Chiều Khâm

Chương 56

Phụ huynh của Tùy Khâm là Lâm Bạch Du

Lâm Bạch Du không tự giải quyết chuyện này, cô kể luôn cho Đào Thư Thúy, sắc mặt Đào Thư Thúy thay đổi rõ rệt.

Sắp thi đại học rồi, học sinh dưới tay cô ấy lại bị bịa đặt chuyện như thế này, đây rõ ràng là đang khiến người ta không thể ôn tập hẳn hoi mà?

Bất kể mục đích ban đầu là gì thì người đó đã ảnh hưởng đến việc ôn tập thi đại học của Lâm Bạch Du.

Đào Thư Thúy tìm chủ nhiệm giáo dục và chủ nhiệm lớp của Từ Phi Phi, dưới áp lực, Từ Phi Phi đã thừa nhận chuyện này.

Sau khi đến văn phòng, Lâm Bạch Du chỉ nói một câu: “Em muốn em ấy xin lỗi, nhận sai, công khai đính chính tin đồn.”

Từ Phi Phi vừa nghĩ đến xin lỗi công khai, bao nhiêu người như vậy sẽ nhìn mình ra sao, thì bật khóc: “Em nghe người khác nói thế!”

“Em nghe người khác nói, nhưng tin đồn ở trường số 8, là do em lan truyền.” Lâm Bạch Du quay đầu lại: “Em nói xem, là ai nói.”

Từ Phi Phi chỉ nghe ngóng qua bạn bè, bèn vội vã kể chuyện này ra, quả thật là bạn học trước khi chuyển trường của Lâm Bạch Du.

Lâm Bạch Du không hiểu, vì sao bọn họ lại độc ác như vậy.

Tùy Khâm biết chuyện, hờ hững hỏi: “Đã thành niên chưa?”

Lâm Bạch Du nghĩ: “Chắc là vừa thành niên.”

Cô đi học muộn hơn người khác một năm, năm ngoái 18 tuổi, nhưng đa số bạn học đều tròn 18 tuổi vào năm thi đại học.

Tùy Khâm ừm một tiếng, nói: “Báo cảnh sát.”

Lâm Bạch Du sững lại một chút.

Tùy Khâm nhìn cô: “Không cần lãng phí thời gian vào những người này.”

Lâm Bạch Du gật đầu: “Được.”

Cô không giấu giếm Liễu Phương, Liễu Phương rất tức giận, tự mình báo cảnh sát, còn về lời xin lỗi của Từ Phi Phi, bà sẽ đến tận nơi.

Trong lễ chào cờ thứ 2, không có bài phát biểu của học sinh tiến bộ, cũng không có bài phát biểu của lãnh đạo trường, chỉ có Từ Phi Phi xin lỗi công khai.

Mọi người trong toàn trường đều đang nghe.

Lâm Bạch Du đứng dưới sân khấu, cô tin, có vết xe đổ này, không ai dám làm bậy nữa.

“Từ Phi Phi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của em, không có nghĩa tôi tha thứ cho em. Hi vọng em có thời gian, thì đặt vào việc ôn tập nhiều hơn.”

Các thầy cô gật gù: “Đúng.”

Mắt Từ Phi Phi đỏ hoe, cô ta còn phải chịu kỷ luật, lại còn xin lỗi trước mặt bao nhiêu người như này, chỉ muốn rời đi ngay.

Còn về một người nữa.

Liễu Phương tự đi báo cảnh sát, người kia là một nam sinh 18 tuổi, bình thường cũng không chăm chỉ học hành, chỉ ham chơi đùa linh tinh.

Con gái chỉ cần học tập chăm chỉ là được rồi.

-

Tháng 5 bỗng nhiên đến trong tình hình này, sôi nổi mà lại nhanh chóng, hàng lựu ở tiểu khu có vài cây đã nở hoa, thành phố Phong Nam chính thức bước vào hạ.

Thời điểm thi thử đợt 3 được quyết định tổ chức vào mười ngày giữa[*].

[*] Nguyên văn 中旬 Trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)

Tối trước ngày thi, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm, còn có tụi Phương Vân Kỳ, Châu Mạt cùng vào viện thăm Tần Bắc Bắc.

Hễ đông người, phòng bệnh sẽ đông vui hẳn lên.

Tần Bắc Bắc nằm trên giường bệnh, dựa vào gối.

Chủ đề cuối cùng dừng lại ở chuyện thi cử, Châu Mạt nói: “Tớ nghe họ nói, thi thử đợt 3 là dễ nhất, để chúng ta thi tốt một chút, tự tin thi đại học.”

Tề Thống: “Tin nhảm nghe đâu ra đấy.”

Phương Vân Kỳ: “Đều khó như nhau cả.”

Tần Bắc Bắc buồn cười: “Khó với các cậu, không khó với Tinh Tinh và Tùy Khâm đâu.”

Phương Vân Kỳ kê ghế ra: “Mau mau thi xong đi, thi xong có thể đi chơi khắp nơi, phụ huynh cũng không ngăn chúng ta nữa.”

“Nghỉ 3 tháng, tớ chắc chắn phải ra ngoài chơi.”

“Các cậu muốn đi đâu chơi?”

“Đi thành phố Kinh?”

“Đi biển đi?”

Trong tiếng trò chuyện ríu rít, Lâm Bạch Du hỏi Tần Bắc Bắc: “Bắc Bắc, thi đại học xong cậu muốn đi đâu chơi?”

Tần Bắc Bắc suy nghĩ: “Muốn đến phương Bắc.”

Phương Vân Kỳ nhìn sang đó: “Cậu muốn đi Nga à?”

Tần Bắc Bắc lườm cậu quở trách: “Có phải là cậu không học Địa lý hẳn hoi không, nơi cực Bắc là Nga à, là Bắc Cực.”

Phương Vân Kỳ ồ một tiếng: “Bắc Cực, đi Bắc Cực làm gì?”

Tần Bắc Bắc nghiêng đầu: “Đương nhiên là xem gấu Bắc Cực rồi.”

Tề Thống tò mò: “Đi sở thú cũng xem được mà nhỉ? Sở thú có gấu Bắc Cực không?”

“Chưa đi bao giờ, không biết, chắc là không có?”

“Gấu Bắc Cực sống ở nơi rất lạnh, sở thú phải luôn rất lạnh mới được, không thì nó ở kiểu gì?”

Lập tức, mọi người đều bắt đầu thảo luận rốt cuộc gấu Bắc Cực có ở sở thú không, phòng bệnh vì thế mà ồn ào hơn.

Tần Bắc Bắc khó chịu, cố nhịn, mới không phát ra tiếng.

Lúc gần đi, Phương Vân Kỳ rớt lại sau cùng, hỏi: “Đi Bắc cực làm gì, lạnh lắm, cậu phải mặc rất nhiều, bản thân cậu sẽ biến thành gấu.”

Tần Bắc Bắc hứ một tiếng, giọng nói có hơi khàn: “Tôi là Tần Bắc Bắc, đương nhiên phải đi nơi Bắc nhất rồi.”

“...”

Đợi sau khi mọi người đi hết, phòng bệnh yên tĩnh lại, cuối cùng Tần Bắc Bắc mới không nhịn được nữa, bắt đầu ho khan, ấn chuông gọi y tá đến.

-

Thi thử đợt 3 ngày càng gần, chỉ còn không đầy một tháng nữa, sức chú ý của mọi người đều tập trung vào kì thi đại học tháng 6.

Mỗi tối Đào Thư Thúy đều sẽ nói chuyện với vài học sinh, một là để khích lệ, hai là để khuyên giải, tránh xảy ra chuyện căng thẳng quá mức.

Đề thi phải làm mỗi ngày càng nhiều hơn, hầu như là mỗi ngày vài tờ, làm đi làm lại những bài đã sai, Lâm Bạch Du đã thấy nhàm chán nhạt nhẽo.

Trong phòng học vô cùng áp lực.

Ai cũng muốn mau mau kết thúc, nhưng lại sợ kì thi đại học đến.

Thi thử đợt 3 kết thúc trong nháy mắt, thành tích được công bố vào tuần sau.

Phản ứng đầu tiên của cơ số người không phải là kết quả của mình, mà là nghe ngóng ở khắp các nhóm: “Tùy Khâm thi được bao nhiêu điểm?”

“Cậu ấy bao nhiêu điểm?”

“Kết quả của Tùy Khâm vẫn chưa có à?”

Lần này, trên giấy báo kết quả của lớp số 1, tất cả mọi người đều nhìn hai hạng đầu.

Tùy Khâm, 696.

Lâm Bạch Du, 689.

Đào Thư Thúy đã bị các thầy cô lớp khác ghen tị ngay từ trong văn phòng, đến lớp cô ấy tỏ vẻ điềm tĩnh: “Lần này, mọi người đều thi rất tốt, nhất là Tùy Khâm và Lâm Bạch Du.”

Thành tích Lâm Bạch Du ổn định, cô đã quen.

Nhưng Tùy Khâm, khiến ai ai cũng khiếp sợ.

Điểm số nâng một lần có thể nói là ngoài ý muốn, lần thứ hai có thể gọi là trùng hợp, lần thứ 3, ai dám nói không phải là cố ý?

Bất kể là giấu dốt, hay là tiến bộ thật, đều chứng minh, anh là một thiên tài.

Tối hôm ấy, mọi người trong trường Trung học số 8 đều bàn luận về Tùy Khâm, bọn họ đang nghĩ, thành tích thi đại học cuối cùng của Tùy Khâm sẽ là bao nhiêu.

Nếu theo tỉ lệ này, cuối cùng há chẳng phải là gần tuyệt đối?!

Ngay cả thầy cô giáo cũng không dám đoán như vậy: “Lần này chắc sẽ không phóng đại như vậy đâu.”

Đào Thư Thúy cũng ngắt lời: “Đừng đoán lung tung, thằng bé là tích luỹ sâu rộng, tỏ ra ít ỏi, thành tích này đã tốt lắm rồi, có thể tiến bộ thêm thì càng tốt, nhưng cũng không được nói bừa, tạo áp lực cho thằng bé.”

Lâm Bạch Du và Tùy Khâm cùng đi về nhà.

“Cậu vượt qua tôi thế này à, tôi còn tưởng tôi có thể cao hơn cậu 2 điểm chứ.” Lâm Bạch Du cả dọc đường vung tờ phiếu kết quả của anh.

Đào Thư Thúy nói phiếu thành tích phải mang về cho phụ huynh kí tên.

Tùy Khâm bây giờ, tất nhiên là do Liễu Phương kí.

Tùy Khâm thấy cô đi đường mà vẫn xem, nhắc nhở: “Nhìn đường.”

Lâm Bạch Du một tay kéo tay áo đồng phục của anh: “Cậu dẫn tôi đi đường là được rồi.”

Tùy Khâm hỏi: “Không cần mắt nữa à?”

Lời anh nói chính là cơn ác mộng Lâm Bạch Du từng sợ hãi nhất, cô nhanh chóng gấp phiếu kết quả lại, nhét vào trong túi áo mình.

Vậy nên, ngày hôm sau, phiếu kết quả của Tùy Khâm không có chữ kí.

Đào Thư Thúy sắp kiểm tra, Lâm Bạch Du mới phát hiện: “Ầy, lát nữa tôi nói tối qua quên mất, có lẽ không sao.”

Một chiếc bút được dúi vào tay cô.

Vẻ mặt Tùy Khâm dửng dưng: “Cậu kí.”

Lâm Bạch Du: “?”

Tùy Khâm dường như rất điềm tĩnh: “Chuyện cậu làm, cậu kí.”

Lâm Bạch Du không làm, phải để phụ huynh kí tên, cô kí tên mình sao mà được, cũng mờ ám quá rồi đấy.

Cô không làm, Tùy Khâm sẽ làm thay cô.

Anh thậm chí mô phỏng nét bút của Lâm Bạch Du dễ như trở bàn tay, viết tên cô dưới ánh mắt ngẩn tò te của cô.

Lâm Bạch Du: “Sao cậu viết giống y hệt tôi vậy?”

Tùy Khâm ném bút, cong môi: “Khó lắm sao?”

Lâm Bạch Du không còn lời nào để nói, có lẽ với Tùy Khâm, không có chuyện gì là khó cả.

Vậy nên, lúc Đào Thư Thúy kiểm tra phiếu kết quả của Tùy Khâm, nhìn thấy ba chữ Lâm Bạch Du ở vị trí kí tên dưới cùng.

Phụ huynh của Tùy Khâm là Lâm Bạch Du.

“...”

Đào Thư Thúy thở dài một tiếng, nhìn hai học sinh mình ưng ý nhất, một đứa đỏ mặt, một đứa mặt không biến sắc.

Thôi vậy, cô ấy coi như chưa thấy gì.

Lâm Bạch Du bằng lòng làm phụ huynh Tùy Khâm, Tùy Khâm vui lòng là được.

-

Thành tích của các trường Trung học ở thành phố Phong Nam rất nhanh đã không còn là bí mật của nhau.

Chưa đầy hai ngày, Tùy Khâm đã nhận được một tin nhắn thường, từ số điện thoại lạ chưa được lưu tên: [Tùy Khâm, mày mà không về, mày lên đại học tao không cho mày học phí đâu.]

Anh cười giễu, xoá đi.

Hoàng Trạch gửi tin nhắn xong mãi không thấy trả lời, anh ta không tin, Tùy Khâm sẽ không cần học phí, tiền của anh chắc chắn đã tiêu gần hết rồi.

Anh nên bận rộn mưu sinh, thành tích tụt dốc mới đúng.

Chỉ có vậy mới là chính xác.

Một ngày trôi đi, Hoàng Trạch phát hiện mình bị chặn.

Ngày càng gần cuối tháng, việc ôn tập trong trường cũng ngày một căng thẳng, mọi người đều muốn nâng cao kết quả ở giai đoạn cuối cùng.

Tùy Khâm giỏi quá, Lâm Bạch Du cũng muốn giỏi hơn một chút.

Ngày đếm ngược trong lớp dần dần ít đi, chỉ còn 15 ngày cuối cùng.

Cũng có bạn học vì căng thẳng quá độ, hễ rảnh sẽ chơi điện thoại giải lao, nên rất dễ nhìn thấy một bài đăng trong thời gian sớm nhất.

Bạn học không dám nói với Tùy Khâm, nên gửi cho Lâm Bạch Du: “Đây có phải thật không?”

Lâm Bạch Du ấn vào.

Ngay tiêu đề bài đăng đã có tên Tùy Khâm, thu hút rất nhiều người nhấp vào, chủ bài đăng liệt kê tỉ mỉ tình hình của Tùy Khâm.

Nói cha mẹ anh mất, nói anh sống ở nhà họ hàng, nói anh là đồ ăn cháo đá bát, nói anh là tên lừa đảo, bây giờ lừa đến nhà người khác.

Châu Mạt cũng nhìn thấy: “Tinh Tinh, chuyện này…”

Lâm Bạch Du hoàn hồn: “Giả đấy.”

Tùy Khâm nay là cái tên làm mưa làm gió trong trường Trung học số 8, anh là một kì tích, là cái tên giáo viên của lớp nào cũng đều nhắc đến từ lớp 10 đến lớp 12.

Vậy nên chính chủ trái lại là người biết khá muộn.

Phương Vân Kỳ tức giận đá vào bàn: “Tiểu gia biết tên nào làm, phải đánh vào đầu nó một trận, sao lại đê tiện thế này chứ.”

Tề Thống nhìn Tùy Khâm: “A Khâm, mày xử lý thế nào?”

Vẻ mặt Tùy Khâm bình thường, ngón tay thon dài đẹp đẽ lướt trên màn hình, giọng điệu bình tĩnh: “Nửa thật nửa giả.”

Ngón tay anh dừng trên màn hình, vì anh tùy ý lướt vào bài đăng, bình luận bên dưới đồng loạt lạ thường.

[Lại là ai bịa đặt chuyện trường số 8 chúng tôi đấy!]

[Cậu nói rõ ràng thế, đừng nói cậu là họ hàng của Tùy Khâm nhé? Báo tên lên đây, bọn tôi xem xem có phải thật không.]

[Acc clone?]

[Đến trước khi thi đại học, có suy nghĩ gì, nói, trường nào cử cậu đến!]

Phương Vân Kỳ bình luận thẳng vào bài đăng: [Hoàng Trạch mày dùng acc chính mà nói chuyện!]

Bạn học không biết chuyện gì lập tức truy hỏi Hoàng Trạch.

Trường số 8 có ai mà không biết Hoàng Trạch, vì đội bóng rổ thua trường số 7 quá nhiều lần, Hoàng Trạch còn chế giễu bọn họ.

Tùy Khâm nhìn sang Lâm Bạch Du: “Nó nói tôi lừa cậu.”

Lâm Bạch Du lắc đầu: “Tôi lừa cậu còn tạm được.”

Lúc load lại, bài đăng đã bị xoá, có lẽ là quản trị viên Tieba của trường số 8, rất nhanh lại xuất hiện, xuất hiện thì lại xóa.

Lâm Bạch Du hỏi: “Đằng sau là giả, phải đính chính đấy.”

Tùy Khâm nói: “Thi đại học xong sẽ có kết quả.”

Bây giờ anh không muốn phí thời gian cho bọn họ, anh phải ôn tập chăm chỉ, anh đã đồng ý với Lâm Bạch Du, sẽ làm chính mình.

Đợi thi đại học xong, anh có đủ thời gian đòi lại những thứ của mình.

Không ai có thể ảnh hưởng đến tương lai của anh, ngoại trừ Lâm Bạch Du.

Trên ý nghĩa vật lý là vậy, trên ý nghĩa khác càng là vậy.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment