Cuối cùng, quốc vương và kỵ sĩ sau khi trải qua “nhiều lần gian nguy”, đã tới Ác long thành bảo.
Ác long thì không có thấy, tên ngốc cao to mặc trang phục khủng long xanh trong phim hoạt hình thì lại có một con. “Ác long” Nhan Tống hai tay chống nạnh, đứng trước lâu đài, phát ra tiếng rít gào “ngao ô”, “ngao ô”.
Công chúa Phạm Mộ Văn mặc chiếc váy xinh đẹp, đứng ở cửa sổ lâu đài, “vô cùng thẹn thùng” hô to với bọn họ: “Phụ vương, ông xã kỵ sĩ, mau tới cứu gia!”
Ác long Tống hỏi bọn họ: “Các ngươi tới cứu công chúa sao?”
Nhìn trang phục cay mắt của công chúa, Nại nại và Cố Duật Ninh liếc nhau một cái, đồng thời nói: “Không phải, quấy rầy rồi.”
Nói xong, hai ngươi lập tức xoay người rời đi, Nhan Tống vội vàng ngăn bọn họ lại: “Đừng đi mà! Công chúa còn chưa cứu ra đâu!”
Cố Duật Ninh nói: “Không cứu không cứu, ta coi như không sinh ra cái nghiệp chướng này, ngươi tùy ý xử trí đi.”
Nhan Tống:......
Đừng ghét bỏ như vậy mà.
Nại Nại cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, chúng tôi không cứu, công chúa tặng cho ngươi.”
Nhan Tống: “Không không không, các ngươi nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng mới đến được đây, đã vậy thì khảo nghiệm và trao đổi ta đều bỏ qua, các ngươi chỉ cần mang công chúa đi thôi!”
Hắn quay đầu nhìn tạo hình công chúa cay mắt của tên kia, cũng thực sự không muốn hưởng cái phúc đó.
Phạm Mộ Văn tức giận dậm chân, nhìn qua trông càng thêm kinh dị: “Các ngươi.....các ngươi thật quá đáng!”
Dưới sự nhún nhường của ác long, Nại Nại và Cố Duật Ninh cũng không khách khí mà mang Phạm Mộ Văn về.
Trong phòng phát trực tiếp, một đoạn chữ xuất hiện trên màn hình:
Nhờ sự dũng cảm và giúp đỡ lẫn nhau của quốc vương và Nại kỵ sĩ, công chúa “Mỹ lệ” đã trở lại vương quốc HA, quốc vương phong Nại kỵ sĩ là người hầu ngự tiền, làm bạn suốt đời, ba người cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc....
Hình ảnh cuối cùng chính là quốc vương và kỵ sĩ đứng trên lâu đài ôm nhau, công chúa đáng thương đứng bên cạnh nhìn ngó.
Làn đạn, tất cả mọi người đều xoát....
“Tại sao tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?”
“Ha ha ha ha ha, đau lòng cho quốc vương và kỵ sĩ.”
“Quan hệ tay ba, ha ha ha ha.”
“Nếu công chúa mà như thế này thì tôi cũng tình nguyện để hắn vĩnh viễn ở bên cạnh ác long.”
“Ác long đáng yêu lại làm sai cái gì sao?”
........
Thời gian từng ngày qua đi, chương trình [ Tình yêu ngọt ngào của tôi ] đã tiến vào giai đoạn kết thúc, tất cả mọi người ở chung với nhau đều rất vui vẻ, Nại Nại và Cố Duật Ninh ngày càng ăn ý, cảm giác cp mười phần, bình thường chung đụng giống hệt các cặp đôi đang yêu nhau thật, mỗi ngày đều rải cẩu lương.
Nhan Tống và Diệp Tư Trà cũng là đôi oan gia hoan hỉ, mỗi ngày cãi nhau, cãi tới cãi lui cũng thực vui vẻ.
Có lẽ chỉ có duy nhất tổ hợp cp tương đối xấu hổ chính là Phạm Mộ Văn và Nhiễm Vị Ương, bất cứ hành động nào đều hiện lên chữ “xấu hổ” to đùng.
Hai người khí tràng không hợp, điều này rất bình thường, sau khi tổ chương trình câu thông vài lần thì cũng từ bỏ.
Hậu kỳ cắt nối biên tập, phân cảnh của Phạm Mộ Văn và Nhiễm Vị Ương thật sự ít, dù sao hai đôi tình nhân trước cũng bạo hot rồi.
Bất kể là cắt nối biên tập phần hậu kỳ hay phát trực tiếp trước đó thì số lượng người xem đều vượt xa mùa trước, tạo kỷ lục ratings mới.
Sau đó, người xem mãnh liệt hy vọng tổ chương trình lại quay một phiên ngoại nữa, muốn biết dạo gần đây các cặp đôi cp như thế nào, cho nên tổ chương trình lại phát thông cáo với các khách quý, hy vọng tất cả mọi người quay một bài phỏng vấn nhỏ khoảng hơn 40 phút, kể về nhưng chuyện thú vị xảy ra khi quay chương trình.
Có hai cp đồng ý, nhưng mà Nhiễm Vị Ương lại từ chối lời mời của tổ chương trình.
Tuy Nhiễm Vị Ương và Phạm Mộ Văn trong trương trình có ít đất diễn nhưng tốt xấu gì cũng có 3 cp, nếu mời có hai thì chung quy có chút kỳ quái.
Nhưng thái độ của Nhiễm Vị Ương.......có vẻ rất kiên quyết.
Tổ chương trình hi vọng Nại Nại và Diệp Tư Trà đi khuyên Nhiễm Vị Ương một chút để cô ấy có thể đồng ý đến tham gia tiết mục, cho dù không nói câu gì cũng được, chỉ cần xuất hiện.
Nhưng mà, không khuyên thì chẳng sao, một khi khuyên, Nhiễm Vị Ương lại nói cho hai cô một chuyện không thể tưởng tượng được.
“Cái gì? Phạm Mộ Văn quấy rối cô?”
Trong quán cà phê, Diệp Tư Trà trợn mắt há mồm nghe Nhiễm Vị Ương thuật lại, cảm thấy quá khó tin.
Nại Nại hồi tưởng lại, Phạm Mộ Văn và Nhiễm Vị Ương ở chung vẫn luôn xa lạ, ngay từ đầu Phạm Mộ Văn đã khinh thường Nhiễm Vị Ương, tiếp đó, Nhiễm Vị Ương vẫn luôn trốn tránh Phạm Mộ Văn.
Nại Nại còn tưởng cô ấy sợ hắn ta, hiện tại xem ra, đúng là thật sự “sợ”.
“Camera có quay đến không?” Nại Nại vội vàng hỏi.
Nhiễm Vị Ương lắc đầu: “Thời điểm có camera đi theo thì hắn sẽ lạnh nhạt, nhưng buổi tối chơi trò thẳng thắn đó, không phải cúp điện sao?”
Cô khẽ nhíu mày, có vẻ đang nghĩ đến chuyện tối đó, cảm thấy thật ghê tởm: “Buổi tối hôm đó, tôi ngồi đối diện với hắn, mà tay của hắn vẫn luôn vuốt v.e đùi tôi.....các cô hiểu mà.”
Nại Nại nghe cô miêu tả, cảm thấy thật ghê tởm.
“Chuyện này cô có phản ánh với tổ chương trình chưa?”
Nhiêm Vị Ương cũng không phải kiểu con gái e lệ, dù sao cũng là một bá chủ tương đối nổi danh trong lĩnh vực ca nhảy, cô thản nhiên nói: “Sao không phản ánh chứ? Nhưng mà vô dụng thôi, một là không có chứng cứ, lúc ấy trời tối đen như mực, camera không quay chụp được bất cứ cái gì, hai là tổ chương trình khẳng định sẽ đứng trên lập trường lợi ích của mình mà xem xét, sẽ không để chuyện này lên men.”
Đúng vậy, nếu trong quá trình quay thật sự xuất hiện gièm pha quấy rối này thì sẽ là ảnh hưởng cực lớn với danh dự của tổ chương trình.
“Người của tổ chương trình đã nói với tôi: không có chứng cứ thì không cách nào phán đoán tôi nói thật hay giả. Mấy biên đạo kia còn an ủi tôi nhưng trên mặt của mấy người tổ chế tác đều rất kiên quyết, không cho phép tôi nói bậy chuyện này ra bên ngoài, nếu không sẽ bị kiện. Sau đó tôi muốn rời khỏi chương trình, bọn họ lại lấy lí do vi phạm hợp đồng để cự tuyệt.”
“Xảy ra nhiều chuyện như vậy mà chúng tôi không hề hay biết.”
Nhiễm Vị Ương tiếp tục nói: “Đoạn thời gian đó tôi đều chịu đựng, một câu cũng không muốn nói với hắn, show ân ái cái gì, tôi chỉ muốn tát bốp vào mặt hắn ta thôi.”
“Không muốn phản ánh với công ty sao?” Diệp Tư Trà hỏi.
“Công ty tôi ký kết cũng chỉ là công ty nhỏ, cũng không quản mấy chuyện này đâu, càng không thể nói lí với Phạm Mộ Văn.” Nhiễm Vị Ương bất đắc dĩ lắc đầu: “Loại chuyện này không thể nói, nói ra người ta lại tưởng mình ké fame, cố ý lăng xê. Người đại diện của tôi cũng nói để tôi nhịn xuống chuyện này, vào giới giải trí nào có sạch sẽ gì, chỉ bị sờ một chút cũng đâu có gì ghê gớm.”
“Này cũng quá bắt nạt người.”
“Thôi bỏ đi, coi như tôi xui xẻo ăn nhầm con ruồi.” Nhiễm Vị Ương nhún vai: “Chuyện này khả năng cao sẽ gặp mấy lần nữa, tôi cũng có sức chống cự.”
Đối với Nại Nại mà nói, chương trình này vốn là một hồi ức về thành trình yêu đương ngọt ngào, nhưng lại bị con ruồi Phạm Mộ Văn kia đạp nát rồi.
Thời điểm Nại nại nói chuyện này cho Dương Gia Văn, tức giạn bất bình, Dương Gia Văn vừa lái xe vừa nói: “Thời buổi này chính là thời đại không có bằng chứng thì không phải chân tướng. Nhiễm Vị Ương nói Phạm Mộ Văn quấy rối mình thì nhất định phải lấy ra bằng chứng, nếu không làm sao mọi người biết cô ấy có phải vì thái độ của Phạm Mộ Văn không tốt mà phỉ báng hắn không?”
Nại Nại tranh luận với Dương Gia Văn: “Con gái sẽ lấy chuyện này ra để phỉ báng người khác sao?”
Dương Gia Văn cười cười: “Giới giải trí bọn em thì chưa chắc à nha, đừng ngây thơ quá.”
“Nhưng mà nếu cô ấy có tâm muốn bôi đen Phạm Mộ Văn thì sao có thể không để lại chứng cứ mà chỉ nói miệng?”
Dương Gia Văn vỗ vỗ đầu cô: “Cô gái nhỏ em tâm tư tỉ mỉ ghê.”
“Trợ lý Dương, đừng quên là cô gái nhỏ này phát tiền lương cho anh đấy, biểu hiện tháng này của anh thực sự không thể khiến em vừa lòng, tiền thưởng không có đâu nha!”
“Này! Em quan báo thù tư à!” Dương Gia Văn thả chậm tốc độ xe: “Nếu còn như vậy thì anh đây từ chức!”
“Uy hiếp em á, vậy tạm biệt nha!”
“.......”
Nói thì nói thế chứ Dương Gia Văn không dám thật sự từ chức, bởi vì ở trên đảo hắn đã đắc tội với Cố Duật Ninh rồi.
Tạm thời nhẫn nhục chịu đựng chút vậy, haizz.
Hắn lái xe chạy đến trước tòa nhà của tổ chương trình [ Tình yêu ngọt ngào của tôi ], dặn dò Nại Nại: “Chờ lát nữa có hỏi thì ngàn vạn lần đừng nói chuyện này nhé. Tuy lời anh nói em nghe chắc sẽ không vui nhưng hiện tại em là nhân vật của công chúng, nếu không có chứng cứ thì ngàn vạn lần đừng nói.”
Nại Nại đóng cửa xe: “Biết rồi, em đâu có ngốc.”
Chính vì không có chứng cứ cho nên khi nói chuyện đã cẩn thận rồi thì phải cẩn thận nữa, một khi sơ xảy thì sẽ dẫn đến họa đến người mình.
.......
Lần talkshow này Cố Duật Ninh vướng lịch họp ở nước ngoài nên không tới, chương trình chỉ có bốn người Nhan Tống, Diệp Tư Trà, Phạm Mộ Văn và Nại Nại tham gia.
Mọi người đều chia sẻ khúc nhạc đệm nhỏ trong quá trình quay.
Trong talkshow, Phạm Mộ Văn không chỉ một lần nhắc tới Nhiễm Vị Ương, tuy rằng đều chỉ nói giỡn nhưng từng lời nói đều ám chỉ đủ loại hành vi mặt trái của Nhiễm Vị Ương:
“Cô ấy yếu đuối, đi không đến vài phút đã dừng lại nghỉ ngơi, rất nhiều lúc tổ chương trình phải trì hoãn thời gian sắp xếp cốt truyện, cũng không thể sớm hoàn thành.”
“Cp của chúng tôi là cp trầm mặc, bởi vì không có gì để nói, tính cách của tôi mọi người đều biết rồi đó, thích nói giỡn, chủ yếu là cô ấy....không quan tâm người khác.”
“Lần quay phiên ngoại này cũng không tới, tôi biết danh khí của cô ấy rất cao, là nữ thần trong lòng trạch nam gì đó nên tôi cũng đâu dám nói, nói là bị mắng đó, đúng không nào?”
........
Bởi vì talkshow ngoại truyện là livestream nên những lời Phạm Mộ Văn nói đã hút cho Nhiễm Vị Ương một lượng lớn anti-fan:
“A a a đau lòng anh trai quá.”
“Tỏ vẻ nữ thần!”
“Gặp được cộng sự như này, chắc anh trai vất vả lắm đây.”
“Cố tính đi tìm kiếm cô gái kia, gương mặt lớn lên hơi giả.”
“Cô ta là cái thá gì mà kênh kiệu với anh trai tui!”
Lúc nghỉ ngơi, Diệp Tư Trà nhịn không được đi qua chất vấn Phạm Mộ Văn: “Tại sao anh không phong độ gì hết vậy?”
Phạm Mộ Văn nhún vai: “Sao tôi lại không phong độ? Lời nói thật cũng không thể nói?”
“Mặc kệ cô ấy làm chuyện gì thì anh đừng cố ý bôi đen người ta trên sóng livestream, đó là không phong độ!”
“Các cô không thấy cô gái kia đối xử với tôi thế nào đâu, ra vẻ thanh cao, hừ.”
Phạm Mộ Văn tức giận bất bình nói: “Có mỗi là bá chủ, ỷ vào mình có mấy tên fan nam đáng khinh liền dám vênh mặt lên với tôi? Cô ta có bản lĩnh gì chứ, chỉ biết õng ẹo tạo dáng livestream quyến rũ đàn ông thôi. Ông đây ghê tởm loại con gái như thế! Một chữ: dâm! Ông đây phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ!”
Phạm Mộ Văn còn chưa dứt lời, chỉ nghe “bốp” một tiếng, Nại Nại nãy giờ bên cạnh không lên tiếng bỗng quăng cho gã một cái tát giòn tan.
Phạm Mộ Văn choáng váng, nhân viên công tác chung quanh cũng choáng váng. Chỉ có Diệp Tư Trà khoanh tay sảng khoái nói: “Đáng đánh!”
Nại Nại bị ngôn từ của Phạm Mộ Văn chọc giận, từng câu từng chữ của hắn có khuynh hướng sỉ nhục phụ nữ, quá rõ ràng.
“Đây là để cho anh biết, đừng tùy tiện dùng cái từ đó để nói về con gái.”