Khi Cố Duật Ninh giang hai tay cầu ôm, làn đạn nổ tung!
“A a a! Đây là anh trai thần tiên gì vậy!”
“Tam gia làm nũng cầu ôm một cái trên sóng truyền hình!”
“Muốn chết muốn chết, không được, ngọt quá xá rồi!”
Trong mắt Nại Nại lóe sáng, đang muốn nhào đến thì Cố Duật Ninh bỗng nhiên duỗi tay chặn mặt cô, mỉm cười: “Em ôm thật? Anh nói giỡn thôi mà.”
“.........”
Kiểu trò chơi tình yêu đùa giỡn xong lại chạy này không hề vui một chút nào!
Nại Nại tức giận trừng mắt nhìn anh, Cố Duật Ninh nhìn cô gái nhỏ phồng mồm trợn má như con ếch xanh, cảm thấy không sợ hãi nữa.
Cáp treo chậm rãi chuyển động, nhanh chóng đến bờ bên kia.
Cố Duật Ninh bước xuống, duỗi tay kéo Nại Nại xuống luôn.
“Không phải yêu đương sao?” Nại Nại căm giận lẩm bẩm: “Tình yêu ngọt ngào em không xứng có sao?”
Cố Duật Ninh cười cười, thừa dịp anh trai camera đang gọi điện báo cáo tình huống với biên đạo thì một tay kéo Nại Nại vào trong lòng mình, dùng sức ấn ấn.
Nại Nại bị anh gắt gao ấn trong ngực, ngây ngốc: “Này....làm gì đó?”
“Tình yêu ngọt ngào, em có thể có.”
Ồ!
Nại Nại cọ mạnh trong lòng anh, bạn trai thần tiên gì đây!
Sau khi lên núi, hai người vào điện bái Phật tứ phía. Trải qua một đường cáp treo dài, vì hiệu quả của chương trình, hai người còn đặc biệt treo một cái khóa đồng tâm trên đường cáp treo, trên đó viết tên của đối phương.
Trên đường xuống núi, Dương Gia Văn lấy cớ dặm lại lớp trang điểm để kéo Nại Nại sang một bên:
“Cô nhóc, thời điểm em ôm Cố Duật Ninh có nghe thấy nhịp tim anh ta đập không?”
Nại Nại nhìn Dương Gia Văn: “Sao lại hỏi vấn đề kỳ quái thế?”
Dương Gia Văn cầm bông dặm phấn trên mặt nàng: “Rất quan trọng, em phải trả lời anh, rốt cuộc có nghe thấy không?”
Nại Nại nhíu mày: “Trợ lý Dương, hình như hôm nay anh vẫn luôn rất chú ý đến Cố Duật Ninh đó.”
“Đương nhiên anh....” Dương Gia Văn dừng một chút: “Anh là trợ lý của em, anh ta lại là bạn trai giả của em, ở trình độ nhất định mà nói, hắn chính là ông chủ thứ hai của anh.”
Nại Nại đẩy mặt hắn ra: “Đây là tà thuyết ngụy biện gì vậy, nói thật với em, có phải anh có ý với Cố tam gia không, hả hả? Có cái ý kia?”
Dương Gia Văn thuần đàn ông phủ quyết: “Tuyệt đối không có.”
“Vậy anh chú ý đến anh ấy làm gì?”
“Anh.....Ai nha, dăm ba câu nói không rõ được, anh chỉ muốn biết vừa nãy em có nghe thấy tim hắn đập không thôi.”
“Lúc ấy em choáng váng quá trời, sao có thể để ý cái này?” Nại Nại nói: “Nhưng mà vấn đề của anh....thật sự rất kỳ quái, nếu tim anh ấy không đập, chẳng phải đã chết sao?”
Dương Gia Văn lắc đầu, xem ra không trông cậy vào cô bé này được rồi, muốn biết chân tướng, chỉ có thể dựa vào tự hắn đi vạch trần.
Nại Nại nhìn Dương Gia Văn nện từng bước quyết tuyệt đến chỗ Cố Duật Ninh.
Trong tay Cố Duật Ninh cầm theo một chai nước khoáng, nhưng anh không có ý muốn uống, thấy Dương Gia Văn đi tới, anh xoay người đối mặt.
“Có việc sao?”
Dương Gia Văn chỉ lên trời, đột ngột hô to: “Nhìn kìa!”
Cố Duật Ninh không có ngẩng đầu, mặt không cảm xúc mà rũ mắt nhìn Dương Gia Văn.
Dương Gia Văn tay điểm huyệt chỉ, sờ vào vị trí động mạch cổ của Cố Duật Ninh.
Nại Nại:......
Đầu óc của trợ lý nhà cô bị cháy hỏng rồi!
Cố Duật Ninh nhìn người đàn ông trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Trợ lý Dương, anh đang làm gì?”
“Hoa hướng dương điểm huyệt tay!” Trợ lý Dương nhắm mắt lại, cảm thụ mạch đập của anh, nghiêm túc nói: “Anh đã bị cố định, đừng cử động nhé, đừng cử động....”
Mọi người:......
Bệnh tâm thần!
Cố Duật Ninh lặng lẽ vặn chai nước khoáng, ngay lúc định tưới cho hắn bình tĩnh lại thì Nại Nại chạy tới, lôi Dương Gia Văn với vẻ mặt khiếp sợ đi.
“Thật xin lỗi tam gia, hôm nay trợ lý của em hơi bị cảm nắng....”
Dương Gia Văn không ngừng quay đầu nhìn Cố Duật Ninh, mặt đầy hoang mang:
Có mạch đập, nhưng anh ta không phải người máy sao? Tại sao lại có mạch đập?
“Trợ lý Dương, tốt nhất anh có thể cho em một giải thích hợp lý.” Lúc này Nại Nại thật sự tức giận.
Trợ lý Dương nhìn cô gái nhỏ phẫn nộ trừng mình, sau một hồi ấp úng, không nói nên lời.
Hắn thật đúng là không biết giải thích sao. Nếu Cố Duật Ninh không có mạch đập, hắn ngược lại có chuyện để nói, nhưng cố tình anh ta có, nên những suy đoán của mình......đều biến thành lời nói vô căn cứ.
Cố Duật Ninh sờ sờ cổ mình, vừa nãy dùng dòng điện lưu vọt lên, thiết lập biểu hiện mạch đập giả, cũng đủ để đánh lừa.
Anh trông thấy Nại Nại đang lý luận với Dương Gia Văn, tiến lên giải vây: “Anh tin trợ lý Dương chỉ muốn vui đùa với anh chút thôi.”
“Đúng đúng, tôi chỉ đùa với tam gia thôi.”
Cố Duật Ninh đưa bậc thang, Dương Gia Văn thuận thế bước xuống, trên đường trở về rất an phận, thành thành thật thật, không dám lại làm ra hành động kỳ quái nữa.
Nhưng có vẻ Cố Duật Ninh hiểu rõ suy đoán nào đó của hắn, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía hắn, lạnh lùng vèo vèo, nhìn đến nỗi Dương Gia Văn ứa ra mồ hôi lạnh.
**
Buổi tối, tổ chương trình sắp xếp mọi người cùng xuống bếp nấu cơm, xây dựng bầu không khí náo nhiệt thân mật.
Nhưng ý tưởng không thành, đồ ăn vừa bưng lên bàn, bỗng nhiên bóng đèn chớp chớp, cúp điện!
Trong phòng lập tức rơi vào một mảnh hắc ám.
Nhan Tống đến sát cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài: “Hình như vùng này đều cúp điện rồi.”
Diệp Tư Trà hỏi: “Vậy làm kiểu gì? Biên đạo, còn quay hay không quay?”
Người quay phim nhìn cameras đen như mực của mình, nói: “Không trang bị máy quay đêm, chỉ có thể nghe thấy âm thanh, không thấy hình ảnh.”
“Tất cả mọi người ngồi sô pha một lát đi.” Mấy chỉ gái biên đạo ra duy trì trật tự: “Tối quá sẽ dễ bị thương, đừng đi lại nhiều, cứ ngồi trên sô pha đi, tôi lập tức gọi điện thoại để nhân viên công tác đi kiểm tra đường truyền.”
Nại Nại khua khoắng trong bóng tối, đi đến sô pha, còn không quên quay đầu hô: “Tam gia, anh ở đâu?”
“Ở sau em.” Giọng nói của anh gần trong gang tấc.
“Úi! Vậy anh cẩn thận nhé, đừng để bị vấp.” Nại Nại xoay người nắm lấy tay anh: “Chậm một chút.”
Mắt phải của Cố Duật Ninh có hệ thống nhìn đêm, có thể thấy rõ hết thảy chung quanh, chút tối này với anh mà nói không tính là gì.
Cố Duật Ninh nắm ngược lấy tay Nại Nại, mang cô đi vòng qua bàn trà, ngồi trên sô pha.
Đồ ăn thơm ngon ngào ngạt trên bàn cũng chỉ ngửi, không thể ăn khiến mọi người có chút uể oải.
Phát trực tiếp còn chưa kết thúc, vì không để bầu không khí trở nên nhàm chán, các chị gái biên đạo đề nghị: “Nếu không chúng ta chơi một trò chơi nhé?”
“Tối như mực này, có thể chơi trò gì?”
Chị gái biên đạo nói: “Dù sao phát trực tiếp có thể nghe thấy thanh âm, không nhìn được hình ảnh, chúng ta chơi trò thẳng thắn đi.”
Diệp Tư Trà lập tức hứng thú: “Trò thẳng thắn chơi thế nào?”
“Ba cp ngồi đối diện nhau, thẳng thắn với nhau, cô hỏi anh ấy một vấn đề, sau đó đổi ngược lại, nhưng quy tắc trò chơi, là nhất định phải......nói thật!”
Diệp Tư Trà ngã ngửa trên sô pha: “Trò này thật nhàm chán, nhưng mà.....không có điện thì cũng chỉ chơi nó, tôi bắt đầu trước đi, tôi sẽ hỏi bạn trai Nhan Tống của mình.”
Nhan Tống ngồi thẳng người: “Honey, em hỏi đi.”
Diệp Tư Trà nghĩ nghĩ: “Em là bạn gái thứ mấy của anh?”
“Khụ, vấn đề này.......” Nhan Tống xấu hổ cười: “Có thể không trả lời sao?”
“Khó mà làm được, nhất định phải trả lời, hơn nữa còn phải nói thật, làm cái mở đầu tốt cho mọi người nào.”
Nhan Tống chỉ có thể căng da đầu nói: “Thứ năm.”
Fan Nhan Tống bắn làn đạn:
“Ha ha ha, chắc chắn anh trai nói thiếu.”
“Cũng khoảng mười lăm người đi!”
“Anh trai mau phản kích, hỏi cô ấy có bao nhiêu bạn trai!”
Nhan Tống hỏi Diệp Tư Trà: “Em cảm thấy......anh là loại hình em thích sao?”
Làn đạn:
“Ai da ai da, không phải anh trai thật sự rung động chứ?”
“Tôi có thể nhìn thấy vành tai anh trai hồng hồng.”
“Thật ngây thơ ha ha ha.”
Từ nhỏ Diệp Tư Trà đã lăn lộn trong giới giải trí nên tất nhiên cô biết Nhan Tống hỏi vấn đề này không có khả năng thật sự động tâm với mình, hơn phân nửa......tăng hình tượng thâm tình trước mặt fan.
Diệp Tư Trà ở chung với hắn cũng không tệ lắm, đơn giản bồi hắn diễn trận này: “Thực ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã rung động, anh là người vừa dịu dàng vừa săn sóc, còn biết nấu cơm, còn biết chăm sóc người khác, là hình mẫu lý tưởng của em.”
Làn đạn fan bắt đầu hò hét.
“A a a a, anh trai em yêu anh!”
“Anh trai thật sự quá tốt, moah!”
“Mẹ ơi con muốn gả cho người đàn ông này!”
........
Nhan Tống và Diệp Tư Trà giúp đỡ lẫn nhau, mở đầu tốt đẹp, mọi người cũng biết trò chơi này nên nói cái gì.
Kế tiếp đến lượt Nhiễm Vị Ương và Phạm Mộ Văn, Phạm Mộ Văn thoải mái hào phóng hỏi: “Em cảm thấy tôi thế nào?”
Nhiễm Vị Ương ấp úng nói: “Anh....rất tốt.”
“Cụ thể đi, tốt chỗ nào?”
Nhiễm Vị Ương không biết xảy ra chuyện gì mà giọng nói hình như phá lệ thẹn thùng, hoàn toàn khác lúc cô là bá chủ trên internet, như là hai người vậy.
“Là....rất tốt.” Giọng nói của cô mang theo chút đè nén.
Phạm Mộ Văn cười khẽ.
Kế tiếp đến lượt Nhiễm Vị Ương hỏi Phạm Mộ Văn, Nhiêm Vị Ương lại nói: “Tôi không có gì muốn hỏi.”
Đôi “người yêu” này hình như ngay từ đầu đã ở chung không tốt lắm, các fan cũng không quan tâ m đến họ lắm. Cho nên sau một lúc tẻ ngắt ngắn ngủi, mọi người lập tức kêu gào muốn xem Nại Nại và Cố tam gia.
Chị gái biên đạo nói với hai người trong đêm: “Hai người ai hỏi trước?”
Cố Duật Ninh: “Lady first.”
Nại Nại nhìn bóng dáng mơ hồ của người đàn ông trong bóng đêm, hỏi ra câu nói vẫn luôn ấp ủ trong lòng: “Anh....là người em thích kia sao?”
Là người kia sao.....thiếu niên mà em thích đã lâu rồi.
Sau khi hỏi xong, trái tim của cô bắt đầu đập rộn bồn chồn, sợ hãi anh nói phải......lại sợ anh nói không phải.
Cố Duật Ninh có thể nhìn rõ nét hoảng loạn trên mặt cô gái nhỏ, anh dừng một chút, đang muốn mở miệng thì Nại Nại lập tức nói: “Hay là, em đổi một vấn đề khác, ừm, ngày thường tam gia anh thích nhất......”
“Là anh.”
Nại Nại còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên khưng lại.
Anh nói: “Là anh.”