Du thuyền chạy đến giữa mặt sông Trường Giang, sông Trường Giang sóng lớn mãnh liệt, ở dưới có không ít lốc xoáy nước xiết.
Cố Bình Sinh biết Cố Duyên là một người nhìn xa trông rộng, rất cẩn thận, chọn điểm hẹn ở đây chứng tỏ gã đã có suy tính.
Nắm đó gã bại dưới tay Cố Duật Ninh, chật vật trốn đi, suýt nữa ném nửa cái mạng.
Mấy năm nay cũng vẫn luôn trốn chui trốn nhủi, thời điểm thảm nhất, thậm chí còn đi xin ZF nhân đạo bảo vệ.
Từ đó có thể thấy gã sợ Cố Duật Ninh bao nhiêu, hiện tại nếu dám trở về, hiển nhiên đã làm tốt vạn toàn chuẩn bị.
Trên du thuyền, Cố Bình Sinh đánh giá gã đàn ông ngồi đối diện.
Chú hai năm nay cũng đã 47, hai bên tóc mai đã sớm hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn, thân thể càng nhỏ gầy gầy yếu, cần phải trống quải trượng thì mới đi được.
Nhìn qua, gã còn già hơn tuổi thật của mình rất nhiều.
Mấy năm nay gã sống không hề dễ dàng chút nào, nếu không thì cũng sẽ chẳng mạo hiểm về nước, liều chết một trận.
“Chú hai, cầm đồ này.” Cố Bình Sinh ném usb lên mặt bàn, cười hì hì nói: “Chú hai, chú đừng quên hứa hẹn của mình nha, giúp cháu đoạt lại tập đoàn Cố thị.”
“Đương nhiên.” Cố Duyên nhận lấy USB, giơ lên trước mặt thưởng thức: “Nhưng mà thằng nhóc cháu, ta còn có điểm không dám tín nhiệm.”
“Chú hai, chuyện năm đó xảy ra là lúc cháu còn nhỏ, ân oán giữa chú với anh ta cháu chẳng biết gì cả. Điều duy nhất cháu biết.....chính anh ta đã chiếm lấy tập đoàn Cố thị, cướp đoạt một phần vốn thuộc về cháu.”
Cố Bình Sinh ngồi xuống, nghiến răng nói: “Mấy năm nay, anh ta nuôi cháu như nuôi một tên phế vật, công ty kiếm nhiều tiền như thế mà một đồng một cắc cháu cũng không có, chú nói cháu không hận anh ta được sao?”
Đáy mắt Cố Duyên xẹt qua một tia tinh quang: “Nhưng mà theo ta được biết, hình như cháu không hề thiếu tiền, muốn có bao nhiêu thì nó cho bấy nhiêu.”
“Những đồng tiền đó đều là cháu xin anh ta mới cho, giống như tên ăn xin vậy!” Cố Bình Sinh nện một quyền trên bàn: “Vốn dĩ đó là của cháu! Dựa vào đâu mà cần anh ta bố thí!”
Cố Duyên cười cười, đi đến chỗ Cố Bình Sinh, nhẹ nhàng đè lên bờ vai hắn: “Yên tâm đi cháu trai ngoan, chỉ cần cháu ngoan ngoãn giúp ta lần này thì tương lai cháu chính là con trai ruột của ta. Sau này khi chú hai đi rồi, tất cả mọi thứ đều là của cháu.”
“Cảm ơn chú.”
Cố Bình Sinh nhìn USB trong tay gã, nói: “Chú hai, thứ chú muốn......đã có rồi, không nhanh xem sao?”
Cố Duyên cười cười, giơ tay lên, có thủ hạ tây trang đen mang laptop tới, cắm usb vào cổng máy, bùm bùm gõ chữ trên bàn phím.
Cố Bình Sinh ngồi trên ghế dựa ở đối diện, mỉm cười nhìn gã.
Mà giờ phút này, di động của Dương Gia Văn rung lên, nhận được một tin nhắn định vị.
“Có tin tức!” Dương Gia Văn mở tin nhắn ra, usb của hắn đã kết nối với máy tính của đối phương:
“ĐỊnh vị đến từ bến tàu số 7 ở sông Trường Giang.”
Nại Nại lập tức gọi điện thoại cho Lâm Trạch: “Anh, hiện tại lập tức báo cảnh sát, sau đó phái người đến bến tàu số 7 ở sông Trường Giang, đừng hỏi em vì sao, hiện tại em cũng lập tức đến đó!”
........
Trên du thuyền, thủ hạ nói cho Cố Duyên: “Không xong rồi, Cố tiên sinh, usb này đã bị người khác động tay chân, tư liệu của chúng ta đã bị đánh cắp, hơn nữa......vị trí cũng bại lộ.”
“Thằng chó, dám chơi tao.” Cố Duyên lấy dao găm ra, trực tiếp đâm về động mạch cổ của Cố Bình Sinh.
“Cháu không có! Chú hai!”
Cố Bình Sinh lắc mình tránh né nhưng lại bị thủ hạ bên cạnh gã giữ chặt khuỷu tay, tránh thoát không được: “Chú hai, cháu thật sự không có! Cháu không biết đây là có chuyện gì!”
Cố Duyên lạnh lùng nhìn hắn, tựa như đang phán đoán xem lời hắn nói có mấy phần là thật, mấy phần là giả.
“Khẳng định là Dương Gia Văn!” Cố Bình Sinh kích động hét lên: “Chắc chắn tối qua hắn ta động tay chân vào usb!”
Thấy Cố Duyên không chịu tin mình, Cố Bình Sinh giãy giụa tránh thoát khỏi sự kiềm chế, bò đến chân Cố Duyên, ôm lấy chân gã: “Chú hai, chú phải tin cháu, hiện tại cháu chẳng có gì cả, chỉ có chú thôi!”
Gương mặt của hắn bị bao trùm bởi sự sợ hãi, trông không giống đang nói dối.
Cơn phẫn nộ của Cố Duyên thoáng giảm bớt, biết thằng ngu xuẩn này khẳng định chơi không lại Cố Duật Ninh.
Tuy hai đứa là anh em nhưng chỉ số thông minh lại cách xa vạn dặm.
Tựa như gã và anh cả năm đó.
Nhưng mà, chung quy Diệp Uyển Ngôn vẫn chọn thằng anh cả ngu xuẩn của gã.
Cố Duyên bóp cằm Cố Bình Sinh, kéo hắn lên, lạnh lùng mà nói: “Nếu không phải nể mặt mẹ mày thì tao đã sớm ném mày xuống sông cho cá ăn rồi.”
“Cháu biết, chú hai thương cháu nhất.”
Cố Bình Sinh thông minh mỉm cười, đáy mắt b ắn ra một tia sắc nhọn, nhân lúc gã không phòng bị, bỗng lấy ra một thanh dao găm, lật ngược kiềm chế Cố Duyên.
Dao găm, để tại động mạch cổ của Cố Duyên.
“Cẩn thận nha chú hai, tay cháu hơi run run, lỡ đâu không kiềm chế được lực đạo thì sao đây. Mau bảo bọn họ lui về sau.”
Cố Duyên nhìn mấy tên thủ hạ đang nóng lòng muốn thử, nói: “Lui hết ra sau.”
Cố Bình Sinh kéo Cố Duyên đến mép thuyền, phía dưới chính là sóng lớn cuồn cuộn mãnh liệt, thời điểm cần thiết, hắn sẽ một dao gi3t chết Cố Duyên, lại đẩy gã vào nước để báo thù năm đó giết ba.
Cố Duyên cười lạnh, khàn giọng cười: “Thằng nhóc, kỹ thuật diễn không tồi, thế mà lại lừa được chú hai của mày.”
Cố Bình Sinh nói: “Kỹ thuật diễn tất nhiên phải có một chút, nếu không làm sao anh tôi kiếm được nhiều tiền từ trên người tôi như vậy? Cũng đâu thể giống sóng nước cuồn cuộn, nước chảy về biển Đông nha.”
“Cho nên, những lời mày nói với tao....cái gì mà muốn đoạt lại công ty, đều là diễn kịch?”
“Please, ông có hiểu lầm gì với quan hệ anh em của bọn tôi sao?” Cố Bình Sinh cạn lời: “Tiền là cái gì, mặt mũi là cái đếch gì! Đừng nói hiện tại anh tôi còn nuôi tôi, dù ngày mai anh ấy đuổi tôi ra khỏi nhà thì tôi cũng bám theo nhận anh!”
Cố Duyên cười lạnh: “Mày xác định nó là anh trai mày sao? Ảnh chụp Cố Trường Sinh nhảy lầu năm đó vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ.”
Sắc mặt của Cố Bình Sinh khẽ biến, giọng nói hơi run run: “Tôi mặc kệ....mặc kệ anh ấy có bộ dạng gì thì đều là anh trai tôi.....”
“Thực ra đến mày còn chẳng thể thuyết phục bản thân.”
“Ông nói nhiều như thế làm gì!” Tay của Cố Bình Sinh bắt đầu run lên, không nhịn được mà quay đầu nhìn phía xa.
Đáng chết.......tại sao còn chưa tới!
Hắn không cầm giữ được lâu nữa đâu!
“Giết tao, mày không sợ phải ngồi tù đền mạng sao?” Cố Duyên tiếp tục tấn công phòng tuyến tâm lý của hắn.
“Sợ, đương nhiên sợ, ai mà không sợ chết.”
Nhưng so với cái này.......hắn càng sợ mất đi anh trai một lần nữa.
“Đúng rồi, mẹ của mày, gần đây mày không đi thăm bà ấy sao?” Cố Duyên cười nói: “Bà ấy chắc đã quên mày rồi.”
Cố Bình Sinh biến sắc, cố nén nỗi lòng, miễn cưỡng cười nói: “Đừng có mà lừa tôi chú hai, ông cũng không có kỹ thuật diễn như tôi đâu.”
“Tao có lừa mày hay không thì mày cứ thử xem, chẳng phải sẽ biết sao? Giết tao rồi ném xuống sông, không sao cả.” Gã trầm giọng nói: “Uyển Ngôn là người phụ nữ tao yêu nhất trên cuộc đời này, có bà ấy bồi tao, tao còn gì tiếc nuối nữa?”
“Ông nói láo!”
Trong lòng Cố Bình Sinh rối loạn, Cố Duyên tìm được cơ hội, duỗi tay nắm cổ tay hắn, dùng sức gập lại. Cố Bình Sinh kêu lên thảm thiết, dao găm rơi vào dòng sồng cuồn cuộn.
Cố Duyên nhấc chân đá, Cố Bình Sinh lăn xuống mép thuyền, bị mấy tên đàn ông kiềm giữ.
“Ngu xuẩn, người ngu như mày tao cũng chưa thấy nhiều đâu.” Cố Duyên nhảy xuống mép thuyền, lạnh lùng nói: “Trói nó lại, chờ thằng anh nó đến thì cùng xem trò hay.”
**
20 phút sau, một ca nô khác từ bến tàu số 7 chạy tới, Cố Duật Ninh đứng đầu ca nô, xa xa đối diện với Cố Duyên.
Cố Bình Sinh bị trói gô trên mép lan can của du thuyền: “Anh! Anh đừng tới đây! Nhanh lên bờ đi!”
Cố Duật Ninh vẫn không nhịn được mà mắng: “Trở về ông đây sẽ thu thập em!”
Cố Bình Sinh gào khóc: “Anh, đừng đến đây, đây là cái bẫy! Em cầu xin anh, xin anh mau về đi!”
Trên bến tàu đã có cảnh sát trên ca nô vây quanh tới, chỉ là kiêng kị trong tay Cố Duyên có con tin nên không dám tới gần.
Nại Nại, Lâm Trạch và Dương Gia Văn đi một ca nô khác, theo sau Cố Duật Ninh.
Cố Duyên nhìn dòng sông Trường Giang xưa nay chưa từng náo nhiệt như hiện tại, hưng phấn hét: “Cháu trai lớn tới rồi!”
Cố Duật Ninh đứng trên đầu ca nô, nói với Cố Duyên xa xa: “Ông chạy không thoát đâu, tha cho nó, sẽ có thể giảm bớt tội danh.”
“Mấy năm nay, tao trốn đông trốn tây như con chuột cống, có khi nào mày chịu buông tha cho tao chưa?”
Giọng của Cố Duật Ninh đè nén tức giận: “Vậy năm đó tại sao ông không chịu buông tha cho bố mẹ tôi!”
“Thằng chó, chuyện đã là quá khứ, ân oán giữa chúng ta mà muốn tính toán thật rõ ràng thì biết đến bao giờ mới xong?”
Gã mỉm cười, nhìn mặt sông: “Biết tại sao tao chọn gặp nhau ở chỗ này không?”
Cố Duật Ninh nhìn những giọt nước sông bắn lên mui ca nô..........
Không sợ hãi, là không thể.
Con người đều sẽ sợ hãi, anh cũng sẽ.
“Thả em trai tôi ra, hết thảy đều dễ nói chuyện.”
“Có những lời này của mày là được.” Cố Duyên kéo Cố Bình Sinh đến mép thuyền sát mặt sông: “Hai anh em chúng mày dù sao cũng phải có một thằng nhảy xuống. Em trai mày không biết bơi, lại còn bị tao trói chặt rồi. Trường Sinh, mày làm anh trai, có phải nên thể hiện tác dụng của mày không?”
“Anh! Đừng nghe gã nói, gã sẽ ném cả hai anh em chúng ta vào đó! Anh đừng tin gã!”
Cố Bình Sinh còn chưa nói xong, Cố Duyên đã cầm dao nhỏ cứa một vết trên cổ hắn: “Mày có tin hiện tại tao giết mày luôn không?”
“Dừng tay!”
Cố Duật Ninh nhìn chằm chằm vào Cố Duyên, một chân đã bước khỏi mép thuyền.
Nại Nại vội vàng nhào tới, nắm lấy góc áo của Cố Duật Ninh, lắc đầu liên tục, thân thể run rẩy......nói không thành câu.
“Không, anh, không.........”
Cố Duật Ninh quay đầu lại, mỉm cười nhìn cô, nụ cười rực rỡ như Cố Trường Sinh năm đó.
“Tiểu Nại, chờ anh.”
Anh nhảy, rơi vào trong từng cơn sóng cuộn trào của Trường Giang.
Nại Nại cũng bất chấp tất cả, nhảy vào dòng sông với anh.
“Tiểu Nại!!” Lâm Trạch thấy thế, muốn phát điên, cởi áo vest ra rồi cũng nhảy vào theo.
Cố Duyên nhìn anh thật sự nhảy xuống sông, còn kéo theo vài người nhảy cùng thì cười điên cuồng.
Cố Bình Sinh quỳ gối trên mép thuyền, miệng há to, nhìn từng cơn sóng mạnh mẽ đang quay cuồng của Trường Giang mà cả người choáng váng, cuối cùng khóc không thành tiếng.
Sau khi Nại Nại rơi xuống nước, cô bị một cơn sóng của Trường Giang quật vào, va chạm đến thất điên bát đảo, nhưng mà kỹ thuật bơi của cô rất tốt nên nhanh chóng ổn định thân thể.
Kết cấu thân thể của Cố Duật Ninh đều không hoàn toàn là da thịt nên chìm rất nhanh. Nại Nại bơi nhanh như cá đến chỗ anh, liều mạng kéo, muốn kéo anh lên bờ.
Lâm Trạch cũng bơi đến muốn túm Nại Nại lên bờ, nhưng mà con nhóc này cứ liều mạng túm chặt “thi thể” người máy nặng trĩu, không chịu buông tay.
Nước sông chảy xiết, ở dưới đều là lốc xoáy. Lâm Trạch hết cách, chỉ có thể cùng Nại Nại kéo Cố Duật Ninh sớm không còn cử động lên khỏi mặt nước.
Cảnh sát đã chế phục được Cố Duyên, áp giải gã lên bờ.
Gã quay đầu nhìn lại, nhìn Cố Duật Ninh tình trạng không rõ đang nằm trên mặt đất, cười lớn, tựa như kẻ điên.
Cả người Nại Nại ướt đẫm, quỳ sát bên người anh, điên cuồng hô hấp nhân tạo giúp tim phổi anh đập lại: “Tỉnh lại, mau....tỉnh lại.”
Nhưng mà vô luận cô làm cái gì thì người đàn ông trước mặt đã sớm mất đi cơ hội sống.
“Tiểu Nại, bỏ đi.” Lâm Trạch khuyên: “Cậu ta đã chết rồi.”
“Không có, không phải........mới chưa đến một phút, anh ấy sẽ không chết đâu.” Nại Nại ấn mạnh lên trái tim anh: “Chỉ là ngất đi thôi.”
Lâm Trạch kéo Nại Nại: “Cậu ta chỉ là người máy, hỏng chính là hỏng!”
Nại Nại ôm lấy Cố Duật Ninh, lắc đầu, không thể tin tưởng sự thật này, cô mong chờ nhìn Dương Gia Văn: “Hỏng rồi thì còn có thể sửa được mà. Trợ lý Dương, anh giúp em sửa anh ấy được không?”
Cố Bình Sinh được cứu trở về chật vật bò đến, nắm tay Dương Gia Văn: “Cầu xanh, cầu anh cứu sống anh ấy, anh là người duy nhất có thể cứu anh ấy, cầu xin anh, sửa anh ấy được không!”
Dương Gia Văn nhìn thân thể ướt dầm dề một hồi lâu, rồi gắng sức nói:
“Đưa anh ấy về, tôi......tôi sẽ tận lực!”