Chiều Khâm

Chương 5

Chàng trai ổn định nhất cả khối

Ánh mắt Tùy Khâm chỉ dừng trên mặt Lâm Bạch Du trong chớp mắt.

Một nữ sinh đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, quan tâm quá nhiều, chẳng qua là vì gương mặt của anh chứ không có khả năng khác.

Tình huống như này, anh đã quen.

So với người khác, có lẽ cô biết được nhiều việc hơn, cũng thấy được một mặt khác của anh.

Rất nhanh cô sẽ vì sợ hãi và chán ghét mà rời đi.

Con người đều là như vậy, không có ngoại lệ.

Phương Vân Kỳ lấy sách, lại bị Tề Thống đẩy ra, thật vất vả mới ngồi xuống lại nghe thấy câu trả lời của Tùy Khâm.

Giống như trả lời cậu, cũng giống như trả lời Tề Thống.

“Có phải không, có phải không.” Cậu đánh Tề Thống một cái, xoay sang Lâm Bạch Du: “Bạn học Lâm, cậu giỏi thật đấy, hỏi thăm thế nào vậy?”

Vừa theo tới cửa nhà, lại vừa chuyển trường đến cùng lớp.

Hiện tại đến tin dị ứng phô mai chỉ có mấy anh em mới biết này mà cũng biết được.

Lâm Bạch Du đè trái tim đang đập mạnh xuống: “Đoán đấy.”

Phương Vân Kỳ không tin: “Vậy mà có thể đoán được, sao tôi đoán không trúng.”

Lâm Bạch Du chậm rãi nói: “Tôi quen một người, anh ấy cũng không ăn phô mai do dị ứng, cho nên tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Gương mặt của cô rất có sức thuyết phục.

Hơn nữa, điều cô nói cũng là sự thật.

Tề Thống thất vọng "hứ" một tiếng: “Trùng hợp vậy à.”

Lâm Bạch Du nhìn Tùy Khâm một cái: “Trùng hợp vậy đấy.”

Phương Vân Kỳ còn muốn hỏi gì nữa, Tần Bắc Bắc đã kéo Lâm Bạch Du lại: “Tự học rồi kìa, nói chuyện phiếm gì đấy.”

Cậu huých huých Tùy Khâm: “A Khâm, mày cảm thấy là thật hay giả?”

Tùy Khâm mở sách ra: “Thật.”

Anh có thể nhìn ra sự ngạc nhiên và căng thẳng của cô.

Nhưng không nhìn ra sự bịa đặt.

Phương Vân Kỳ nói: “Cũng trùng hợp quá vậy, có tiền án theo tới cửa nhà mày, sao tao cảm thấy lời này giống như viện cớ.”

Tề Thống nghe thấy thì nổi lên lòng hóng chuyện, dò hỏi tin mà mình đã bỏ lỡ, hai người lẩm bẩm lầm bầm, cho đến khi phòng học yên tĩnh lại.

-

Trường Trung học số 8 mỗi tháng đều sẽ có một bài thi tháng, Lâm Bạch Du chuyển trường nên không kịp thi tháng vào tháng 9 trước lễ Quốc khánh.

Kết quả thi tháng của lớp số 1 hôm nay mới có, Tần Bắc Bắc từ phía trước rơi xuống khúc giữa.

Tuy rằng nói phải tự học, nhưng Lâm Bạch Du nhìn ra tâm tư cô ấy không đặt vào sách.

Chính cô cũng không thể tự học tiếp.

Vừa thuận miệng hỏi, không ngờ đụng phải đáp án đúng.

Lâm Bạch Du móc từ cặp ra quyển sổ nhỏ mang theo bên người, bàn tay to lật sang một trang, bên trên viết là “Số 54 đường Nam Hòe”.

Đây là mấy hôm trước, sau khi cô nằm mơ thì ghi lại.

Trang thứ hai viết tên Tùy Khâm.

Sau đó là một hàng chữ: [Điểm giống nhau 1: Giọng nói]

Thật ra không quá giống nhau, nhưng giọng thiếu niên và giọng thanh niên có chút khác nhau cũng coi như là bình thường, bản chất là cùng một giọng.

Lâm Bạch Du thêm một hàng nội dung mới ở dưới.

[Điểm giống nhau 2: Dị ứng phô mai]

Cuối cùng, Lâm Bạch Du lại viết năm chữ.

[Yết hầu có nốt ruồi]

Cái này thì không có điểm giống nhau và không giống nhau, bởi vì trong mơ cô là người mù, không thấy yết hầu Tùy Khâm có nốt ruồi hay không.

Đơn giản là cô muốn ghi.

Viết xong, Lâm Bạch Du nhét sổ vào lại trong cặp.

Một giấc mơ và hiện thực dần dần hoà hợp, đúng thật là một chuyện rất kỳ diệu, trước kia cô ở nhà xem không ít phim điện ảnh, trí tưởng tượng trong phim điện ảnh cũng chưa từng có tình huống này.

-

Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du cũng không tìm hiểu tin tức thêm.

Mà cùng lúc, sau khi hai nữ sinh cùng nhau rời đi, tin tức học sinh chuyển trường của lớp 12-1 rất xinh đẹp cũng đã truyền khắp trường.

Không ít nam sinh đi tới đi lui ngang qua lớp 12-1, muốn nhìn dáng vẻ học sinh mới như thế nào.

Sau khi tan học, Lâm Bạch Du rất ít ra ngoài, nhưng đến chỗ mới, vừa kết bạn mới, con gái đi vệ sinh đều phải đi cùng nhau.

Mấy đứa con gái ở bồn rửa tay đang bàn luận.

“… Tên Lâm Bạch Du?”

“Trông thật xinh đẹp, cậu nói xem nốt ruồi son kia có phải tự trang điểm không?”

“Cánh tay cũng mảnh khảnh, chỉ là tôi không nhìn thấy chân, ôi, thật hâm mộ.”

“Cậu ấy và Tần Bắc Bắc ngồi cùng bàn, hừ, lớp 11-3 có một nam sinh buổi sáng còn khóc đấy, nghe nói bị cậu ấy đá.”

“Tôi cảm thấy cậu ấy đẹp hơn Tần Bắc Bắc.”

Tần Bắc Bắc nhìn Lâm Bạch Du: “Đúng là đẹp hơn tôi.”

Mới ngồi cùng bàn một ngày, cô ấy đã cảm thấy gương mặt này của Lâm Bạch Du thật đẹp, không khiến người ta đố kỵ chút nào, mà khiến người ta yêu thương.

Vừa thấy chính là lớn lên trong muôn vàn chiều chuộng.

Cũng không phải kiểu yêu sớm.

Lâm Bạch Du không ngờ ra ngoài đi vệ sinh còn có thể nghe được có người bàn về mình.

Từ nhỏ đến lớn, người chung quanh cô, bao gồm bạn học đều rất tốt, rất ít ai có ác ý, bởi vì nốt ruồi son giữa mày nên bị nhìn chằm chằm không ít.

Lúc mấy tuổi thậm chí còn bị khu phố kéo đi tham gia hoạt động, coi như tiểu tiên nữ, bà bà cũng không cần chấm thêm một lần.

“Cậu yêu rồi à?” Lâm Bạch Du nhỏ giọng hỏi.

“Cậu không có à?” Tần Bắc Bắc hỏi lại.

Sau khi hai người vào nhà vệ sinh, mấy nữ sinh ở bồn rửa tay lập tức ngậm miệng.

-

Trở lại phòng học, trước khi Lâm Bạch Du ngồi xuống thì nhìn bàn Tùy Khâm một cái, không nói là lộn xộn, nhưng cũng không ngay ngắn, một chồng sách.

Hai tiết sau là tiết vật lý, bài thi tháng mới phát ra bày trên mặt bàn, 66 điểm cực to.

Vật lý tối đa 110 điểm, anh vừa khéo đạt yêu cầu.

Theo Lâm Bạch Du biết, lúc sáng phát bài thi tiếng Anh và Ngữ văn, hai môn này Tùy Khâm cũng vừa đạt yêu cầu.

Thi chuẩn như vậy, đây là lần đầu cô thấy, một môn có thể nói là trùng hợp, mấy môn đều vừa đạt yêu cầu thì không giống ngẫu nhiên nữa.

Phương Vân Kỳ tấm tắc nói.

“Nhìn thấy chưa, 66, không hơn một điểm không thiếu một điểm, đêm nay mày mời khách.”

“A Khâm đúng là chàng trai ổn định nhất cả khối.”

Tùy Khâm cầm bài thi nhìn một cái, lại để trở lại bàn.

Tề Thống thở dài một hơi: “Thi thêm một điểm đi chứ, sao mỗi lần mày đều đạt đúng điểm yêu cầu, mày có biết không, mọi người đều nói mày chờ lúc thi đại học mới tỏa sáng khiến chúng tao mù mắt.”

Thật ra mấy giáo viên lớp 12-1 cũng nghĩ như vậy.

Lâm Bạch Du dựng lỗ tai lên.

Tùy Khâm thấy cô hơi xoay đầu, vừa nhìn là biết đang nghe.

Anh nhướng chân mày, chỉ đáp lại ba chữ: “Nghĩ nhiều rồi.”

-

Trường Trung học số 8 không cưỡng chế học sinh ở lại, mỗi ngày có bốn tiết tự học buổi tối, học sinh ngoại trú không cần học tiết tự học cuối cùng của buổi tối.

Tiết tự học thứ ba vào buổi tối vừa kết thúc, Lâm Bạch Du liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.

Trong phòng học, bạn học giống cô không ít nên lớp vắng hẳn hơn một nửa.

Bài tập cần làm đã làm kha khá vào tiết tự học buổi tối, Lâm Bạch Du cầm hai cuốn “Điên cuồng luyện đề” định rời đi.

Bốn năm nam sinh hàng ghế phía sau cô đều kề vai sát cánh mà rời khỏi chỗ ngồi.

“Tháng này người ít đi không ít nhỉ.”

“Phải đổi rồi.”

“Đổi gì?”

Lâm Bạch Du tò mò: “Bọn họ cũng học ngoại trú à?”

Tần Bắc Bắc đang soi mình trong gương, nghe thấy câu hỏi thì thuận miệng trả lời: “Đúng vậy, có lẽ là đi làm thuê.”

Cô ấy cất gương, xách cặp định đi ra ngoài: “Tớ đi trước đây, ngày mai gặp.”

Lâm Bạch Du ra khỏi phòng học, thấy nhóm nam sinh vừa đi đến cuối hành lang, bọn họ rượt đuổi đùa giỡn, cô thấy Tùy Khâm trong số đó.

Ban ngày đi học, buổi tối làm thuê.

Đây là cuộc sống cô chưa từng trải qua, dù là trong mơ hay là ngoài đời thực.

Lâm Bạch Du về đến nhà vẫn còn nghĩ đến chuyện Tùy Khâm.

Lần trước thím Vương ở tiệm tạp hóa nói với cô bọn họ ngược đãi Tùy Khâm, sau đó chính mắt cô nhìn thấy bà thím kia không để cho Tùy Khâm ăn cơm.

Tối hôm đó anh chỉ uống một lon coca, hay là tự mình mua đồ để ăn?

Cả đêm Lâm Bạch Du đều nghĩ chuyện này, bởi vì giấc mơ kia trái ngược với hiện thực, Tùy Khâm ở số 54 đường Nam Hòe dường như đã thay cô sống ở đó.

Ngoại trừ anh, những người khác ở đường Nam Hòe đều giống trong mơ y như đúc.

Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó.

Lúc 11 giờ rưỡi, Lâm Bạch Du đã nằm trên cái giường lớn mềm mại, tiến vào giấc mơ.

-

“11 giờ rưỡi rồi, bớt đi nhiều người thật.”

Phương Vân Kỳ và Tề Thống ngồi trên bậc thang, nhìn cửa phía bắc của Minh Nghệ: “Hôm nay tan làm sớm, qua lễ quốc khánh, sao trời lại lạnh nhanh vậy.”

Tùy Khâm nhét chìa khóa vào túi, đứng dậy.

“Về đây, ngày mai còn phải đi học.”

Ban đêm đường Nam Hòe đen như mực, đã đi con đường này mấy năm, anh không cần đèn, nương theo ánh trăng cũng có thể tìm được số 54.

Đương nhiên là cửa khóa.

Tùy Khâm từ bên cạnh trèo tường vào, Hoàng Hồng Anh và Tùy Hữu Chí ở phòng ngủ chính đã ngủ từ sớm, mà phòng ngủ phụ còn sáng đèn, chắc là Hoàng Trạch đang chơi game.

Tuy là con một, nhưng Hoàng Trạch theo họ Hoàng Hồng Anh.

“Lên đi! Lên!”

“Đ.m chúng mày sao lại rác rưởi như vậy!”

Sau lời th0 tục không ngừng là tiếng đập bàn phím.

Trong bếp cũng trống không.

Dù Tùy Khâm về sớm hay trễ, nhà họ Tùy cũng sẽ không phần cơm cho anh.

Số lần đói nhiều thì sẽ tự mình tìm cái ăn.

Anh mặt không đổi sắc, dùng nước lạnh rửa mặt rồi quay về giường mình.

Phòng này vốn là phòng để đồ linh tinh, đương nhiên, hiện tại cũng vậy, ngoại trừ một chiếc giường ra, mấy thứ chất đống đều không phải đồ của anh, đến cả bàn cũng không có.

-

Sáng hôm sau, Tùy Khâm không đến trễ giờ đọc buổi sáng.

Anh vẫn ăn bánh mì, rõ ràng miệng xinh đẹp như vậy, nhưng hai ba cái đã ăn sạch.

Tùy Khâm vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Bạch Du.

Hai mắt Lâm Bạch Du bỗng mở to một chút, mở miệng thốt ra một câu: “… Cậu muốn uống nước không?”

Ăn đồ khô như vậy, không nghẹn à?

Cô đưa ly nước của mình qua.

Tùy Khâm nâng mi mắt lên, vào lúc Lâm Bạch Du cho rằng anh sẽ từ chối, thế mà anh lại đưa tay qua nhận, ngửa đầu đổ vào miệng.

Không tiếp xúc, miệng ly và miệng anh cách khoảng một nắm đấm.

Dòng nước như thác nước chảy vào miệng anh, cũng hơi bắn tung toé sang bên cạnh, từ cằm chảy xuống xương quai xanh.

Lâm Bạch Du nhìn yết hầu nam sinh chuyển động theo động tác nuốt lên xuống, nốt ruồi ở bên cạnh cũng lên xuống theo.

Muốn sờ.

Sau khi nảy ra suy nghĩ này, tai Lâm Bạch Du nóng lên một chút.

“Cảm ơn.”

Tùy Khâm theo thói quen định ném trở về, lúc ra tay mới nhớ tới không phải Phương Vân Kỳ nên dùng tay đẩy đến bên mép bàn.

Thấy tai cô ửng đỏ, anh híp híp mắt.

Uống nước của cô mà cô cũng có thể thẹn thùng?

Lâm Bạch Du vốn muốn hỏi buổi tối anh làm việc gì, nhưng chủ nhiệm lớp xuất hiện từ cửa sổ cửa sau nên cô vội vàng xoay người trở về đọc “Thục Đạo Nan”[*].

[*] Một bài thơ của Lý Bạch.

Mấy ngày tiếp đó, cô đại khái biết được Tùy Khâm rất nổi tiếng khắp trường Trung học số 8, ngoại trừ thành tích đạt yêu cầu mỗi môn, còn có mặt của anh.

Lại còn là số 1 của đội bóng rổ.

Chỉ là hiện giờ anh đã rời khỏi đội bóng rổ.

Mỗi sáng Lâm Bạch Du đều thấy Tùy Khâm gặm bánh mì, chủng loại cơ bản không thay đổi, là loại bánh mì rẻ nhất của tiệm bánh mì.

Không có thức ăn thêm nào khác, ví như sữa bò gì đó.

Nhớ đến tình cảnh nhà anh, ăn cái này cũng không ngạc nhiên.

Nhưng trong đám người, Lâm Bạch Du vẫn nhìn thấy Tùy Khâm đầu tiên.

Anh trưởng thành ngang tàng trong sự hỗn loạn, nhưng vẫn lóa mắt như cũ.

Lâm Bạch Du có chút không vui.

Nhờ giấc mơ về phim khổ tình kia, kẻ mù “Lâm Bạch Du” sống ở đường Nam Hòe, cô cứ cảm thấy như tách rời với hiện thực, như Tùy Khâm đang sống cuộc sống của cô.

Mơ sao có thể là sự thật chứ.

Tùy Khâm ngồi phía sau cô, chỉ cần vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô thỉnh thoảng nhìn vào mắt mình nên rất lấy làm lạ.

-

Cho dù là bài thi số học giảng bài chậm nhất, bài thi tháng cũng giảng giải xong hết trong vòng 3 ngày, lại lần nữa tiến vào một đợt ôn tập.

Sau tiết thứ hai của sáng hôm nay, mới nửa tiết, Tùy Khâm và Phương Vân Kỳ bị kêu ra ngoài, nhưng khoảng mười phút sau Phương Vân Kỳ đã trở lại, Tùy Khâm thì lại không quay lại.

“Đm sao lại có người bỉ ổi như vậy!”

“Chuyện này cũng có thể nói bừa?”

Phương Vân Kỳ hùng hùng hổ hổ vẫn bị giáo viên tiếng Anh đi vào nói vài câu mới miễn cưỡng yên lại, chốc lát lại nhìn ra ngoài.

Lâm Bạch Du cảm giác có liên quan đến Tùy Khâm.

Cô ném tờ giấy qua dò hỏi.

Không bao lâu, Phương Vân Kỳ đã ném trở lại.

Có một người phụ nữ đến trường trong giờ học, muốn đòi công bằng cho con trai mình, đã làm loạn mấy chục phút trong văn phòng.

“Mấu chốt là, bà cô này đòi công bằng mà cũng đòi sai người, tính ra là chúng tôi giúp thằng nhãi kia đấy! Không phải hôm đó cậu cũng thấy sao! Sao tôi làm chứng thì không được? Kỳ thị tôi hả?”

Lâm Bạch Du bừng tỉnh.

Là ngày vào lễ Quốc khánh.

Ngày đó, cô thấy nam sinh nhỏ kia lắc đầu rồi theo một người khác rời đi, Tùy Khâm không có khả năng quay trở lại cướp tiền cậu ta.

Sau khi tan học, Tùy Khâm vẫn không quay về, nhưng chỉ cần đến bên ngoài văn phòng là có thể nghe thấy giọng oang oang chói tai của phụ nữ.

“Học sinh của trường học các người, các người xử lý thế nào, tôi nói cho cô biết, con trai tôi tới để học, không phải tới để bị bắt nạt!”

“Tiền xem như trả rồi, tôi cũng muốn hỏi xem trường các người định làm gì! Ở trường học mà đã bắt đầu cướp tiền, ra xã hội thì sao?”

Vài giây sau, giọng Tùy Khâm vang lên.

“Đã nói là không phải tôi.”

Người phụ nữ lập tức trả lời: “Con trai tao chính miệng nói, còn có thể nói sai sao?”

Cô giáo ở một bên trấn an: “Vị phụ huynh này cô bình tĩnh một chút, không chừng bên trong có hiểu lầm gì đó…”

“Tôi bình tĩnh thế nào được, tiền con trai tôi lấy mua tài liệu, một hào tiền cũng không còn, còn bị đánh đến nằm viện hai ngày, nó thì tốt…”

Cửa văn phòng bị đóng lại, một đống người vây xem.

Phương Vân Kỳ đã cầm nắm đấm cửa định xông vào, không ngờ có người còn hành động nhanh hơn cả cậu.

“Không phải cậu ấy!”

Giọng thiếu nữ từ cửa xông vào, mấy giáo viên bên trong đều nhìn sang.

Lâm Bạch Du dùng sức không nhỏ, cửa đụng phải tường, ầm một tiếng.

Tùy Khâm quay đầu, vừa vặn thấy Lâm Bạch Du bị giật mình bởi tiếng đập cửa do mình tạo ra, tai động đậy hai cái.

Thiếu nữ cố ý nghiêm mặt, giống như viết lên mấy chữ: Tôi là nhân chứng, nghe tôi lên tiếng.

“…”

Anh quay mặt sang chỗ khác.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment