Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 17

Kể từ sau khi hai huynh muội Thác Bạt đến thăm, hai người Tiêu Minh Dục và Thẩm Nghiên Chi cả ngày đều bận rộn cùng huynh muội bọn họ du ngoạn vườn hoa, phẩm trà thưởng rượu.
Chẳng mấy ngày sau, Thác Bạt Di lại đề nghị muốn đi du hồ, Tiêu Minh Dục lại sắp xếp người dưới lo liệu chu toàn mọi việc, còn chưa kịp có thời gian đi cùng huynh muội Thác Bạt thì đã bị chính sự về việc tu sửa thủy đạo cuốn lấy, chỉ đành sắp xếp Tiêu Minh Chiêu đi thay.
“Cái gì? Bảo ta đi cùng Thác Bạt…” Tiêu Minh Chiêu trợn trắng mắt: “Hoàng huynh! Huynh tự mình háo sắc lầm nước thì thôi đi, còn lôi cả Thẩm Nghiên Chi vào, bây giờ còn muốn cả ta nữa sao?”
“Háo sắc lầm nước?” Tiêu Minh Dục lặp lại câu này một lần, nhưng cũng không hề tức giận, hỏi nàng: “Chiêu Chiêu cũng cảm thấy huynh muội Thác Bạt quốc sắc khuynh thành sao?” Nói xong, lại cố ý nhắc đến: “Ta thấy Thác Bạt Lẫm kia, mặt đẹp như ngọc, phong thái phiêu dật, học rộng tài cao, Chiêu Chiêu đi cùng cũng không uất ức cho muội đâu.”
“Huynh…” Tiêu Minh Chiêu tức đến giậm chân: “Đúng là không thể nói lý lẽ!”
Thế nhưng Tiêu Minh Chiêu vẫn không tình nguyện nhận lấy công việc này. Nguyên nhân là vì Thác Bạt Lẫm cho người đến truyền lời rằng, nếu công chúa điện hạ không đi, chuyện về cây dược thảo thứ hai sẽ cần phải thương nghị lại.
Ha ha, còn nói gì mà công tử phiêu dật, học rộng tài cao, chỉ biết lấy điểm yếu của người khác ra để uy h**p, một bụng toàn ý xấu! Thác Bạt Lẫm này, tác phong hành sự lúc này, chẳng khác gì Thẩm Nghiên Chi năm xưa ở học đường tìm đủ mọi cách ép nàng học hành.
….
Vào một ngày xuân, Thái Dịch trì sóng nước lấp lánh, thuyền hoa chậm rãi lướt qua bờ đê rủ liễu.
Thác Bạt Di mặc một bộ lụa mỏng màu tím nhạt, mi mắt ôn nhu đang tựa vào lan can thuyền ngắm cảnh.
Thẩm Nghiên Chi vì giữ lễ, hơi nghiêng người, thay nàng ấy chắn đi cơn gió lạnh từ mặt hồ, lại đưa lên một chén trà gừng ấm nóng.
"Công chúa cẩn thận kẻo lạnh." Giọng nói hắn trầm thấp, thần sắc vẫn như thường.
Ở cách lan can thuyền không xa, Tiêu Minh Chiêu nhìn sang, đầu ngón tay siết chặt cán quạt tròn bằng ngọc, đốt ngón tay đã trắng bệch.
Chẳng bao lâu sau, nàng lại thấy những ngón tay thon dài của Thẩm Nghiên Chi cầm một quả lệ chi, cẩn thận bóc vỏ, đặt vào chiếc chén trong suốt bên cạnh Thác Bạt Di.
"Chỉ là lời nói đùa của huynh ấy thôi, Thẩm đại nhân không cần phải chăm sóc như vậy." Giọng nói nàng ta mềm mại quyến rũ, giữa những con sóng trong mắt, ý cười thấm vào lòng người.
Thần sắc Thẩm Nghiên Chi nhàn nhạt: “Lễ không thể bỏ.” Nói xong lại lấy một quả lệ chi nữa từ trong đĩa, chậm rãi bóc vỏ.
Lồng ngực Tiêu Minh Chiêu ngột ngạt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nàng tiện tay cầm lấy ly rượu, ngửa cổ uống một ngụm, sau đó cầm trong tay nhìn hai người cách đó không xa.
Thác Bạt Di này, nhìn thôi đã thấy tức! Chẳng phải lớn lên trên lưng ngựa thảo nguyên sao? Sao lại yếu đuối mỏng manh như vậy, đến cả một quả trái cây cũng không biết bóc ư?
Trước khi xảy ra cung biến, mỗi năm vào thời điểm này, Thẩm Nghiên Chi đều kiên nhẫn bóc lệ chi cho mình, hết chén này đến chén khác, đã bao giờ bóc cho nữ tử khác đâu?
Rèm châu lay động dữ dội, Tiêu Minh Chiêu bưng chén rượu sững sờ tại chỗ. Ánh mắt Thác Bạt Di sáng lên, cất cao giọng nói: "Chiêu Dương công chúa đến thật đúng lúc, Thủ phụ đại nhân đã bóc không ít hoa quả, cùng dùng một chút nhé?"
"Bản cung không thích ăn đồ ngọt." Tiêu Minh Chiêu đặt mạnh chén rượu xuống án kỷ, hoa quả trong chiếc chén lưu ly trên bàn kêu loảng xoảng.
Tiêu Minh Chiêu nhìn chằm chằm quả lệ chi trong tay Thác Bạt Di, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo đến rợn người: "Nữ tử trên thảo nguyên, chẳng phải trước nay đều hào phóng phóng khoáng sao? Sao bây giờ lại giống như liễu yếu trước gió, đến cả một quả trái cây cũng cần người hầu hạ?"
Thác Bạt Di chớp chớp mắt, đột nhiên cười: "Công chúa dường như có chút tức giận? Chắc là đã hiểu lầm điều gì rồi."
Nàng ấy đưa chiếc chén lưu ly chứa đầy lệ chi đã bóc vỏ về phía trước: "Những thứ này vốn là Thẩm đại nhân chuẩn bị cho công chúa, hay là công chúa nếm thử trước?"
Trong lòng Tiêu Minh Chiêu lửa giận bùng lên, nàng cười lạnh một tiếng: "Bản cung cần gì ngươi nhường!" Nói xong, nàng đưa tay định hất đổ chiếc chén lưu ly đó.
Thác Bạt Di mắt lanh tay lẹ, một tay đè tay nàng lại: "Công chúa, đừng…"
"Tránh ra!" Tiêu Minh Chiêu đột nhiên rút tay về, nhưng Thác Bạt Di vẫn chắn lại không buông.
Thẩm Nghiên Chi nhíu mày, lách người qua, che chắn trước mặt Thác Bạt Di, đưa một cánh tay ra, trầm giọng nói: "Công chúa, không được phóng túng."
Không được phóng túng? Hắn lại giáo huấn nàng vì Thác Bạt Di?!
“Ta cứ muốn đấy!” Tiêu Minh Chiêu thấy hắn che chở trước mặt nàng ấy, lửa giận ngút trời, lật tay rút ra cây roi mềm bên hông, "chát" một tiếng quất vào chiếc chén lưu ly trong tay Thác Bạt Di…
"Loảng xoảng!"
Chiếc chén lưu ly vỡ nát, những quả lệ chi, nho tươi trong veo lần lượt rơi xuống hồ, bắn lên một vùng nước.
Thác Bạt Di bị kình gió của roi làm cho lảo đảo mấy bước, chân trượt một cái, cả người ngửa về phía sau…
"Cẩn thận!" Tiêu Minh Chiêu theo bản năng quất roi ra quấn lấy cổ tay nàng ấy, muốn kéo nàng ấy trở về, nhưng thân hình Thác Bạt Di không vững, ngược lại còn kéo tuột cả nàng xuống!
Ùm!
“Chiêu Chiêu!”
“Công chúa điện hạ!” Bên cạnh truyền đến tiếng hô kinh hãi!
Nước văng tung tóe, hai người cùng rơi xuống nước.
Sắc mặt Thẩm Nghiên Chi đột ngột thay đổi, không chút do dự lao mình xuống nước.
Nước hồ lạnh buốt thấu xương, hắn cố kìm nén cơn đau nhói nơi tim, một tay ôm lấy eo nàng, đưa nàng lên khỏi mặt nước.
Bên kia, Thác Bạt Di cũng được thị nữ tùy thân cứu lên, nhô khỏi mặt nước.
Tiêu Minh Chiêu toàn thân ướt sũng, tóc tai rối bời dính trên má, nàng ngẩng mặt lên trong vòng tay Thẩm Nghiên Chi, khóe môi cong lên một nụ cười ranh mãnh.
Quả nhiên, bất kể lúc nào, gặp phải nguy hiểm, người đầu tiên hắn cứu sẽ chỉ có thể là nàng.
"Thủ phụ đại nhân thật là… Anh dũng." Nàng cố ý ôm chặt cổ hắn, tay áo ướt sũng trượt xuống, để lộ cánh tay trắng như tuyết.
Bên kia Thác Bạt Di cũng toàn thân ướt đẫm được thị nữ đỡ lấy, ngay sau đó Thác Bạt Lẫm đưa tay kéo một cái, nàng ấy đã leo lên thuyền, sau đó có chút lo lắng quay đầu lại nói: “Nước hồ lạnh quá, hai vị mau lên đi, đừng để bị nhiễm lạnh.”
Hơi thở Thẩm Nghiên Chi có chút dồn dập, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, nhưng vẫn vững vàng ôm nàng, thấp giọng nói: "Chơi đủ chưa?"
Tiêu Minh Chiêu ghé sát vào tai hắn, đôi môi đỏ mọng gần như chạm vào d** tai hắn: "Chưa đủ."
Sau đó, nàng khiêu khích liếc nhìn Thác Bạt Di một cái, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua yết hầu của Thẩm Nghiên Chi, giọng nói mềm mại nũng nịu: "Thẩm đại nhân, ôm chặt một chút, ta lạnh."
Cánh tay của Thẩm Nghiên Chi khẽ run lên, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh. Hắn cắn răng đưa nàng lên thuyền hoa, còn mình lại vì kiệt sức nên lúc leo lên đã lảo đảo một cái.
Tiêu Minh Chiêu vừa mới đứng vững, quay đầu lại thì thấy sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở dồn dập, nhất thời hoảng hốt: "Thẩm Nghiên Chi!"
Hắn cố gắng đứng vững, nhưng khi nàng đưa tay ra đỡ, hắn lại ghé sát vào tai nàng thì thầm, giọng nói khản đặc: "Thần… Sớm muộn gì cũng chết trong tay công chúa."
Lời còn chưa dứt, trước mắt hắn tối sầm lại, cả người đổ về phía trước…
"Thẩm Nghiên Chi!!" Tiêu Minh Chiêu nhất thời hoảng loạn lay lay cánh tay hắn, vừa khóc vừa nói: “Ngươi tỉnh lại đi, đừng dọa ta! Ta không quậy nữa, ta không chơi nữa!” Nàng quay đầu lại hét lớn với thị nữ: “Cập bờ! Tìm đại phu!”

Bình Luận (0)
Comment