bí của Nại Nại.
Đạo diện nói: “Công việc của cậu ấy rất bận, chắc là...Còn phải chờ một chút.”
Phạm Mộ Văn bất mãn nói: “Bận chuyện gì chứ, này là muốn chơi đại bài à, để chúng ta nhiều người như vậy chờ đợi.”
Mấy nhân viên trong tổ sản xuất liếc nhau, nói: “Chúng ta chuyển qua hoạt động tiếp theo đi, chợ đêm ở đây rất náo nhiệt, mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta đi quay cảnh đêm.”
Nghe nói được ra ngoài chơi, mọi người đều hăng hái, từng người về phòng trang điểm, vui vẻ ra cửa.
Diệp Tư Trà và Nhan Tống rất nhanh liền tạo ra cảm giác cp, tay cầm tay đi một chỗ, nói nói cười cười, toàn bộ người xem đều cảm khái cp này ----
“A, nắm tay ngọt quá!”
“Xin thêm nhiều cảnh của vợ chồng Tư Nhan, cảm ơn!”
Nhiễm Vị Ương thấy Phạm Mộ Văn không dễ nói chuyện, thật ra cô đã nhiều lần chủ động mở lời, muốn nói chuyện phiếm cùng Phạm Mộ Văn, hiểu biết lẫn nhau, nhưng Phạm Mộ Văn luôn xa cách cô, cực kỳ cao lãnh.
Fan Phạm Mộ Văn thấy idol nhà mình không thích Nhiễm Vị Ương, bắt đầu ầm ĩ lên, sôi nổi công kích cô, lời nói rất khó nghe.
Fan của Nhiễm Vị Ương tuy không nhiều lắm, nhưng đều là fan ruột, vì thế fan hai nhà bắt đầu tranh cãi ở bình luận.
Lập tức lên hot search.
Thứ mà tổ chương trình muốn chính là hiệu quả như này.
Màn đêm buông xuống, chợ đêm bên bờ biển tràn ngập ánh sáng, du khách từ các nước khác nhau đều tập trung đến đây, rất náo nhiệt.
Mấy đôi “tình nhân” tách ra từng đôi đi dạo phố, Nại Nại một mình đi bộ trên đường.
Khu bình luận, các fan sôi nổi đau lòng ----
“Ô, Tiểu Nại tỷ tỷ của chúng ta lẻ loi rất đáng thương.”
“Cp của Tiểu Nại tỷ tỷ là ai, rất muốn giận dữ, có thể có chút đạo đức nghề nghiệp hay không!”
“Tức chết rồi tức chết rồi!”
Nại Nại lại không có gì thất vọng, vì cô phát hiện mấy chị gái bên tổ sản xuất luôn là lén nói nhỏ hoặc gọi điện thoại.
Hơn phân nửa...Kịch bản của tổ tiết mục.
Đã đến thì an tâm ở lại.
Nại Nại nghe được ở bờ biển cách đó không xa, truyền đến tiếng đàn ghi-ta dễ nghe, giai điệu cũng bắt tai, rất quen thuộc, như là... bài hát của Cố Trường Sinh.
Bước chân Nại Nại nhanh hơn, tách ra đám người, thấy được người đang đánh đàn.
Anh ngồi trên phiến đá, mặc quần đùi và áo phông trắng sạch sẽ thoải mái, cầm đàn ghi-ta, cúi đầu chơi đàn.
Vài sợi tóc mái nhẹ nhàng đảo qua đôi mắt, ánh mắt buông xuống, đôi bàn tay trắng nõn hơi nổi lên gân xanh, càng tôn thêm ngón tay thon dài xinh đẹp.
Anh không hát, chỉ an tĩnh ngồi trên tảng đàn nhạc khúc, bên người đã tập trung lượng lớn quần chúng vây xem, đa số là con gái, người từ các quốc gia, những cô gái nhìn anh, che miệng, phát ra từng trận cảm thán kinh ngạc.
Người đàn ông này thật cuốn hút!
Nại Nại nhìn anh, hô hấp như đình trệ!
Sống mũi cao thẳng của anh, đôi mắt hẹp dài, đôi môi hơi cong lên...
Là chàng thiếu niên đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô.
Cố Duật Ninh ngẩng đầu, đôi mắt nhạt nhẽo nhìn Nại Nại: “Đến đây.”
Nghe được thanh âm của anh, Nại Nại mới hồi thần lại, biết anh không phải Cố Trường Sinh, mà là...Cố Duật Ninh.
Sao có thể giống đến như vậy, hai người họ...quá giống!
Cố Duật Ninh ngừng đánh đàn, tiếp tục gọi cô: “Đến đây nào.”
Nại Nại ngơ ngác hướng chỗ anh đi tới, có chút không thể tin: “Anh sao lại ở đây?”
Cố Duật Ninh nhìn về phía quay phim: “Họ trả thù lao rất cao, không thể từ chối.”
Nại Nại chỉ vào anh, kinh hách hô to: “Anh chính là...bạn trai của em?”
Môi mỏng của Cố Duật Ninh lần thứ hai mỉm cười xán lạn: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Không chỉ Nại Nại choáng váng, mọi người ngồi trước màn hình cũng choáng váng ----
“Cố...Cố tam gia…”
“Vậy mà là anh ấy!”
“A a a, này đúng ý tôi! Tuyệt đối vừa ý tôi!”
“Xin lỗi xin lỗi rất xin lỗi, mình thu hồi lời nói không có đạo đức nghề nghiệp lúc nãy!”
“Thù lao rất lớn có thể mời được vị này, không dám nghĩ đến, bán tổ chương trình đi liệu có thể mua được một giờ của tam gia?”
“Rõ ràng là kiếm cớ, tôi đã ngửi thấy hương vị ngọt ngào đâu đây rồi.”
“Thật chờ mong!”
Cảnh Cố Duật Ninh xuất hiện, hậu trường tổ đạo diễn thu được số liệu, số lượng khán giả theo dõi lại bùng nổ.
Nại Nại nhìn thấy mấy chị gái bên tổ sản xuất không ngừng ra hiệu với Nại Nại, dùng khẩu hình miệng ----
“Thẹn thùng! Nhanh thẹn thùng!”
Nại Nại bày ra bộ dáng thẹn thùng, sợ hãi liếc nhìn Cố Duật Ninh, vừa xấu hổ vừa e thẹn nói: “Tam gia, người ta thật sự không ngờ, sẽ là anh…”
Lời chưa dứt, tay Cố Duật Ninh đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng ta đã rất quen thuộc, bớt diễn đi.”
Nại Nại:....
Cô đi đến bên người Cố Duật Ninh, lười nhác dựa vào tảng đá, cúi đầu nhìn đàn ghi-ta của anh: “Tam gia anh đang làm gì vậy?”
“Kiếm tiền, nuôi gia đình.”
“Hả?”
“Họ không nói với em sao.” Cố Duật Ninh nhàn nhạt nói: “Chi phí sinh hoạt mấy ngày tới, là chúng ta tự kiếm.”
Nại Nại: “Hả?”
Cố Duật Ninh đưa mic cho Nại Nại: “Đến đây đi, buổi biểu diễn đầu tiên của em.”